"Cái này không cần ngươi lo lắng, ngươi hãy mau nói cho ta biết làm cách nào để nữ quỷ đó xuất hiện." Phượng Thiên Vũ nói, trong lòng thầm nghĩ, quỷ, không biết có chơi được không? "Cô nương, hôm nay nàng ta đã xuất hiện rồi, chắc có lẽ sẽ không xuất hiện nữa đâu, chỉ có thể chờ đến tối mai thôi."

"Mẫu thân." Tuyết Ảnh từ trong không gian đi ra, hỏi: "Mẫu thân tìm Ảnh nhi là có chuyện gì?"

"Ảnh nhi, nơi này có đồ chơi tốt, phải mau chóng tìm ra nữ quỷ đó, để cho mẫu thân vui đùa một chút." Phượng Thiên Vũ nói xong, sờ lên đầu Tuyết Ảnh, cười một cách đầy quỷ dị.

Mấy người khác nghe vậy, khóe miệng co giật, chơi, nàng lại còn muốn tìm nữ quỷ để chơi đùa!

Tuyết Ảnh nghe vậy, mắt hồng xinh đẹp liền quét khắp nơi, quét từ trên quét xuống nhưng không phát hiện được gì.

Ngón tay véo nhẹ, một kết giới liền xuất hiện, đem toàn bộ nhà trọ đặt trong kết giới, sau đó nói nhỏ bên tai Phượng Thiên Vũ.

Chỉ thấy Phượng Thiên Vũ mỉm cười, nói với Hàn Duệ: "Sư phụ, bọn hắn giao cho ngươi bảo hộ, ta cùng Ảnh nhi đi tìm nàng ta."

"Nha đầu, cẩn thận một chút."

"Yên tâm, sư phụ." Nói xong, lôi kéo Tuyết Ảnh đi lên lầu hai.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào hành lang lầu hai, đem bóng dáng hai người kéo thật dài, Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh từng li từng tí thận trọng bước đi.

Đột nhiên, trên hành lang xuất hiện một làn khói trắng, Tuyết Ảnh thấy vậy, linh lực trong tay vung lên, sương trắng phiêu tán, một nữ nhân đứng ở trước mặt, mái tóc thẳng tắp che phủ khuôn mặt, một thân y phục đỏ rực được ánh trăng chiếu rọi trông thập phần quỷ dị, kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh, sau đó từ trên ngực rút ra chủy thủ, máy móc đâm tới Phượng Thiên Vũ, một cỗ mùi mục nát cũng bay đến.

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, cười lạnh một cái, khó trách người ta đều nói bọn quỷ trông thật kinh khủng, nay nàng lại được tận mắt trong thấy, lời đồn thật chính xác, mà không chỉ nhìn kinh khủng mà còn buồn nôn nữa: "Ảnh nhi, ngươi không nên ra tay." Nói xong, từ trong không gian lấy ra Thí Huyết, Thí Huyết quỷ dị được vung lên, phịch một tiếng, chủy thủ trong tay nữ quỷ gãy thành hai mảnh, rơi xuống trên mặt đất.

Nữ quỷ không vì thế mà lui bước, mười đầu ngón tay sắc bén nhọn hoắc chộp tới Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng nghiêng người, Thí Huyết trong tay đâm mạnh lên bờ vai của nữ quỷ kéo dài một đoạn tạo thành một hỗ hỏng thật dài nhìn thật kinh khủng.

Nhưng mà quỷ làm gì có cảm giác đau đớn, rất nhanh quay người lại tiếp tục chộp tới người Phượng Thiên Vũ, động tác không nhanh không chậm, ngay khi bàn tay của nữ quỷ vừa chạm vào cổ tay của Phượng Thiên Vũ liền bị một cỗ lực lượng đánh văng ra ngoài, trên mặt nữ quỷ vốn không có cảm xúc thì nay cũng lộ ra sự sợ hãi cũng kinh ngạc, vì cái gì mà nữ nhân này lại có khí tức hắc ám?

Như vậy thì đã sao, người nơi này nàng đều giết, dù cho nữ nhân này có cái gì không đúng nàng cũng giết.

"Cái chết của ngươi đi tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi đem toàn bộ oán niệm của ngươi phát tiết lên những người khác, những người ngươi giết không thiếu nợ ngươi."

Phượng Thiên Vũ nhìn khuôn mặt quỷ dị của nữ quỷ kia, thản nhiên nói ra.

"Dựa vào cái gì, ta không cam lòng, ta không cam lòng”. Âm thanh khàn khàn cực kì khó nghe phát ra, khiến cho trên lầu càng trở nên quỷ dị.

"Hừ, không cam lòng thì như thế nào." Dứt lời, Phượng Thiên Vũ bộc phát ra lực lượng cường đại, thu hồi Thí Huyết, hai tay tung ra một chưởng vỗ mạnh vào trên lưng nữ quỷ.

Tuy rằng nữ quỷ không cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn bị cỗ lực lượng này đánh ngã xuống đất.

"Ta giết ngươi. . Ta muốn giết ngươi." Nữ quỷ nói xong liền nhanh chóng lao vào người Phượng Thiên Vũ, trên khuôn mặt tràn đầy điên cuồng khát máu cùng cuồng bạo.

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, bàn tay khẽ đảo, vô số những ngọn lửa như đóa hoa sen, bay lượn quanh người nữ quỷ.

Những ngọn lửa như hoa sen cháy sáng rực, nhanh chóng đem toàn bộ nữ quỷ kia thiêu đốt thành tro bụi.

