Mười phút sau, cô đi súc miệng, trở về nằm bên cạnh anh, tỉ mỉ thưởng thức đôi môi của anh.

"Em còn súc miệng trước khi hôn anh."

"Lịch sự."

"Lịch sự thế, mà còn tập kích bất ngờ nữa à."

"Học theo anh."

Trì Ưng cười khẽ: "Cái tốt thì không học..."

Phong cách hôn của Tô Miểu luôn trẻ trung và tinh tế, cho dù là chủ động tấn công cũng như thế, cũng chỉ làm một cách nhẹ nhàng, chỉ chờ anh chủ động mạnh mẽ chiếm cô làm của riêng.

Cô đã quen với việc nghe lời và bị động nhưng đa số thời gian, khi đối mặt với người đàn ông xấu xa chỉ biết trêu chọc cô, sau đó cố ý bơ cô, nhìn cô cảm thấy xấu hổ này, thì Tô Miểu cũng sẽ không nhịn được mà chủ động đến gần anh để đòi hỏi.

Trì Ưng không cho cô cơ hội thấy ngại ngùng, anh thích cô chủ động.

Anh từ từ mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt hạnh vô cùng mệt mỏi của cô, không quá ba giây, Tô Miểu đã thấy xấu hổ, chôn cả mặt vào trong cổ của anh, cảm thấy xấu hổ.

Mà Trì Ưng lại bị phong cách vừa ngại ngùng vừa chủ động này của cô chọc cho không nhịn được.

Suốt cả một buổi sáng, hai người dây dưa dính chặt bên nhau, cho đến tận khi mặt trời lên cao ba sào mới ngừng.

...

Buổi chiều, hai người ở phòng làm việc làm việc riêng của mình.

Tô Miểu nhận được email trả lời của trung học số một Bắc Khê, mời cô đến trường tham gia phỏng vấn vị trí giáo viên dạy ngữ văn bán thời gian, cho nên cô phải chuẩn bị thật tốt.

Trong lúc đang soạn giáo án, cô liếc nhìn người đàn ông phía đối diện.

Trước mặt Trì Ưng là mấy cái máy tính đều đang mở, khuỷu tay trái của anh đang chống trên bàn, mu bàn tay có những mạch máu màu xanh lam nhạt, cằm khẽ nhếch lên lộ ra đường quai hàm sắc bén.

Những lúc thế này, vẻ mặt anh đang thả lỏng, những năng lượng bướng bỉnh trong mắt cũng biến mất, ánh mắt nhìn màn hình chỉ còn vẻ suy tư và tập trung.

Để ý thấy ánh mắt của cô đang nhìn đến, anh thoáng ngước mắt lên, nhìn lại cô, vừa phong lưu vừa thu hút.

Tô Miểu lập tức dùng sách che kín nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lại, chỉ cười tủm tỉm đưa mắt nhìn anh.

Đầu ngón tay Trì Ưng gõ một dãy mã code, khóe miệng ung dung cất cao lên.

Bởi vì sự ngọt ngào này của cô mà trong lòng anh đã sắp biến thành tổ ong rồi.

...

Chiều tối, hai người họ đi xuống siêu thị Vĩnh Huy dưới lầu mua thức ăn dự trữ.

Tô Miểu vẫn luôn chọn lúc chạng vạng tối để đi siêu thị, như thế thỉnh thoảng có thể mua được rau củ, trái cây và thịt giảm giá.

Ở phương diện cuộc sống, cô thật sự tính toán rất cẩn thận, ở khu lựa chọn rau củ, chọn những loại tươi mới, tốt nhất, hơn nữa cũng sẽ cẩn thận nhìn giá tiền in trên nó, sau đó cau mày, nghiêm túc so sánh với những loại rau củ khác nữa.

Ví dụ như nho mẫu đơn và nho xanh bình thường, cô cũng phải ăn thử, sau đó sẽ so sánh giá cả cẩn thận rồi mới đưa ra lựa chọn.

Phong cách sống như thế Trì Ưng chưa từng thử qua, nếu như anh, chắc là sẽ đến thẳng Hema Fresh (*) để lựa chọn những nguyên liệu đắt đỏ và chất lượng nhất để nấu ăn.

(*) Hema Fesh: Chuỗi siêu thị đồ tươi ở Trung Quốc.

Đây chắc là điểm khác nhau lớn nhất trong cách sống của anh và Tô Miểu.

Gia cảnh nhà hai người khác nhau một trời một vực, từ khi còn bé Trì Ưng cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ có duy nhất một thứ anh không thiếu đó chính là tiền.

Tô Miểu thì hoàn toàn ngược lại với anh, cô có một người mẹ dù không chu đáo nhưng vẫn yêu thương cô, nhưng cô lại thiếu tiền, cho nên cô không phóng khoáng được, khi đi mua sắm phải suy nghĩ rất kỹ, lựa chọn thứ tốt nhất trước khi bỏ tiền ra mua nó.

Sau khi Tô Miểu bỏ nho xanh bình thường vào túi rồi bỏ vào xe đẩy, quay đầu nhìn Trì Ưng đang đẩy xe đi theo sau lưng mình, suy nghĩ một chút, lại bỏ nho bình thường lại, rồi âm thầm đổi lấy nho mẫu đơn đắt hơn một chút, bỏ vào trong túi.

"Em thích mua loại nào thì cứ mua loại đó đi." Trì Ưng để ý thấy động tác nhỏ, cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô nói: "Chúng ta cũng đã ở mức quan hệ này rồi, em còn cần phải câu nệ như vậy sao?"

"Muốn tiết kiệm một chút tiền, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy, tiền nào của đó thôi." Tô Miểu ngại ngùng cười một cái: "Ở phương diện cuộc sống này, em tuyệt đối không để bạn trai em thấy tủi thân."

Dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến tim Trì Ưng không ngừng ngứa ngáy, bình thường không nói được mấy lời tỏ tình buồn nôn, cũng không có mặt dày không biết xấu hổ ---

"Ông đây thích bị em làm tủi thân đấy, muốn trêu chọc anh thế nào cũng được."

Tô Miểu thuận tay dùng trái dưa leo đánh anh một cái: "Gượng gạo chết được."

Trì Ưng mặc một chiếc áo thun màu xám tro có in hình chó đốm, dáng vẻ thì trông lười biếng như chưa tỉnh ngủ, đẩy xe mua đồ đi sau lưng Tô Miểu, thu hút không ít sự chú ý của những người đi ngang qua.

Trai xinh gái đẹp, tuyệt đối là sự tồn tại tốt đẹp mắt nhất ở nơi công cộng.

Mà hai người họ cứ như mật ngọt, người đàn ông thì ân cần và ngoan ngoãn như một con sói nhỏ, giúp cô đẩy xe và xách túi, còn đôi mắt cô gái nhìn anh thì đầy vẻ dịu dàng.

Đây thật sự là đẳng cấp phát thức ăn cho chó ở khắp mọi nơi.

"Tối nay em làm cá cho anh, anh muốn ăn kho hay là nấu chua?"

Không đợi anh trả lời, Tô Miểu đã lấy một củ hành tây bỏ vào xe đẩy, lẩm bẩm nói: "Được rồi, hay là cứ hấp đi."

"Độ cay của cá nấu chua có thể chấp nhận được."

"Sợ là chẳng qua anh chỉ giả vờ chấp nhận thôi." Tô Miểu bĩu môi: "Đàn ông không ăn cay được sống trong cuộc sống này của chúng ta, thật đúng là... Tủi thân cho chúng ta rồi.

Khóe miệng Trì Ưng giật giật, câu lấy cổ của cô gái: "Anh làm em thấy tủi thân à?"

"Ừm... đúng vậy!"

"Lúc làm một vài chuyện, Tiểu Ưng của chúng ta chưa từng chịu tủi thân nha."

Tô Miểu bị anh làm hành động thân mật như thế nên lại thấy ngại ngùng, nghe thấy lời này của anh, gò má như bị lửa thiêu đốt, nắm lấy củ hành tây đánh anh: "Ôi trời, nói cái gì thế!"

Đúng lúc này, điện thoại của Trì Ưng reo lên, anh thả Tô Miểu ra, mở điện thoại ra nhìn một cái ---

"Điện thoại của ông nội, anh qua bên kia nghe."

"Dạ!"

Trì Ưng cầm điện thoại đi đến cạnh một kệ tương đối im lặng, nghe điện thoại.

Tô Miểu cúi đầu chọn mấy củ hành tây, quả thật không nhịn được tò mò, lén lén nghiêng đầu vào đầu kệ bên kia nghe lén điện thoại ---

"Ông nội, ông biết rồi."

"Con không sao cả, chẳng qua là theo người tình nguyện lên núi hỗ trợ, ở hiện trường có rất nhiều người hỗ trợ lẫn nhau."

"Con có mang theo máy bay không người lái kiểu mới qua điều chỉnh thử, cũng là vì bay thử, nhìn thử tính năng của nó một chút, để cải thiện được tốt nhất."

"Con không bị thương, cảm ơn ông nội đã quan tâm."

Trì Ưng vừa quay đầu lại, Tô Miểu đã lập tức giả vờ đẩy xe, thờ ơ lướt ngang qua người anh.

"Ông nội nói để cuối năm nay anh đến Bắc Kinh tham gia cuộc họp hàng năm trong công ty." Trì Ưng biết cô tò mò, dứt khoát bỏ điện thoại xuống, nhìn cô thẳng thắn nói: "Chuẩn bị giới thiệu anh với hội đồng quản trị."

"Cái này có phải có nghĩa là..."

Anh xác nhận những suy đoán trong lòng cô: "Ông ấy có ý muốn đào tạo anh."

"Tốt quá!" Tô Miểu vui sướng cười lớn, khóe mắt cong lên, ngũ quan xinh đẹp càng lộ ra vẻ động lòng người hơn nữa: "Chờ lát nữa về nhà làm một bữa ngon, chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút!"

"Ừ."

...

Phòng bếp là dạng mở, Tô Miểu mặc một chiếc tạp dề hoạt hình, thuần thục bỏ hương liệu và hành tây vào trong bụng cá, bỏ vào trong nồi hấp, nhấn nút cảm ứng của nồi hấp.

Trì Ưng dựa vào bên quầy, cúi đầu nhìn bảng báo cáo của các tình nguyện viên chữa cháy rừng được đăng trên tài khoản chính thức của tờ báo trường.

Anh đứng ở vị trí đầu bảng, viết khá dài, chữ viết trong báo cáo cũng được viết cẩn thận, không quá khoa trương, rất thích hợp.

Anh im lặng một lát, đưa điện thoại đến trước mặt cô: "Tiểu Ưng, đây là em viết sao?"

"À… hả, sao anh biết."

"Nhìn cách hành văn thì đây chính là của em."

Cách hành văn của cô lộ ra cảm giác bình thản, chất phát, không chải chuốt, rất ít sử dụng những từ ngữ hoa lệ phù phiếm, lộ ra cảm giác tươi đẹp khắp nơi.

Văn cũng như người, khiêm tốn mà dịu dàng.

"Em viết tận mấy ngày đấy, này, báo cáo bên dưới của mấy tình nguyện viên đều do em viết đấy."

"Cũng là em nghĩ cách mang những bảng báo cáo này đến trước mặt ông anh sao?"

Bỗng nhiên Tô Miểu thấy khẩn trương, cầm ly thủy tinh lên tính uống nước, đầu nghiêng ra ngoài cửa sổ: "Sao em có thể liên lạc với ông nội anh được chứ, chẳng qua em chỉ tiện tay chuyển đi..."

"Tiện tay gửi đến Weibo chính thức của tập đoàn Bắc Côn."

"Em không để ý, có thể, có thể là thế."

"Tài khoản chính thức đó là do trợ lý đắc lực nhất của ông nội anh điều hành tên là Từ Diễn. Cả ngày anh ấy đã theo ông nội anh tham dự các sự kiện khác nhau và xử lý mọi công việc, nếu như em chuyển đến trang Weibo chính thức, anh ấy thấy được, chắc chắn giây tiếp theo ông nội anh sẽ nhìn thấy ngay."

"Là như thế sao!"

Tô Miểu lo lắng: "Thế có thể nào sẽ hại anh bị hiểu nhầm, cho là anh có lòng dạ đen tối cố ý làm như thế..."

Trì Ưng lắc đầu: "Yên tâm, ông nội biết cách làm người của anh, sẽ không nghĩ như thế, nhưng ông ấy sẽ đoán được anh có bạn gái."

"À, cái này cái này..."

Tô Miểu lúng túng muốn bỏ đầu mình vào trong lò vi sóng để chưng luôn rồi.

Cô sử dụng tài khoản Weibo đăng cuộc sống hàng ngày của mình để gửi, trong đó có một số bức ảnh về những cây xương rồng nhỏ mát mẻ, uống trà sữa với bạn bè hay gì đó, còn tiện tay chia sẻ một số hình ảnh thần kỳ, gửi cho một tấm bản đồ, giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện tốt nào đó.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, cô có tâm tư đùa bỡn gì đó, ông nội Trì Ưng nhìn cái sẽ biết ngay.

Xong đời.

Tô Miểu xoay người nhìn vào trong nồi chưng, giả vờ kiểm tra cá chưng bên trong, lúng túng không dám đối mặt với Trì Ưng, trong lòng bỗng thấy khổ sở.

"Có phải... em đã biến khéo thành vụng rồi, ông nội anh chắc chắn sẽ nghi ngờ động cơ của anh, rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng kiểu này đã tỏ ra là một động cơ không trong sáng rồi."

Cô thật sự không phải ngu ngốc bình thường, còn muốn để mình trở nên dũng cảm hơn, còn muốn thử giúp anh.

Cô căn bản chẳng giúp được gì, những suy nghĩ nhỏ nhặt như thế không đủ để vào mắt nhìn của người khác.

"Trì Ưng, em làm hỏng chuyện rồi."

Trì Ưng kéo cô qua, để cô ở bên tủ, cách cô rất gần nhìn ánh mắt ửng đỏ của cô.

Nhìn đôi mắt hạnh đen nhánh tràn đầy áy náy của cô, uể oải, chán nản.

"Tiểu Ưng, không có hỏng, ông nội anh thấy được, ông ấy đã công nhận chuyện này, cho nên mới kêu anh về tham gia cuộc họp hàng năm."

"Có thật không?"

"Anh đã từng đơn độc làm việc một mình để kiếm tương lai cho bản thân, cũng thành thói quen rồi, đây là lần đầu tiên có người sẵn lòng giúp anh làm những chuyện này."

"Dĩ nhiên là em giúp anh rồi!" Cô đưa tay nắm lấy vai anh, nghiêm túc, gằn từng chữ một: "Anh là bạn trai của em, em không giúp anh thì giúp ai đây."

"Thật sự rất cảm ơn."

"Bạn trai khách sáo rồi!"

Trì Ưng ôm cô, chôn mặt vào cổ cô, dịu dàng hôn rất lâu lên môi cô.

Từng chút một, nhẹ nhàng run rẩy.

"Như thế không đủ." Giây tiếp theo, Trì Ưng kéo Tô Miểu vào phòng ngủ: "Đổi cách khác để cảm ơn em."

"Ôi! Cá của em!"

"Đang chưng."

Trì Ưng nhất quyết ném cô lên giường, đồ nhào trên người cô, xé cổ áo cô.

Đối với cô, anh không keo kiệt lời tỏ tình của mình, cho dù có khó chịu, cũng không đổi sắc nói cho cô nghe. Nhưng những thứ tỏ tình này, ít nhiều cũng có chút vui đùa trong đó.

Tô Miểu biết tình cảm của anh đã đè nén rất lâu, sẽ không dễ dàng lộ ra, chắc đây cũng là cơ chế bảo vệ trong lòng mình...

Anh không có cảm giác an toàn.

Nhưng lần này, Trì Ưng dành cho cô một trình độ run rẩy cao nhất trong linh hồn, để cho Tô Miểu không chút trở ngại nào ghé sát vào trong lòng anh.

Anh thật sự yêu cô.

Mỗi một cái hôn, đều chứng minh chuyện này đối với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện