Quá 0h, hai cha con mới ra về. Ở trên xe, Thích Nguyên Thành hỏi Thích Tự: "Nãy trong bữa ăn các bác cũng chỉ đùa thôi, mà trông con có vẻ không thoải mái lắm? Sao thế, không thích bọn họ nói vậy à?"
Thích Tự hơi sửng sốt, nhớ ra chuyện với Văn Tĩnh, nhất là lúc bác Tề nói gì mà "càng non càng tốt", quả thật đã khiến hắn khó chịu.
Hiện tại chỉ còn hắn với Thích Nguyên Thành, Thích Tự cũng không việc gì phải che giấu tâm trạng của mình nữa, trực tiếp thể hiện ra sự phản cảm với loại quan niệm kia.
Thích Nguyên Thành: "Thích Tự à, các bác ấy đều là người của thời đại trước, ra ra vào vào tình trường nó quen rồi, đùa kiểu thế không hiếm lạ gì đâu. Nhưng nói sao vẫn là bậc cha chú của con, lại là bạn nhiều năm của ba, chẳng mấy khi gặp thì chịu khó nể nang một chút, không người ta lại tưởng con cao ngạo coi thường..."
Thích Tự: "Nhưng mà ba, căn bản là con không có ý gì với Mạnh Văn Tĩnh hết, bọn họ cứ nói thế rồi sau này cô bé tưởng thật thì sao?"
Thích Nguyên Thành khẽ thở dài: "Hồi xưa ba sang Mĩ tìm đường phát triển cho MeiWei, được bác Tề với chú Mạnh giúp đỡ nhiều lắm. Ba không có anh chị em, quen nhau bao lâu nay, ba đã không chỉ coi họ là bạn bè, mà là anh em thân thiết luôn rồi. Chú Mạnh với dì Phương đều là người tốt, tư tưởng tuy hơi lạc hậu nhưng con đừng để trong lòng. Hiện tại Văn Tĩnh còn nhỏ, con không có ý kia cũng bình thường thôi, nhưng chờ đến khi lớn lên, biết đâu con lại thay đổi suy nghĩ thì sao?"
Thích Tự lập tức nói: "Tuyệt đối không!"
Không ngờ ba hắn chẳng những nói đùa, mà còn thật sự suy tính đến hôn sự này!
Ngữ điệu Thích Tự có phần gấp gáp: "Nếu mọi người mà cứ tẩy não cho Văn Tĩnh như thế, sau này con mà không cưới con bé thì quá bằng kẻ phụ bạc à? Như vậy chính là cưỡng chế tình cảm đấy."
Thích Nguyên Thành hơi sửng sốt, nhìn hắn nói: "Ba mới nói có mấy câu, con không đồng ý thì thôi chứ phản kháng dữ dội như thế làm gì?"
Thích Tự: "..."
Hắn cắn răng nghĩ—ba là ba con, biết rõ nếu nói thế con sẽ để tâm, sẽ cố gắng thực hiện hi vọng của ba còn gì, thế không phải cưỡng chế tình cảm chắc?
Đương nhiên, Thích Tự tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đầy tính sát thương này. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên tiếng "Nhớ" trầm thấp đầy thâm ý của Phó Diên Thăng trong cuộc điện thoại hồi nãy, nhận ra đúng là mình có hơi mất bình tĩnh.
Nhưng trái tim đã thuộc về Phó Diên Thăng, dù biết các chú các bác chỉ đang đùa đi chăng nữa, hắn vẫn không thể nào mặc kệ cho được—có là ai cũng thấy sai.
Hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tình, một lần nữa nhìn sang phía ba, thử dò xét nói: "Ba, ba bảo ba quen bác Tề chú Mạnh bao nhiêu năm nay, trong khi hồi còn trẻ bọn họ toàn là cao thủ tình trường thì ba cũng đâu có bị ảnh hưởng gì? Không thì tại sao li hôn mẹ rồi mà ba vẫn cứ độc thân mãi thế?"
Nét mặt Thích Nguyên Thành dịu đi, không biết nghĩ đến điều gì mà ngữ khí cũng ôn hòa hẳn: "Không thể so với ba và mẹ con được, ba mẹ là kiểu... bạn tâm giao rồi."
Thích Tự: "Bạn tâm giao?"
"Là ràng buộc về tâm hồn đấy. Ba hiểu được mọi tính cách, suy nghĩ và mong muốn của mẹ con, ngược lại thì mẹ con cũng vậy. Nhiều năm nay không phải ba chưa từng gặp được người nào tốt, nhưng mà nơi này..." Chẳng hay ba hắn đã say hay chưa mà bỗng trở nên cảm tính hiếm thấy, chỉ chỉ vào ngực mình, "Nơi này đã thuộc về mẹ con rồi. Gặp ai cũng không tìm lại được cảm giác như khi ở bên mẹ con ngày trước..."
Thích Tự: "..."
Thật ra, đã có lần hắn nói chuyện với Khương Oánh về lí do khiến hai người họ li hôn.
Khương Oánh không coi hắn là trẻ con giống như Thích Phong, bởi vậy đã thẳng thắn nói ra nguyên nhân vì sao cô và Thích Nguyên Thành đường ai nấy đi ngay khi hắn còn nhỏ.
Năm đó ba muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp với MeiWei, cũng hi vọng mẹ sẽ từ bỏ công việc MC để đi cùng, qua đó ở nhà chăm sóc hai đứa bọn hắn.
Khương Oánh không đồng ý—dù biết khi ấy đối phương đầy đủ năng lực kinh tế để lo cho cả nhà không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cô cũng có mục tiêu của riêng mình, hơn nữa chỉ có thể theo đuổi nó ở trong nước.
Mặt khác, ba cũng không chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình vì mẹ. Lần bị đối thủ cạnh tranh ác ý kia lại càng khiến ông bất mãn, quyết tâm nhất định phải làm nên thành tựu.
Trẻ tuổi nóng tính, cả hai đều không chịu nhường nhau, kết quả chỉ có thể đi đến li hôn.
Nhưng giờ nghe Thích Nguyên Thành nói vậy, Thích Tự lại không khỏi mờ mịt: "Ba đã coi mẹ là người duy nhất trong lòng, thì tại sao còn muốn li hôn?"
Thích Nguyên Thành nghiêm mặt nói: "Còn không phải vì mẹ con đề nghị trước à. Mẹ con bảo ra nước ngoài chắc chắn là không thể về trong vòng nửa năm một năm, nếu li hôn rồi, nhỡ ba có tìm được ai thích hợp hơn ở đó thì cũng không cần bận tâm về mẹ, cả hai cùng tự do... Ba thấy vậy cũng tốt, mỗi người một đứa bọn con, rất công bằng."
Thích Tự: "... Có khi mẹ giận nên mới nói linh tinh vậy thôi."
Thích Nguyên Thành lầm bầm: "Ai biết được mẹ con chỉ nói linh tinh? Ba lo mình trói buộc mẹ, nên mới phải buông tay để mẹ đi tìm hạnh phúc mới chứ gì nữa!?"
Thích Tự: "..."
Thích Tự: "Giờ thì ba biết mẹ không có ý đó rồi chứ?"
Thích Nguyên Thành sững sờ, lát sau mới hiểu ra: "Con biết rồi à?"
Thích Tự bật cười, thăm dò nãy giờ rốt cục cũng cạy được miệng ba hắn...
Thích Nguyên Thành truy hỏi: "Mẹ đã nói gì với con?"
"Mẹ chẳng nói gì hết." Thích Tự nghĩ bụng hai người giấu cũng kĩ lắm, "Cho nên bây giờ hai người là thế nào? Dự định tái hợp sao?"
Thích Nguyên Thành hàm hồ nói: "Cứ để xem mẹ con đã, nhỡ không đồng ý thì sao..."
Thích Tự trầm ngâm nói: "Ba cũng sắp 50 rồi đấy, đàn ông thì phải chủ động đi chứ."
Thích Nguyên Thành nghẹn họng: "Thằng nhóc con còn chưa có ai đâu mà đòi dạy ngược ba?"
Thích Tự cười cười, lại lảng sang chuyện khác: "À đúng rồi, trước bữa cơm đang nói dở về Thầy Phó, ba anh ấy tốt như vậy mà sao nhà mình không giữ liên hệ vậy ba?"
Năm ngoái Thích Tự cũng hỏi thì mẹ hắn bảo do cả hai đều bận bịu nên cứ thế bẵng đi. Nhưng hắn cảm thấy dù gì cũng là ân nhân của mình, ba lại ca ngợi phẩm chất của đối phương như thế thì không nên để mất liên lạc mới phải.
Thích Nguyên Thành: "À, sau đó ba đưa con qua Mĩ mà, lúc đấy bận tối mắt, một năm sau mới nhớ ra để bảo thư kí đến tặng người ta quà Tết, mà hoá ra nhà họ chuyển nhà, chú ấy cũng nghỉ việc trong trường rồi nên không có liên lạc nữa."
Thích Tự rũ mắt nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Thế ba có điều tra được nhà Thầy Phó chuyển đi đâu không?"
Thích Nguyên Thành: "Quận Yên Ninh ở Hải Thành, khu đấy được phết, nghe bảo ở đó toàn nhà công vụ cho người của chính phủ với học viện khoa học giáo dục thôi."
Thích Tự: "... Nhà công vụ?"
Thích Nguyên Thành: "Ba tìm hiểu hết bối cảnh nhà họ rồi—sau khi nghỉ việc tại trường cũ thì ba của Tiểu Phó chuyển đến khoa Toán đại học D, mẹ thằng bé cũng là người đại học D, cả hai dạy ở đó nên chắc về sau thăng chức rồi được phân cho căn nhà kia. À, Phó Diên Thăng còn một đứa em trai nữa, tên là Phó Diên Duyệt, mà trong hộ khẩu thấy ghi là "nhận nuôi"."
Thích Tự: "..."
Nhận nuôi? Chẳng phải Phó Diên Thăng còn bảo ba mẹ lén sinh thêm sau lưng mình à? Hay Phó Diên Thăng cũng không biết em trai mình là được nhận nuôi?
"Ba xem cả về quá trình học tập và làm việc của Tiểu Phó rồi, không khác những gì nó kể trong lần đầu gặp mặt." Thích Nguyên Thành vừa nói, ánh mắt cũng tỏ rõ vẻ tán dương, "Ở trong gia đình như vậy, bảo sao cách nghĩ của nó lại xuất chúng thế."
Thích Tự lại hỏi: "Thế ba có biết chuyện Thầy Phó từng làm thêm ở một công ti điều tra tên Trác Thạch không?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Biết, tự Tiểu Phó kể với ba, công ti kia là do một đàn anh trong trường đại học của nó mở ra, thỉnh thoảng có nhận mấy vụ điều tra tư nhân về các doanh nghiệp làm giả sổ sách trên thị trường, dạng như công ti của Tiểu Cố ấy. Cho nên ba mới bảo con, gặp vấn đề gì trong công việc thường ngày thì cứ hỏi nó, thằng bé nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên sẽ giúp con tránh được phần nào rủi ro."
Thích Tự: "Ồ..."
Nhìn thái độ của ba, hắn cũng không dám nói ra những gì mình phát hiện được lúc về nước. Không phải hắn nhạy cảm, mà sự thật là quá trình Phó Diên Thăng tiếp cận hắn quá khả nghi...
Hôm sau, Thích Tự quay lại chung cư ở thành phố P. Phó Diên Thăng vẫn chưa về, mình hắn ngồi đọc tài liệu mà đối phương chuẩn bị cho trong thư phòng.
Đến lúc muốn ghi chú, Thích Tự mới phát hiện bút máy hết mực. Hắn mở ngăn kéo ra tìm mực, tình cờ trông thấy cuốn sổ da bò mà Phó Diên Thăng thường dùng để soạn giáo án cho mình, thử lật vài trang lại thấy một phần rất kì quái.
Trên đó là danh sách và giá cả của tất cả những món đồ mà Thích Tự mua cho đối phương từ khi sang đây, nét chữ khá ngoáy—
4 vạt màu trơn hãng J: 5,200
1 đôi giày da hãng XXXX của Ý: 18,000
1 đôi khuy măng sét bằng đá quý hãng B: 11,200
1 thắt lưng da sần màu nâu đậm hãng G: 4,600
...
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng ghi lại những thứ này làm gì? Chẳng lẽ sau này còn định trả hắn?
Mà rõ ràng hắn không hề nói cho Phó Diên Thăng giá cả của những món đồ này, đối phương lại còn lên mạng tự tra nữa sao?
Thích Tự tiện tay mở máy tính, định xem thử lịch sử lên mạng của Phó Diên Thăng mà không ngờ chỉ thấy một màu trắng xoá, sạch sẽ đến kì quái!
Hắn biết bình thường Phó Diên Thăng vẫn dùng máy tính này, ngoài tìm tài liệu cho hắn thì còn lên theo dõi thị trường chứng khoán hay xử lí email từ bộ phận công nghệ trong nước này kia... Những thứ này thì có gì mà phải giấu hắn? Nếu đàng hoàng thì ai lại đi xoá lịch sử?
Thích Tự nhớ tới những lời ba nói với mình hôm qua, lại liên hệ với cuộc đối thoại nghe được ở nhà vườn đêm đó, nhịp tim bắt đầu đập điên loạn.
Nhà công vụ của chính phủ...
Lão Nhâm... Công tác... Phía trên...
Chẳng lẽ Phó Diên Thăng là mật thám của chính phủ!?
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: "Văn Tĩnh có gì không tốt đâu..."
Thích Tự: "Ba với mẹ thế nào rồi?"
Thích Nguyên Thành: "Ha ha ha, cây già lại nở hoa rồi~"
Thích Tự: "Ba còn nghe ngóng được gì về Thầy Phó nữa?"
Thích Nguyên Thành: Blablabla...
Nói hồi mới nhận ra, khoan đã, kĩ năng nói chuyện của thằng nhóc này lợi hại như thế từ bao giờ vậy? Để mình thao thao bất tuyệt mà chính nó thì chả hé nửa lời!
-
vtrans by xiandzg
T/N: Này thì ctrl shift N =)))) thầy sắp ngã ngựa mà em nôn quá, chỉ mong sớm thẳng thắn với nhau thôi chứ đi trên dây quài tim em sắp không thấu được rồiiiii
[Update 22/8 16:35
Qua Hi ngã cầu thang nên mấy nay chưa có chương mới đâu, nhưng bả mới lên chat với fan thì mình hóng hớt được một ít tin mới về PHQĐ như sau:
- Truyện đi được tầm 2/3 quãng đường rồi, cuối tháng 10 là wrap up (điều kiện tiên quyết là Hi không subconsciously bôi dài ra, chính bả cũng nhận là dạo này bận việc ngoài đời với kẹt văn nên q3 này có vài chi tiết thừa thãi quá)
- Chắc chắn không ngược Phu Thê! Thầy ngã ngựa xong tất nhiên sẽ có màn ăn năn hối lỗi, nhưng vẫn ngọt =)))) (cả hai đều sẽ có đấu tranh nội tâm, nhưng rồi cũng tìm được chung điểm sớm thôi). Một khi hai bạn giải quyết thẳng thắn xong thì truyện sẽ tập trung nhiều hơn về kịch bản chính (thương chiến).
- Nội dung chính còn khoảng 100k chữ nữa, Lâm Hoán và nhà họ Chương đều nằm trong tuyến quan trọng.
- Khả năng là chuyện của Tư Tống sẽ được khai thác thêm (phiên ngoại). Lá Ngô thì không.
- 🐟🍁 chuẩn bị có đệ đệ Thích Hi =)) tác giả đang dồi dào tình thương của mẹ nên em bé có khi lên thẳng tuyến đầu ấy chứ =)))
Tạm thời là như vậy~]
Thích Tự hơi sửng sốt, nhớ ra chuyện với Văn Tĩnh, nhất là lúc bác Tề nói gì mà "càng non càng tốt", quả thật đã khiến hắn khó chịu.
Hiện tại chỉ còn hắn với Thích Nguyên Thành, Thích Tự cũng không việc gì phải che giấu tâm trạng của mình nữa, trực tiếp thể hiện ra sự phản cảm với loại quan niệm kia.
Thích Nguyên Thành: "Thích Tự à, các bác ấy đều là người của thời đại trước, ra ra vào vào tình trường nó quen rồi, đùa kiểu thế không hiếm lạ gì đâu. Nhưng nói sao vẫn là bậc cha chú của con, lại là bạn nhiều năm của ba, chẳng mấy khi gặp thì chịu khó nể nang một chút, không người ta lại tưởng con cao ngạo coi thường..."
Thích Tự: "Nhưng mà ba, căn bản là con không có ý gì với Mạnh Văn Tĩnh hết, bọn họ cứ nói thế rồi sau này cô bé tưởng thật thì sao?"
Thích Nguyên Thành khẽ thở dài: "Hồi xưa ba sang Mĩ tìm đường phát triển cho MeiWei, được bác Tề với chú Mạnh giúp đỡ nhiều lắm. Ba không có anh chị em, quen nhau bao lâu nay, ba đã không chỉ coi họ là bạn bè, mà là anh em thân thiết luôn rồi. Chú Mạnh với dì Phương đều là người tốt, tư tưởng tuy hơi lạc hậu nhưng con đừng để trong lòng. Hiện tại Văn Tĩnh còn nhỏ, con không có ý kia cũng bình thường thôi, nhưng chờ đến khi lớn lên, biết đâu con lại thay đổi suy nghĩ thì sao?"
Thích Tự lập tức nói: "Tuyệt đối không!"
Không ngờ ba hắn chẳng những nói đùa, mà còn thật sự suy tính đến hôn sự này!
Ngữ điệu Thích Tự có phần gấp gáp: "Nếu mọi người mà cứ tẩy não cho Văn Tĩnh như thế, sau này con mà không cưới con bé thì quá bằng kẻ phụ bạc à? Như vậy chính là cưỡng chế tình cảm đấy."
Thích Nguyên Thành hơi sửng sốt, nhìn hắn nói: "Ba mới nói có mấy câu, con không đồng ý thì thôi chứ phản kháng dữ dội như thế làm gì?"
Thích Tự: "..."
Hắn cắn răng nghĩ—ba là ba con, biết rõ nếu nói thế con sẽ để tâm, sẽ cố gắng thực hiện hi vọng của ba còn gì, thế không phải cưỡng chế tình cảm chắc?
Đương nhiên, Thích Tự tuyệt đối sẽ không nói ra những lời đầy tính sát thương này. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên tiếng "Nhớ" trầm thấp đầy thâm ý của Phó Diên Thăng trong cuộc điện thoại hồi nãy, nhận ra đúng là mình có hơi mất bình tĩnh.
Nhưng trái tim đã thuộc về Phó Diên Thăng, dù biết các chú các bác chỉ đang đùa đi chăng nữa, hắn vẫn không thể nào mặc kệ cho được—có là ai cũng thấy sai.
Hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tình, một lần nữa nhìn sang phía ba, thử dò xét nói: "Ba, ba bảo ba quen bác Tề chú Mạnh bao nhiêu năm nay, trong khi hồi còn trẻ bọn họ toàn là cao thủ tình trường thì ba cũng đâu có bị ảnh hưởng gì? Không thì tại sao li hôn mẹ rồi mà ba vẫn cứ độc thân mãi thế?"
Nét mặt Thích Nguyên Thành dịu đi, không biết nghĩ đến điều gì mà ngữ khí cũng ôn hòa hẳn: "Không thể so với ba và mẹ con được, ba mẹ là kiểu... bạn tâm giao rồi."
Thích Tự: "Bạn tâm giao?"