Tuyết Ảnh kinh ngạc nhìn mẫu thân của mình, sững sỏi hỏi: "Mẫu thân, ngươi làm sao có hỏa liên rồi?"

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn Tuyết Ảnh, mặt không biểu tình nói: "Vừa mới xuất hiện trong đầu."

"Được rồi, mẫu thân, ngươi thực cường đại."

Tuy rằng hắn mới thức tỉnh, nhưng từ truyền thừa trong trí nhớ mà biết được hỏa liên, kỹ năng Thượng Cổ Phần Thiên chính là gồm ba mươi ba tầng của Thần Nữ Sáng Thế Tuyết Cơ, trong trí nhớ, tên của hắn hình như cũng có liên quan đến vị Thần Nữ Tuyết Cơ này, Thập Phương thế giới từng có một lần rung chuyển, từ đó cái tên Tuyết Cơ cũng biến mất vô tung ảnh.

Thấy trên lầu không còn tiếng động, Hàn Duệ biết đồ nhi của mình đã làm xong việc, thế nhưng chưởng quầy lại tưởng rằng vị cô nương kia đã chết.

"Ai, ta đã nói không được mà, không tốt rồi cô nương kia chắc cũng đã chết rồi." Chưởng quầy phàn nàn nói.

Thanh Ngư nhìn hai bóng dáng từ trên lầu bước xuống, quay đầu nói với chưởng quầy: "Ngươi mới không còn, cả nhà ngươi mới không còn."

"Sư phụ, ma thú của ngươi là ma thú phi hành sao?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày hỏi, Thanh Ngư không có Ma thú, ma thú của Mạc Sầu là chỉ là một ngũ giai Thánh Thú , hiện tại chỉ có thể mong chờ vào ma thú của sư phụ mà thôi.

"Đồ nhi, ma thú của sư phụ là Hắc ưng thất giai Huyền Thú." Hàn Duệ mặt đỏ tới mang tai nói, hắn thật sự rất xấu hổ mà, ma thú của nha đầu là Siêu Thần Thú, hắn đến Thần Thú cũng không có đâu, thật đúng là mặt mũi mất sạch rồi.

"Là ma thú phi hành thì tốt rồi, sư phụ, ta có ý kiến, ma thú phi hành tốc độ cũng nhanh hơn một chút, chi bằng chúng ta sử dụng ma thú thì đi sẽ nhanh hơn, dù sao, mấy người trong nhà trọ cũng không sao rồi." Phượng Thiên Vũ nói xong, trực tiếp đi ra khỏi nhà trọ, Tuyết Ảnh ai ya lại biến về bản thể.

Mấy người thấy vậy liền đi theo sau.

Tuyết Ảnh biến trở về thân rắn, thân trắng như tuyết, đập ngay vào mắt là màu vàng rực rỡ của những đóa Mạn Chấu Sa hoa trên thân, trong đêm tối như phát hoa hào quang, so sánh với hắc ưng của Hàn Duệ, thật đúng là trên trời dưới đất a.

Uy áp của Cấm kỵ Thần Thú như có như không phóng xuất ra, hắc ưng đứng một bên mà run lẩy bẩy.

Phượng Thiên Vũ điểm mũi chân một cái, bay người lên trên thân rắn.

Phượng Thiên Vũ ốn định lại, liền muốn giúp cho Thanh Ngư nhảy lên, không biết làm sao Thanh Ngư đánh chết cũng không chịu ngồi cùng nàng, đi qua bên cạnh ngồi lên lưng hắc ưng của Hàn Duệ, theo sau Phượng Thiên Vũ, cứ như vậy, bốn người dần dần biến mất trước mặt chưởng quầy cùng tiểu nhị.

Phi hành nửa ngày, lại gặp trời mưa, mấy người cũng vừa tới biên giới của Ma Thú Sâm Lâm, biên giới của Nhật Viêm quốc cùng Đông Dạ quốc chính là Ma Thú Sâm Lâm, cách nhanh nhất để đi từĐông Dạ quốc đến Nhật Viêm quốc chính là đi xuyên qua Ma Thú Sâm Lâm, cũng không muốn gặp thêm phiền toái Phượng Thiên Vũ trực tiếp đi thẳng vào Ma Thú Sâm Lâm.

Mím thật chặc cặp môi đỏ mọng, ngẩng đầu nhìn những cây cổ thụ che kín cả bầu trời, Phượng Thiên Vũ không suy nghĩ nhiều cất bước đi vào.

Một đường, càng đi sâu vào bên trong cây cối rập rạp um tùm, rễ cây mọc ngoi lên trên mặt đất, hai bên khắp nơi toàn là những nhánh dây leo, những tia sáng mờ nhạt xuyên qua khe hở của tán cây, khiến khu rừng càng thêm âm u, tăng thêm một tia sắc thái.

"Tiểu thư, nơi đây thật là khủng khiếp."

Càng đi càng xa, Thanh Ngư nhịn không được mà run rẩy, nàng như cảm giác được một loại khí tức u ám đến kinh khủng.

Thanh Ngư từ nhỏ cùng Phượng Thiên Vũ đều ở trong Trúc Uyển, tuy rằng chịu không ít đau khổ, nhưng loại u ám kinh khủng phát ra từ khu rừng này khiến nàng rất khó chịu và sợ hãi, nàng cảm thấy dù bị người ta khi dễ hay đánh đập còn dễ chịu hơn cái khu rừng khủng bố này a. Ổn định lại cảm xúc, nàng phải cố gắng thẳng lưng bước từng bước cùng tiểu thư tiến về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện