Sửa sang lại một chút, vừa vặn tiểu nhị bưng đồ ăn lên.
Ngồi ở bên bàn, Phượng Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, tiểu nhị nhìn Phượng Thiên Vũ, trong lòng thở dài một hơi: "Cô nương xinh đẹp như vậy không biết qua đêm nay…."
Phượng Thiên Vũ mở mắt, thấy tiểu nhị nhìn nàng chăm chút, cất giọng hỏi: "Còn có việc?"
"Không có. Không có, khách quan, đồ ăn đã làm xong rồi, các vị mau chóng dùng đi." Nói xong, nhanh chóng lui ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
"Tiểu thư, hắn đang sợ cái gì?" Thanh Ngư nhìn thức ăn đầy trên bàn, bụng nhỏ của nàng đã muốn biểu tình rồi, đi nguyên một ngày dài, nàng thật sắp chết vì đói rồi.
"Không có gì, sư phụ, ăn đi."
Ăn cơm tối xong, sắc trời đã trở nên u ám, mấy người hàn huyên một hồi, rồi trở về phòng của mình .
. .
Ban đêm, ánh trăng nhu hòa.
Không gian chìm trong yên lặng.
"A ---."
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh, ba người giật mình vội vàng chạy vào gian phòng của Thanh Ngư. Phòng Mạc Sầu ở đối diện, nên nhanh nhất, đẩy cửa phòng, nhìn Thanh Ngư bị dọa đến mất hồn, sau nhanh chóng đảo mắt nhìn chung quanh, không có gì a, Thanh Ngư làm sao vậy? Thanh Ngư thấy có người tới, lấy tốc độ kinh khủng nhất bay tới bên người Mạc Sầu, lúc này Phượng Thiên Vũ cùng Hàn Duệ cũng đã tới, Thanh Ngư liền bổ nhào vào trong ngực của Phượng Thiên Vũ, toàn thân run rẩy, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: "Tiểu thư, có. Quỷ. Có . Quỷ Thật đáng sợ a!"
Tuy Thanh Ngư nói đứt quãng, nhưng Phượng Thiên Vũ vẫn nghe được trọng tâm, nơi này có quỷ, hơn nữa còn rất khủng bố.
"Thanh Ngư, đừng sợ, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay mảnh khảnh của Phượng Thiên Vũ nắm lấy bả vai đang run rẩy của Thanh Ngư, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Thanh Ngư.
Hoản loạn, sợ hãi trong lòng Thanh Ngư dần dần biến mất: "Tiểu thư, ta không có nằm ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh, tưởng rằng đó là tiểu thư, ta quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến thấy một nữ nhân toàn thân đều là máu, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc rất dài, ngực bị một con dao đâm sâu, sau đó. Sau đó ta rất sợ hãi, hét lên. Nàng. Nàng đã không thấy tăm hơi!"
"Mạc Sầu, chúng ta đi xuống lầu."
Phượng Thiên Vũ nói xong, lôi kéo Thanh Ngư vẫn còn hơi run đi xuống, thân là nữ nhi ai lại không sợ ma quỷ cơ chứ, phải mau chóng tìm ra sự thật, không thì nó lại tới tìm Thanh Ngư.
Mấy người xuống dưới lầu, nhìn quán trọ không một bóng người, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào quầy hàng, nói: "Là các ngươi muốn tự lăn, hay là muốn ta làm cho các ngươi lăn?"
"Ta. . Tự chúng ta đi ra."
Âm thanh bạc nhược yếu kém phát ra, tiểu nhị dẫn đầu, tiếp theo là chưởng quỹ cũng đã mò ra.
Hai người nhìn mấy người trước mắt không bị hao tổn, liền ngây ngẩn cả người, mấy người này đều không có việc gì cả?
"Các ngươi còn không mau nói. Mạc Sầu, phế đi hai cánh tay cho ta."
Phượng Thiên Vũ lạnh giọng nói ra, giọng điệu lạnh lùng, hai người kia liền sợ hãi, khúm núm xin tha.
"Ta nói, ta nói." Chưởng quầy vội vàng nói.