"Là ràng buộc về tâm hồn đấy. Ba hiểu được mọi tính cách, suy nghĩ và mong muốn của mẹ con, ngược lại thì mẹ con cũng vậy. Nhiều năm nay không phải ba chưa từng gặp được người nào tốt, nhưng mà nơi này..." Chẳng hay ba hắn đã say hay chưa mà bỗng trở nên cảm tính hiếm thấy, chỉ chỉ vào ngực mình, "Nơi này đã thuộc về mẹ con rồi. Gặp ai cũng không tìm lại được cảm giác như khi ở bên mẹ con ngày trước..."
Thích Tự: "..."
Thật ra, đã có lần hắn nói chuyện với Khương Oánh về lí do khiến hai người họ li hôn.
Khương Oánh không coi hắn là trẻ con giống như Thích Phong, bởi vậy đã thẳng thắn nói ra nguyên nhân vì sao cô và Thích Nguyên Thành đường ai nấy đi ngay khi hắn còn nhỏ.
Năm đó ba muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp với MeiWei, cũng hi vọng mẹ sẽ từ bỏ công việc MC để đi cùng, qua đó ở nhà chăm sóc hai đứa bọn hắn.
Khương Oánh không đồng ý—dù biết khi ấy đối phương đầy đủ năng lực kinh tế để lo cho cả nhà không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cô cũng có mục tiêu của riêng mình, hơn nữa chỉ có thể theo đuổi nó ở trong nước.
Mặt khác, ba cũng không chấp nhận từ bỏ sự nghiệp của mình vì mẹ. Lần bị đối thủ cạnh tranh ác ý kia lại càng khiến ông bất mãn, quyết tâm nhất định phải làm nên thành tựu.
Trẻ tuổi nóng tính, cả hai đều không chịu nhường nhau, kết quả chỉ có thể đi đến li hôn.
Nhưng giờ nghe Thích Nguyên Thành nói vậy, Thích Tự lại không khỏi mờ mịt: "Ba đã coi mẹ là người duy nhất trong lòng, thì tại sao còn muốn li hôn?"
Thích Nguyên Thành nghiêm mặt nói: "Còn không phải vì mẹ con đề nghị trước à. Mẹ con bảo ra nước ngoài chắc chắn là không thể về trong vòng nửa năm một năm, nếu li hôn rồi, nhỡ ba có tìm được ai thích hợp hơn ở đó thì cũng không cần bận tâm về mẹ, cả hai cùng tự do... Ba thấy vậy cũng tốt, mỗi người một đứa bọn con, rất công bằng."
Thích Tự: "... Có khi mẹ giận nên mới nói linh tinh vậy thôi."
Thích Nguyên Thành lầm bầm: "Ai biết được mẹ con chỉ nói linh tinh? Ba lo mình trói buộc mẹ, nên mới phải buông tay để mẹ đi tìm hạnh phúc mới chứ gì nữa!?"
Thích Tự: "..."
Thích Tự: "Giờ thì ba biết mẹ không có ý đó rồi chứ?"
Thích Nguyên Thành sững sờ, lát sau mới hiểu ra: "Con biết rồi à?"
Thích Tự bật cười, thăm dò nãy giờ rốt cục cũng cạy được miệng ba hắn...
Thích Nguyên Thành truy hỏi: "Mẹ đã nói gì với con?"
"Mẹ chẳng nói gì hết." Thích Tự nghĩ bụng hai người giấu cũng kĩ lắm, "Cho nên bây giờ hai người là thế nào? Dự định tái hợp sao?"
Thích Nguyên Thành hàm hồ nói: "Cứ để xem mẹ con đã, nhỡ không đồng ý thì sao..."
Thích Tự trầm ngâm nói: "Ba cũng sắp 50 rồi đấy, đàn ông thì phải chủ động đi chứ."
Thích Nguyên Thành nghẹn họng: "Thằng nhóc con còn chưa có ai đâu mà đòi dạy ngược ba?"
