Mấy người Chu Thanh mới chuyển đến huyện thành, cũng không phải là người có danh vọng, trong huyện thành cơ hồ không có mấy người nhận biết nàng.
Nhìn mấy vị tiên sinh trong thư viện, Đậu Miểu nặng nề thở dài một hơi: "Bản án của Chu Hoài Sơn, nha môn đã có kết quả chưa?"
Đậu Miểu nhắc đến Chu Hoài Sơn, một vị tiên sinh hơi trẻ tuổi liền nói: "Ta đang muốn nói chuyện này với ngài, ba học sinh lúc trước chúng ta làm chỗ dựa cho kia, kì thật là có tội, oan khuất chân chính, là Chu Hoài Sơn."
Đậu Miểu nheo mắt, trong lòng hoảng hốt như bị người ta móc rỗng.
Gió bấc thồi vù vù vào người làm ông ta đau nhức đến tận tâm can.
Tiên sinh kia tiếp tục nói: "Hôm nay, bên ngoài liền truyền ra lời đồn, Tống Kỳ mua chuộc học sinh vu hãm Chu Hoài Sơn, bị triều đình phái đại quan bắt lại, ngay mới vừa rồi, huyện nha cũng đã bắt ba học sinh kia, sau khi giễu phố thị chúng liền muốn giải lên phủ thành, vụ án này, huyên náo có chút lớn."
Nghe kể lại, Đậu Miểu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lung lay đứng không vững.
Ba học sinh kia, vậy mà thật sự bị bắt.
Tống Kỳ..
Cũng bị bắt.
Chu Thanh không phải đang bịa chuyện nói láo!
Hít sâu một hơi, Đậu Miểu hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại.
Trước đây vì cái gì mà ông ta lại đáp ứng hợp tác với Tống Kỳ? Tống Kỳ nói, chỉ cần ông ta chịu phối hợp, thì sẽ giúp đỡ Tôn Cẩn lật lại bản án.
Lần trước khảo thí, Tôn Cẩn náo ra chuyện như vậy, thật sự là ảnh hưởng rất tệ đến Thanh Hòa Thư viện.
Cũng khiến cho ông ta không ngóc đầu lên được.
Bất luận chân tướng đến cùng là thế nào, nếu thật sự có thể lật lại bản án, đối với Thanh Hòa Thư viện mà nói, chính là chuyện tốt cực lớn không thể nghi ngờ.
Hơn nữa Tống Kỳ cũng đáp ứng với ông ta, năm nay thi viện, nhất định sẽ lấy một nửa học sinh từ Thanh Hòa Thư viện.
Đây chính là tỷ lệ thi đậu một nửa đấy! Thanh Hòa Thư viện nhất định sẽ danh tiếng đại chấn.
Mà ông ta là viện trưởng, chính là người có vinh dự lớn nhất.
Tống Kỳ còn nói, kì thi Hương năm nay, sẽ giúp ông ta một tay.
Nếu như qua thi Hương, ông ta chính là cử nhân, liền có thể làm quan, cũng không cần cả đời phải chịu ước thúc ở nơi thư viện chật hẹp này nữa.
Nhân sinh của ông ta, sẽ hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng..
Tống Kỳ là Học Chính a! Sao lại bị bắt đột ngột như vậy, một điểm dấu hiệu cũng không có!
"Viện trưởng? Đậu viện trưởng? Ngài sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, ngài bị bệnh rồi sao?" Mắt thấy sắc mặt Đậu Miểu trắng bệch như giấy, mấy vị tiên sinh lo lắng hỏi thăm.
Đậu Miểu khẽ gật đầu một cái, chậm rãi mở mắt, cười khổ khoát tay áo, đáp: "Không có việc gì, các ngươi đi làm việc đi."
Nói rồi, Đậu Miểu quay người vào nhà.
Lưu lại bên ngoài mấy vị tiên sinh một mặt không hiểu.
Đậu Miểu một lần nữa trở về, Chu Thanh mở to mắt nhìn ông ta, hỏi: "Sao rồi?"
"Ta có thể giao Thanh Hòa Thư viện cho ngươi, nhưng mà, ngươi phải cam đoan giúp ta không bị bắt giam vào ngục?"
Chu Thanh lắc đầu, nói: "Ta đương nhiên không thể cam đoan, dù sao nha môn cũng không phải do ta mở, ta chỉ có thể bảo đảm, nếu như ông không đáp ứng, ta nhất định sẽ khiến ông phải chịu cảnh lao ngục tai ương."
Đậu Miểu suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta đã đáp ứng đem thư viện cho ngươi."
Chu Thanh nhún vai: "Chúng ta đây là trao đổi đồng giá, ông cho ta thư viện, ta đáp ứng không đi cáo trạng ông.
Nhưng mà cái này cũng không đại biểu rằng ta không tố cáo thì nha môn sẽ không bắt ông, bọn họ có bắt ông hay không, đều phải xem chính ông.
Chỉ cần ông tự động đến nha môn, giải trình toàn bộ những hoạt động trao đổi giữa ông và Tống Kỳ là được."
Đậu Miểu nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Trong chớp mắt này, ông ta đột nhiên cảm thấy nữ oa chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi này thật sự khiến cho người ta phải rùng mình sợ hãi.
Nàng vững vàng nắm bắt được tâm tư của ông ta.
Trầm mặc giây lát, Đậu Miểu chợt mở miệng: "Trước đây Chu Hoài Sơn đương trường nhận tội, có phải là hắn đã sớm biết, Tống Kỳ nhất định sẽ bị bắt, các ngươi đã sớm đánh chủ ý lên thư viện của ta rồi đúng không?"
Chu Thanh..
Cha nàng có ý nghĩ này hay không nàng không biết, nhưng mà nàng chắc chắn là không có.
Nàng có thể nghĩ đến việc chiếm lấy Thanh Hòa Thư viện, linh cảm bắt nguồn từ Triệu Đại Thành kìa.
Đương nhiên, lời này nàng chắc chắn sẽ không nói cho Đậu Miểu biết.
Một mặt thần bí khó lường, Chu Thanh cười nói: "Dù sao, trước khi Hồ đại nhân làm Tri phủ, thì đã từng làm Binh Bộ Thượng Thư a."
Mặc dù không có trả lời thẳng vào câu hỏi của Đậu Miểu, nhưng lời nói này cũng đủ khiến ông ra thông suốt.
Khóe miệng Đậu Miểu khẽ giật một cái, đầu vai suy sụp, thở dài một hơi.
"Được, ta đáp ứng."
Chu Thanh lập tức lấy ra một tờ giấy.
Giấy này là do Chu Bình viết, mặc dù chữ viết non nớt, nhưng vẫn đủ để dùng kí tên cam kết.
"Đây là giấy chuyển nhượng thư viện, ông xem xét một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý."
Đậu Miểu cười khổ nói: "Ta có xem hay không, thì có gì khác nhau."
Hít vào một hơi khí lạnh, Đậu Miểu lấy bút mực, đặt bút ký tên, lại ấn dấu tay của mình lên đó.
Mục đích đã đạt được, Chu Thanh đứng dậy cáo từ.
"Ngày mai ta sẽ tới nhận thư viện, làm phiền Đậu viện trưởng thông báo trên dưới thư viện một lượt, mặt khác, tấm biển ghi Thanh Hòa Thư viện, đợi lát nữa ta sẽ cho người tháo ra, ngày mai đổi thành Hoài Sơn thư viện."
Nói rồi, cũng không để ý đến phản ứng của Đậu Miểu, Chu Thanh nhấc chân rời đi.
Lý Nhị đi theo sau lưng Chu Thanh, lúc ra cửa, liền nhón mũi chân, nhanh chóng dỡ tấm biển Thanh Hòa Thư viện xuống, một quyền đập nó thành hai nửa, ném qua một bên.
"Chu cô nương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Đi theo Chu Thanh, Lý Nhị bỗng nhiên hiểu ra tại sao đại nhân nhà bọn họ lại yêu thích Chu cô nương.
Trên người Chu cô nương, có bóng dáng của đại nhân bọn họ.
Nói trắng ra là, hai người họ là cùng một loại người.
Đều là loại người một khi hung ác lên thì mí mắt cũng không nháy lấy một cái.
"Dẫn Tống Kỳ đi phủ thành."
Chuyện bên Huyện thành, nàng đã giải quyết xong.
Đám người Trần Quang tự thú, Đậu Miểu ký tên cũng tương đương với nhận tội, kế tiếp phải xem Hồ Vi Nhạc làm như thế nào.
Dù sao Tống Kỳ cũng không phải thật sự bị bắt.
Dù sao vụ án như vậy, Huyện lệnh cũng không có thẩm quyền xử lý.
Từ huyện thành đi phủ thành, một đường xe ngựa phi nhanh, khi Chu Thanh đến nơi, đã là hoàng hôn.
Hồ Vi Nhạc đang ở nội viện sau phủ nha.
Lúc hai người Chu Thanh đến, Trần Quang vẫn còn đang trên đường đi.
Hồ Vi Nhạc đang thu xếp đồ đạc trong thư phòng, biết được Chu Thanh tới, Hồ Vi Nhạc kích động tự mình ra cửa nghênh đón.
"Sao các ngươi lại tới vào lúc này, mà sao lại chỉ có một mình ngươi? Tam thúc của ngươi đâu? Trời lạnh như vậy, mau vào phòng đi."
Vào lúc ông ta chán nản nhất, là Hoài Sơn thư viện cho ông một tia ánh sáng giữa cuộc đời.
Mặc dù chỉ ở Hoài Sơn thư viện một thời gian ngắn ngủi, nhưng ông ta vô cùng cảm kích Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn.
Nghênh tiếp Chu Thanh vào nhà, Hồ Vi Nhạc tự mình rót cho Chu Thanh một chén trà nóng.
Chu Thanh đón lấy chén trà, một mặt cung kính, nói: "Hồ bá bá, ta tới là vì chuyện của cha ta."
"Lần trước không phải là ta đã nói với tam thúc ngươi rồi sao? Tống Kỳ này, ta sẽ xử lý, các ngươi chỉ cần không tiếp bất kỳ chiêu gì của hắn là được rồi."
Chu Thanh nhấp một miếng trà, nói: "Hồ bá bá, Tống Kỳ đã định xong tội cho cha ta, cha ta sợ thụ hình bức cung, cũng đã nhận tội."
Hồ Vi Nhạc lắc đầu cười cười: "Không sao, nhận tội thì lật lại bản án là được, vụ án này, từ đầu tới đuôi đều là do Tống Kỳ đổ tội hãm hại, các ngươi chỉ cần không rơi vào tất cả bẫy rập của hắn, không cho hắn nắm được thóp, vụ án này liền có thể lật lại."
"Nhưng Tống Kỳ đã đem bản án của cha ta chuyển giao đến chỗ ngài."
Hồ Vi Nhạc lập tức chớp mắt.
"Cái gì? Chuyển giao đến chỗ ta? Đây cũng không phải là vụ án hình sự trọng đại, tại sao phải chuyển từ huyện nha tới phủ nha?"
p/s: Vì mấy hôm nay vướng công chuyện riêng, nên thời gian up bài của Hương không được ổn định lắm.
Hôm nay Hương up luôn 2 chương của ngày mai nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Nhớ theo dõi truyện trên Dembuon.vn để đọc được những chương sớm nhất!.