"Nói ra nàng cũng là một nữ tử thật đáng thương, trước đây nơi này được gọi là nhà trọ Vãng Lai, khách nhân lui tới tấp nập, thật sự là một nơi làm ăn rất phong thủy, thẳng đến có một ngày, một vị cô nương đẹp như tiên nữ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có rất nhiều người bảo hộ nàng, nhìn qua liền biết là thân phận tiểu thư tôn quý, bọn họ tớiđã muộn, không có khách nhân nào, sau đó thuê mấy gian phòng ở lấu trên, lúc sau lại tới thêm vài người nữa, nhìn qua cũng không phải là người tốt, nhưng chúng ta mở cửa tiệm làm ăn, nào ai đi quản ai xấu ai tốt, ai biết được rằng, những người kia là tới tìm vị cô nương đó, ban đêm, bọn hắn giết sạch những người tùy tùng kia, ta cùng tiểu nhị khi nghe được tiếng đánh nhau liền vội vàng trốn vào trong hầm, chỉ tiếc vị cô nương kia, bị lăng nhục suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, khi bọn chúng rời đi, chúng ta chạy lên, chỉ thấy hạ thân vị cô nương kia đều là máu, ngực bị găm một con dao, một thân áo đều là màu đỏ, ánh mắt trợn trừng, lúc ấy ta cùng tiểu nhị rất sợ hãi, sau khi phục hồi tinh thần, liền vội vàng đem chôn vị cô nương ấy đi, ai biết, từ đó về sau, những khách nhân ở trên lầu hai đều chết, mặc kệ là người nào, cao thủ cũng có, không có một người nào sống sót, bị giết rất kinh khủng, ta vốn tính đem bán lại nhà trọ này đi, nhưng lại không nỡ, về sau ta phát hiện chỉ khách trên lầu hai mới có chuyện, nếu ở lầu dưới đều không có việc gì, cứ như vậy, ta không bán nhà trọ, nhưng sự tình cứ thế bị đồn thổi ra ngoài, làm ăn của chúng ta càng ngày càng mờ nhạt, mấy tháng cũng không có được một bóng khách."
"Đương nhiên sẽ không ai tới, vì ngươi chỉ nghĩ đến lợi ích cho bản thân ngươi, biết rõ sẽ gặp phải người chết, nhưng ngươi vẫn cố giữ cho người ta ở lại, các ngươi còn lương tâm nữa không?"
Mạc Sầu tức giận nói, nếu không phải nữ quỷ kia không biết đã xảy ra việc gì, không thì Thanh Ngư chỉ có con đường chết.
Chưởng quầy nghe vậy, vội vàng giải thích nói: "Khách quan, xin bớt giận, chúng ta biết làm như vậy là không đúng, nhưng chúng ta cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ a, ta cùng tiểu nhị cũng muốn ăn cơm, quán thì không có người, chúng ta sẽ không có tiền, vì vậy. ."
"Cô nương, các người đại nhân xin hãy bỏ qua cho kẻ tiểu nhân đo, thả chúng ta đi, ta. Ta đem tiền trả lại cho các ngươi." Chưởng quầy nói xong, xuất ra kim tệ.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, ngước mắt nhìn hai người, nói ra, "Không cần phải trả lại cho chúng ta, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, làm cách nào đểnữ quỷ kia biến mất?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cô nương muốn làm cái gì?
"Cô nương, ta thực xin lỗi các ngươi, hiện tại các ngươi không có việc gì, sáng mai mau chóng đi đi."
"Đúng vậy a, cô nương, chưởng quầy nói rất đúng, các ngươi có thể là người thứ nhất không có chuyện gì a."
Nhìn thần sắc hai người, Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhà trọ này trở lại như lúc xưa?"
Chưởng quầy nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Muốn, ta nằm mơ cũng đều muốn, chỉ tiếc không có biện pháp."
"Ta có thể giúp các ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói.
(đừng tưởng rằng gia hỏa Phượng Thiên Vũ này là thiện tâm đại phát muốn giúp bọn hắn, nàng căn bản chính là nhàm chán, muốn nhìn một chút bộ dáng của quỷ là như thế nào, dù sao hiện tại đại đại gia đều cho rằng là không thể nào có! )
"Cô nương, ngươi không giúp được chúng ta đâu, trước kia có một cao thủ, hắn cũng nói như thế, thế nhưng ngày hôm sau chúng ta đã phải thu dọn thi thể của hắn." Chưởng quầy nói xong, nước mắt âm thầm chảy xuống.
"Nói, con quỷ trên lầu kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh mắt ác liệt của Phượng Thiên Vũ chiếu thẳng vào hai người, chết tiệt, nếu như tốt nay Thanh Ngư xảy ra chuyện gì, nàng liền phá hủy các nhà trọ này ngay tức khắc!
"Ngươi. Các ngươi. Các ngươi thấy được?"
Tiểu nhị nhẹ giọng hỏi, trong mắt có nghi hoặc, nếu như các nàng thấy được, làm sao lại không gặp chuyện gì?
"Còn không mau nói!"
Hàn Duệ nghiêm mặt, không nghĩ tới hắn từng này tuổi rồi còn gặp phải tình huống như thế này, trước kia hắn cũng biết có Cương thi, không nghĩ tới lần này may mắn gặp được cả nữ quỷ.
Hai người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng cũng không dám nói!