Thích Tự cười cười, lại lảng sang chuyện khác: "À đúng rồi, trước bữa cơm đang nói dở về Thầy Phó, ba anh ấy tốt như vậy mà sao nhà mình không giữ liên hệ vậy ba?"
Năm ngoái Thích Tự cũng hỏi thì mẹ hắn bảo do cả hai đều bận bịu nên cứ thế bẵng đi. Nhưng hắn cảm thấy dù gì cũng là ân nhân của mình, ba lại ca ngợi phẩm chất của đối phương như thế thì không nên để mất liên lạc mới phải.
Thích Nguyên Thành: "À, sau đó ba đưa con qua Mĩ mà, lúc đấy bận tối mắt, một năm sau mới nhớ ra để bảo thư kí đến tặng người ta quà Tết, mà hoá ra nhà họ chuyển nhà, chú ấy cũng nghỉ việc trong trường rồi nên không có liên lạc nữa."
Thích Tự rũ mắt nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Thế ba có điều tra được nhà Thầy Phó chuyển đi đâu không?"
Thích Nguyên Thành: "Quận Yên Ninh ở Hải Thành, khu đấy được phết, nghe bảo ở đó toàn nhà công vụ cho người của chính phủ với học viện khoa học giáo dục thôi."
Thích Tự: "... Nhà công vụ?"
Thích Nguyên Thành: "Ba tìm hiểu hết bối cảnh nhà họ rồi—sau khi nghỉ việc tại trường cũ thì ba của Tiểu Phó chuyển đến khoa Toán đại học D, mẹ thằng bé cũng là người đại học D, cả hai dạy ở đó nên chắc về sau thăng chức rồi được phân cho căn nhà kia. À, Phó Diên Thăng còn một đứa em trai nữa, tên là Phó Diên Duyệt, mà trong hộ khẩu thấy ghi là "nhận nuôi"."
Thích Tự: "..."
Nhận nuôi? Chẳng phải Phó Diên Thăng còn bảo ba mẹ lén sinh thêm sau lưng mình à? Hay Phó Diên Thăng cũng không biết em trai mình là được nhận nuôi?
"Ba xem cả về quá trình học tập và làm việc của Tiểu Phó rồi, không khác những gì nó kể trong lần đầu gặp mặt." Thích Nguyên Thành vừa nói, ánh mắt cũng tỏ rõ vẻ tán dương, "Ở trong gia đình như vậy, bảo sao cách nghĩ của nó lại xuất chúng thế."
Thích Tự lại hỏi: "Thế ba có biết chuyện Thầy Phó từng làm thêm ở một công ti điều tra tên Trác Thạch không?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Biết, tự Tiểu Phó kể với ba, công ti kia là do một đàn anh trong trường đại học của nó mở ra, thỉnh thoảng có nhận mấy vụ điều tra tư nhân về các doanh nghiệp làm giả sổ sách trên thị trường, dạng như công ti của Tiểu Cố ấy. Cho nên ba mới bảo con, gặp vấn đề gì trong công việc thường ngày thì cứ hỏi nó, thằng bé nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên sẽ giúp con tránh được phần nào rủi ro."
Thích Tự: "Ồ..."
Nhìn thái độ của ba, hắn cũng không dám nói ra những gì mình phát hiện được lúc về nước. Không phải hắn nhạy cảm, mà sự thật là quá trình Phó Diên Thăng tiếp cận hắn quá khả nghi...
Hôm sau, Thích Tự quay lại chung cư ở thành phố P. Phó Diên Thăng vẫn chưa về, mình hắn ngồi đọc tài liệu mà đối phương chuẩn bị cho trong thư phòng.
Đến lúc muốn ghi chú, Thích Tự mới phát hiện bút máy hết mực. Hắn mở ngăn kéo ra tìm mực, tình cờ trông thấy cuốn sổ da bò mà Phó Diên Thăng thường dùng để soạn giáo án cho mình, thử lật vài trang lại thấy một phần rất kì quái.
Trên đó là danh sách và giá cả của tất cả những món đồ mà Thích Tự mua cho đối phương từ khi sang đây, nét chữ khá ngoáy—
4 vạt màu trơn hãng J: 5,200
1 đôi giày da hãng XXXX của Ý: 18,000
1 đôi khuy măng sét bằng đá quý hãng B: 11,200
1 thắt lưng da sần màu nâu đậm hãng G: 4,600
...
Thích Tự: "..."
Phó Diên Thăng ghi lại những thứ này làm gì? Chẳng lẽ sau này còn định trả hắn?
Mà rõ ràng hắn không hề nói cho Phó Diên Thăng giá cả của những món đồ này, đối phương lại còn lên mạng tự tra nữa sao?
Thích Tự tiện tay mở máy tính, định xem thử lịch sử lên mạng của Phó Diên Thăng mà không ngờ chỉ thấy một màu trắng xoá, sạch sẽ đến kì quái!
Hắn biết bình thường Phó Diên Thăng vẫn dùng máy tính này, ngoài tìm tài liệu cho hắn thì còn lên theo dõi thị trường chứng khoán hay xử lí email từ bộ phận công nghệ trong nước này kia... Những thứ này thì có gì mà phải giấu hắn? Nếu đàng hoàng thì ai lại đi xoá lịch sử?
Thích Tự nhớ tới những lời ba nói với mình hôm qua, lại liên hệ với cuộc đối thoại nghe được ở nhà vườn đêm đó, nhịp tim bắt đầu đập điên loạn.
Nhà công vụ của chính phủ...
Lão Nhâm... Công tác... Phía trên...
Chẳng lẽ Phó Diên Thăng là mật thám của chính phủ!?
****
<Epilogue>
Thích Nguyên Thành: "Văn Tĩnh có gì không tốt đâu..."
Thích Tự: "Ba với mẹ thế nào rồi?"
Thích Nguyên Thành: "Ha ha ha, cây già lại nở hoa rồi~"
Thích Tự: "Ba còn nghe ngóng được gì về Thầy Phó nữa?"
Thích Nguyên Thành: Blablabla...
Nói hồi mới nhận ra, khoan đã, kĩ năng nói chuyện của thằng nhóc này lợi hại như thế từ bao giờ vậy? Để mình thao thao bất tuyệt mà chính nó thì chả hé nửa lời!
-
vtrans by xiandzg
T/N: Này thì ctrl shift N =)))) thầy sắp ngã ngựa mà em nôn quá, chỉ mong sớm thẳng thắn với nhau thôi chứ đi trên dây quài tim em sắp không thấu được rồiiiii
[Update 22/8 16:35
Qua Hi ngã cầu thang nên mấy nay chưa có chương mới đâu, nhưng bả mới lên chat với fan thì mình hóng hớt được một ít tin mới về PHQĐ như sau:
- Truyện đi được tầm 2/3 quãng đường rồi, cuối tháng 10 là wrap up (điều kiện tiên quyết là Hi không subconsciously bôi dài ra, chính bả cũng nhận là dạo này bận việc ngoài đời với kẹt văn nên q3 này có vài chi tiết thừa thãi quá)
- Chắc chắn không ngược Phu Thê! Thầy ngã ngựa xong tất nhiên sẽ có màn ăn năn hối lỗi, nhưng vẫn ngọt =)))) (cả hai đều sẽ có đấu tranh nội tâm, nhưng rồi cũng tìm được chung điểm sớm thôi). Một khi hai bạn giải quyết thẳng thắn xong thì truyện sẽ tập trung nhiều hơn về kịch bản chính (thương chiến).
- Nội dung chính còn khoảng 100k chữ nữa, Lâm Hoán và nhà họ Chương đều nằm trong tuyến quan trọng.
- Khả năng là chuyện của Tư Tống sẽ được khai thác thêm (phiên ngoại). Lá Ngô thì không.
- 🐟🍁 chuẩn bị có đệ đệ Thích Hi =)) tác giả đang dồi dào tình thương của mẹ nên em bé có khi lên thẳng tuyến đầu ấy chứ =)))
Tạm thời là như vậy~]
Danh sách chương