Thích Tự phủ nhận theo bản năng: "Đâu có..."
Hứa Kính đưa tay chỉ chỉ lên cổ mình, trêu hắn: "Thế chỗ này bị làm sao đây?"
Thích Tự thảng thốt, vô thức lấy tay che cổ.
Hứa Kính không còn lạ gì bộ dạng căng thẳng vì xấu hổ của hắn, buồn cười nói: "Thôi, cậu cũng lớn ngần ấy rồi, việc gì phải ngại vì có nhu cầu này. Nhưng mà lúc tìm người nhớ chú ý một chút, sức khỏe vẫn là số một đấy." Nói xong cũng phất tay vẫy hắn luôn: "Anh về công ti đây, trao đổi thêm về chuyện của Hồng Trang qua điện thoại sau nhé."
Thích Tự: "Vâng..."
Mấy giây sau, Thích Tự mới hiểu ra—Khoan đã, chẳng lẽ Hứa Kính tưởng hắn đi tìm người phục vụ nhu cầu XXX?
...
Trên đường về, Thích Tự lại soi soi cổ mình bằng ống kính trước của điện thoại, sau đó bảo Vương Mãnh đang lái xe: "Vương Mãnh, lát anh qua cửa hàng tiện lợi mua giúp tôi ít băng urgo nhé."
Vương Mãnh: "Thích tổng, cậu bị thương sao?"
Thích Tự: "Không, để dự bị thôi..."
Chiều tối trở lại phòng khách sạn, Phó Diên Thăng còn chưa về, Thích Tự ngồi một mình trong phòng nghĩ lại cuộc tranh luận giữa mình và Hứa Kính trên bàn cơm hồi nãy.
Hiện tại hắn đã cảm nhận rất rõ điểm khác nhau giữa Hứa Kính và Phó Diên Thăng, cũng hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng đầu hàng trước mị lực của Phó Diên Thăng hơn là người bạn-người anh đã quen mình bảy năm trời như Hứa Kính...
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Thích Tự bỗng nhìn đến va li hành lí của mình và Phó Diên Thăng—do lần này không có người quen ở chung khách sạn, Phó Diên Thăng mới quang minh chính đại để hết đồ đạc tùy thân của mình trong phòng hắn, thuê một phòng khác đúng chỉ để lấy danh nghĩa.
Thích Tự nhớ ra gì đó, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía vali hành lí kia, ngồi xổm xuống do dự vài giây, rốt cục mở khóa kéo ra.
Bên trong rất gọn gàng, y như tác phong tỉ mỉ cẩn thận của Phó Diên Thăng—quần áo cá nhân, khăn mặt, dao cạo râu, nước hoa nam, bcs... toàn bộ đều là đồ vật thông thường.
Trước giờ Thích Tự chưa bao giờ đi lục đồ của người khác, ngay cả khi đã là người yêu, hắn và Phó Diên Thăng vẫn luôn tôn trọng sự riêng tư của nhau trong một số phương diện.
Thích Tự chỉ lật qua rồi đóng trả vali, nhưng vẫn tự khiển trách bản thân một phen.
Hắn cũng không biết rốt cục mình bị làm sao, cứ lo được lo mất, để rồi làm ra hành vi bất thường như vậy.
Có lẽ hắn đã mơ hồ đoán ra gì đó, cũng sớm muốn kiểm chứng sự thật, nhưng lại không muốn chấp nhận rằng Phó Diên Thăng đến với mình... là vì mục đích khác?
Khi Phó Diên Thăng trở lại, Thích Tự đã ổn định xong tâm trạng của mình.
Lúc đối phương hỏi về cuộc gặp mặt với Hứa Kính, Thích Tự cũng thẳng thắn thuật lại hết, kể cả điều Hứa Kính muốn thuyết phục mình, sau đó hỏi Phó Diên Thăng thấy sao.
Phó Diên Thăng khách quan đáp lại: "Nói thẳng ra, phần lớn những người dày dạn trong giới cũng đều sẽ nghĩ như Hứa Kính."
Thích Tự: "Vì sao?"
Phó Diên Thăng: "Vì lợi ích. Mặc dù Tô Cánh là nhân tài hiếm có, nhưng cũng chẳng đến nỗi khó tìm, thay vì liều lĩnh thì bọn họ thà từ bỏ người này để tìm một nhân viên kĩ thuật khác với bối cảnh sạch đẹp còn hơn."
Thích Tự: "Tức là anh cũng thấy tôi đang mạo hiểm?"
Phó Diên Thăng: "Xét từ một góc độ nào đó, lựa chọn của cậu quả thật mạo hiểm hơn suy tính của Hứa Kính."
Thích Tự: "..."
Thích Tự: "Vậy anh có thấy tôi làm vậy là ngu ngốc không?"
Phó Diên Thăng cười nói: "Chính vì hầu hết thương nhân đều cân nhắc dựa vào lợi ích, thiếu sự tôn trọng dành cho con người, nên suy nghĩ của cậu mới đáng ngưỡng mộ hơn cả... Thử nhìn ngược lại mà xem, có thể cậu sẽ chịu tổn thất vì tin nhầm người, nhưng nếu lòng cậu coi trọng việc giữ vững quan điểm này hơn là kiếm lời, thì chẳng một tổn thất có thể hạ gục được cậu hết."
Thích Tự chợt nhớ tới lần hắn hỏi Phó Diên Thăng chân thành là tốt hay xấu, đối phương đã bảo rất tốt, nhưng cái giá của sự chân thành ấy thì không hề nhỏ.
Hiện tại, rốt cục hắn đã phần nào hiểu được câu trả lời này.
Thích Tự nhìn người đàn ông trước mắt, luôn cảm thấy mỗi khắc ở bên là một khắc yêu Phó Diên Thăng nhiều hơn, ngay cả những nghi kị cũng chẳng thể ngăn hắn ngày càng bị đối phương thu hút.
Phó Diên Thăng lại gần hôn hắn, dịu dàng thì thầm: "Có chuyện gì à, sao cứ nhìn tôi mãi thế?"
Thích Tự dần híp mắt đáp lại nụ hôn: "Không có gì..."
*
Hai người ở trong nước qua Tết dương lịch, mấy hôm sau lại bận bịu đàm phán với các đối tượng thu mua khác cho bộ phận công nghệ. Ba ngày sau năm mới, Du Liên cũng chủ động liên lạc với Diệp Khâm Như, tiếp tục mặc cả với bọn họ.
Giữa tháng 1, Thích Tự quay lại thành phố P nhập học. Hắn hỏi Phó Diên Thăng lúc ở trên máy bay: "Anh nghỉ Tết mấy ngày?"
Phó Diên Thăng: "Cả đi cả về chắc 5 ngày."
Thích Tự nhắc nhỏ: "Năm nay Tết sớm, anh tranh thủ đặt vé máy bay đi."
Giao thừa vào cuối tháng 1, hai người chỉ ở thành phố P được gần một tuần, Phó Diên Thăng đã bay lại về Hải Thành.
Thích Tự gọi điện trước cho ba, xác nhận năm nay bọn họ lại đón Tết ở nhà chú Mạnh, đến giao thừa thì bay về New York.
Hai cha con gặp mặt tại nhà, đầu tiên nói qua mấy chuyện vụn vặt suốt mấy tháng vừa rồi, bao gồm cả công việc của bộ phận công nghệ ở Tư Nguyên lẫn tình hình sinh hoạt của nhau gần đây.
Thích Tự kể lại cho Thích Nguyên Thành toàn bộ sự kiện phát sinh trong đợt hắn về nghỉ Giáng Sinh vừa rồi.
Nghe hắn nói muốn đưa Tô Cánh về Tư Nguyên, Thích Nguyên Thành cũng tỏ ý nghi hoặc y như Hứa Kính: "Con thấy người này đáng tin chứ?"
Thích Tự: "Tạm thời có thể tin, nhưng còn phải tiếp xúc thêm đã. Nếu có thể hoàn toàn thu phục người này, khiến anh ta chịu phối hợp năng lực của mình với tài nguyên ở Tư Nguyên thì sẽ rất có lợi cho việc phát triển bộ phận công nghệ. Con với Thầy Phó phân tích rồi, Tô Cánh hợp làm kĩ thuật thuần hơn là công tác quản lí, tính chất bộ công nghệ của tập đoàn chúng ta cũng không giống bên Trung Đạt lắm... bên Trung Đạt làm về vật phẩm thông minh, còn trước mắt chúng ta chỉ làm về nền tảng, Tô Cánh có phản bội thì cũng sẽ không gây ra tổn thất nghiêm trọng như với Trung Đạt trước đây... Đương nhiên, nếu ba cảm thấy sử dụng người này quá nguy hiểm cho tập đoàn thì con sẽ xem lại quyết định này."
Thích Nguyên Thành lắc đầu nói: "Mấy đứa phân tích không sai, bộ phận công nghệ đúng là trọng tâm phát triển trong 5 năm tới, nhưng nguy hiểm từ việc dùng sai người này cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho tập đoàn. Trước mắt cứ làm theo ý kiến của con đi."
Thích Tự: "À phải rồi, ba, lần này về, con còn nghe được một chuyện khác nữa..."
Thích Nguyên Thành: "Chuyện gì?"
Thích Tự: "Nghe nói nhà họ Tư có ô dù gì đó, cho nên Tư Trạch mới âm thầm điều khiển được giá cổ phiếu của các công ti trên sàn. Ba biết chuyện này không?"
Thích Nguyên Thành sửng sốt: "Con nghe đâu ra?"
Thích Tự: "Hôm tham gia tiệc tùng với Tư Hàng."
Thích Nguyên Thành trầm ngâm nói: "Bác Tư quan hệ rộng, đằng vợ còn có người làm quan chức, ở trong nước thì kiểu móc nối quan-thương này vẫn phổ biến lắm... Nhưng tất nhiên bọn họ cũng có biện pháp tránh nguy rồi, con đừng để ý nhiều về mấy chuyện này."
Thích Tự nhíu mày: "Nhà mình hợp tác với bên đó thì có nguy hiểm không?"
Thích Nguyên Thành lắc đầu nói: "Bao nhiêu năm nay cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Con cứ biết giữ đúng chừng mực của mình là được, cần gì thì hỏi Tiểu Phó, để nó kiểm tra cho chắc."
Thấy ba tín nhiệm Phó Diên Thăng như thế, Thích Tự lại thấy bất an nổi lên trong lòng.
"Ba..." Hắn không nhịn được mà hỏi, "Nói chứ, ba cũng chỉ mới gặp Thầy Phó mấy lần, sao đã yên tâm để anh ấy ở cạnh con vậy?"
Thích Nguyên Thành: "Đương nhiên ba sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng nó như thế. Trước khi hai đứa kí hợp đồng, ba cũng thăm dò kĩ càng rồi."
Thích Tự kinh ngạc nói: "Ba cho người điều tra anh ấy?"
Thích Nguyên Thành nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên rồi, có nhớ hồi bé bị bắt cóc, con từng được một chú cứu ra không?"
Thích Tự sững sờ: "Nhớ ạ, thì sao ba?"
Thích Nguyên Thành: "Người kia tên Phó Nhàn, Phó Diên Thăng chính là con trai chú ấy."
Thích Tự nghe vậy mà giật mình, Phó Diên Thăng từng nói chuỗi hạt ngọc ấy là vật tổ truyền, thì ra hồi đó chú kia cũng mang nó sao? Bảo sao ngay từ lần đầu tiên hắn đã thấy quen thế!
Thích Nguyên Thành mỉm cười nói: "Qua sự việc năm xưa, ba vô cùng khâm phục nhân cách của chú Phó, cũng từng nghe chú ấy kể mình có một đứa con trai rất sáng dạ. Người của đơn vị điều tra cho ba xem lí lịch của Phó Diên Thăng rồi, xuất sắc mà hoàn toàn trong sạch, cho nên ba mới yên tâm để nó đến bên con thế chứ."
Thích Tự: "Thế ba có liên lạc với chú kia không?"
Thích Nguyên Thành lắc đầu: "Ba chỉ cho người đi điều tra trên giấy tờ thôi, chứ đột nhiên đến quấy rầy người nhà họ thì không hay. Con cũng nhận nó làm thầy rồi, sau này kiểu gì chẳng có cơ hội gặp mặt..."
Đang nói thì điện thoại của Thích Nguyên Thành đổ chuông, ông vừa nghe vừa nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm đâu, chúng ta xuất phát đến nhà chú Mạnh thôi."
Trên đường đi, Thích Tự không tài nào ổn định lại được tâm trạng của mình, thì ra ba hắn đã âm thầm tra xét nhiều như vậy... Nếu thế ông có biết về quan hệ giữa Phó Diên Thăng với Từ Nhất Chu và Tống Phổ Tâm hay không?
Tiếc là sau đó, Thích Nguyên Thành cứ nói chuyện điện thoại suốt, hắn cũng không nghe ngóng được thêm tin tức gì về Phó Diên Thăng.
Đến nhà họ Mạnh, không khí Tết náo nhiệt mới ngắt đi dòng suy nghĩ của Thích Tự.
Năm nay thấy hắn, Mạnh Văn Tĩnh không còn xông tới đòi cưới như năm ngoái, chỉ rụt rè trốn sau lưng dì Phương, người lớn có trêu thế nào cũng không ra.
Người lớn tưởng cô nhóc đã biết thẹn thùng, lại xúm vào chọc ghẹo một hồi.
"Tiểu Văn Tĩnh, năm nay không muốn cưới anh Thích Tự nữa rồi à?"
"Không muốn." Mạnh Văn Tĩnh cất âm giọng non nớt từ chối.
"Sao lại không? Con nhìn anh Thích Tự đẹp trai thế cơ mà!"
"Không muốn là không muốn!" Bé gái giận dữ ngẩng lên, "Thích Tự nói anh ấy có người mình thích rồi! Nếu cưới con nữa thì người anh ấy thích sẽ nổi giận lôi đình!"
Cả bàn người nghe cô nhóc nói vậy mà ngây ngẩn, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Thích Tự có người mình thích từ bao giờ thế?"
"Con gái nhà ai vậy?"
Ngay cả Thích Nguyên Thành cũng nhìn về phía hắn đầy tò mò: "Ngay cả ba nó còn chẳng biết gì đây."
Thích Tự thấy tim thiếu điều nhảy lên tận cổ họng, không ngờ nhóc con này nhớ dai thế, bị mình lừa đại từ năm ngoái mà vẫn chưa quên!
Hắn vội nói: "Đúng là năm ngoái cháu có nói vậy với Văn Tĩnh, em nó còn nhỏ, mọi người đừng đùa kiểu này."
Bấy giờ mọi người mới hiểu, bèn cười phá lên: "Thì ra Thích Tự nó ngại, viện cớ vậy thôi..."
Dì Phương cũng cười trách hắn: "Bảo sao con bé cứ nói dì lừa nó... Cái thằng bé này đúng là!"
Có người còn hùa vào đùa: "Thích Tự, giờ cháu thấy Văn Tĩnh còn bé thế thôi, đợi nó lớn rồi sẽ biết, càng non càng tốt!"
Cánh đàn ông lớn tuổi lại được thể cười ầm, Thích Tự vẫn lễ phép mỉm cười, nhưng trong lòng bất đắc dĩ không thôi.
Ăn xong Thích Tự cũng ngồi nói chuyện với người lớn một lát. Nửa năm qua hắn đã bắt đầu đi làm nên chững chạc lên hẳn, được khen còn hơn cả năm trước.
Thích Tự rốt cục không chịu nổi, đành tìm cớ lên sân thượng giải khuây một mình, sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Phó Diên Thăng: "Đang làm gì thế?"
Không bao lâu sau Phó Diên Thăng đã gọi điện lại: "Đang xem TV... Cậu đón Tết ở đâu?"
Thích Tự: "Vẫn như năm ngoái."
Phó Diên Thăng cao giọng: "Nhà của "hôn thê"?"
Thích Tự chỉ cười, Phó Diên Thăng lại hằm hè từ đầu bên kia: "Nhớ phân rõ ranh giới với cô nhóc kia đấy!"
Thích Tự cố ý nói: "Không phân được thì phải làm sao?"
Phó Diên Thăng: "Không phân được? Không phân được thì về rồi chịu phạt!"
Thích Tự nhớ lại hôm ở thành phố P trước khi Phó Diên Thăng về nước, hai người cũng lăn giường nguyên đêm, đổi mấy lần tư thế, đến lúc đối phương phải đi, hắn vẫn run chân rủn eo không xuống nổi giường, rốt cục đành phất tay cho Vương Mãnh đưa người ra sân bay.
Nhìn trời đêm khiến lòng khẽ rung động, Thích Tự thấp giọng hỏi: "Nhớ tôi không?"
Phó Diên Thăng: "..."
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Nhớ tôi không?"
Phó Diên Thăng: "Nghe bà xã tâm tình thế này thì chịu thế nào được! Đổi vé đổi vé! Mai bay về luôn! Fắc!"
