Một con cá vược nhỏ được hấp trong nồi hấp suốt một tiếng, cá hấp nhừ, ngay cả xương cũng mềm nhũn.

Hai người không thể làm gì khác hơn là dùng muỗng múc ăn.

Trên phần cổ mảnh khảnh trắng nõn của Tô Miểu có không ít vết đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhắc nhở người đàn ông đối diện vừa mới "Phóng túng" thế nào.

Trì Ưng ăn cá vô cùng dè dặt và lịch sự, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà ngắm nhìn cô, trong mắt còn mang theo sự quyến rũ.

Tô Miểu chạm phải ánh mắt anh, tức giận trợn mắt nhìn anh một cái.

Trì Ưng bỏ thịt cá đã mềm nhừ ở trong muỗng vào chén của cô, rất không đứng đắn hỏi: "Em tới mấy lần."

Tô Miểu không để ý đến anh, cúi đầu ăn cá.

Anh cười khẽ một tiếng, giống như đang nhớ lại: "Tiểu Ưng của chúng ta... thật là tốt."

"Anh có phiền không thế!"

Anh lại bỏ một miếng thịt cá cho cô: "Bồi bổ."

"..."

Một lát sau, Tô Miểu nghiêm túc nhìn anh nói: "Trì Ưng, lần này trở về anh nhất định phải thể hiện tốt một chút."

Anh rất có hứng thú mà học hỏi từ cô: "Ừ, bạn gái dạy anh chút đi, anh phải thể hiện thế nào?"

Thật ra thì Tô Miểu cũng không biết nhiều lắm, chỉ cố gắng nghĩ kế cho anh: "Em không biết anh và ông nội anh sống chung với nhau theo kiểu nào, mấy lần nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, thì hình như anh rất lễ phép."

"Đây là chuyện đương nhiên rồi."

"Lễ phép là chắc chắn rồi, nhưng bất kể là quan hệ gần gũi hay xa cách, thì ông ấy đều là ông nội của anh, cho nên anh nhất định phải quan tâm đến ông ấy nhiều hơn, hỏi han ân cần một chút, dù là anh biết sức khỏe ông ấy rất tốt, nhưng những quan tâm này... Cũng không thể thiếu được."

Trì Ưng nhìn cô, như đang suy nghĩ, gật đầu: "Tiếp nào."

Tô Miểu thấy anh nghe lọt tai, nên tiếp tục nói: "Anh đấy, anh rất chu đáo, cũng rất để ý đến tiểu tiết, nhưng lễ phép như thế thật ra cũng không thân thuộc lắm, đối xử với người lớn nhất định không thể như thế, thân thiết hỏi thăm sức khỏe so với bất kỳ quà tặng đắt tiền nào cũng khiến ông cụ cảm thấy vui vẻ hơn nhiều."

"Với tính cách của anh, nếu mà ân cần hỏi thăm chắc chắn sẽ cảm thấy rất giả tạo, rất giả vờ, cho nên không muốn thì những thứ này cứ như đang ra sân thôi. Nhưng Trì Ưng này, anh tin em đi... Ông cụ rất cần những thứ đấy, có nhiều thế nào cũng không chê đâu. Nếu như nếu như... Anh có thể vào lúc thích hợp mà làm nũng, sẽ tốt hơn!"

Tô Miểu nói, những thứ dạy dỗ đầy tình cảm này, vừa khéo là thứ mà Trì Ưng thiếu thốn nhất trong quá trình trưởng thành của mình...

Anh chỉ xem ông nội là người lớn tuổi uy nghiêm nhất trong gia đình, hoặc là người nói là làm trong công ty, rất xa cách, nhưng thật sự có rất ít thời gian anh xem ông ấy là ông nội của mình, càng không hiểu người lớn tuổi suy nghĩ gì, muốn làm gì.

Đúng thế, từ nhỏ anh đã một mình, một mình lớn lên, rất ít khi cảm nhận được không khí gia đình, lại càng không biết cách làm thế nào để sống cùng với người nhà của mình.

Không có cách nào nắm bắt được, nên dứt khoát thờ ơ.

Trì Ưng nhếch cằm, ý tứ sâu xa nhìn cô: "Tiểu Ưng, em rất hiểu những thứ này đấy."

"Bởi vì từ nhỏ em đã bám mẹ rồi."

Tô Miểu ngại ngùng cười một tiếng: "Khi còn nhỏ mẹ không thích em, lúc nào nhìn em đều có vẻ mặt không tốt, nhưng dù thế nào em cũng sẽ làm nũng với bà ấy, gọi bà ấy là mẹ mẹ, lấy lòng bà ấy, quan tâm bà ấy. Sau đó bà ấy cũng từ từ thích em, so với trước kia còn đối với em tốt hơn nữa."

"Có thể tưởng tượng được." Trì Ưng nhìn cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mắt, gắp thức ăn cho cô.

Trong nửa tháng sống chung này, thật ra cô cũng biết làm nũng, đòi hỏi yêu thích từ anh.

Hơn nữa còn vô cùng có chừng mực, suy đoán được tính tình của anh mà cẩn thận.

Trì Ưng vẫn cảm thấy nguyên do của chuyện này là bởi vì cô quá quan tâm đến anh, nhưng hôm nay nghe Tô Miểu nói thế, anh mới bừng tỉnh, cái này rất có liên quan đến quá trình lớn lên của cô.

Phải cố gắng hết sức để làm cho người khác thích, mới có được chút tình yêu đó.

Cô đối với anh... Cũng là như thế.

Trì Ưng bị cô làm có chút khó chịu, trong cổ họng anh giống như nhét một quả ô liu nặng ngàn cân, một câu cũng không nói được thành lời.

"Có nghe thấy em nói không thế!" Thấy anh thất thần, Tô Miểu đưa tay ra quơ quơ trước mắt anh.

Trì Ưng cầm lấy tay cô, hôn xuống tay cô một cái, cũng không biết nên thương cô bao nhiêu mới đủ: "Tối chút nữa đi mua cho em túi xách, còn có váy đẹp nữa."

"..."

"Còn có giày cao gót."

Tô Miểu không hiểu sao não người này lại nhảy đến tận đây, cô tiếp tục nói ---

"Đừng có mà đánh trống lãng nha, tóm lại là, bất cứ mối quan hệ nào cũng cần chăm chỉ chăm coi, nếu như anh không chăm chỉ, thì anh và đối phương chỉ là có liên hệ về máu mủ thôi, nếu như anh sẵn lòng đi chăm coi nó, thì anh nhất định sẽ trở thành người ông ấy tin tưởng nhất."

Tô Miểu nhìn Trì Ưng: "Đến lúc đó, Trì Ưng, mọi mong muốn của anh... nước chảy thành sông."

Trì Ưng rũ mắt nhìn đĩa thức ăn, đầu ngón tay đang cầm muỗng cũng dừng lại.

Mấy giây sau, anh duỗi bàn tay to, ấm nóng của mình ra, nắm lấy mu bàn tay của Tô Miểu: "Cảm ơn Tiểu Ưng đã dạy anh, biết rồi."

"Khách sáo làm gì." Cô xấu hổ cười, lộ ra hai cái răng cửa, rất dễ thương.

"Tô Miểu, anh có rất nhiều chỗ phải học hỏi từ em, em là bạn gái quý báu của anh."

"Vậy thì em rất hãnh diện đó!"

"Anh sẽ mua cho em thật nhiều cái váy xinh đẹp, đắt tiền nhất tốt nhất, mua đến phá sản luôn."

Cô cười, còn gắp thức ăn cho Trì Ưng: "Được được được."

Hai người ăn xong bữa ăn tối đầy ngọt ngào lãng mạn này.

Tô Miễu gác đũa, thuận miệng nói một câu: "Đúng rồi, đến lúc đó anh trở về một mình sao?"

"Anh sẽ đưa theo Tống Ngôn Hoan."

Cô bỗng giật mình: "Tống Ngôn Hoan sao?"

"Là người bạn học xuống máy bay cùng anh lần trước đó, em thấy rồi đó." Giọng Trì Ưng rất bình thản, giống như không hề cảm thấy có ý gì: "Tóc uốn, cao cao đấy, còn nhớ không?"

"Nhớ."

"Anh và cô ấy có vào hạng mục nghiên cứu hợp tác chung, ông nội rất hứng thú đối với thành quả của phòng thí nghiệm bọn anh, nếu như bọn anh thuyết phục được ông ấy, ông ấy sẽ đưa vốn vào hạng mục này."

"À, thế thì tốt rồi, cô ấy nhìn cũng rất tài giỏi."

"Hạng mục này bọn anh hợp tác một khoảng thời gian rồi, quả thật cô ấy rất có năng lực, suy nghĩ lại linh hoạt, cho anh rất nhiều linh cảm."

Trì Ưng cũng chẳng có chút né tránh nào, thẳng thắn nói hết mọi thứ với cô.

Tô Miểu cúi đầu, đôi đũa đang giã lá hẹ trong cái chén rỗng.

Im lặng rất lâu, không biết nên nói cái gì.

"Anh có muốn ăn thêm cơm không?"

"Được."

Cô nhận lấy chén không Trì Ưng đưa đến, đứng dậy đi đến phòng bếp múc một chén cơm trắng.

Đôi mắt người đàn ông nhìn cô, giống như chim ưng đuổi theo cô.

Chỉ một lát sau, khóe môi anh cong lên một nụ cười đầy suy nghĩ: "Không phải chứ."

"Cái gì?"

"Em ghen?"

Tô Miểu quýnh lên, nặng nề đặt chén trước mặt anh, mặt đỏ lên dùng tiếng địa phương nói: "Ghen cái gì! Nói bậy."

Trì Ưng thuận thế kéo cô vào lòng mình, để cô ngồi trên đùi anh: "Dáng vẻ khi em ghen, có chút dễ thương."

"Nói lại lần nữa, không có!"

"Bây giờ rõ ràng là đang tức giận."

"Anh hiểu lầm em ghen, em mới tức giận!"

Đầu ngón tay Trì Ưng quấn vòng quanh những sợi tóc mềm của cô, ngẩng đầu hôn lên cằm cô một cái: "Tiểu Ưng, cái này thật sự không đến mức đó."

"Không có không có không có!" Chuyện liên quan đến tự ái, Tô Miểu tuyệt đối không thừa nhận.

Ở trước mặt Trì Ưng, cô không muốn lộ ra bất kỳ vẻ tự ti nào.

Cô cũng rất tốt, cũng rất giỏi.

Nhưng với ánh mắt sắc bén của Trì Ưng, chỉ một chút là đã nhìn thấy tâm tư nhỏ bé của cô rồi.

Càng muốn che đi.

Đôi mắt sắc bén của anh bấu chặt lấy cô, nghiêm túc nhìn cô đảm bảo: "Tiểu Ưng, mười bảy tuổi chúng ta đã quen nhau rồi, em chính là mối tình đầu của anh, trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có em. Tình cảm nhiều năm như thế, bền chặt thế, ai cũng không lọt vào được."

"Hiểu rồi."

Tô Miểu đỏ mặt đẩy anh ra, tức giận nói: "Bực bội ghê."

...

Khoảng thời gian đó, có rất nhiều trường trung học nổi tiếng vươn cành ô liu đến Tô Miểu, thậm chí ngay cả Chu Thanh Hoa ở tư thục Gia Kỳ cũng liên lạc với cô, hỏi cô có bằng lòng đến đó thực tập hay không.

Dù sao trình độ học vấn ở đại học của cô quả thật rất lấp lánh, lại đang học nghiên cứu sinh, rất hiếm có trường nào lại có thể từ chối một sinh viên ưu tú như thế.

Cuối cùng Tô Miểu quyết định chọn tư thục Gia Kỳ và trung học số 1 Bắc Khê.