Ngồi ở bên bàn, Phượng Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, tiểu nhị nhìn Phượng Thiên Vũ, trong lòng thở dài một hơi: "Cô nương xinh đẹp như vậy không biết qua đêm nay…."
Phượng Thiên Vũ mở mắt, thấy tiểu nhị nhìn nàng chăm chút, cất giọng hỏi: "Còn có việc?"
"Không có. Không có, khách quan, đồ ăn đã làm xong rồi, các vị mau chóng dùng đi." Nói xong, nhanh chóng lui ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
"Tiểu thư, hắn đang sợ cái gì?" Thanh Ngư nhìn thức ăn đầy trên bàn, bụng nhỏ của nàng đã muốn biểu tình rồi, đi nguyên một ngày dài, nàng thật sắp chết vì đói rồi.
"Không có gì, sư phụ, ăn đi."
Ăn cơm tối xong, sắc trời đã trở nên u ám, mấy người hàn huyên một hồi, rồi trở về phòng của mình .
. .
Ban đêm, ánh trăng nhu hòa.
Không gian chìm trong yên lặng.
"A ---."
Một tiếng thét kinh hoàng vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh, ba người giật mình vội vàng chạy vào gian phòng của Thanh Ngư. Phòng Mạc Sầu ở đối diện, nên nhanh nhất, đẩy cửa phòng, nhìn Thanh Ngư bị dọa đến mất hồn, sau nhanh chóng đảo mắt nhìn chung quanh, không có gì a, Thanh Ngư làm sao vậy? Thanh Ngư thấy có người tới, lấy tốc độ kinh khủng nhất bay tới bên người Mạc Sầu, lúc này Phượng Thiên Vũ cùng Hàn Duệ cũng đã tới, Thanh Ngư liền bổ nhào vào trong ngực của Phượng Thiên Vũ, toàn thân run rẩy, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: "Tiểu thư, có. Quỷ. Có . Quỷ Thật đáng sợ a!"
Tuy Thanh Ngư nói đứt quãng, nhưng Phượng Thiên Vũ vẫn nghe được trọng tâm, nơi này có quỷ, hơn nữa còn rất khủng bố.
"Thanh Ngư, đừng sợ, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay mảnh khảnh của Phượng Thiên Vũ nắm lấy bả vai đang run rẩy của Thanh Ngư, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Thanh Ngư.
Hoản loạn, sợ hãi trong lòng Thanh Ngư dần dần biến mất: "Tiểu thư, ta không có nằm ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh, tưởng rằng đó là tiểu thư, ta quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến thấy một nữ nhân toàn thân đều là máu, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc rất dài, ngực bị một con dao đâm sâu, sau đó. Sau đó ta rất sợ hãi, hét lên. Nàng. Nàng đã không thấy tăm hơi!"
"Mạc Sầu, chúng ta đi xuống lầu."
Phượng Thiên Vũ nói xong, lôi kéo Thanh Ngư vẫn còn hơi run đi xuống, thân là nữ nhi ai lại không sợ ma quỷ cơ chứ, phải mau chóng tìm ra sự thật, không thì nó lại tới tìm Thanh Ngư.
Mấy người xuống dưới lầu, nhìn quán trọ không một bóng người, Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào quầy hàng, nói: "Là các ngươi muốn tự lăn, hay là muốn ta làm cho các ngươi lăn?"
"Ta. . Tự chúng ta đi ra."
Âm thanh bạc nhược yếu kém phát ra, tiểu nhị dẫn đầu, tiếp theo là chưởng quỹ cũng đã mò ra.
Hai người nhìn mấy người trước mắt không bị hao tổn, liền ngây ngẩn cả người, mấy người này đều không có việc gì cả?
"Các ngươi còn không mau nói. Mạc Sầu, phế đi hai cánh tay cho ta."
Phượng Thiên Vũ lạnh giọng nói ra, giọng điệu lạnh lùng, hai người kia liền sợ hãi, khúm núm xin tha.
"Ta nói, ta nói." Chưởng quầy vội vàng nói.
"Nói ra nàng cũng là một nữ tử thật đáng thương, trước đây nơi này được gọi là nhà trọ Vãng Lai, khách nhân lui tới tấp nập, thật sự là một nơi làm ăn rất phong thủy, thẳng đến có một ngày, một vị cô nương đẹp như tiên nữ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có rất nhiều người bảo hộ nàng, nhìn qua liền biết là thân phận tiểu thư tôn quý, bọn họ tớiđã muộn, không có khách nhân nào, sau đó thuê mấy gian phòng ở lấu trên, lúc sau lại tới thêm vài người nữa, nhìn qua cũng không phải là người tốt, nhưng chúng ta mở cửa tiệm làm ăn, nào ai đi quản ai xấu ai tốt, ai biết được rằng, những người kia là tới tìm vị cô nương đó, ban đêm, bọn hắn giết sạch những người tùy tùng kia, ta cùng tiểu nhị khi nghe được tiếng đánh nhau liền vội vàng trốn vào trong hầm, chỉ tiếc vị cô nương kia, bị lăng nhục suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, khi bọn chúng rời đi, chúng ta chạy lên, chỉ thấy hạ thân vị cô nương kia đều là máu, ngực bị găm một con dao, một thân áo đều là màu đỏ, ánh mắt trợn trừng, lúc ấy ta cùng tiểu nhị rất sợ hãi, sau khi phục hồi tinh thần, liền vội vàng đem chôn vị cô nương ấy đi, ai biết, từ đó về sau, những khách nhân ở trên lầu hai đều chết, mặc kệ là người nào, cao thủ cũng có, không có một người nào sống sót, bị giết rất kinh khủng, ta vốn tính đem bán lại nhà trọ này đi, nhưng lại không nỡ, về sau ta phát hiện chỉ khách trên lầu hai mới có chuyện, nếu ở lầu dưới đều không có việc gì, cứ như vậy, ta không bán nhà trọ, nhưng sự tình cứ thế bị đồn thổi ra ngoài, làm ăn của chúng ta càng ngày càng mờ nhạt, mấy tháng cũng không có được một bóng khách."
"Đương nhiên sẽ không ai tới, vì ngươi chỉ nghĩ đến lợi ích cho bản thân ngươi, biết rõ sẽ gặp phải người chết, nhưng ngươi vẫn cố giữ cho người ta ở lại, các ngươi còn lương tâm nữa không?"
Mạc Sầu tức giận nói, nếu không phải nữ quỷ kia không biết đã xảy ra việc gì, không thì Thanh Ngư chỉ có con đường chết.
Chưởng quầy nghe vậy, vội vàng giải thích nói: "Khách quan, xin bớt giận, chúng ta biết làm như vậy là không đúng, nhưng chúng ta cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ a, ta cùng tiểu nhị cũng muốn ăn cơm, quán thì không có người, chúng ta sẽ không có tiền, vì vậy. ."
"Cô nương, các người đại nhân xin hãy bỏ qua cho kẻ tiểu nhân đo, thả chúng ta đi, ta. Ta đem tiền trả lại cho các ngươi." Chưởng quầy nói xong, xuất ra kim tệ.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, ngước mắt nhìn hai người, nói ra, "Không cần phải trả lại cho chúng ta, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết, làm cách nào đểnữ quỷ kia biến mất?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cô nương muốn làm cái gì?
"Cô nương, ta thực xin lỗi các ngươi, hiện tại các ngươi không có việc gì, sáng mai mau chóng đi đi."
"Đúng vậy a, cô nương, chưởng quầy nói rất đúng, các ngươi có thể là người thứ nhất không có chuyện gì a."
Nhìn thần sắc hai người, Phượng Thiên Vũ khẽ cười: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhà trọ này trở lại như lúc xưa?"
Chưởng quầy nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Muốn, ta nằm mơ cũng đều muốn, chỉ tiếc không có biện pháp."
"Ta có thể giúp các ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói.
(đừng tưởng rằng gia hỏa Phượng Thiên Vũ này là thiện tâm đại phát muốn giúp bọn hắn, nàng căn bản chính là nhàm chán, muốn nhìn một chút bộ dáng của quỷ là như thế nào, dù sao hiện tại đại đại gia đều cho rằng là không thể nào có! )
"Cô nương, ngươi không giúp được chúng ta đâu, trước kia có một cao thủ, hắn cũng nói như thế, thế nhưng ngày hôm sau chúng ta đã phải thu dọn thi thể của hắn." Chưởng quầy nói xong, nước mắt âm thầm chảy xuống.
"Nói, con quỷ trên lầu kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh mắt ác liệt của Phượng Thiên Vũ chiếu thẳng vào hai người, chết tiệt, nếu như tốt nay Thanh Ngư xảy ra chuyện gì, nàng liền phá hủy các nhà trọ này ngay tức khắc!
"Ngươi. Các ngươi. Các ngươi thấy được?"
Tiểu nhị nhẹ giọng hỏi, trong mắt có nghi hoặc, nếu như các nàng thấy được, làm sao lại không gặp chuyện gì?
"Còn không mau nói!"
Hàn Duệ nghiêm mặt, không nghĩ tới hắn từng này tuổi rồi còn gặp phải tình huống như thế này, trước kia hắn cũng biết có Cương thi, không nghĩ tới lần này may mắn gặp được cả nữ quỷ.
Hai người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng cũng không dám nói!
Danh sách chương