-
vtrans by xiandzg
Hứa Kính đưa tay chỉ chỉ lên cổ mình, trêu hắn: "Thế chỗ này bị làm sao đây?"
Thích Tự thảng thốt, vô thức lấy tay che cổ.
Hứa Kính không còn lạ gì bộ dạng căng thẳng vì xấu hổ của hắn, buồn cười nói: "Thôi, cậu cũng lớn ngần ấy rồi, việc gì phải ngại vì có nhu cầu này. Nhưng mà lúc tìm người nhớ chú ý một chút, sức khỏe vẫn là số một đấy." Nói xong cũng phất tay vẫy hắn luôn: "Anh về công ti đây, trao đổi thêm về chuyện của Hồng Trang qua điện thoại sau nhé."
Thích Tự: "Vâng..."
Mấy giây sau, Thích Tự mới hiểu ra—Khoan đã, chẳng lẽ Hứa Kính tưởng hắn đi tìm người phục vụ nhu cầu XXX?
...
Trên đường về, Thích Tự lại soi soi cổ mình bằng ống kính trước của điện thoại, sau đó bảo Vương Mãnh đang lái xe: "Vương Mãnh, lát anh qua cửa hàng tiện lợi mua giúp tôi ít băng urgo nhé."
Vương Mãnh: "Thích tổng, cậu bị thương sao?"
Thích Tự: "Không, để dự bị thôi..."
Chiều tối trở lại phòng khách sạn, Phó Diên Thăng còn chưa về, Thích Tự ngồi một mình trong phòng nghĩ lại cuộc tranh luận giữa mình và Hứa Kính trên bàn cơm hồi nãy.
Hiện tại hắn đã cảm nhận rất rõ điểm khác nhau giữa Hứa Kính và Phó Diên Thăng, cũng hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng đầu hàng trước mị lực của Phó Diên Thăng hơn là người bạn-người anh đã quen mình bảy năm trời như Hứa Kính...
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Thích Tự bỗng nhìn đến va li hành lí của mình và Phó Diên Thăng—do lần này không có người quen ở chung khách sạn, Phó Diên Thăng mới quang minh chính đại để hết đồ đạc tùy thân của mình trong phòng hắn, thuê một phòng khác đúng chỉ để lấy danh nghĩa.
Thích Tự nhớ ra gì đó, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía vali hành lí kia, ngồi xổm xuống do dự vài giây, rốt cục mở khóa kéo ra.
Bên trong rất gọn gàng, y như tác phong tỉ mỉ cẩn thận của Phó Diên Thăng—quần áo cá nhân, khăn mặt, dao cạo râu, nước hoa nam, bcs... toàn bộ đều là đồ vật thông thường.
Trước giờ Thích Tự chưa bao giờ đi lục đồ của người khác, ngay cả khi đã là người yêu, hắn và Phó Diên Thăng vẫn luôn tôn trọng sự riêng tư của nhau trong một số phương diện.
Thích Tự chỉ lật qua rồi đóng trả vali, nhưng vẫn tự khiển trách bản thân một phen.
Hắn cũng không biết rốt cục mình bị làm sao, cứ lo được lo mất, để rồi làm ra hành vi bất thường như vậy.
Có lẽ hắn đã mơ hồ đoán ra gì đó, cũng sớm muốn kiểm chứng sự thật, nhưng lại không muốn chấp nhận rằng Phó Diên Thăng đến với mình... là vì mục đích khác?
Khi Phó Diên Thăng trở lại, Thích Tự đã ổn định xong tâm trạng của mình.
Lúc đối phương hỏi về cuộc gặp mặt với Hứa Kính, Thích Tự cũng thẳng thắn thuật lại hết, kể cả điều Hứa Kính muốn thuyết phục mình, sau đó hỏi Phó Diên Thăng thấy sao.
Phó Diên Thăng khách quan đáp lại: "Nói thẳng ra, phần lớn những người dày dạn trong giới cũng đều sẽ nghĩ như Hứa Kính."
Thích Tự: "Vì sao?"
Phó Diên Thăng: "Vì lợi ích. Mặc dù Tô Cánh là nhân tài hiếm có, nhưng cũng chẳng đến nỗi khó tìm, thay vì liều lĩnh thì bọn họ thà từ bỏ người này để tìm một nhân viên kĩ thuật khác với bối cảnh sạch đẹp còn hơn."
Thích Tự: "Tức là anh cũng thấy tôi đang mạo hiểm?"
Phó Diên Thăng: "Xét từ một góc độ nào đó, lựa chọn của cậu quả thật mạo hiểm hơn suy tính của Hứa Kính."
Thích Tự: "..."
Thích Tự: "Vậy anh có thấy tôi làm vậy là ngu ngốc không?"
Phó Diên Thăng cười nói: "Chính vì hầu hết thương nhân đều cân nhắc dựa vào lợi ích, thiếu sự tôn trọng dành cho con người, nên suy nghĩ của cậu mới đáng ngưỡng mộ hơn cả... Thử nhìn ngược lại mà xem, có thể cậu sẽ chịu tổn thất vì tin nhầm người, nhưng nếu lòng cậu coi trọng việc giữ vững quan điểm này hơn là kiếm lời, thì chẳng một tổn thất có thể hạ gục được cậu hết."
Thích Tự chợt nhớ tới lần hắn hỏi Phó Diên Thăng chân thành là tốt hay xấu, đối phương đã bảo rất tốt, nhưng cái giá của sự chân thành ấy thì không hề nhỏ.
Hiện tại, rốt cục hắn đã phần nào hiểu được câu trả lời này.
Thích Tự nhìn người đàn ông trước mắt, luôn cảm thấy mỗi khắc ở bên là một khắc yêu Phó Diên Thăng nhiều hơn, ngay cả những nghi kị cũng chẳng thể ngăn hắn ngày càng bị đối phương thu hút.
Phó Diên Thăng lại gần hôn hắn, dịu dàng thì thầm: "Có chuyện gì à, sao cứ nhìn tôi mãi thế?"
Thích Tự dần híp mắt đáp lại nụ hôn: "Không có gì..."
*
Hai người ở trong nước qua Tết dương lịch, mấy hôm sau lại bận bịu đàm phán với các đối tượng thu mua khác cho bộ phận công nghệ. Ba ngày sau năm mới, Du Liên cũng chủ động liên lạc với Diệp Khâm Như, tiếp tục mặc cả với bọn họ.
Giữa tháng 1, Thích Tự quay lại thành phố P nhập học. Hắn hỏi Phó Diên Thăng lúc ở trên máy bay: "Anh nghỉ Tết mấy ngày?"
Phó Diên Thăng: "Cả đi cả về chắc 5 ngày."
Thích Tự nhắc nhỏ: "Năm nay Tết sớm, anh tranh thủ đặt vé máy bay đi."
Giao thừa vào cuối tháng 1, hai người chỉ ở thành phố P được gần một tuần, Phó Diên Thăng đã bay lại về Hải Thành.
Thích Tự gọi điện trước cho ba, xác nhận năm nay bọn họ lại đón Tết ở nhà chú Mạnh, đến giao thừa thì bay về New York.
Hai cha con gặp mặt tại nhà, đầu tiên nói qua mấy chuyện vụn vặt suốt mấy tháng vừa rồi, bao gồm cả công việc của bộ phận công nghệ ở Tư Nguyên lẫn tình hình sinh hoạt của nhau gần đây.
Thích Tự kể lại cho Thích Nguyên Thành toàn bộ sự kiện phát sinh trong đợt hắn về nghỉ Giáng Sinh vừa rồi.
Nghe hắn nói muốn đưa Tô Cánh về Tư Nguyên, Thích Nguyên Thành cũng tỏ ý nghi hoặc y như Hứa Kính: "Con thấy người này đáng tin chứ?"
Thích Tự: "Tạm thời có thể tin, nhưng còn phải tiếp xúc thêm đã. Nếu có thể hoàn toàn thu phục người này, khiến anh ta chịu phối hợp năng lực của mình với tài nguyên ở Tư Nguyên thì sẽ rất có lợi cho việc phát triển bộ phận công nghệ. Con với Thầy Phó phân tích rồi, Tô Cánh hợp làm kĩ thuật thuần hơn là công tác quản lí, tính chất bộ công nghệ của tập đoàn chúng ta cũng không giống bên Trung Đạt lắm... bên Trung Đạt làm về vật phẩm thông minh, còn trước mắt chúng ta chỉ làm về nền tảng, Tô Cánh có phản bội thì cũng sẽ không gây ra tổn thất nghiêm trọng như với Trung Đạt trước đây... Đương nhiên, nếu ba cảm thấy sử dụng người này quá nguy hiểm cho tập đoàn thì con sẽ xem lại quyết định này."
Thích Nguyên Thành lắc đầu nói: "Mấy đứa phân tích không sai, bộ phận công nghệ đúng là trọng tâm phát triển trong 5 năm tới, nhưng nguy hiểm từ việc dùng sai người này cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn cho tập đoàn. Trước mắt cứ làm theo ý kiến của con đi."
Thích Tự: "À phải rồi, ba, lần này về, con còn nghe được một chuyện khác nữa..."
Thích Nguyên Thành: "Chuyện gì?"
Thích Tự: "Nghe nói nhà họ Tư có ô dù gì đó, cho nên Tư Trạch mới âm thầm điều khiển được giá cổ phiếu của các công ti trên sàn. Ba biết chuyện này không?"
Thích Nguyên Thành sửng sốt: "Con nghe đâu ra?"
Thích Tự: "Hôm tham gia tiệc tùng với Tư Hàng."
Thích Nguyên Thành trầm ngâm nói: "Bác Tư quan hệ rộng, đằng vợ còn có người làm quan chức, ở trong nước thì kiểu móc nối quan-thương này vẫn phổ biến lắm... Nhưng tất nhiên bọn họ cũng có biện pháp tránh nguy rồi, con đừng để ý nhiều về mấy chuyện này."
Thích Tự nhíu mày: "Nhà mình hợp tác với bên đó thì có nguy hiểm không?"
Thích Nguyên Thành lắc đầu nói: "Bao nhiêu năm nay cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Con cứ biết giữ đúng chừng mực của mình là được, cần gì thì hỏi Tiểu Phó, để nó kiểm tra cho chắc."
Thấy ba tín nhiệm Phó Diên Thăng như thế, Thích Tự lại thấy bất an nổi lên trong lòng.
"Ba..." Hắn không nhịn được mà hỏi, "Nói chứ, ba cũng chỉ mới gặp Thầy Phó mấy lần, sao đã yên tâm để anh ấy ở cạnh con vậy?"
Thích Nguyên Thành: "Đương nhiên ba sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng nó như thế. Trước khi hai đứa kí hợp đồng, ba cũng thăm dò kĩ càng rồi."
Thích Tự kinh ngạc nói: "Ba cho người điều tra anh ấy?"
Thích Nguyên Thành nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên rồi, có nhớ hồi bé bị bắt cóc, con từng được một chú cứu ra không?"
Thích Tự sững sờ: "Nhớ ạ, thì sao ba?"
Thích Nguyên Thành: "Người kia tên Phó Nhàn, Phó Diên Thăng chính là con trai chú ấy."
Thích Tự nghe vậy mà giật mình, Phó Diên Thăng từng nói chuỗi hạt ngọc ấy là vật tổ truyền, thì ra hồi đó chú kia cũng mang nó sao? Bảo sao ngay từ lần đầu tiên hắn đã thấy quen thế!
Thích Nguyên Thành mỉm cười nói: "Qua sự việc năm xưa, ba vô cùng khâm phục nhân cách của chú Phó, cũng từng nghe chú ấy kể mình có một đứa con trai rất sáng dạ. Người của đơn vị điều tra cho ba xem lí lịch của Phó Diên Thăng rồi, xuất sắc mà hoàn toàn trong sạch, cho nên ba mới yên tâm để nó đến bên con thế chứ."
Thích Tự: "Thế ba có liên lạc với chú kia không?"
Thích Nguyên Thành lắc đầu: "Ba chỉ cho người đi điều tra trên giấy tờ thôi, chứ đột nhiên đến quấy rầy người nhà họ thì không hay. Con cũng nhận nó làm thầy rồi, sau này kiểu gì chẳng có cơ hội gặp mặt..."
Đang nói thì điện thoại của Thích Nguyên Thành đổ chuông, ông vừa nghe vừa nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm đâu, chúng ta xuất phát đến nhà chú Mạnh thôi."
Trên đường đi, Thích Tự không tài nào ổn định lại được tâm trạng của mình, thì ra ba hắn đã âm thầm tra xét nhiều như vậy... Nếu thế ông có biết về quan hệ giữa Phó Diên Thăng với Từ Nhất Chu và Tống Phổ Tâm hay không?
Tiếc là sau đó, Thích Nguyên Thành cứ nói chuyện điện thoại suốt, hắn cũng không nghe ngóng được thêm tin tức gì về Phó Diên Thăng.
