Lam Diễm nhắm mắt lại, che đi tất cả tức giận đối với Doãn Tiểu Đao. Lúc mở mắt ra, hắn run rẩy nói:" Chị...."

Hắn tránh khỏi bàn tay phóng đãng của phú bà, bước hai ba bước hướng đến trước mặt Doãn Tiểu Đao, nắm chặt hai vai của cô, nhẹ giong nói:" Chị.....không tin em. Vì vậy mới trốn ở chỗ này đúng không?"

Dường như cảm thấy có điều gì đó, Doãn Tiểu Đao không nói gì. Cô cảm thấy nghi ngờ.

" Em....lừa chị, là lỗi của em." Giọng nói của Lam Diễm trở nên nghẹn ngào, "Nhưng chị, nếu chúng ta có tiền, sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác, chị cũng không cần đi sớm về muộn làm công. Em làm mọi thứ đều vì chị."

Cô nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, hoài nghi Nhị thiếu gia này có phải tốt nghiệp từ Học viện sân khấu.

Lam Diễm nắm vai cô mạnh hơn

Doãn Tiểu Đao nhìn hắn, lại hơi liếc nhìn phú bà. Có vẻ cô đang làm gián đoạn kế hoạch lừa tiền của hắn? Cô không hiểu rõ chuyện gì, nhưng vẫn theo ý hắn trả lời, "Ngài nói rất đúng.”

"...." Không sợ kẻ địch thông minh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Ý nghĩa câu nói vừa rồi không rõ ràng làm Lam Diễm muốn một quyền đánh chết cô.

"Tôi quay về." Chỉ cần hắn không nguy hiểm, cô sẽ không làm gì. Doãn Tiểu Đao lui trở về tủ quần áo, nói:" Nhờ ngài đóng cửa tủ giúp tôi."

Lam Diễm: "...."

Phú bà: "....."

Lam Diễm rất vất vả nhịn xuống không tức giận. Hắn hổn hển thở sâu, lúc quay sang phú bà đã trở về như bình thường, giọng nói chán nản:" Bà chủ.... Thật sự rất xin lỗi, tình huống ngày hôm nay... khả năng không thực hiện được rồi."

"Chị cậu..." Phú bà cảm thấy, cô gái đứng trong tủ quần áo hành động như thế thật không bình thường.

" Xuỵt, trước tiên bà chủ đừng nói gì." Lam Diễm ra hiệu cho phú bà không nói, hướng Doãn Tiểu Đao cười cười, cười đến mức rất dịu dàng: ”Chị, chị chờ một chút. Ngoan."

Sau đó hắn nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo,trở về ngồi xuống ghế sô pha, trên mặt tràn ngập lo lắng,"Bà chủ, bà đã thấy rồi, vậy tôi sẽ không giấu diếm nữa. Chị tôi bây giờ...nơi này có vấn đề." Hắn chỉ chỉ lên đầu.

Phú bà kinh ngạc.

"Không thể trách chị ấy." Vẻ mặt Lam Diễm trở nên thẫn thờ," Đổi lại là bà, ở trước mặt em trai bị một đám đàn ông làm nhục, ai...cũng không chịu được."

" Làm khó hai chị em cậu." Phú bà nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, rất thông cảm cho cuộc đời lận đận của hắn.

"Bà chủ, tiền này của bà tôi không thể kiếm." Hắn càng nói càng nhỏ," Tôi đây một thân không trong sạch, qua tay bao nhiêu nam nữ, tôi không muốn bà chịu oan ức.”

"Muốn ngừng!" Phú bà hứng thú đã dâng cao, không cho phép bỏ dở giữa chừng, “Chị cậu đã như vậy, khám bệnh không cần tiền sao? Nằm viện không dùng tiền sao? Chị cậu còn trẻ như vậy, cậu nhẫn tâm để cô ấy sau này đều ở trong tủ quần áo? Cô ấy như vậy làm sao có thể lấy chồng!"

"Tôi đương nhiên sẽ giúp chị ấy chữa trị! Cho dù phải bán máu bán thận!" Lam Diễm đau buồn hét lên," Cha mẹ chúng tôi chết sớm, chị nhọc nhằn vất vả nuôi tôi khôn lớn, không ai muốn cưới chị ấy, tôi sẽ chăm sóc chị cả đời! Tôi không quan tâm bản thân cũng không bỏ mặc chị ấy!"

Phú bà lập tức nói tiếp, "Chính vì vậy, cậu phải cố gắng hết sức."

Lam Diễm trầm mặc nhìn tủ quần áo.

"Nếu không, tôi đưa cậu tiền đặt cọc trước." Phú bà rất sợ hắn lâm trận bỏ chạy, vội vàng lấy tiền mặt từ trong túi," Trước đây tôi thích dùng tiền vỗ mặt người khác, rất thoải mái. Nhưng tôi không nỡ làm vậy với cậu. Khuôn mặt này của cậu, giữ lại làm tôi vui vẻ đi."

Lam Diễm nhìn số tiền này, con mắt bỗng nhiên sáng lên.

Phú bà thừa thắng xông lên, khua khua tiền trước mặt hắn, "Thế nào? Trước kia cậu đã tiếp khách nào hào phóng như thế này bao giờ chưa?"

"Tiền!" Lam Diễm kích động, tham lam đưa tay lên.

Phú bà thỏa mãn hắn, để tiền vào tay hắn, nắm năm ngón tay hắn giữ chặt. "Chàng trai, làm cho tốt. Làm một lần được một lần."

Lam Diễm nắm thật chặt tay, "Tiền!"

"Cậu theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu." Phú bà vuốt ve bàn tay hắn, cảm nhận nhiệt độ của hắn, "Chồng tôi làm ăn lớn, có rất nhiều tiền."

"Tiền!" Lam Diễm tâm trí giống như chỉ có tiền, không nói được những câu khác, "Tiền!" Lúc này, hắn bỗng nhiên kéo ngực, bắt đầu mạnh mẽ thở dốc, hắn nắm tay phú bà,"Tiền.....tôi muốn tiền!"

Phú bà vỗ vỗ lưng hắn, khuyên nhủ, "Chàng trai, bình tĩnh một chút, không phải là tiền sao. Tôi vui vẻ, cậu thiếu bao nhiêu tôi cho cậu bấy nhiêu."

Hắn thở càng ngày càng nhanh, không chịu được nữa ngã vào ghế sa lông, che ngực, trong miệng vẫn không ngừng nói, "Tiền....Tiền..."

Phụ bà bị dọa hoảng sợ: "Cậu không phải bị hen suyễn chứ?"

"Tủ quần áo.....Chị.....đi ra đánh..." Lam Diễm chỉ hy vọng, lúc này Doãn Tiểu Đao có thể thông minh một chút.

Doãn Tiểu Đao nhận được chỉ thị, đá văng cửa tủ quần áo. Cô tình trạng Lam Diễm yếu ớt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Động tác ngay sau đó là đá về hướng phú bà.

Lam Diễm đúng lúc đó đẩy phú bà ra.

Doãn Tiểu Đao đằng đằng sát khí, làm phú bà ngã xuống đất, bị sợ đến choáng váng.

Lam Diễm kéo Doãn Tiểu Đao lại, thở từng hơi từng hơi, "Chị...không cần...."

Doãn Tiểu Đao thu lại đòn đánh tiếp theo lên phú bà.

Lam Diễm lén giữ chặt Doãn Tiểu Đao, hắn sớm đoán được, mình không thể ôm quá nhiều hi vọng đối với cái cô ngốc này. "Chị....đánh....đánh..."

Phú bà la hét kêu đau đớn.

"Đánh....điện thoại....xe cứu thương..."

Lam Diễm đáng thương, muốn tiếp tục diễn, nhưng lo an nguy của phú bà, chỉ sợ sơ ý một chút, Doãn Tiểu Đao sẽ giải quyết phú bà.

Phú bà đau đến mức chảy nước mắt, hét lên,"Cậu ta bảo cô gọi điện thoại! Không phải đánh tôi...."

Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diễm, sau đó buông phú bà. Cô cầm điện thoại, trực tiếp gọi," Chào cô, tôi muốn một xe cứu thương."

Thừa dịp này, Lam Diễm vội vã đẩy phú bà, "Chị tôi phát bệnh...nhanh...chạy mau..."

Phú bà lúc này bình tĩnh trở lại hoàn hồn, bò đứng dậy, hướng cửa chạy.

Doãn Tiểu Đao vừa cúp điện thoại, liền đuổi theo phú bà.

Lam Diễm kéo cô, ra sức nháy mắt ra dấu cho cô, còn nhấc tiền trong tay lên.

Cô lẳng lặng nhìn, cuối cùng cũng bừng tỉnh trở lại.

Phú bà chạy thoát thân.

Qua mấy giây sau, Lam Diễm mới ra ngoài đóng cửa.

Vừa đóng cửa, khung cảnh trình diễn của hắn đều chấm dứt. "Đao thị vệ, tôi đã nói với cô như thế nào. Dĩ hòa vi quý. Cô định đá chết bà ta sao?"

"Tôi biết chừng mực." Doãn Tiểu Đao biết rõ lực đạo của mình.

"Cô biết cái gì." Hắn quay đầu nói, " Vừa rồi suýt chút nữa làm hỏng việc của tôi."

"Bà ta muốn dùng roi xé nát ngài." Cô luôn coi nhiệm vụ là quan trọng.

"...." Lam Diễm thức thời dừng lại đề tài này.

Hắn tùy ý quạt quạt tiền trên tay, khen ngợi, " Đúng là rộng rãi."

Thấy hắn có tiền, Doãn Tiểu Đao nhớ tới số tiền hay vay, nhân tiện nói,"Ngài nợ tôi một trăm hai mươi ba khối."

"....." Cô tuyệt đối là người duy nhất vừa mở miệng là có thể làm hắn tức nghiến rằn nghiến lợi. Hắn rút ra ba tờ một trăm, lạnh nhạt nói, "Cho cô, không cần trả lại!"

Doãn Tiểu Đao không khách sáo nhận, " Bảy mươi bảy khối thừa khi nào tôi có tiền lẻ sẽ trả cho ngài."

"Coi như tôi khen thưởng." Lam Diễm nhớ tới phú bà vừa nắm tay hắn mấy lần, liền nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh. Hắn dùng sức xoa xoa tay, cuối cùng lấy nước rửa sạch.

Lúc đi ra hắn nhắc nhở Doãn Tiểu Đao, " Lát nữa nhân viên phục vụ tới, cô nhớ dìu tôi ra ngoài. Cô cái gì cũng đừng nói, để tôi tự diễn là được. Làm hỏng chuyện tôi nhất định cắn chết cô!"

"Được."

Mọi chuyện sau đó tiến triển thuận lợi. Nhân viên y tế của bệnh viện đưa Lam Diễm suy yếu lên xe cứu thương.

Trên đường đi Lam Diễm khôi phục bình thường.

Các bác sĩ không vui để hắn xuống xe.

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao trực tiếp bắt taxi hướng về phía khách sạn.

Còn chiếc xe nhỏ cũ nát kia Lý Dũng Hoa đã chịu trách nhiệm đưa về xưởng rồi.

-------

Căn phòng Lý Dũng Hoa đặt không phải phòng có giường lớn, là phòng nhỏ.

Lam Diễm đi vào, ngay lập tức than phiền: " Làm chút việc cũng không chắc chắn, trừ lương của hắn."

Doãn Tiểu Đao đặt hai vali hành phí xuống bên cạnh.

Hắn nhìn nhìn cô, lại thấy có thêm một cái giường, "Đao thị vệ, cô đêm nay có thể ngủ giường rồi." Mấy ngày trước, cô đều ngủ trên đất, hơn nữa cách hắn rất xa.

"Được." Doãn Tiểu Đao không quan tâm những điều này. Trước đây khi cô luyện tập, lúc mệt mỏi chỉ cần đặt đầu ngay trên nền cứng một lúc, có thể nghỉ ngơi như bình thường.

Thời gian vẫn còn sớm, chưa tới 6h.

Lam Diễm tính toán thời gian, đến trên giường, "Đao thị vệ, trẫm đi ngủ đây."

Doãn Tiểu Đao chỉ nghe. Hắn buồn ngủ cô lại không quản được hơn nữa đến một thời điểm nhất định hắn chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Cô tháo hành lý của mình ra sắp xếp. Cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ là mấy bộ quần áo để thay hàng ngày.

Lam Diễm còn chưa nhắm mắt, thấy trong tay cô cầm gì đó, hắn rùng mình một cái, lập tức ngồi dậy," Trời! Thời đại nào rồi, cô không mặc áo lót?" Lại nói, hắn mấy ngày trước không để ý quần áo của cô. Hắn không cho cô phơi quần áo ngoài ban công của hắn, cô chỉ có thể phơi ở ban công sinh hoạt. Mà hắn lại ít qua bên đó.

Hắn hôm nay mới biết, cô không mặc áo lót, chỉ quấn ngực.

" Dùng cái này hành động cho thuận lợi." Mặc áo lót sẽ không chắc chắn, vướng víu. Cô không thích.

Hắn nhìn chằm chằm ngực bằng phằng của cô, mặt ghét bỏ," Nơi đó của cô không phải là lõm chứ?"

Doãn Tiểu Đao bình thường trả lời, " Không phải."

"Mụ nam nhân." Lam Diễm khinh thường nói, "Tôi muốn xem có bao nhiêu can đảm, mới có thể đối diện với đau đớn cô chịu đựng mỗi ngày.”

"Ngài chỉ đối mặt ba tháng." Ba tháng qua đi, cô cùng hắn đường ai nấy đi. Vì vậy, tất cả lời hắn nói cô đều nghe tai trái ra tai phải.

Vốn là người qua đường, không cần nổi giận.

Lam Diễm bĩu môi. Cô không phản bác, hắn cũng chán rồi. Hắn một lần nữa nằm xuống, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy vang lên.

Doãn Tiểu Đao ngồi trên một cái giường khác, nhìn khuôn mặt hắn ngủ.

Đêm nay tuy có thể ngủ trên giường, nhưng nghe âm thanh như vậy, nhất định cô không thể ngủ ngon.

Người đàn ông này cùng hình ảnh của ai đó trong lòng cô cách nhau quá xa. Hơn nữa cô ngay từ hai ba ngày đầu so sánh hắn cùng khuôn mặt ai đó trong trí nhớ, sau khi nhìn lại, càng cảm thấy hắn không phải cố nhân của cô.

Càng ngày càng không giống.

Lam Diễm ngủ không bao lâu đã tỉnh lại.

Ở đúng thời điểm nào đó.

Doãn Tiểu Đao không hề ngạc nhiên.

Bởi vì hắn lên cơn nghiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện