Ông trời chứng giám! Trước đây khi bọn họ nhìn thấy Học Chính bản tỉnh, liền kích động đến mức đứng cũng không vững.
Đây chính là Học Chính đại nhân a! Mặc dù Học Chính đại nhân bảo họ làm chuyện vô cùng không học chính, nhưng Học Chính đại nhân không chỉ cho bọn họ tiền để người trong nhà chữa bệnh, còn hứa rằng, sau việc này, sẽ cho bọn họ đến phủ thành đọc sách miễn phí.
Đây chính là phủ thành! Một Hoài Sơn thư viện cỏn con sao có thể so sánh! Ai có thể ngờ, đường đường là Học Chính đại nhân cũng sẽ bị bắt chứ! Còn bị bắt nhanh như vậy!
Bọn hắn vẫn cho là, đi theo Học Chính đại nhân, sẽ có thể có được một tiền đồ tươi sáng a! Kết quả bây giờ, ngày cả con đường hẹp quanh co cũng bị lấp kín.
Vương Nhạc nói không sai, bây giờ ngoài tự thú, thì bọn họ đã chẳng còn con đường nào để đi.
Bên ngoài Huyện nha có rất nhiều bách tính đang tức giận vây quanh, trong tay đều nắm chặt đất đá, rau dập trứng thối đủ loại..
Huyện lệnh bắt người, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, lập tức diễu phố một vòng, sau đó áp giải đến phủ thành.
Một vòng diễu phố này, đã làm cho cả huyện thành sôi lên sùng sục.
Thanh Hòa Thư viện.
Bởi vì đã vào kì nghỉ đông, bây giờ trong thư viện cơ bản không có sĩ tử học tập, chỉ có mấy vị tiên sinh ở trong thư viện, đang bận rộn chuẩn bị ăn tết.
Trong phòng Đậu Miểu.
Thần sắc Chu Thanh mang theo vài phần trêu tức, đặt hai bức tranh Triệu Đại Thành vẽ Tống Kỳ gặp mặt Đậu Miểu đặt lên bàn.
Ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên mặt giấy, đẩy về phía Đậu Miểu.
Liếc nhìn bức họa, thần sắc Đậu Miểu lập tức trầm xuống, hỏi: "Ngươi đây là có ý gì?"
Khóe miệng Chu Thanh khẽ nhếch lên, đáp: "Ý tứ rất đơn giản, chuyện ông và Tống Kỳ âm thầm cấu kết mưu hại cha ta, ta đã có chứng cớ, bây giờ, ta tới để nói cho ông biết ta đã cầm chứng cớ trong tay rồi."
Gương mặt Đậu Miểu lập tức tràn đầy lửa giận.
"Hồ ngôn loạn ngữ, một tờ giấy như thế thì tính gì là chứng cứ! Chỉ là vẽ tranh, tùy tiện suy nghĩ một chút liền có thể làm ra để hãm hại người khác!"
Nói rồi, Đậu Miểu vỗ án đứng dậy.
"Ta vốn tưởng rằng, ngươi là tới cầu tình thay cha ngươi, muốn lão phu nói vài lời hữu ích cho hắn, không ngờ, ngươi lại tới để uy hiếp lão phu.
Lẽ nào lại như vậy, chuyện hôm nay, lão phu nhất định sẽ báo lại với Huyện lệnh đại nhân, đi thong thả, không tiễn!"
Đậu Miểu tức giận vung ống tay áo rộng lớn, làm ra tư thế tiễn khách.
Chu Thanh động cũng không động.
Chỉ bình thản nhìn Đậu Miểu.
"Trước đây Tống Kỳ hãm hại ta cha, cố ý mua chuộc ba học sinh có gia cảnh bần hàn, còn cố ý dẫn dắt ta điều tra gia cảnh của học sinh này.
Ta phỏng đoán, ông ta cố ý lộ ra sơ hở, muốn để ta coi ba học sinh này như chỗ đột phá để cứu ta cha.
Ta đây, cũng không muốn khiến Học Chính đại nhân thất vọng.
Bây giờ ba người này đã bị Huyện lệnh đại nhân bắt lại, giễu phố thị chúng, áp giải đến phủ thành.
Ông có biết, vì sao bọn họ lại bị bắt không?"
Mí mắt Đậu Miểu khẽ giật mấy cái, hừ lạnh.
Trên gương mặt giận đùng đùng không che giấu được vẻ kinh hoảng trong đáy mắt ông ta.
Chu Thanh khẽ nở nụ cười, nói: "Bởi vì bọn họ tự thú! Chính bọn họ đi đến nha môn tự thú, nói là Tống Kỳ mua chuộc bọn họ."
Đậu Miểu mở to mắt, một mặt khó tin nhìn Chu Thanh.
"Không tin phải không? Ta cũng cảm thấy khó có thể tin a, ông nói xem, đang hại người thật tốt, làm sao lại chạy tới tự thú? Đương nhiên là bởi vì, Tống Kỳ bị bắt."
Dù Đậu Miểu tuổi đã cao, bây giờ cũng không thể chịu được cơn kích động này.
Bỗng nhiên nghe được tin dữ như vậy, dưới chân ông ta không nhịn không lảo đảo một cái, nếu không phải kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, thì e là đã té ngã.
Nụ cười trên mặt Chu Thanh càng đậm hơn.
"Khó có thể tin a, Tống Kỳ là Học Chính đại nhân đấy, tại sao lại bị bắt chứ? Đáng tiếc, khó tin nhưng lại là sự thật.
Trước đây Hồ Vi Nhạc Hồ đại nhân chính là Binh Bộ Thượng Thư a! Một Học Chính thì tính là gì! Tống Kỳ bị bắt, ba người Trần Quang không còn đường để đi, ngoại trừ tự thú, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Nhưng ông không giống họ, bọn họ không được lựa chọn, bởi vì bọn họ không có giá trị, ông có."
Nói xong, Chu Thanh chỉ chỉ cái ghế Đậu Miểu vừa ngồi, nói: "Mời ngồi."
Đậu Miểu nhìn chằm chằm Chu Thanh, bàn tay chậm rãi bóp chặt thành quyền, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế dựa.
"Làm sao ngươi biết Tống đại nhân bị bắt?"
"A, đâu chỉ ta biết, đầy người của huyện thành đều biết, nếu không ông cho rằng đám người Trần Quang điên rồi mới chạy đi tự thú sao!"
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Ngón trỏ của Chu Thanh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mỉm cười nhìn Đậu Miểu, đáp: "Ta muốn Thanh Hòa Thư viện."
Đậu Miểu lập tức nheo mắt.
Hắn đang muốn mở miệng, lại bị Chu Thanh ngắt lời: "Ông không cần vội vã cự tuyệt, nghĩ kĩ lại nói.
Tống Kỳ mua chuộc học sinh, cấu kết với ông hãm hại cha ta, ông ta bị bắt, tội danh chắc chắn, mà ông xem như là đồng bọn của ông ta, chắc hẳn không thể tránh khỏi lao ngục tai ương.
Nhưng mà, nếu ông chuyển giao Thanh Hòa Thư viện cho ta, ta có thể cân nhắc, không cáo trạng ông."
"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
Chu Thanh cười cười, đáp: "Dựa vào việc ông không có quyền lựa chọn!"
"Ngươi.." Dưới cơn tức giận, gân xanh trên trán Đậu Miểu gồ lên: "Thanh Hòa Thư viện là do một tay ta sáng lập, há lại để cho ngươi vùi dập."
Chu Thanh nhún vai, nói: "Ông cũng có thể không cho, có điều, đợi đến khi Tống Kỳ khai ra ông, vậy thì danh tiếng của ông sẽ bị hủy hoại, cũng chắc chắn sẽ bị tống giam."
Tống Kỳ bị bắt, quả thực khiến Đậu Miểu vô cùng thất kinh.
Nhưng bây giờ, ông ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Sâu kín nhìn chằm chằm Chu Thanh, nói: "Dù cho Tống Kỳ khia ra ta, ta cũng chẳng qua chỉ là bị hắn uy hiếp, bất đắc dĩ phải làm, sao có thể tính là trọng tội!"
Chu Thanh bật cười, đáp: "Nhưng ta sẽ cáo trạng ông nha, đến lúc đó, ta trực tiếp đem đơn kiện nộp đến phủ thành, ông cảm thấy Hồ đại nhân sẽ xử án như thế nào? Học sinh của Thanh Hòa thư viện sẽ nhìn ông ra sao?"
Khóe miệng Đậu Miểu giật một cái, cả giận nói: "Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi đây là ỷ thế hiếp người!"
"Đúng thế! Ta đang ỷ thế hiếp người đấy! Thư viện này, ông có cho hay không? Không cho, ông liền đợi đến lúc ngồi tù đi, dù sao cũng không còn Tống Kỳ làm chỗ dựa cho ông nữa.
Ngay cả phe phái chống lưng cho Thanh Hòa Thư viện, ta phỏng đoán, bọn họ sẽ không bảo đảm cho ông.
Dù sao một người như ông, cũng không đủ để so sánh với Hồ Vi Nhạc.
Huống chi, Tống Kỳ cấu kết với ông, là chắc chắn, ai lại vì này loại chuyện không đáng này mà kết thù với quan trên chứ! Lại nói, nếu ngay cả Tống Kỳ bọn họ cũng không bảo hiểm được, thì ông tính là cái gì?"
Thịnh nộ cùng quẫn bách đan xen, khuôn mặt Đậu Miểu lúc đen lúc đỏ.
Ông ta nín một hơi, nhìn chằm chằm Chu Thanh giây lát, rồi nặng nề thở dài hỏi: "Nếu ta cho ngươi Thanh Hòa Thư viện, ngươi có thể giúp ta thoát khỏi lao ngục tai ương sao?"
Chu Thanh lắc đầu, đáp: "Ta chỉ có thể bảo đảm, sẽ không ỷ thế hiếp người, còn việc ông có phải vào đại lao hay không thì còn phải xem bản lãnh của ông."
"Ngươi.."
Lời nói vô lại này khiến Đậu Miểu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ông ta lại không thể nói được gì.
Nếu Tống Kỳ thật sự bị bắt, thì ông ta nhất định cũng sẽ bị bắt.
"Chuyện này, ta phải suy nghĩ một chút."
"Cho ông thời gian đốt một nén nhang để cân nhắc."
"Một nén nhang? Ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn."
Chu Thanh lắc đầu: "Không, một nén nhang!"
"Ngươi.."
Vẻ mặt Chu Thanh biểu thị không có thương lượng, Đậu Miểu giận dữ đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Ngoài phòng hàn phong mãnh liệt, gió bấc thổi vù vù.
Mấy vị tiên sinh thấy Đậu Miểu đen mặt đứng dưới mái hiên, lo lắng đi đến hỏi thăm: "Đậu viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi ai tới tìm ngài vậy?".