Đến nhà họ Mạnh, không khí Tết náo nhiệt mới ngắt đi dòng suy nghĩ của Thích Tự.
Năm nay thấy hắn, Mạnh Văn Tĩnh không còn xông tới đòi cưới như năm ngoái, chỉ rụt rè trốn sau lưng dì Phương, người lớn có trêu thế nào cũng không ra.
Người lớn tưởng cô nhóc đã biết thẹn thùng, lại xúm vào chọc ghẹo một hồi.
"Tiểu Văn Tĩnh, năm nay không muốn cưới anh Thích Tự nữa rồi à?"
"Không muốn." Mạnh Văn Tĩnh cất âm giọng non nớt từ chối.
"Sao lại không? Con nhìn anh Thích Tự đẹp trai thế cơ mà!"
"Không muốn là không muốn!" Bé gái giận dữ ngẩng lên, "Thích Tự nói anh ấy có người mình thích rồi! Nếu cưới con nữa thì người anh ấy thích sẽ nổi giận lôi đình!"
Cả bàn người nghe cô nhóc nói vậy mà ngây ngẩn, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Thích Tự có người mình thích từ bao giờ thế?"
"Con gái nhà ai vậy?"
Ngay cả Thích Nguyên Thành cũng nhìn về phía hắn đầy tò mò: "Ngay cả ba nó còn chẳng biết gì đây."
Thích Tự thấy tim thiếu điều nhảy lên tận cổ họng, không ngờ nhóc con này nhớ dai thế, bị mình lừa đại từ năm ngoái mà vẫn chưa quên!
Hắn vội nói: "Đúng là năm ngoái cháu có nói vậy với Văn Tĩnh, em nó còn nhỏ, mọi người đừng đùa kiểu này."
Bấy giờ mọi người mới hiểu, bèn cười phá lên: "Thì ra Thích Tự nó ngại, viện cớ vậy thôi..."
Dì Phương cũng cười trách hắn: "Bảo sao con bé cứ nói dì lừa nó... Cái thằng bé này đúng là!"
Có người còn hùa vào đùa: "Thích Tự, giờ cháu thấy Văn Tĩnh còn bé thế thôi, đợi nó lớn rồi sẽ biết, càng non càng tốt!"
Cánh đàn ông lớn tuổi lại được thể cười ầm, Thích Tự vẫn lễ phép mỉm cười, nhưng trong lòng bất đắc dĩ không thôi.
Ăn xong Thích Tự cũng ngồi nói chuyện với người lớn một lát. Nửa năm qua hắn đã bắt đầu đi làm nên chững chạc lên hẳn, được khen còn hơn cả năm trước.
Thích Tự rốt cục không chịu nổi, đành tìm cớ lên sân thượng giải khuây một mình, sau đó rút điện thoại ra nhắn tin cho Phó Diên Thăng: "Đang làm gì thế?"
Không bao lâu sau Phó Diên Thăng đã gọi điện lại: "Đang xem TV... Cậu đón Tết ở đâu?"
Thích Tự: "Vẫn như năm ngoái."
Phó Diên Thăng cao giọng: "Nhà của "hôn thê"?"
Thích Tự chỉ cười, Phó Diên Thăng lại hằm hè từ đầu bên kia: "Nhớ phân rõ ranh giới với cô nhóc kia đấy!"
Thích Tự cố ý nói: "Không phân được thì phải làm sao?"
Phó Diên Thăng: "Không phân được? Không phân được thì về rồi chịu phạt!"
Thích Tự nhớ lại hôm ở thành phố P trước khi Phó Diên Thăng về nước, hai người cũng lăn giường nguyên đêm, đổi mấy lần tư thế, đến lúc đối phương phải đi, hắn vẫn run chân rủn eo không xuống nổi giường, rốt cục đành phất tay cho Vương Mãnh đưa người ra sân bay.
Nhìn trời đêm khiến lòng khẽ rung động, Thích Tự thấp giọng hỏi: "Nhớ tôi không?"
Phó Diên Thăng: "..."
****
<Epilogue>
Thích Tự: "Nhớ tôi không?"
Phó Diên Thăng: "Nghe bà xã tâm tình thế này thì chịu thế nào được! Đổi vé đổi vé! Mai bay về luôn! Fắc!"
-
vtrans by xiandzg
Danh sách chương