Edit:Ochibi
Trong khoảng thời gian quan sát, vị đại tiểu thư này căn bản không hề giống miêu tả của Tô Vân Hải.
Cô độc lập, có chủ kiến, thông minh lại giảo hoạt. Vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm, đôi mắt sáng ngời làm người nhìn không nỡ rời đi.
Anh đặc biệt thích xem đôi mắt cô. Như biển sao cuồn cuộn, không nhìn thấy đáy, vô thức bị hấp dẫn đi vào.
Còn đang suy nghĩ, Tô Vân Hải vẻ mặt âm trầm đi tới.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Bạch Diệc Khả tùy tiện ngồi trên bàn làm việc của hắn, tay rảnh rỗi mở một quyển tạp chí, "Tôi cảm thấy cô ấy còn rất thú vị, lớn lên không tồi, còn thông minh...... Ai nha, cậu đánh tôi làm gì?"
Tránh né cây bút máy Tô Vân Hải ném tới, Bạch Diệc Khả mắt liếc hắn một cái.
"Tôi bảo cậu đi câu dẫn cô ấy, đừng để làm hỏng chuyện của tôi. Cậu lại thật sự coi trọng cô ấy sao?" Tô Vân Hải tức giận.
"Tôi coi trọng cô ấy, còn không phải như mong muốn của cậu à? Dù sao cũng không có hại gì cả!" Bạch Diệc Khả chẳng hề để ý.
"Tôi muốn cậu hung hăng đả kích cô ấy. Cô gái đó tâm cơ rất sâu, cậu đừng để cống ngầm phiên thuyền*."
(*Cống ngầm phiên thuyền: Thuyền lật dưới mương, ý là phút chót lại xảy ra chuyện đáng lẽ không nên xảy ra)
"Yên tâm đi, chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn cô ấy, quả thật làm người ta có cảm giác đoán không ra. Nhưng càng như vậy, càng làm nổi lên dục vọng muốn chinh phục." Bạch Diệc Khả dường như có hơi tức giận xoa tay.
Đôi mắt Tô Vân Hải sâu thẳm, làm người khác không biết hắn suy nghĩ gì. Hắn đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh màu trắng phía dưới. Nhìn không rõ mặt lắm, nhưng cũng biết đó là Từ Như Ý.
Cô đang đỡ một bà cụ qua đường lớn. Bởi vì tuổi cao chậm chạp, Từ Như Ý tính có chút nôn nóng nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem bà cụ cõng trên lưng.
Thấy vậy, Tô Vân Hải không khỏi cười lạnh.
Vị đại tiểu thư này luôn miệng nói cô chướng mắt hắn, hiện tại lại dưới công ty hắn chờ đợi thời cơ sao? Muốn biểu hiện có rất nhiều cơ hội, lại muốn ở ngay trước mắt hắn ư?
Rõ ràng, là muốn thu hút sự chú ý của hắn!
Tô Vân Hải lấy áo khoác đang treo một bên, Bạch Diệc Khả vẫn đang xem tạp chí, hắn cũng không nói cậu ta một tiếng liền rời đi.
Đi xuống lầu, nhìn Từ Như Ý đã qua phố.
Tô Vân Hải bước nhanh chân hơn đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô, "Từ Như Ý, cô lại muốn chơi trò gì đây?"
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 70, đối với Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục nỗ lực! 】
Từ Như Ý vẻ mặt buồn bực, tuy độ hảo cảm độ tăng, thế mà sắc mặt tên này lại xấu như vậy.
Khẩu thị tâm phi!
Cô dùng sức tránh thoát hắn, "Tô đại thiếu gia, bổn tiểu thư đi đường của mình, nơi nào lại chọc tới ngài rồi?"
Tô Vân Hải lúc này mới kinh giác*, cô làm gì thì liên quan gì tới hắn? Vì sao một hai hắn phải đuổi theo cô để hỏi?
(*Kinh giác: kinh ngạc + phát giác, kiểu là phát giác ra thì cảm thấy kinh ngạc)
Bộ dáng sĩ diện của hắn vẫn là tự tin mười phần: "Từ Như Ý, cô cố ý ở trước mặt tôi làm chuyện tốt, đơn giản là muốn khiến suy nghĩ của tôi về cô thay đổi khác đi mà thôi."
Từ Như Ý không nói. Cô đi đến một bên, một chân đá lăn cái chén trước mặt tên ăn xin còn mang theo đứa nhỏ. Khẩu khí ác liệt thập phần mắng: "Người vô dụng, sống trên đời này làm gì!"
Nói xong lúc sau, không thấy Tô Vân Hải liếc mắt một cái nào, hắn đi rồi.
Hành động lúc nãy của cô như nói cho Tô Vân Hải: Bổn tiểu thư căn bản không cần giữ hình tượng để lấy lòng anh.
Đương nhiên, cô đã chính mắt mình thấy đứa nhỏ bị kẻ kia đánh đập, trong lời nói của hắn cô cũng biết không phải con ruột, hắn chỉ lợi dụng đứa nhỏ làm công cụ ăn xin, khiến mọi người thương tâm mà cho tiền.
Bất cứ ai thực sự cần sự giúp đỡ, cô sẽ duỗi tay giúp người, Từ gia căn bản không thiếu tiền.
30/10/2019
Trong khoảng thời gian quan sát, vị đại tiểu thư này căn bản không hề giống miêu tả của Tô Vân Hải.
Cô độc lập, có chủ kiến, thông minh lại giảo hoạt. Vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm, đôi mắt sáng ngời làm người nhìn không nỡ rời đi.
Anh đặc biệt thích xem đôi mắt cô. Như biển sao cuồn cuộn, không nhìn thấy đáy, vô thức bị hấp dẫn đi vào.
Còn đang suy nghĩ, Tô Vân Hải vẻ mặt âm trầm đi tới.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
Bạch Diệc Khả tùy tiện ngồi trên bàn làm việc của hắn, tay rảnh rỗi mở một quyển tạp chí, "Tôi cảm thấy cô ấy còn rất thú vị, lớn lên không tồi, còn thông minh...... Ai nha, cậu đánh tôi làm gì?"
Tránh né cây bút máy Tô Vân Hải ném tới, Bạch Diệc Khả mắt liếc hắn một cái.
"Tôi bảo cậu đi câu dẫn cô ấy, đừng để làm hỏng chuyện của tôi. Cậu lại thật sự coi trọng cô ấy sao?" Tô Vân Hải tức giận.
"Tôi coi trọng cô ấy, còn không phải như mong muốn của cậu à? Dù sao cũng không có hại gì cả!" Bạch Diệc Khả chẳng hề để ý.
"Tôi muốn cậu hung hăng đả kích cô ấy. Cô gái đó tâm cơ rất sâu, cậu đừng để cống ngầm phiên thuyền*."
(*Cống ngầm phiên thuyền: Thuyền lật dưới mương, ý là phút chót lại xảy ra chuyện đáng lẽ không nên xảy ra)
"Yên tâm đi, chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn cô ấy, quả thật làm người ta có cảm giác đoán không ra. Nhưng càng như vậy, càng làm nổi lên dục vọng muốn chinh phục." Bạch Diệc Khả dường như có hơi tức giận xoa tay.
Đôi mắt Tô Vân Hải sâu thẳm, làm người khác không biết hắn suy nghĩ gì. Hắn đi đến bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh màu trắng phía dưới. Nhìn không rõ mặt lắm, nhưng cũng biết đó là Từ Như Ý.
Cô đang đỡ một bà cụ qua đường lớn. Bởi vì tuổi cao chậm chạp, Từ Như Ý tính có chút nôn nóng nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem bà cụ cõng trên lưng.
Thấy vậy, Tô Vân Hải không khỏi cười lạnh.
Vị đại tiểu thư này luôn miệng nói cô chướng mắt hắn, hiện tại lại dưới công ty hắn chờ đợi thời cơ sao? Muốn biểu hiện có rất nhiều cơ hội, lại muốn ở ngay trước mắt hắn ư?
Rõ ràng, là muốn thu hút sự chú ý của hắn!
Tô Vân Hải lấy áo khoác đang treo một bên, Bạch Diệc Khả vẫn đang xem tạp chí, hắn cũng không nói cậu ta một tiếng liền rời đi.
Đi xuống lầu, nhìn Từ Như Ý đã qua phố.
Tô Vân Hải bước nhanh chân hơn đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô, "Từ Như Ý, cô lại muốn chơi trò gì đây?"
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 70, đối với Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục nỗ lực! 】
Từ Như Ý vẻ mặt buồn bực, tuy độ hảo cảm độ tăng, thế mà sắc mặt tên này lại xấu như vậy.
Khẩu thị tâm phi!
Cô dùng sức tránh thoát hắn, "Tô đại thiếu gia, bổn tiểu thư đi đường của mình, nơi nào lại chọc tới ngài rồi?"
Tô Vân Hải lúc này mới kinh giác*, cô làm gì thì liên quan gì tới hắn? Vì sao một hai hắn phải đuổi theo cô để hỏi?
(*Kinh giác: kinh ngạc + phát giác, kiểu là phát giác ra thì cảm thấy kinh ngạc)
Bộ dáng sĩ diện của hắn vẫn là tự tin mười phần: "Từ Như Ý, cô cố ý ở trước mặt tôi làm chuyện tốt, đơn giản là muốn khiến suy nghĩ của tôi về cô thay đổi khác đi mà thôi."
Từ Như Ý không nói. Cô đi đến một bên, một chân đá lăn cái chén trước mặt tên ăn xin còn mang theo đứa nhỏ. Khẩu khí ác liệt thập phần mắng: "Người vô dụng, sống trên đời này làm gì!"
Nói xong lúc sau, không thấy Tô Vân Hải liếc mắt một cái nào, hắn đi rồi.
Hành động lúc nãy của cô như nói cho Tô Vân Hải: Bổn tiểu thư căn bản không cần giữ hình tượng để lấy lòng anh.
Đương nhiên, cô đã chính mắt mình thấy đứa nhỏ bị kẻ kia đánh đập, trong lời nói của hắn cô cũng biết không phải con ruột, hắn chỉ lợi dụng đứa nhỏ làm công cụ ăn xin, khiến mọi người thương tâm mà cho tiền.
Bất cứ ai thực sự cần sự giúp đỡ, cô sẽ duỗi tay giúp người, Từ gia căn bản không thiếu tiền.
30/10/2019
Danh sách chương