Năm cô mười bảy tuổi đã không chút do dự lựa chọn tư thục Gia Kỳ, đến trường học tốt hơn, hoàn cảnh tốt hơn, tiếp xúc với nhiều bạn học và thầy cô tốt hơn, nhờ vào những ngọn gió tốt lành này, cô có thể bay đến bầu trời xanh mà cô mong muốn.

Mà khi mẹ cô qua đời, Trì Ưng rời đi, làm lành với hai anh em sinh đôi, bốn năm đại học nặng nề...

Sau khi quay đầu nhìn chuyện đã qua, cô mới hiểu được, dũng cảm thật sự không phải trốn tránh, mà là nhìn thẳng vào quá khứ tồi tệ trước kia.

Nhìn thẳng vào nó, cho đến khi đáy lòng không còn thấy sợ hãi.

Cô trả lời mail của trung học số 1 Bắc Khê, tỏ ý mình bằng lòng đến trường làm cô giáo thời vụ.

Tô Miểu không hề có kinh nghiệm quản lý học sinh, cho nên dùng hết sức lực để học tập theo, làm hết sức để cho lớp học được thú vị hơn.

Trải qua hai tháng rèn luyện, tài dạy học của cô trái lại cũng được tăng lên không ít.

Sắp đến cuối năm, Tô Miểu đi đến ngôi nhà gỗ gần nhà cũ trong hẻm của cô để lấy một ít thịt xông khói và lạp xưởng về, để Trì Ưng mang về Bắc Kinh cho ông nội ăn.

Tần Tư Dương thích xuống bếp, cũng đam mê nghiên cứu các món ăn địa phương, cho nên sau khi biết cô muốn đi lấy thịt xông khói, thì đã nói cô cũng lấy cho anh mấy sâu thịt muối về biệt thự, tết đến muốn thử làm món canh xương sườn hầm củ cải trắng.

Tô Miểu dứt khoát gọi Tần Tư Nguyên, người đang nghỉ phép đến nhà để phụ đốt lửa, một mình cô có thể không làm được.

Nửa đầu năm nay, Tần Tư Nguyên tổ chức một buổi lưu diễn vũ kịch, nửa năm sau mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng không có việc gì làm thì ngồi ở nhà như xác chết, nhiều nhất thì đến phòng nhảy luyện múa một chút, chẳng việc gì làm, còn đang rất chán.

Cho nên Tô Miểu vừa gọi cô ấy, cô ấy đã hùng hùng hổ hổ nói không đến, nói ghét mùi khói, nhưng so với người khác còn chạy nhanh hơn, chưa được hai mươi phút đã xuất hiện trước cửa phòng đốt củi ---

"Tần Tư Dương muốn ăn sườn hun khói, cậu đi siêu thị mua cho anh ấy đi! Còn tự mình hun khói, tốn sức ghê, cũng nể mặt anh ấy thật đấy nhé!"

Cô ấy mặc giống như một phu nhân, váy kiểu Pháp màu nâu đậm phối với áo ghi lê bằng nhung, giày cao gót cao chừng mười phân.

Bây giờ nhìn trang điểm thế này... Căn bản là không phải đến để làm việc.

Tô Miểu để một bó gỗ vào trong tay cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống cùng nhau xông khói thịt: "Tớ còn phải mang cho Trì Ưng mấy dây để trở về Bắc Kinh, thuận tiện nên làm, thịt mua trong siêu thị thì không đủ vị."

"Anh ta trở lại Bắc Kinh làm gì?"

"Ăn tết đấy."

Tần Tư Nguyên cầm một cây gỗ, khoét một lỗ, nhiều chuyện hỏi: "Anh ta trở về Bắc Kinh, thì... cậu ăn tết ở đâu thế?"

"Tớ ở cùng với Tiểu Xu đấy, nếu như bố mẹ cậu muốn về, thì tớ đưa Tiểu Xu về nhà mình."

"Bọn họ cũng có gia đình mới rồi, một người ở núi, một người ở sông, không trở về đâu!" Tần Tư Nguyên chớp mắt: "Tớ sẽ coi họ như quả bóng chết."

Tô Miểu bất đắc dĩ cười, chọc chọc đầu cô ấy: "Cẩn thận bị sét đánh đấy."

"Nhưng mà từng nói rồi, sao Trì Ưng không mời cậu cùng về ăn tết với anh ta. Năm nay bạn trai tớ đều hẹn tớ đến nhà họ đấy."

"Nhà - bạn - trai?" Tô Miểu nhạy bén bắt được điểm chính.

"Đúng thế, mùng một đến mùng năm, mỗi ngày một nhà, mệt chết bà đây rồi."

"..."

Tô Miểu không còn lời nào để nói với nữ hoàng biển cả này cả, sau khi ầm ĩ với Quý Khiên xong, tốc độ đổi bạn trai của cô ấy có thể nói là một trăm mét vượt rào.

"Tớ và Trì Ưng vừa mới quen nhau, sao đến nhà anh ấy được, hơn nữa anh ấy trở về còn bận rất nhiều chuyện của công ty nữa."

"Hai người đã quen nhau nhiều năm rồi có được không!" Tần Tư Nguyên muốn giúp cô, chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn, kéo tay Tô Miểu: "Trừ khi anh ta không muốn đưa cậu trở về."

Tô Miểu dùng thanh gỗ chọc vào cánh tay cô ấy: "Bớt ở chỗ tớ mà chia rẽ tình cảm đi nha, bây giờ tớ không muốn cùng anh ấy trở về ăn tết đâu."

Tần Tư Nguyên nghiêm túc nói: "Cậu có muốn hay không là một chuyện, nhưng anh ta có mời cậu hay không, lại là một chuyện hoàn toàn khác đó tình yêu à."

"Anh ấy về để làm chuyện chính sự mà, còn đưa theo đàn chị Tống Ngôn Hoan cùng với hạng mục trở về để báo cáo với ông nội anh ấy nữa, đâu có rảnh..."

Lời còn chưa nói xong, Tần Tư Nguyên đã chói tai cắt ngang lời cô: "Ai thế hả! Anh ta còn mang theo nữ sinh khác về cùng sao? Có phải cậu điên rồi không, chuyện này cũng có thể nhịn được! Nếu tớ là cậu, tớ đã đánh anh ta một trận rồi!"

"..."

Nhìn dáng vẻ giật mình này của cô ấy, Tô Miểu vội vàng liên tục xua tay, để cho cô ấy nói nhỏ giọng.

Xung quanh cũng có rất nhiều hàng xóm đang làm thịt xông khói, rất mất mặt.

"Chỉ là chuyện công việc thôi."

"Cho dù có là chuyện gì cũng thế! Anh ta gạt bỏ cô bạn gái đoan trang của mình sang bên cạnh, mang một nữ sinh khác về nhà, cái này không hề bình thường, có được hay không hả! Tỉnh lại đi em gái ngốc à, cậu còn ở đó mà nói chuyện giúp anh ta nữa."

Tần Tư Nguyên giận đến mức đầu cũng bốc khói luôn rồi, phá hỏng cây bách trong tay, dùng sức vỗ xuống đất: "Nói với cậu này, đây là chuyện tuyệt đối không thể nhịn được, cậu mau về nói chuyện với anh ta đi! Đánh mà không thắng thì gọi cho tớ, tớ đến giúp cậu! Thật sự không được thì gọi anh tớ đến luôn!"

Tô Miểu cười to: "Có gì hay mà gây chứ, hơn nữa họ chỉ là đồng nghiệp mà thôi, ở điểm này thì tớ tin Trì Ưng."

Trì Ưng đã đảm bảo với cô, cô sẽ không ghen bậy ghen bạ.

"Tuyệt, cậu thật tuyệt." Tần Tư Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo ống tay áo cô: "Cậu nói, hai người họ chỉ có mối quan hệ công việc, Trì Ưng cũng không chân trong chân ngoài, thế cậu có thể bảo đảm cô gái kia không có lòng riêng nào khác không."

"Chuyện này..."

Tô Miểu không cách nào đoán được.

Cô cũng chỉ có duyên gặp cô ta có một lần, mà một lần đó, cô ta đối với Trì Ưng rất quan tâm mà cũng không thèm che giấu gì.

Tần Tư Nguyên thấy cô yên lặng, nên tiếp tục nói: "Tống Ngôn Hoan là người ở đâu thế?"

"Tớ không biết."

"Được, chúng ta giả sử cô ta không phải người Bắc Kinh, thế cô ta trở về cùng với Trì Ưng, cậu nói cô ta ở đâu, ở khách sạn hả?"

"Chắc chắn rồi!" Cô biết Trì Ưng tuyệt đối sẽ không dẫn người phụ nữ khác về nhà: "Chuyện này là sự tin tưởng cơ bản nhất, chắc chắn là có rồi, cậu cũng biết Trì Ưng rồi, anh ấy sẽ không làm bậy đâu."

"Đúng, tớ biết rất rõ Trì Ưng, cho nên cậu nói anh ta đối xử chu đáo và quan tâm đến mọi người, đàn ông chu đáo, có thể nào vào đêm ba mươi sẽ bỏ Tống Ngôn Hoan ở khách sạn lẻ loi ăn Tết hay không?"

"..."

"Cho nên lúc ăn cơm đón giao thừa, Trì Ưng có thể nào sẽ dẫn cô ta về gặp người lớn không? Thấy người lớn, họ không xem cô ấy làm con dâu à."

Cô ấy nói mỗi tràn dài, làm cho Tô Miểu thấy bối rối hỏi: "Có lẽ... có lẽ sẽ không gặp người lớn, chẳng qua là hai người cùng nhau ăn tết mà thôi."

"Dừng!"

Tần Tư Nguyên đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Miểu: "Hai người... Trai đơn gái chiếc ở khách sạn cùng nhau ăn tết, cậu cũng hào phóng thật đấy!"

Giờ Tô Miểu mới phản ứng kịp.

Đúng là, tình huống thứ hai thật sự còn tệ hơn.

Cô im lặng, một mình buồn buồn bẻ cây bách.

Lúc đầu Trì Ưng nói đưa theo Tống Ngôn Hoan, trong lòng Tô Miểu không thoải mái, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất mà thôi.

Bởi vì biết trong công việc hai người có liên lạc với nhau, trở về cũng là vì có hợp tác trong dự án.

Cô tin tưởng Trì Ưng, nên không cần phải đi ăn mấy loại giấm này, rất tầm thường.

Nhưng vừa nghe Tần Tư Nguyên nói như thế, lại nghĩ lại, trong lòng mơ hồ cũng có chút cảm giác khó chịu.

"Thế nhưng anh ấy muốn dẫn cô ta trở về, tớ cũng không có cách nào khác." Cô bỏ cành cây trong tay ra: "Người ta về còn có việc quan trọng."

Tần Tư Nguyên bình tĩnh lại, ngồi xuống trên ghế dài bên cạnh cô.

Im lặng một lát, cô ấy nghiêm túc nhìn Tô Miểu nói: "Tớ sẽ nói tiếp, cho dù khó nghe, cậu đừng tức giận, tớ chỉ coi cậu là chị em gái nên mới nói."

"Lúc đi học, cậu cũng nói với tớ những lời đó, cũng không thấy nghe hay như thế nào, tớ cũng không thèm tính toán với cậu."

Tần Tư Nguyên liếm liếm môi: "Tớ cảm thấy anh ta căn bản không muốn giới thiệu cậu với người trong nhà của anh ta."

Tô Miểu vội vàng phản bác: "Sau này sẽ có, chờ khi tớ tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã."

"Còn chờ đến lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đó là ba năm sau rồi đó."

Tần Tư Nguyên nhìn cô: "Thứ cho tớ nói thẳng, nhiều năm rồi tình cảm của hai người tiến triển rất ổn định, đã sớm thỏa mãn rồi. Tớ và cậu mà nói, nếu như là anh ta... Cậu chỉ cần cho anh ta một ánh mắt, ngày mai anh ta có thể đưa lên chiếc nhẫn, cầu hôn cậu."

"..." Tô Miểu liếc nhìn cô ấy một cái, buồn buồn nói: "Cậu nói đến đâu thế."

"Tô Miểu, bây giờ cậu là người nhà của tớ, tớ phải nhắc nhở cậu đấy, trong lòng đàn ông sự nghiệp mãi mãi ở vị trí thứ nhất, nhất là kiểu người như Trì Ưng... từ nhỏ đã phải chiến đấu để chống lại cả thế giới, thì anh ta tuyệt đối sẽ để lý tưởng của mình ở vị trí no.1."

"Cậu hiểu anh ấy như thế à."

"Nói nhảm, tớ thích anh ta lâu như thế, nói khó nghe chút, thì tớ hiểu rõ anh ta còn hơn cậu nữa." Tần Tư Nguyên bình tĩnh nói: "Nếu như cậu và anh ta xảy ra chuyện xung đột, thì cậu nói anh ta sẽ chọn cái."

Tô Miểu không cam lòng nói: "Lý tưởng của Trì Ưng rất cao rất xa, bây giờ cũng thế, tớ cũng sẽ giúp anh ấy, làm sao có xung đột được chứ?"

"Cậu có thể giúp anh ta bao nhiêu chứ?"

"Tớ biết chăm sóc cho cuộc sống của anh ấy, để anh ấy khỏe mạnh, không phát bệnh trở lại là đủ rồi."

"Vậy tại sao anh ta không mời bảo mẫu chứ?"

Tô Miểu có chút tức giận, kiềm chế lại nói: "Tần Tư Nguyên, cậu nói chuyện thật sự rất khó nghe, hoàn toàn không hề suy nghĩ đến chuyện có làm tổn thương người khác hay không."

"Có thể làm tổn thương cậu là bởi vì tớ đâm trúng chỗ đau của cậu, trong lòng cậu rõ hơn ai hết, thật ra cậu cũng không phải người hợp với anh ta, chỗ có thể giúp cho anh ta cực kỳ nhỏ. Anh ta còn có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, dòng dõi, gia thế, năng lực... Cô gái xứng ở mọi mặt, anh ta có quá nhiều lựa chọn."

"Cho nên cậu nói đúng, anh ấy mời người về làm bảo mẫu, có thể xứng đôi và bên cạnh cô gái kiểu như Tống Ngôn Hoan. Nhưng anh ấy trở về tìm tớ để quay lại bên nhau, còn theo đuổi tớ, điều này có thể nói trong lòng anh ấy có tớ."

Tô Miểu vẫn còn có gắng cãi lại, cùng tranh luận với cô ấy, bảo vệ lòng tự ái đang muốn ngã xuống của mình.

"Thôi đi, quay về tìm cậu, mười bảy mười tám tuổi là nhớ cậu, dù sao cũng là mối tình đầu, năm cấp ba đấy tình cảm khó kìm nén như thế."

"..."

"Cậu nói xem, mấy ngày qua hai người ở bên nhau, có phải cái gì cậu cũng đều cho anh ta, anh ta nói cậu làm gì thì cậu làm ngay cái đó."

"..."

Tô Miểu hoàn toàn không muốn để ý đến cô ấy, quay lưng lại một mình lặng mẽ đốt cây bách.

Đại khái là Tần Tư Nguyên cũng ý thức được mình nói chuyện thẳng thắn quá.

Tô Miểu không giống với những người bạn gái như Dương Y Y ở bên cạnh cô ấy, trải đời nhiều, tình cảm này, đàn ông này cái gì cũng nhạt nhẽo, vô cùng cởi mở.

Tô Miểu không phải.

Cô gần như là cô độc, vô vọng trong tình yêu, một mình nuốt nước mắt suốt bốn năm.

Cô yêu Trì Ưng, cũng yêu đến điên cuồng.

"Được, Trì Ưng không khốn nạn như thế." Tần Tư Nguyên sợ cô đau lòng, nên đổi thành kẹo đường: "Anh ta về tìm cậu, cũng thật lòng muốn cùng cậu tốt hơn."

Mắt Tô Miểu cũng đỏ hết lên, xoa xoa khóe mắt: "Bây giờ cậu lại nói như thế."

"Ôi trời, cậu khóc cái gì chứ!"

Tần Tư Nguyên vừa đau lòng vừa nói: "Tớ khuyên cậu đừng thích anh ta như thế, thật sự..."

"Cái này cũng có thể khuyên sao, tớ đang nghi ngờ cậu có lòng riêng đấy."

"Này, tớ nói cậu nghe nhé, đàn ông của tớ người nào cũng mê mệt tớ, tớ còn cần phải để ý người cũ à? Tuyệt đối không. Nói đi thì phải nói lại, Trì Ưng của cậu có mê mệt cậu không? Còn không phải cậu đây mê mẩn điên đảo người ta à?”

"Cái so sánh này của cậu thô tục quá đi, tình cảm của tớ với anh ấy rất tốt, cậu đừng gây chia rẽ đấy."

"Thế cậu khóc cái gì."

"Tớ..."

Tần Tư Nguyên không biết làm sao mà Tô Miểu sống qua được bốn năm kia, càng không biết bây giờ trong lòng cô, đã sớm tan hoang rồi, không chịu nổi bị kích thích nữa.

Trì Ưng là nơi mềm yếu nhất của Tô Miểu, dùng anh để phá hủy cô, một giây thôi cô cũng không chịu được.

"Trì Ưng không phải kiểu người như cậu nói, Tần Tư Nguyên, cậu đừng nói với tớ những lời như thế, tớ làm gì cũng tự nguyện, tớ chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy thật tốt mà thôi."

"Em gái ngốc."

Tần Tư Nguyên ôm bả vai gầy yếu của Tô Miểu: "Tớ chỉ muốn để cậu thấy một chút, cậu còn nhớ lời nói năm ấy Trì Ưng đã nói qua với cậu chứ?"

Dĩ nhiên Tô Miểu nhớ rõ, anh nói cô... Bất cứ lúc nào, cũng đừng yêu người khác hơn yêu bản thân mình.

Phải mãi mãi đặt mình ở vị trí đầu tiên.

"Cậu nhìn đi, anh ta chính là người như thế, có thể cậu còn yêu anh ta như thế, nhưng anh ta chỉ yêu có hai phần, mà cậu thì có bao nhiêu chứ? Cái gì cậu cũng không có, người hai bàn tay trắng là cậu đó!”

"Không phải cái gì cũng không có! Cậu đừng nói nữa." Tô Miểu dùng cây bách vỗ nhẹ cô một chút: "Nói thêm nữa, tớ không thèm chơi với cậu."

"Cậu không chơi với tớ, cậu là học sinh tiểu học à." Tần Tư Nguyên liếc cô một cái: "Tớ chỉ muốn nói để cậu kiềm chế một chút, chớ mà cái gì cũng cho đi hết. Đối với đàn ông, mãi mãi phải có giữ lại."

Những thứ đạo lý đơn giản chân thật này, mấy người bạn khác của cô ấy đều hiểu, bởi vì các cô ấy đều là người có kinh nghiệm, đầu là cao thủ tình trường.

Nhưng Tô Miểu thì không phải, Trì Ưng là mối tình đầu của cô, cũng là người đàn ông duy nhất cô yêu, ngay cả chuyện phản bội nghiêm trọng năm đó mà còn có thể tha thứ được.

Hễ mà nói về phẩm hạnh của Trì Ưng... Có chút hơi nghiêng ngã.

Cô sẽ thua hoàn toàn.

Có thể đánh cược với lương tâm một người đàn ông, còn nguy hiểm hơn cả mua cổ phiếu nền!

Tần Tư Nguyên biết Tô Miểu không thích nghe, nhưng cô ấy nắm lấy bả vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, tha thiết nói ---

"Cưng à, nếu như trước khi Trì Ưng trở về Bắc Kinh ăn tết, không có cam kết kết hôn với cậu, mà mang người phụ nữ kia đi. Đồng ý với tớ, buông bỏ anh ta đi."

Tô Miểu ném một cành bách vào trong lửa, tiếng đùng đùng vang lên, không nói lời nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện