Edit: Bất Niệm
“Kha Nhi, sau khi Mẫu phi chết, con hãy cầm cây trâm này đi tìm Cửu ca và Cửu tẩu. Nếu như bọn họ nhận trâm, về sau, con phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ, nhất định phải ngoan ngoãn, phải coi bọn họ thành người thân nhất của con. Nếu như bọn họ không nhận… Thì sau này, con phải cẩn thận... Không được tin tưởng bất cứ ai, ăn cái gì cũng phải dùng thìa bạc, đũa bạc... Kha Nhi, Mẫu phi không thể chăm sóc cho con...”
Nhớ tới lời nói trước lúc lâm chung của Mẫu phi, nước mắt Tiểu Thập Tam liền như hai dòng nước nhỏ rơi đầy mặt. Hắn không biết vì sao Mẫu phi lại bảo hắn mang cây trâm này đến cho Cửu ca, Cửu tẩu, nhưng hắn biết rõ, nếu như Cửu ca và Cửu tẩu nhận trâm, hắn sẽ không phải một mình hiu quạnh nữa, còn nếu hai người họ không nhận... Tiểu Thập Tam không dám nghĩ tiếp nữa. Cây trâm bị hắn nắm thật chặt trong tay, không chớp mắt nhìn Bùi Cẩn, hắn sợ chỉ cần hắn chớp mắt một cái, hắn sẽ không còn gì cả...
Giống như, đã không còn Mẫu phi vậy...
Một cây trâm, đồng nghĩa với ký thác và khẩn cầu cuối cùng của một người mẹ, Bùi Cẩn run sợ, Nhan Thế Ninh tan nát cõi lòng. Trong thâm cung, La phi chỉ là một sự tồn tại hết sức nhỏ bé, nhưng chỉ có một mình La phi là cố gắng nhất, cố gắng tìm kiếm chỗ dựa cho đứa con trai đáng thương của mình.
La phi đánh cuộc vào năng lực của Bùi Cẩn, đánh cuộc vào tấm lòng làm mẹ của Nhan Thế Ninh!
Ai có thể cự tuyệt khẩn cầu cuối cùng của một người mẫu thân đây? Huống chi, nếu như không chấp nhận, chỉ sợ Tiểu Thập Tam sẽ càng cảm thấy bản thân bất lực!
Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt thất lạc, khẩn trương của Tiểu Thập Tam, nội tâm liền ra quyết định, nàng lau nước mắt, nghiêng đầu đến gần Tiểu Thập Tam, nói: “Cây trâm này rất đẹp, Tiểu Thập Tam, mau cài cho Cửu tẩu đi!” Đồng thời, lại cho Bùi Cẩn một ánh mắt kiên định.
Tiểu Thập Tam nghe lời này, con mắt đột nhiên sáng lên.
Mẫu phi nói, cây trâm này, con phải nhân lúc không có ai mà đưa cho Cửu ca, Cửu tẩu. Bởi vì câu này, Tiểu Thập Tam liền liên tục chờ đợi. Lúc vô tình nghe được sáng nay hai người sẽ tiến cung thỉnh an, Tiểu Thập Tam liền chạy trốn người trong cung, đứng ở đây chờ họ.
Cuối cùng, hắn cũng chờ đợi được.
Nhảy xuống khỏi ngực Bùi Cẩn, Tiểu Thập Tam đứng thẳng người, vuốt lại nếp nhăn trên y phục, sau đó mới kéo tay Nhan Thế Ninh cùng đi đến thỉnh an Diên Đế. Sau đó, dường như nhớ ra cái gì đấy, Tiểu Thập Tam đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn bụng của Nhan Thế Ninh. Suy nghĩ một chút, Tiểu Thập Tam giật giật khóe miệng, sau đó vươn tay ra vỗ vỗ bụng của nàng, nói: “...Đệ... Đệ...”
Phốc! Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ thơ ngây của Tiểu Thập Tam, không nhịn được mà bật cười.
Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Thập Tam nhận bừa bối phận thì bắt đắc dĩ nói: “Đây không phải là đệ đệ, mà là cháu trai, đại chất tử.”
Tiểu Thập Tam lại mấp máy miệng, nhưng một lúc cũng không nói gì, sau đó ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Bùi Cẩn.
Bùi Cẩn lập tức sáng tỏ, hỏi: “Ý của đệ là đây là một bé trai?”
Tiểu Thập Tam gật đầu liên tục.
Hai vợ chồng nhìn nhau một chút, sau đó cùng bật cười.
“Sao đệ lại chắc chắn đó là một bé trai?” Nhan Thế Ninh buồn cười nói.
Tiểu Thập Tam bĩu môi, không nói lời nào… Con gái rất đáng ghét, điển hình chính là Bùi Vân Tuệ!
…
Ba người cùng nhau đi tới chính điện, Mục quý phi và Bùi Chương đã sớm có mặt. Thấy Nhan Thế Ninh ôm bụng bước vào cửa, ánh mắt Bùi Chương đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.
Nhan Thế Ninh bị nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, càng ôm bụng chặt hơn.
Mấy ngày gần đây, Diên Đế dường như già đi rất nhiều, hai bên tóc mai thậm chí đã có sợi bạc... Mặc dù không coi trọng La phi, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân đã làm bạn cùng mình nhiều năm, hôm nay lại ra đi trước mình, Diên Đế cũng có chút ít đau lòng. Bất quá, lúc này nhìn con dâu tròn bụng, lại nghĩ đến chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hoàng tự, khuôn mặt vốn căng thẳng cũng hòa hoãn xuống, quay đầu nói với Bùi Chương, “Lần sau con cũng đưa Trắc phi của con đến đi.”
Diên Đế nói như vậy, chẳng qua là vì muốn gặp cả hai cô con dâu cùng lúc mà thôi, thế nhưng rơi vào tai Chính phi Chu thị của Bùi Chương lại có ý nghĩa khác, đặc biệt chói tai, Chu thị theo bản năng liền nắm tay thật chặt thành đấm.
Bệ hạ có ý gì? Là muốn nâng cao địa vị của tiện nhân kia sao? Nhưng sao phải nâng lên? Là vì muốn phế mình sao? Nghĩ đến khả năng này, Chu thị vừa bực vừa giận, bất quá rất nhanh nàng ta đã buông lỏng tay ra. Hừ, chẳng qua chỉ là một tiện nhân mà thôi, ngài muốn thì cứ cưng chiều đi! Đến lúc biết ả ta xảy thai rồi, không biết ngài sẽ có tâm tình gì đây?!
Chỉ đáng tiếc là tiện nhân kia không thể tới, lúc La phi chết, ả ta đang bị bệnh, nếu không kế hoạch kia sớm đã được thực hiện rồi!
Thế nhưng cũng không sao, chẳng mấy chốc là tới thọ thần của Bệ hạ rồi, đến lúc đó, toàn gia sung sướng, trò hay sẽ lên sàn!
Bên này Chu thị mơ tưởng viển vông, bên kia Bùi Cẩn lại mở miệng.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Diên Đế khiêu mi, “Chuyện gì?”
Bùi Cẩn nhìn thoáng qua Tiểu Thập Tam, mím môi nói: “Nhi thần thấy Tiểu Thập Tam buồn bực không vui, cho nên muốn đón đệ ấy đến phủ ở tạm mấy ngày.”
Lời này vừa nói ra, Mục quý phi và Bùi Chương đều lập tức nâng cao cảnh giác... Sao lão Cửu lại muốn tiếp nhận Tiểu Thập Tam? Hắn định làm gì? Muốn thể hiện huynh đệ tình thâm cho thiên hạ xem, hay là còn có dự định nào khác nữa? Tiểu Thập Tam mặc dù yếu thế, nhưng dù sao cũng là một Hoàng Tử, nếu như hợp cùng một chỗ với lão Cửu, chỉ sợ sẽ không tốt đẹp gì!
Đầu óc Bùi Chương xoay chuyển vài vòng, đến khi liếc mắt nhìn nhau với Mục quý phi xong, hắn liền cướp lời nói: “Cửu đệ nói rất đúng, không bằng trước hết cứ để nhi thần đón Thập Tam đệ đến phủ đi. Như vậy, Tiểu Thập Tam cũng có bạn chơi. Thập Tam đệ, Vân Tuệ vẫn luôn miệng nhắc tới đệ, còn phần rất nhiều đồ ăn ngon cho đệ nữa...”
Mặc dù không biết lão Cửu muốn làm gì, nhưng hắn nhất định phải ngăn trước, mặc kệ hắn là dối trá hay là làm ra vẻ ta đây! Cho nên, Bùi Chương cực kỳ nhiệt tình lôi kéo Tiểu Thập Tam.
Có điều, Tiểu Thập Tam bị Bùi Vân Tuệ ức hiếp, sớm đã không thể nhịn được nữa, trước kia cũng từng bị Vân Tuệ dùng đồ ăn ngon để lừa gạt, hiện tại nghe những lời dụ dỗ kia, ngoại trừ bài xích thì chính là càng thêm bài xích, cho nên không đợi Bùi Chương nói xong, cái đầu nhỏ của Tiểu Thập Tam liền lắc như trống bỏi.
Bùi Chương thấy vậy thì cảm thấy rất lúng túng.
Diên Đế lại nhíu mày, cúi đầu quan sát đứa nhỏ một lúc, nói: “Con không muốn đi cùng Thất ca à?”
Tiểu Thập Tam gật đầu.
“Vì sao?”
Tiểu Thập Tam mân miệng, quanh co nói ra một chữ, “Đánh!”
Nhớ lại cảnh tượng hai đứa bé vung tay với nhau, Diên Đế liền hiểu rõ, sau đó vẻ mặt dường như không còn kiên nhẫn nữa... Đứa nhỏ này chẳng giống con cháu Hoàng gia chút nào cả! Ngoài miệng lại hỏi: “Vậy con muốn đi cùng Cửu ca sao?”
Trong lòng Tiểu Thập Tam rất muốn lập tức gật đầu, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy trong giọng nói của Phụ hoàng có chút kỳ lạ, cho nên hắn do dự một chút mới làm ra vẻ không tình nguyện mà gật đầu.
Thế nhưng Diên Đế lại rất hài lòng với phản ứng này của Tiểu Thập Tam. Nếu như Tiểu Thập Tam gật đầu quá nhanh, thì chắc chắn là có mờ ám... Tuy rất muốn các con mình huynh đệ hòa thuận, nhưng hòa thuận quá mức lại khiến Diên Đế có chút bài xích, tóm lại là khiến người khác không yên tâm, dù sao, tâm tư của lão Cửu là gì, đến nay ông vẫn chưa nắm rõ được!
Sau một hồi trầm mặc, Diên Đế liền nói với Bùi Cẩn: “Vậy con đưa nó về phủ ở mấy ngày đi!”
Thứ nhất, La phi vừa chết, Tiểu Thập Tam không nơi nương tựa, mặc dù là phụ thân, nhưng ông lại không có tâm lực đi quản mấy chuyện này, lão Cửu bỏ sức trông nom dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi; Thứ hai, Tiểu Thập Tam có lẽ chỉ là một con tốt trên ván cờ. Một hòn đá hạ hai con chim, sao ông lại không làm chứ!
Nhan Thế Ninh thấy Diên Đế đồng ý thì vô cùng mừng rỡ. Còn Mục quý phi và Bùi Chương lại có chút tâm tư khác thường.
…
Ngay đêm đó, sau khi thu xếp cho Tiểu Thập Tam thật tốt, Nhan Thế Ninh nói với Bùi Cẩn: “Hôm nay thiếp chưa hỏi chàng mà đã quyết định, chàng sẽ không trách thiếp chứ? Nhưng thực sự là chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn Tiểu Thập Tam mà không làm gì cả được.”
Câu nói “lợi bất cập hại” vẫn còn văng vẳng bên tai, Nhan Thế Ninh không khỏi lo lắng.
Bùi Cẩn chỉnh lại góc chăn cho nàng, cười nói: “Chuyện nàng làm, cho dù có chọc đến phiền toái lớn hơn, ta cũng sẽ đứng ra giải quyết cho nàng.”
Nhan Thế Ninh nhìn hắn, không nói lời nào... Chàng đây là đang trách ta sao?
Thấy nàng có vẻ giận dữ, Bùi Cẩn liền nhếch miệng cười một tiếng: “Huống chi, nàng lại quyết định ngay trước mặt ta.”
Nhan Thế Ninh nhếch miệng, nở nụ cười.
Bùi Cẩn ôm sát nàng, thở dài nói: “Đã bảo vệ cho mẹ con nàng rồi, ta cũng không ngại bảo vệ nhiều hơn một người nữa. Về sau, chúng ta phải cẩn thẩn hơn mới được...”
Mặc dù Bùi Cẩn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn lại có chút trầm trọng. Hắn ý thức được, có lẽ thế lực mà mình cất giấu sẽ bị mở ra.
…
Mặc dù Bùi Cẩn nói là đón Tiểu Thập Tam đến phủ ở mấy ngày, nhưng vài cái mấy ngày đã qua mà Tiểu Thập Tam vẫn ở lại phủ Hiền Vương như cũ. Hơn nữa, có mọi người tích cực làm bạn, Tiểu Thập Tam dần dần quên đi nỗi đau mất mẹ, bắt đầu lộ ra nét mặt tươi cười. Lo lắng cho an nguy của Tiểu Thập Tam, Bùi Cẩn liền cử vài thị vệ đắc lực nhất của mình đi theo bảo vệ, cho nên mấy lần Bùi Chương muốn ra tay nhưng đều không có cơ hội.
Sau đó, Bùi Chương liền phát hiện ra một chuyện... Người bên cạnh lão Cửu nhìn thì bình thường, nhưng mỗi người đều là thâm tàng bất lộ! Theo như hồi báo lại, mấy lần giao thủ, những người kia đều lộ ra bản lãnh còn lợi hại hơn cả thị vệ đại nội! Hơn nữa, tất cả đều ẩn nấp vô cùng tốt, nếu không phải một lần vô tình phát hiện thì có lẽ đến chết cũng không biết được nửa con phố bao quanh phủ Hiền Vương đều cất giấu người của Bùi Cẩn.
Vô tình như thế nào ư? Chính là thuộc hạ của Bùi Chương ẩn nấp trong một cửa hàng gần phủ Hiền Vương, ngày đêm giám thị động tĩnh trong phủ. Đột nhiên vào một đêm, có một người xông vào phòng, không nói hai lời liền vung đao lên đâm thẳng vào ngực của hắn, thấy hắn đã ngừng thở liền ném xác vào núi hoang. Vốn dĩ hắn phải chết, nhưng trời xanh có mắt, đao kia đâm chệch nửa tấc, vì vậy mặc dù bị một đao nhưng cũng không thương tổn đến tính mạng, hắn liền giả chết đào thoát. Sau đó, hắn chạy suốt đêm về phủ Thất vương, truyền tin, chưởng quỹ của cửa hàng muốn giết hắn!
Vì sao một chưởng quỹ phải giết người? Bùi Chương lập tức phái người đi điều tra, manh mối liền sáng tỏ! Hóa ra chưởng quỹ kia chính là người của phủ Hiền Vương! Có hoài nghi, liền điều tra, có điều tra, liền thu được kết quả kinh người!
Khi nào thì lão Cửu lại nuôi dưỡng được người lợi hại như vậy rồi? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền để bồi dưỡng bọn họ như vậy? Bùi Chương cau chặt chân mày, nhìn về hướng phủ Hiền Vương.
Bất quá, rất nhanh chân mày của Bùi Chương lại giãn ra, khóe miệng cũng khơi lên một tia vui vẻ âm trầm… Ba ngày sau chính là thọ thần của Phụ hoàng, trò hay cũng nên mở màn rồi!
“Kha Nhi, sau khi Mẫu phi chết, con hãy cầm cây trâm này đi tìm Cửu ca và Cửu tẩu. Nếu như bọn họ nhận trâm, về sau, con phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ, nhất định phải ngoan ngoãn, phải coi bọn họ thành người thân nhất của con. Nếu như bọn họ không nhận… Thì sau này, con phải cẩn thận... Không được tin tưởng bất cứ ai, ăn cái gì cũng phải dùng thìa bạc, đũa bạc... Kha Nhi, Mẫu phi không thể chăm sóc cho con...”
Nhớ tới lời nói trước lúc lâm chung của Mẫu phi, nước mắt Tiểu Thập Tam liền như hai dòng nước nhỏ rơi đầy mặt. Hắn không biết vì sao Mẫu phi lại bảo hắn mang cây trâm này đến cho Cửu ca, Cửu tẩu, nhưng hắn biết rõ, nếu như Cửu ca và Cửu tẩu nhận trâm, hắn sẽ không phải một mình hiu quạnh nữa, còn nếu hai người họ không nhận... Tiểu Thập Tam không dám nghĩ tiếp nữa. Cây trâm bị hắn nắm thật chặt trong tay, không chớp mắt nhìn Bùi Cẩn, hắn sợ chỉ cần hắn chớp mắt một cái, hắn sẽ không còn gì cả...
Giống như, đã không còn Mẫu phi vậy...
Một cây trâm, đồng nghĩa với ký thác và khẩn cầu cuối cùng của một người mẹ, Bùi Cẩn run sợ, Nhan Thế Ninh tan nát cõi lòng. Trong thâm cung, La phi chỉ là một sự tồn tại hết sức nhỏ bé, nhưng chỉ có một mình La phi là cố gắng nhất, cố gắng tìm kiếm chỗ dựa cho đứa con trai đáng thương của mình.
La phi đánh cuộc vào năng lực của Bùi Cẩn, đánh cuộc vào tấm lòng làm mẹ của Nhan Thế Ninh!
Ai có thể cự tuyệt khẩn cầu cuối cùng của một người mẫu thân đây? Huống chi, nếu như không chấp nhận, chỉ sợ Tiểu Thập Tam sẽ càng cảm thấy bản thân bất lực!
Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt thất lạc, khẩn trương của Tiểu Thập Tam, nội tâm liền ra quyết định, nàng lau nước mắt, nghiêng đầu đến gần Tiểu Thập Tam, nói: “Cây trâm này rất đẹp, Tiểu Thập Tam, mau cài cho Cửu tẩu đi!” Đồng thời, lại cho Bùi Cẩn một ánh mắt kiên định.
Tiểu Thập Tam nghe lời này, con mắt đột nhiên sáng lên.
Mẫu phi nói, cây trâm này, con phải nhân lúc không có ai mà đưa cho Cửu ca, Cửu tẩu. Bởi vì câu này, Tiểu Thập Tam liền liên tục chờ đợi. Lúc vô tình nghe được sáng nay hai người sẽ tiến cung thỉnh an, Tiểu Thập Tam liền chạy trốn người trong cung, đứng ở đây chờ họ.
Cuối cùng, hắn cũng chờ đợi được.
Nhảy xuống khỏi ngực Bùi Cẩn, Tiểu Thập Tam đứng thẳng người, vuốt lại nếp nhăn trên y phục, sau đó mới kéo tay Nhan Thế Ninh cùng đi đến thỉnh an Diên Đế. Sau đó, dường như nhớ ra cái gì đấy, Tiểu Thập Tam đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn bụng của Nhan Thế Ninh. Suy nghĩ một chút, Tiểu Thập Tam giật giật khóe miệng, sau đó vươn tay ra vỗ vỗ bụng của nàng, nói: “...Đệ... Đệ...”
Phốc! Bùi Cẩn nhìn dáng vẻ thơ ngây của Tiểu Thập Tam, không nhịn được mà bật cười.
Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Thập Tam nhận bừa bối phận thì bắt đắc dĩ nói: “Đây không phải là đệ đệ, mà là cháu trai, đại chất tử.”
Tiểu Thập Tam lại mấp máy miệng, nhưng một lúc cũng không nói gì, sau đó ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Bùi Cẩn.
Bùi Cẩn lập tức sáng tỏ, hỏi: “Ý của đệ là đây là một bé trai?”
Tiểu Thập Tam gật đầu liên tục.
Hai vợ chồng nhìn nhau một chút, sau đó cùng bật cười.
“Sao đệ lại chắc chắn đó là một bé trai?” Nhan Thế Ninh buồn cười nói.
Tiểu Thập Tam bĩu môi, không nói lời nào… Con gái rất đáng ghét, điển hình chính là Bùi Vân Tuệ!
…
Ba người cùng nhau đi tới chính điện, Mục quý phi và Bùi Chương đã sớm có mặt. Thấy Nhan Thế Ninh ôm bụng bước vào cửa, ánh mắt Bùi Chương đột nhiên trở nên hung ác nham hiểm.
Nhan Thế Ninh bị nhìn chằm chằm thì có chút sợ hãi, càng ôm bụng chặt hơn.
Mấy ngày gần đây, Diên Đế dường như già đi rất nhiều, hai bên tóc mai thậm chí đã có sợi bạc... Mặc dù không coi trọng La phi, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân đã làm bạn cùng mình nhiều năm, hôm nay lại ra đi trước mình, Diên Đế cũng có chút ít đau lòng. Bất quá, lúc này nhìn con dâu tròn bụng, lại nghĩ đến chẳng bao lâu nữa sẽ có thêm hoàng tự, khuôn mặt vốn căng thẳng cũng hòa hoãn xuống, quay đầu nói với Bùi Chương, “Lần sau con cũng đưa Trắc phi của con đến đi.”
Diên Đế nói như vậy, chẳng qua là vì muốn gặp cả hai cô con dâu cùng lúc mà thôi, thế nhưng rơi vào tai Chính phi Chu thị của Bùi Chương lại có ý nghĩa khác, đặc biệt chói tai, Chu thị theo bản năng liền nắm tay thật chặt thành đấm.
Bệ hạ có ý gì? Là muốn nâng cao địa vị của tiện nhân kia sao? Nhưng sao phải nâng lên? Là vì muốn phế mình sao? Nghĩ đến khả năng này, Chu thị vừa bực vừa giận, bất quá rất nhanh nàng ta đã buông lỏng tay ra. Hừ, chẳng qua chỉ là một tiện nhân mà thôi, ngài muốn thì cứ cưng chiều đi! Đến lúc biết ả ta xảy thai rồi, không biết ngài sẽ có tâm tình gì đây?!
Chỉ đáng tiếc là tiện nhân kia không thể tới, lúc La phi chết, ả ta đang bị bệnh, nếu không kế hoạch kia sớm đã được thực hiện rồi!
Thế nhưng cũng không sao, chẳng mấy chốc là tới thọ thần của Bệ hạ rồi, đến lúc đó, toàn gia sung sướng, trò hay sẽ lên sàn!
Bên này Chu thị mơ tưởng viển vông, bên kia Bùi Cẩn lại mở miệng.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Diên Đế khiêu mi, “Chuyện gì?”
Bùi Cẩn nhìn thoáng qua Tiểu Thập Tam, mím môi nói: “Nhi thần thấy Tiểu Thập Tam buồn bực không vui, cho nên muốn đón đệ ấy đến phủ ở tạm mấy ngày.”
Lời này vừa nói ra, Mục quý phi và Bùi Chương đều lập tức nâng cao cảnh giác... Sao lão Cửu lại muốn tiếp nhận Tiểu Thập Tam? Hắn định làm gì? Muốn thể hiện huynh đệ tình thâm cho thiên hạ xem, hay là còn có dự định nào khác nữa? Tiểu Thập Tam mặc dù yếu thế, nhưng dù sao cũng là một Hoàng Tử, nếu như hợp cùng một chỗ với lão Cửu, chỉ sợ sẽ không tốt đẹp gì!
Đầu óc Bùi Chương xoay chuyển vài vòng, đến khi liếc mắt nhìn nhau với Mục quý phi xong, hắn liền cướp lời nói: “Cửu đệ nói rất đúng, không bằng trước hết cứ để nhi thần đón Thập Tam đệ đến phủ đi. Như vậy, Tiểu Thập Tam cũng có bạn chơi. Thập Tam đệ, Vân Tuệ vẫn luôn miệng nhắc tới đệ, còn phần rất nhiều đồ ăn ngon cho đệ nữa...”
Mặc dù không biết lão Cửu muốn làm gì, nhưng hắn nhất định phải ngăn trước, mặc kệ hắn là dối trá hay là làm ra vẻ ta đây! Cho nên, Bùi Chương cực kỳ nhiệt tình lôi kéo Tiểu Thập Tam.
Có điều, Tiểu Thập Tam bị Bùi Vân Tuệ ức hiếp, sớm đã không thể nhịn được nữa, trước kia cũng từng bị Vân Tuệ dùng đồ ăn ngon để lừa gạt, hiện tại nghe những lời dụ dỗ kia, ngoại trừ bài xích thì chính là càng thêm bài xích, cho nên không đợi Bùi Chương nói xong, cái đầu nhỏ của Tiểu Thập Tam liền lắc như trống bỏi.
Bùi Chương thấy vậy thì cảm thấy rất lúng túng.
Diên Đế lại nhíu mày, cúi đầu quan sát đứa nhỏ một lúc, nói: “Con không muốn đi cùng Thất ca à?”
Tiểu Thập Tam gật đầu.
“Vì sao?”
Tiểu Thập Tam mân miệng, quanh co nói ra một chữ, “Đánh!”
Nhớ lại cảnh tượng hai đứa bé vung tay với nhau, Diên Đế liền hiểu rõ, sau đó vẻ mặt dường như không còn kiên nhẫn nữa... Đứa nhỏ này chẳng giống con cháu Hoàng gia chút nào cả! Ngoài miệng lại hỏi: “Vậy con muốn đi cùng Cửu ca sao?”
Trong lòng Tiểu Thập Tam rất muốn lập tức gật đầu, nhưng không biết tại sao, hắn lại cảm thấy trong giọng nói của Phụ hoàng có chút kỳ lạ, cho nên hắn do dự một chút mới làm ra vẻ không tình nguyện mà gật đầu.
Thế nhưng Diên Đế lại rất hài lòng với phản ứng này của Tiểu Thập Tam. Nếu như Tiểu Thập Tam gật đầu quá nhanh, thì chắc chắn là có mờ ám... Tuy rất muốn các con mình huynh đệ hòa thuận, nhưng hòa thuận quá mức lại khiến Diên Đế có chút bài xích, tóm lại là khiến người khác không yên tâm, dù sao, tâm tư của lão Cửu là gì, đến nay ông vẫn chưa nắm rõ được!
Sau một hồi trầm mặc, Diên Đế liền nói với Bùi Cẩn: “Vậy con đưa nó về phủ ở mấy ngày đi!”
Thứ nhất, La phi vừa chết, Tiểu Thập Tam không nơi nương tựa, mặc dù là phụ thân, nhưng ông lại không có tâm lực đi quản mấy chuyện này, lão Cửu bỏ sức trông nom dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi; Thứ hai, Tiểu Thập Tam có lẽ chỉ là một con tốt trên ván cờ. Một hòn đá hạ hai con chim, sao ông lại không làm chứ!
Nhan Thế Ninh thấy Diên Đế đồng ý thì vô cùng mừng rỡ. Còn Mục quý phi và Bùi Chương lại có chút tâm tư khác thường.
…
Ngay đêm đó, sau khi thu xếp cho Tiểu Thập Tam thật tốt, Nhan Thế Ninh nói với Bùi Cẩn: “Hôm nay thiếp chưa hỏi chàng mà đã quyết định, chàng sẽ không trách thiếp chứ? Nhưng thực sự là chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn Tiểu Thập Tam mà không làm gì cả được.”
Câu nói “lợi bất cập hại” vẫn còn văng vẳng bên tai, Nhan Thế Ninh không khỏi lo lắng.
Bùi Cẩn chỉnh lại góc chăn cho nàng, cười nói: “Chuyện nàng làm, cho dù có chọc đến phiền toái lớn hơn, ta cũng sẽ đứng ra giải quyết cho nàng.”
Nhan Thế Ninh nhìn hắn, không nói lời nào... Chàng đây là đang trách ta sao?
Thấy nàng có vẻ giận dữ, Bùi Cẩn liền nhếch miệng cười một tiếng: “Huống chi, nàng lại quyết định ngay trước mặt ta.”
Nhan Thế Ninh nhếch miệng, nở nụ cười.
Bùi Cẩn ôm sát nàng, thở dài nói: “Đã bảo vệ cho mẹ con nàng rồi, ta cũng không ngại bảo vệ nhiều hơn một người nữa. Về sau, chúng ta phải cẩn thẩn hơn mới được...”
Mặc dù Bùi Cẩn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn lại có chút trầm trọng. Hắn ý thức được, có lẽ thế lực mà mình cất giấu sẽ bị mở ra.
…
Mặc dù Bùi Cẩn nói là đón Tiểu Thập Tam đến phủ ở mấy ngày, nhưng vài cái mấy ngày đã qua mà Tiểu Thập Tam vẫn ở lại phủ Hiền Vương như cũ. Hơn nữa, có mọi người tích cực làm bạn, Tiểu Thập Tam dần dần quên đi nỗi đau mất mẹ, bắt đầu lộ ra nét mặt tươi cười. Lo lắng cho an nguy của Tiểu Thập Tam, Bùi Cẩn liền cử vài thị vệ đắc lực nhất của mình đi theo bảo vệ, cho nên mấy lần Bùi Chương muốn ra tay nhưng đều không có cơ hội.
Sau đó, Bùi Chương liền phát hiện ra một chuyện... Người bên cạnh lão Cửu nhìn thì bình thường, nhưng mỗi người đều là thâm tàng bất lộ! Theo như hồi báo lại, mấy lần giao thủ, những người kia đều lộ ra bản lãnh còn lợi hại hơn cả thị vệ đại nội! Hơn nữa, tất cả đều ẩn nấp vô cùng tốt, nếu không phải một lần vô tình phát hiện thì có lẽ đến chết cũng không biết được nửa con phố bao quanh phủ Hiền Vương đều cất giấu người của Bùi Cẩn.
Vô tình như thế nào ư? Chính là thuộc hạ của Bùi Chương ẩn nấp trong một cửa hàng gần phủ Hiền Vương, ngày đêm giám thị động tĩnh trong phủ. Đột nhiên vào một đêm, có một người xông vào phòng, không nói hai lời liền vung đao lên đâm thẳng vào ngực của hắn, thấy hắn đã ngừng thở liền ném xác vào núi hoang. Vốn dĩ hắn phải chết, nhưng trời xanh có mắt, đao kia đâm chệch nửa tấc, vì vậy mặc dù bị một đao nhưng cũng không thương tổn đến tính mạng, hắn liền giả chết đào thoát. Sau đó, hắn chạy suốt đêm về phủ Thất vương, truyền tin, chưởng quỹ của cửa hàng muốn giết hắn!
Vì sao một chưởng quỹ phải giết người? Bùi Chương lập tức phái người đi điều tra, manh mối liền sáng tỏ! Hóa ra chưởng quỹ kia chính là người của phủ Hiền Vương! Có hoài nghi, liền điều tra, có điều tra, liền thu được kết quả kinh người!
Khi nào thì lão Cửu lại nuôi dưỡng được người lợi hại như vậy rồi? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền để bồi dưỡng bọn họ như vậy? Bùi Chương cau chặt chân mày, nhìn về hướng phủ Hiền Vương.
Bất quá, rất nhanh chân mày của Bùi Chương lại giãn ra, khóe miệng cũng khơi lên một tia vui vẻ âm trầm… Ba ngày sau chính là thọ thần của Phụ hoàng, trò hay cũng nên mở màn rồi!
Danh sách chương