Edit: Bất Niệm
Thọ thần của Diên Đế rơi vào cuối tháng năm, đúng dịp thời tiết vô cùng ấm áp.
Mới sáng sớm, Nhan Thế Ninh đã có cảm giác khiếp sợ không yên, nàng nói với Bùi Cẩn: “Thiếp luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.”
Bùi Cẩn nhìn thần sắc lo lắng của nàng, trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng đã bố trí xong rồi. Thận ẩm thực, tránh hương thơm, xa tiểu nhân. Còn nữa, mặc dù ta không thể luôn luôn ở cạnh nàng, nhưng còn có Tiểu Tư. Tiểu Tư đi theo Bắc Đẩu lâu như vậy, y độc cũng học được hơn phân nửa rồi, ngay cả võ công cũng học được chút ít, có Tiểu Tư ở cạnh, nàng cũng có thể yên tâm đi.”
Mặc dù an ủi Nhan Thế Ninh như vậy, nhưng trong lòng, Bùi Cẩn cũng có cảm giác bất an tương tự. Dù sao, lần trước hắn bảo vệ Nhan Thế Ninh và Tiểu Thập Tam quá tốt, phủ Thất vương không có cơ hội ra tay, nếu như bọn họ một lòng muốn đối phó với thai nhi trong bụng nàng và Tiểu Thập Tam thì hôm nay chính là cơ hội cuối cùng! Bùi Chương sẽ làm những gì? Mục quý phi sẽ làm những gì? Hết thảy đều là bí mật.
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh lo lắng, trong phòng thuốc, Bắc Đẩu cũng đang lo lắng, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Tư đang thu xếp đồ đạc, sau đó thản nhiên nói: “Hôm nay nhớ cẩn thận.”
“Vâng. Có thể đeo đao không?” Tiểu Tư đáp lời, sau đó cầm lấy cây đao, quay đầu hỏi.
Bắc Đẩu nhìn trường đao trong tay nàng, xấu hổ.
Tiểu Tư cười một tiếng, nói: “Đùa với chàng thôi. Thiếp mang theo ít thuốc bổ sung nguyên khí, an thai, phòng ngừa vạn nhất!”
Bắc Đẩu thấy nàng suy nghĩ chu đáo, không nhịn được liền gật đầu tán dương.
Trong sân, Tiểu Ất vẫn đang tiếp tục dụ dỗ Tiểu Thập Tam mở miệng nói chuyện, sau khi trải qua trị liệu, Bắc Đẩu phát hiện Tiểu Thập Tam không nói chuyện không phải là bệnh, mà là vấn đề tâm lý, chỉ cần khai thông được tâm lý, chắc chắn Tiểu Thập Tam sẽ nói chuyện trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Ất nghe xong liền xung phong gánh vác công việc khai thông, đương nhiên, kết quả phấn đấu đến nay vẫn là thất bại.
“Thập Tam gia, tốt xấu gì ngài cũng nói một câu đi, hai chữ thôi được không? Tại hạ và Tiểu Giáp đánh cuộc đấy... Kính nhờ lão nhân gia ngài! Chỉ hai chữ thôi! Không cần nhiều hơn, đúng hai chữ thôi!” Tiểu Ất thấy Tiểu Thập Tam một dạng sống chết không hé miệng thì có chút muốn khóc.
Thấy Tiểu Ất mặt mày ủ dột, Tiểu Thập Tam có chút do dự, suy nghĩ một chút, liền sờ sờ đầu của Tiểu Ất, nói: “Ngoan ngoãn.”
Nói xong, thấy Bùi Cẩn đỡ Nhan Thế Ninh đi ra, liền nhảy xuống ghế đuổi theo.
Tiểu Ất sững sờ tại chỗ, một hồi lâu sau, mới sờ sờ đầu của mình, “Ngoan ngoãn? Sao lại giống như ông nội của ta vậy!!”
Tiểu Giáp thấy thế liền nhẹ nhàng đưa tay sờ đầu Tiểu Ất một chút, sau khi nói “Ngoan ngoãn” xong thì lập tức tung người bay đi.
“…Ngươi, vương bát giáp! Dám chiếm tiện nghi của lão tử!” Lấy lại tinh thần, Tiểu Ất lập tức giương nanh múa vuốt đuổi theo!
Sau khi chuẩn bị xong, đoàn người liền ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung. Khi bọn họ đi đến cửa cung, liền gặp xe ngựa của phủ Thất vương ở phía đối diện. Xuống xe ngựa, sau một hồi hàn huyên bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều tự đi vào.
Thấy đám người Bùi Chương đã đi xa, Nhan Thế Ninh liền kéo tay Bùi Cẩn, nói: “Điền thị hình như có chút không bình thường.”
Bùi Cẩn cũng nhìn thấy, Điền thị trang điểm tinh xảo, ăn mặc hoa lệ, trên mặt cũng mang theo ngọt ngào ung dung vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất mất tinh thần, bởi vì, hai con ngươi của nàng ta ảm đạm như tro tàn.
Hôm nay, Mục quý phi ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, mơ hồ có chút khí khái của nhất quốc chi mẫu, thấy Bùi Chương mang theo Chu thị và Điền thị tiến đến thì khẽ chau mày, ánh mắt rơi trên người Điền thị vô cùng chán ghét, bất quá rất nhanh lại bị thu liễm không còn một mảnh.
Mục quý phi tháo vòng ngọc trên tay xuống, sau đó chậm rãi nói: “Đừng có bày ra bộ dạng người chết như vậy, nếu hôm nay lộ ra chuyện gì… Ngươi tự biết kết cục của mình rồi đấy!”
“Biểu di mẫu!” Điền thị nghe vậy, mở to hai mắt, run giọng nói.
Nghe được xưng hô kia, Mục quý phi cười lạnh một tiếng, nói: “Chính vì một tiếng biểu di mẫu, hơn nữa bản cung và nương của ngươi tình thân như tỷ muội, cho nên bản cung mới tha cho ngươi một mạng! Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, nếu hôm nay làm hỏng chuyện tốt của bản cung... Hừ!”
“Nhưng... Nhưng cũng đã chín tháng! Cứ như vậy lấy đi, con…”
“Yên tâm đi, bản cung sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi!” Mục quý phi bực mình cắt lời.
Điền thị không còn cách nào phản đối nữa, hai tay túm thật chặt lấy váy.
Thoáng nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Điền thị, Mục quý phi nhướn mày, sau đó liền cầm vòng ngọc trên bàn đeo lên tay Điền thị, quay đầu lại, lại cho Bùi Chương một ánh mắt không vui.
Bùi Chương thấy thế liền cúi đầu. Kể từ sau sự việc kia, chỉ cần nhìn thấy tiện nhân này, hắn sẽ phát khí, chỉ hận không thể một đao giết chết ả, vì vậy chỉ có thể âm thầm chà đạp. Rõ ràng hắn đã kiểm tra cẩn thận xong rồi mới đến đây... À, có thể là do mấy ngày trước hắn nhất thời nổi giận, không chú ý mới để lại dấu vết trên cánh tay của ả.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cùng đến Nghi Thọ điện đi!” Mục quý phi nói xong, đứng lên, một đám người lập tức theo đuôi sau đó.
Mà khi đám người Mục quý phi đã đi xa, một cái đầu từ sau cửa sổ đi ra, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Tiểu Như vui sướng cầm khuyên tai ngọc thạch, đây là do đại cung nữ Thanh Hồng bắt nàng đi tìm, còn nói nếu không tìm được sẽ không cho nàng ăn cơm. Tiểu Như biết chính mình bị xa lánh, không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đi tìm.
Phía sau viện của Mục quý phi trồng ít hoa cỏ, không có việc gì thì không ai được phép đến đây. Tiểu Như đã tìm từ sáng sớm nhưng vẫn không tìm được khuyên tai, sau lại có một cung nữ tốt bụng nói cho nàng biết buổi sáng Thanh Hồng đi tới hậu viện, nàng mới có gan đến đây tìm. Vừa rồi đám người Mục quý phi mật đàm, Tiểu Như lại đứng sau cửa sổ, cho nên liền nghe đầy đủ, không sót một câu nào.
Bọn họ có ý gì? Tiểu Như cau mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ không ra liền quyết định mặc kệ, vẫn là mau đưa khuyên tai cho Thanh Hồng thôi, nàng sắp chết đói rồi!
Ha ha, rốt cuộc cũng tìm được!
Thanh Hồng thấy Tiểu Như cư nhiên tìm được khuyên tai do mình cố ý ném ở hậu viện thì có chút không cam lòng, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp mới để chỉnh người.
Khi trò khôi hài nhỏ diễn ra trong một góc cung điện, thì trong đại điện cũng đã bắt đầu trình diễn một tuồng kịch.
Thọ thần Diên Đế, khắp chốn vui mừng, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan tung hô vạn tuế, sau đó bắt đầu ăn uống linh đình. Rượu ngon mỹ thực không ngừng, tiếng ca vũ vang lên khắp chốn, ai cũng vui mừng mỹ mãn. Có lẽ do mải mê thưởng thức mỹ tửu, hoặc có lẽ là do bị biểu hiện giả dối tạm thời che mắt nên vẻ mặt băng lạnh thường ngày cũng bị quét sạch, Diên Đế bắt đầu mỉm cười, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luân phiên quét qua người hai vị Vương gia trong điện... Một đoan trang cao quý, một kính cẩn thong dong.
Bùi Cẩn tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt trên ghế rồng, có điều hắn không quan tâm, bởi vì nam nữ phân chia, hắn không thể ngồi cùng Nhan Thế Ninh, cho nên chỉ có thể thường xuyên liếc mắt nhìn về phía nàng. Tuy rằng trên mặt trò chuyện vui vẻ, bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ khẩn trương... Đến giờ Ngọ vẫn bình an vô sự, nhưng hắn không dám buông lỏng, bởi vì hắn thấy được Bùi Chương và Mục quý phi bắt đầu ném ánh mắt về phía Nhan Thế Ninh, ánh mắt này cực kỳ không tốt! Nếu nói buổi sáng là không có cơ hội, như vậy, hiện tại cung yến đã kết thúc, chính là thời điểm tuyệt hảo để xuống tay!
Nhan Thế Ninh bất an nên cũng không dám làm gì quá xúc động, đầy một bàn mỹ vị nhưng nàng lại không hề động đũa, tuy rằng Mục quý phi không to gan đến mức dám hạ độc vào đồ ăn, nhưng để an toàn, nàng vẫn cẩn thận thì hơn, ai biết bà ta có động tay động chân lên đôi đũa hay ly rượu của nàng hay không!
Nhan Thế Ninh sốt ruột, đã có chút đứng ngồi không yên!
Điều khiến nàng kinh ngạc chính là Chu thị lại ngồi ngay bên cạnh nàng. Ánh mắt Chu thị nhìn nàng giống hệt như rắn độc, khóe miệng hàm chứa nụ cười, ánh mắt lại âm u oán hận!
Nhan Thế Ninh âm thầm nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tươi cười cuối cùng cũng hiện lên vẻ không được tự nhiên. Cuối cùng nàng không ngồi yên nổi nữa, linh cơ vừa động, nhân lúc uống rượu liền cố ý để rượu đổ xuống váy, sau đó thật có lỗi đứng lên nói với nữ quyến, “Ta đến Thiên điện trước.”
Được Tiểu Tư đỡ vào Thiên điện, không phải ngồi cùng bàn với rắn độc nữa, Nhan Thế Ninh thở ra một hơi thật sâu.
Thấy thế, Tiểu Tư liền nói: “Vương phi, bình tĩnh.”
Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Tư thần sắc lạnh nhạt chỉnh trang lại quần áo cho mình, cười nói: “Chờ sau này muội có hài tử, muội sẽ hiểu tâm tình của ta bây giờ.”
Tiểu Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có đạo lý liền gật đầu.
Nhan Thế Ninh đứng ưỡn bụng thì hơi mệt, nàng liền đến gần cửa sổ ngồi xuống, thở dài nói: “Ta ở nơi này ngây ngô đi, không quay lại kia nữa.”
Tiểu Tư cười một tiếng, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, dùng ngân trâm thử qua một chút rồi mới đưa cho Nhan Thế Ninh. Vừa nhìn, hai mắt Nhan Thế Ninh lập tức sáng lên, trong hộp là đủ loại thức ăn hương sắc đẹp mắt.
“Vương gia nói, Vương phi chắc không dám dùng bữa, nên để nô tỳ lén mang đến.” Tiểu Tư nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Nhan Thế Ninh mím môi cười, nghĩ thầm Bùi Cẩn đúng là càng ngày càng tinh tế!
Ngay lúc chủ tớ hai người đang sung sướng thưởng thức đồ ăn, một tiếng cười ngọt ngào đột nhiên vang lên ngoài cửa Thiên điện.
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Nhan Thế Ninh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai nha hoàn đang đỡ Điền thị đi vào.
Điền thị mang thai chín tháng, hành động có chút bất tiện, sau khi được đỡ vào, liền ngồi xuống bên cạnh Nhan Thế Ninh, tuy nhìn thấy hộp cơm của Tiểu Tư nhưng lại không dùng cái này làm đề tài nói chuyện tiếp, chỉ thở dài nói: “Thân thể càng ngày càng nặng, ngồi lâu một chút đã cảm thấy mỏi, Cửu vương phi chắc cũng hiểu cảm giác này đúng không?”
“Đúng thế.” Có lẽ do cùng là phụ nữ có thai, nên thấy Điền thị mang bộ mặt sầu thảm, Nhan Thế Ninh mặc dù vẫn còn cảnh giác nhưng cũng không căng thẳng như lúc trước nữa.
“Ta thấy sắc mặt của tỷ không được tốt lắm, hay là thân thể có chỗ nào không thoải mái? Có cần gọi ngự y đến không?” Suy nghĩ một chút, Nhan Thế Ninh cẩn thận nói.
Đuôi lông mày của Điền thị khẽ nhếch lên, sau đó cười khan nói: “Không sao, có lẽ là vì sắp lâm bồn nên khẩn trương thôi.” Nói xong, lại quay đầu nói với nha hoàn: “Ngươi đi lấy ít cao bạc hà đến cho ta, ta cảm thấy hơi khó chịu.”
Nha hoàn nghe lệnh lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt lóe lên của Điền thị, trong lòng càng thêm bất an, suy nghĩ một chút, nàng nói: “Ta nghỉ ngơi đủ rồi, cáo từ trước.”
“Đợi đã.” Điền thị vội vàng gọi nàng lại, sau đó nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Có thể rót giúp ta chén trà được không, vừa rồi ăn một chút đồ mặn, miệng hơi khô.”
Nhan Thế Ninh do dự, sau đó liền bảo Tiểu Tư rót trà cho Điền thị. Ấm trà kia vừa rồi nàng đã kiểm tra qua, rất khô sạch.
Điền thị nhận trà, cúi đầu gẩy gẩy bã trà, thổi thổi, sau đó không biết là hạ quyết định gì, ánh mắt trầm xuống, khẽ cắn môi, tràn đầy quyết tâm.
Nhan Thế Ninh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ động, phát hiện có điểm không thích hợp. Trà vốn lạnh, sao nàng ta lại phải thổi? Hơn nữa, bộ dạng uống trà của Điền thị sao lại có cảm giác đập nồi dìm thuyền? Còn có…
Đến khi nhìn thấy Điền thị nhúng đầu ngón tay vào chén trà, tâm Nhan Thế Ninh liền chìm xuống.
Nàng đột nhiên nhớ tới một ván cờ! Ván cờ mà nàng và Bùi Cẩn đã dùng để đối phó vào đêm Trung thu!
Đến lúc thanh âm thê lương của Điền thị vang lên, Nhan Thế Ninh mới hoàn hồn, đã thấy Điền thị ngã trên mặt đất, máu nhuộm đầy trên váy.
“Ngươi... Ngươi đã cho gì vào trong trà? Có ai không? Có ai không?!!” Điền thị thất kinh hô lớn.
Nha hoàn ở ngoài cửa nghe được liền vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng trong phòng thì hoa dung thất sắc, không ngừng kêu thét.
Nhan Thế Ninh im lặng nhìn tất cả, cảm thấy đầu óc tối sầm lại, lòng bàn chân mềm nhũn, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Nàng trúng kế!
Mục quý phi không phải là muốn mạng của con nàng!
Mà là muốn… Hãm hại nàng!
Thọ thần của Diên Đế rơi vào cuối tháng năm, đúng dịp thời tiết vô cùng ấm áp.
Mới sáng sớm, Nhan Thế Ninh đã có cảm giác khiếp sợ không yên, nàng nói với Bùi Cẩn: “Thiếp luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.”
Bùi Cẩn nhìn thần sắc lo lắng của nàng, trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta cũng đã bố trí xong rồi. Thận ẩm thực, tránh hương thơm, xa tiểu nhân. Còn nữa, mặc dù ta không thể luôn luôn ở cạnh nàng, nhưng còn có Tiểu Tư. Tiểu Tư đi theo Bắc Đẩu lâu như vậy, y độc cũng học được hơn phân nửa rồi, ngay cả võ công cũng học được chút ít, có Tiểu Tư ở cạnh, nàng cũng có thể yên tâm đi.”
Mặc dù an ủi Nhan Thế Ninh như vậy, nhưng trong lòng, Bùi Cẩn cũng có cảm giác bất an tương tự. Dù sao, lần trước hắn bảo vệ Nhan Thế Ninh và Tiểu Thập Tam quá tốt, phủ Thất vương không có cơ hội ra tay, nếu như bọn họ một lòng muốn đối phó với thai nhi trong bụng nàng và Tiểu Thập Tam thì hôm nay chính là cơ hội cuối cùng! Bùi Chương sẽ làm những gì? Mục quý phi sẽ làm những gì? Hết thảy đều là bí mật.
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh lo lắng, trong phòng thuốc, Bắc Đẩu cũng đang lo lắng, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Tư đang thu xếp đồ đạc, sau đó thản nhiên nói: “Hôm nay nhớ cẩn thận.”
“Vâng. Có thể đeo đao không?” Tiểu Tư đáp lời, sau đó cầm lấy cây đao, quay đầu hỏi.
Bắc Đẩu nhìn trường đao trong tay nàng, xấu hổ.
Tiểu Tư cười một tiếng, nói: “Đùa với chàng thôi. Thiếp mang theo ít thuốc bổ sung nguyên khí, an thai, phòng ngừa vạn nhất!”
Bắc Đẩu thấy nàng suy nghĩ chu đáo, không nhịn được liền gật đầu tán dương.
Trong sân, Tiểu Ất vẫn đang tiếp tục dụ dỗ Tiểu Thập Tam mở miệng nói chuyện, sau khi trải qua trị liệu, Bắc Đẩu phát hiện Tiểu Thập Tam không nói chuyện không phải là bệnh, mà là vấn đề tâm lý, chỉ cần khai thông được tâm lý, chắc chắn Tiểu Thập Tam sẽ nói chuyện trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Ất nghe xong liền xung phong gánh vác công việc khai thông, đương nhiên, kết quả phấn đấu đến nay vẫn là thất bại.
“Thập Tam gia, tốt xấu gì ngài cũng nói một câu đi, hai chữ thôi được không? Tại hạ và Tiểu Giáp đánh cuộc đấy... Kính nhờ lão nhân gia ngài! Chỉ hai chữ thôi! Không cần nhiều hơn, đúng hai chữ thôi!” Tiểu Ất thấy Tiểu Thập Tam một dạng sống chết không hé miệng thì có chút muốn khóc.
Thấy Tiểu Ất mặt mày ủ dột, Tiểu Thập Tam có chút do dự, suy nghĩ một chút, liền sờ sờ đầu của Tiểu Ất, nói: “Ngoan ngoãn.”
Nói xong, thấy Bùi Cẩn đỡ Nhan Thế Ninh đi ra, liền nhảy xuống ghế đuổi theo.
Tiểu Ất sững sờ tại chỗ, một hồi lâu sau, mới sờ sờ đầu của mình, “Ngoan ngoãn? Sao lại giống như ông nội của ta vậy!!”
Tiểu Giáp thấy thế liền nhẹ nhàng đưa tay sờ đầu Tiểu Ất một chút, sau khi nói “Ngoan ngoãn” xong thì lập tức tung người bay đi.
“…Ngươi, vương bát giáp! Dám chiếm tiện nghi của lão tử!” Lấy lại tinh thần, Tiểu Ất lập tức giương nanh múa vuốt đuổi theo!
Sau khi chuẩn bị xong, đoàn người liền ngồi xe ngựa tiến thẳng vào nội cung. Khi bọn họ đi đến cửa cung, liền gặp xe ngựa của phủ Thất vương ở phía đối diện. Xuống xe ngựa, sau một hồi hàn huyên bằng mặt không bằng lòng, hai bên đều tự đi vào.
Thấy đám người Bùi Chương đã đi xa, Nhan Thế Ninh liền kéo tay Bùi Cẩn, nói: “Điền thị hình như có chút không bình thường.”
Bùi Cẩn cũng nhìn thấy, Điền thị trang điểm tinh xảo, ăn mặc hoa lệ, trên mặt cũng mang theo ngọt ngào ung dung vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất mất tinh thần, bởi vì, hai con ngươi của nàng ta ảm đạm như tro tàn.
Hôm nay, Mục quý phi ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, mơ hồ có chút khí khái của nhất quốc chi mẫu, thấy Bùi Chương mang theo Chu thị và Điền thị tiến đến thì khẽ chau mày, ánh mắt rơi trên người Điền thị vô cùng chán ghét, bất quá rất nhanh lại bị thu liễm không còn một mảnh.
Mục quý phi tháo vòng ngọc trên tay xuống, sau đó chậm rãi nói: “Đừng có bày ra bộ dạng người chết như vậy, nếu hôm nay lộ ra chuyện gì… Ngươi tự biết kết cục của mình rồi đấy!”
“Biểu di mẫu!” Điền thị nghe vậy, mở to hai mắt, run giọng nói.
Nghe được xưng hô kia, Mục quý phi cười lạnh một tiếng, nói: “Chính vì một tiếng biểu di mẫu, hơn nữa bản cung và nương của ngươi tình thân như tỷ muội, cho nên bản cung mới tha cho ngươi một mạng! Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, nếu hôm nay làm hỏng chuyện tốt của bản cung... Hừ!”
“Nhưng... Nhưng cũng đã chín tháng! Cứ như vậy lấy đi, con…”
“Yên tâm đi, bản cung sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi!” Mục quý phi bực mình cắt lời.
Điền thị không còn cách nào phản đối nữa, hai tay túm thật chặt lấy váy.
Thoáng nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Điền thị, Mục quý phi nhướn mày, sau đó liền cầm vòng ngọc trên bàn đeo lên tay Điền thị, quay đầu lại, lại cho Bùi Chương một ánh mắt không vui.
Bùi Chương thấy thế liền cúi đầu. Kể từ sau sự việc kia, chỉ cần nhìn thấy tiện nhân này, hắn sẽ phát khí, chỉ hận không thể một đao giết chết ả, vì vậy chỉ có thể âm thầm chà đạp. Rõ ràng hắn đã kiểm tra cẩn thận xong rồi mới đến đây... À, có thể là do mấy ngày trước hắn nhất thời nổi giận, không chú ý mới để lại dấu vết trên cánh tay của ả.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cùng đến Nghi Thọ điện đi!” Mục quý phi nói xong, đứng lên, một đám người lập tức theo đuôi sau đó.
Mà khi đám người Mục quý phi đã đi xa, một cái đầu từ sau cửa sổ đi ra, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Tiểu Như vui sướng cầm khuyên tai ngọc thạch, đây là do đại cung nữ Thanh Hồng bắt nàng đi tìm, còn nói nếu không tìm được sẽ không cho nàng ăn cơm. Tiểu Như biết chính mình bị xa lánh, không còn cách nào khác, chỉ có thể chạy đi tìm.
Phía sau viện của Mục quý phi trồng ít hoa cỏ, không có việc gì thì không ai được phép đến đây. Tiểu Như đã tìm từ sáng sớm nhưng vẫn không tìm được khuyên tai, sau lại có một cung nữ tốt bụng nói cho nàng biết buổi sáng Thanh Hồng đi tới hậu viện, nàng mới có gan đến đây tìm. Vừa rồi đám người Mục quý phi mật đàm, Tiểu Như lại đứng sau cửa sổ, cho nên liền nghe đầy đủ, không sót một câu nào.
Bọn họ có ý gì? Tiểu Như cau mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ không ra liền quyết định mặc kệ, vẫn là mau đưa khuyên tai cho Thanh Hồng thôi, nàng sắp chết đói rồi!
Ha ha, rốt cuộc cũng tìm được!
Thanh Hồng thấy Tiểu Như cư nhiên tìm được khuyên tai do mình cố ý ném ở hậu viện thì có chút không cam lòng, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp mới để chỉnh người.
Khi trò khôi hài nhỏ diễn ra trong một góc cung điện, thì trong đại điện cũng đã bắt đầu trình diễn một tuồng kịch.
Thọ thần Diên Đế, khắp chốn vui mừng, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan tung hô vạn tuế, sau đó bắt đầu ăn uống linh đình. Rượu ngon mỹ thực không ngừng, tiếng ca vũ vang lên khắp chốn, ai cũng vui mừng mỹ mãn. Có lẽ do mải mê thưởng thức mỹ tửu, hoặc có lẽ là do bị biểu hiện giả dối tạm thời che mắt nên vẻ mặt băng lạnh thường ngày cũng bị quét sạch, Diên Đế bắt đầu mỉm cười, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luân phiên quét qua người hai vị Vương gia trong điện... Một đoan trang cao quý, một kính cẩn thong dong.
Bùi Cẩn tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt trên ghế rồng, có điều hắn không quan tâm, bởi vì nam nữ phân chia, hắn không thể ngồi cùng Nhan Thế Ninh, cho nên chỉ có thể thường xuyên liếc mắt nhìn về phía nàng. Tuy rằng trên mặt trò chuyện vui vẻ, bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ khẩn trương... Đến giờ Ngọ vẫn bình an vô sự, nhưng hắn không dám buông lỏng, bởi vì hắn thấy được Bùi Chương và Mục quý phi bắt đầu ném ánh mắt về phía Nhan Thế Ninh, ánh mắt này cực kỳ không tốt! Nếu nói buổi sáng là không có cơ hội, như vậy, hiện tại cung yến đã kết thúc, chính là thời điểm tuyệt hảo để xuống tay!
Nhan Thế Ninh bất an nên cũng không dám làm gì quá xúc động, đầy một bàn mỹ vị nhưng nàng lại không hề động đũa, tuy rằng Mục quý phi không to gan đến mức dám hạ độc vào đồ ăn, nhưng để an toàn, nàng vẫn cẩn thận thì hơn, ai biết bà ta có động tay động chân lên đôi đũa hay ly rượu của nàng hay không!
Nhan Thế Ninh sốt ruột, đã có chút đứng ngồi không yên!
Điều khiến nàng kinh ngạc chính là Chu thị lại ngồi ngay bên cạnh nàng. Ánh mắt Chu thị nhìn nàng giống hệt như rắn độc, khóe miệng hàm chứa nụ cười, ánh mắt lại âm u oán hận!
Nhan Thế Ninh âm thầm nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tươi cười cuối cùng cũng hiện lên vẻ không được tự nhiên. Cuối cùng nàng không ngồi yên nổi nữa, linh cơ vừa động, nhân lúc uống rượu liền cố ý để rượu đổ xuống váy, sau đó thật có lỗi đứng lên nói với nữ quyến, “Ta đến Thiên điện trước.”
Được Tiểu Tư đỡ vào Thiên điện, không phải ngồi cùng bàn với rắn độc nữa, Nhan Thế Ninh thở ra một hơi thật sâu.
Thấy thế, Tiểu Tư liền nói: “Vương phi, bình tĩnh.”
Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Tư thần sắc lạnh nhạt chỉnh trang lại quần áo cho mình, cười nói: “Chờ sau này muội có hài tử, muội sẽ hiểu tâm tình của ta bây giờ.”
Tiểu Tư suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có đạo lý liền gật đầu.
Nhan Thế Ninh đứng ưỡn bụng thì hơi mệt, nàng liền đến gần cửa sổ ngồi xuống, thở dài nói: “Ta ở nơi này ngây ngô đi, không quay lại kia nữa.”
Tiểu Tư cười một tiếng, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ, dùng ngân trâm thử qua một chút rồi mới đưa cho Nhan Thế Ninh. Vừa nhìn, hai mắt Nhan Thế Ninh lập tức sáng lên, trong hộp là đủ loại thức ăn hương sắc đẹp mắt.
“Vương gia nói, Vương phi chắc không dám dùng bữa, nên để nô tỳ lén mang đến.” Tiểu Tư nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy, Nhan Thế Ninh mím môi cười, nghĩ thầm Bùi Cẩn đúng là càng ngày càng tinh tế!
Ngay lúc chủ tớ hai người đang sung sướng thưởng thức đồ ăn, một tiếng cười ngọt ngào đột nhiên vang lên ngoài cửa Thiên điện.
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Nhan Thế Ninh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai nha hoàn đang đỡ Điền thị đi vào.
Điền thị mang thai chín tháng, hành động có chút bất tiện, sau khi được đỡ vào, liền ngồi xuống bên cạnh Nhan Thế Ninh, tuy nhìn thấy hộp cơm của Tiểu Tư nhưng lại không dùng cái này làm đề tài nói chuyện tiếp, chỉ thở dài nói: “Thân thể càng ngày càng nặng, ngồi lâu một chút đã cảm thấy mỏi, Cửu vương phi chắc cũng hiểu cảm giác này đúng không?”
“Đúng thế.” Có lẽ do cùng là phụ nữ có thai, nên thấy Điền thị mang bộ mặt sầu thảm, Nhan Thế Ninh mặc dù vẫn còn cảnh giác nhưng cũng không căng thẳng như lúc trước nữa.
“Ta thấy sắc mặt của tỷ không được tốt lắm, hay là thân thể có chỗ nào không thoải mái? Có cần gọi ngự y đến không?” Suy nghĩ một chút, Nhan Thế Ninh cẩn thận nói.
Đuôi lông mày của Điền thị khẽ nhếch lên, sau đó cười khan nói: “Không sao, có lẽ là vì sắp lâm bồn nên khẩn trương thôi.” Nói xong, lại quay đầu nói với nha hoàn: “Ngươi đi lấy ít cao bạc hà đến cho ta, ta cảm thấy hơi khó chịu.”
Nha hoàn nghe lệnh lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt lóe lên của Điền thị, trong lòng càng thêm bất an, suy nghĩ một chút, nàng nói: “Ta nghỉ ngơi đủ rồi, cáo từ trước.”
“Đợi đã.” Điền thị vội vàng gọi nàng lại, sau đó nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Có thể rót giúp ta chén trà được không, vừa rồi ăn một chút đồ mặn, miệng hơi khô.”
Nhan Thế Ninh do dự, sau đó liền bảo Tiểu Tư rót trà cho Điền thị. Ấm trà kia vừa rồi nàng đã kiểm tra qua, rất khô sạch.
Điền thị nhận trà, cúi đầu gẩy gẩy bã trà, thổi thổi, sau đó không biết là hạ quyết định gì, ánh mắt trầm xuống, khẽ cắn môi, tràn đầy quyết tâm.
Nhan Thế Ninh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ động, phát hiện có điểm không thích hợp. Trà vốn lạnh, sao nàng ta lại phải thổi? Hơn nữa, bộ dạng uống trà của Điền thị sao lại có cảm giác đập nồi dìm thuyền? Còn có…
Đến khi nhìn thấy Điền thị nhúng đầu ngón tay vào chén trà, tâm Nhan Thế Ninh liền chìm xuống.
Nàng đột nhiên nhớ tới một ván cờ! Ván cờ mà nàng và Bùi Cẩn đã dùng để đối phó vào đêm Trung thu!
Đến lúc thanh âm thê lương của Điền thị vang lên, Nhan Thế Ninh mới hoàn hồn, đã thấy Điền thị ngã trên mặt đất, máu nhuộm đầy trên váy.
“Ngươi... Ngươi đã cho gì vào trong trà? Có ai không? Có ai không?!!” Điền thị thất kinh hô lớn.
Nha hoàn ở ngoài cửa nghe được liền vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng trong phòng thì hoa dung thất sắc, không ngừng kêu thét.
Nhan Thế Ninh im lặng nhìn tất cả, cảm thấy đầu óc tối sầm lại, lòng bàn chân mềm nhũn, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Nàng trúng kế!
Mục quý phi không phải là muốn mạng của con nàng!
Mà là muốn… Hãm hại nàng!
Danh sách chương