Edit: Ochibi

Nhưng cô không rảnh để ý tới hắn. Muốn sửa đổi vận mệnh của nữ phụ, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.

Nhân vật nam chủ này rất tàn nhẫn, nguyện ý làm mọi thứ vì cô bé lọ lem của mình. Chứ đừng nói đến việc xử bia đỡ đạn là nữ phụ cô.

Theo cốt truyện, không lâu sau, Tô Vân Hải vì chứng minh tình yêu của mình đối với Liễu Lan Nhân, mà liên thủ với Bạch gia làm suy sụp Từ gia.

Để trả khoản nợ khổng lồ, Từ Như Ý buộc phải gả cho một ông già biến thái, sau đó kết cục vô cùng thê thảm.

Mặc dù không biết còn phát triển theo hướng cốt truyện gốc hay không, nhưng cô vẫn phải làm, đầu tiên là tìm được liên minh với mình. Lúc đó sẽ không phải đến mức bị cô lập và bất lực.

............

Từ Như Ý lấy tiền của riêng cô ra, cô bán bất động sản lấy tiền trên danh nghĩa của mình, xe hơi, trang sức xa xỉ linh tinh, dành được khoản tiền tổng cộng hơn một ngàn vạn.

Toàn bộ số tiền đó, đều đưa cho mấy công ty nhỏ không lâu trước đây từng đến Từ gia nhờ sự giúp đỡ.

Tiến triển rất thuận lợi, nhận được tiền bọn họ đều ngạc nhiên và biết ơn cô.

Không ít người dệt hoa trên gấm, chi bằng đưa than ngày tuyết mới đáng quý*. Khả năng sẽ như muối bỏ xuống biển, nhưng ít ra nếu Tô Vân Hải đối phó cô, Từ gia cũng sẽ không đơn độc bất lực.

(*Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than ngày tuyết: người ta đã sẵn quyền quý mình tôn thêm lên không bằng giúp đỡ người ta khi hoạn nạn)

Điều làm không phiền lòng chính là hình như đi đến nơi đâu cũng gặp Bạch Diệc Khả.

Thời tiết thay đổi, quần áo cũ cô lại ném hết, nên hiện tại đang muốn mua đồ mới.

Trung tâm thương mại, Từ Như Ý vừa chọn được một cái áo khoác, thì bị một bàn tay thon dài đoạt đi.

Bạch Diệc Khả vẻ mặt bất cần đời: "Đây là mẫu mới nhất năm nay sao? Thiết kế, màu sắc không tồi, mau gói nó lại đi!"

Người phục vụ hỏi: "Tiên sinh, bạn gái ngài số đo thế nào?"

Bạch Diệc Khả tháo xuống kính râm màu trà, khóe môi treo lên nghiền ngẫm đàm tiếu: "Bổn thiếu gia độc thân, không có bạn gái!"

"Là đưa cho vị tiểu thư này sao?"

"Không phải, cô hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nhìn Từ Như Ý chuẩn bị rời đi, Bạch Diệc Khả hơi mất kiên nhẫn.

"Chúng tôi sẽ giúp ngài chọn số đo thích hợp."

"Vậy dựa theo dáng người cô ấy đi. Bổn thiếu gia nhiều tiền, mua đồ luôn có một nguyên tắc: Chỉ mua đắt tiền, không cần đúng. Có vừa lòng với câu trả lời không?"

Người phục vụ ngẩn người, sợ anh ta không mua, nhanh chóng gói lại cho anh ta đi trả tiền.

Từ Như Ý đi chọn cái khác, mới vừa thấy món mình vừa lòng, lại bị người ta đoạt mất.

Cô có chút phẫn nộ, mở miệng nói: "Anh làm gì?"

Bạch Diệc Khả tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn người phục vụ bên cạnh: "Ai? Vị đại tiểu thư này sao lại như thế? Tôi đi nơi nào đều sẽ gặp phải cô ấy, cô ấy còn trợn mắt tức giận nhìn tôi. Cô xem cô ấy không để người ta vui vẻ mua quần áo được sao?"

Từ Như Ý hít vào một hơi, không so đo với anh ta.

Bạch Diệc Khả đáy mắt thâm sâu mang ý cười, thấy cô xoay người lập tức lại đi theo.

Miễn là đồ Từ Như Ý vừa mắt, anh ta liền lập tức mua hết. Đem những lời có tiền tùy hứng giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Từ Như Ý tự nhiên đi về tay không. Vừa mới về đến nhà, thì nhận một cái bao lớn. Bên trong là tất cả đồ Bạch Diệc Khả tranh mua với cô.

Trí nhớ của cô luôn luôn kinh người, số điện thoại Bạch Diệc Khả cô xem qua một lần liền nhớ kỹ.

Từ Như Ý gọi đi: "Tiền sẽ trả lại cho anh, quần áo thì cảm ơn."

"Như Ý, anh không thiếu tiền, anh thiếu người." Bạch Diệc Khả miệng lưỡi cà lơ phất phơ.

Từ Như Ý nói xong câu mình muốn nói đã treo điện thoại, câu sau kia căn bản không nghe thấy.

Bạch Diệc Khả không để ý. Ngón tay đỡ cằm, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

30/10/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện