Edit: Ochibi

Mỗi lần nhìn cô cầm muỗng, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi rồi đút cho anh, trong mắt anh ôn nhu vô cùng.

Đây là anh không biết có bao nhiêu hạnh phúc nha!

Trước kia, Tống Nghị Vĩ cho rằng mình chỉ là thưởng thức cô, kính trọng cô. Bởi vì cô làm cho anh có cơ hội thăng chức nên cảm kích cô. Nhưng thời điểm anh không chút do dự ngăn cản nguy hiểm bảo vệ cô, anh mới phát hiện hoá ra bản thân mình để ý đến cô như thế.

Nhưng mà, phần tâm tư này anh không dám biểu lộ ra. Lúc nhàn rỗi, chỉ có thể cùng cô nói một ít chuyện vặt vãnh.

“Như Ý, cảm ơn cô đã chiếu cố tôi như vậy.”

“Không, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng.”

“Chúng ta cũng không cần nợ nhau đi. Đúng rồi, Như Ý, chuyện công ty cùng Lâm thị hợp tác, chỉ có thể nhiều phiền toái cho cô rồi.”

“Yên tâm, anh cứ tĩnh dưỡng cho tốt.”

Từ Như Ý ra khỏi bệnh viện, biết Mã Oánh ngoài ý muốn sinh non. Lúc đưa vào bệnh viện mọi người chỉ tập trung cứu giúp cô ta với con, mặt và cánh tay bị axít thiêu hủy cũng chỉ băng bó miệng vết thương.

Bác sĩ rất xin lỗi mà nói, về sau sẽ lưu lại vết sẹo khó coi. Cho dù đi chỉnh dung lại, cũng sẽ xấu hơn một ít so với người thường.

Từ Như Ý cho người tặng một khoản tiền an ủi, nhưng mà Mã Oánh đối với người đưa tiền chửi ầm lên một trận, còn ném tất cả đồ vật tới nện hắn.

Người nọ chỉ để lại tiền rồi đi.

Khi trở về, hắn cảm thán: “Thật là đáng sợ. Nữ nhân cường hãn như vậy lúc trước sao không tiễn cô ta gia nhập đội quốc gia luôn đi? Như vậy bóng đá Trung Quốc cũng có thể lao ra Châu Á hướng tới thế giới rồi!”

…………

Từ Như Ý trở lại công ty, khi mở hội đồng quản trị cô chỉ đưa ra một yêu cầu.

“Lần này cùng Lâm thị hợp tác, nếu công ty đồng ý cùng người đàm phán đối phương ký kết hợp đồng, tôi liền rút tài chính về.”

Hội đồng quản trị một đám người kinh ngạc, cô gái này quá ngoài dự liệu của bọn họ. Lúc trước từ một viên chức nhỏ, đột nhiên biến thân thành chủ tịch công ty. Hiện tại bản án đã tới tay, cô lại nói muốn đẩy mất?

“Xin hỏi cô, đây là vì sao?”

Từ Như Ý bình tĩnh như thường, cô cười: “Bởi vì tôi muốn công khai báo tư thù.”

Các nhân viên đều bị há hốc mồm. Tất cả bọn họ đều là lần đầu tiên gặp được người thản nhiên như vậy! Cô không tìm bất luận cái cớ nào, gọn gàng dứt khoát một câu “Muốn công khai báo tư thù”!

“Chủ tịch Từ, cô có ý gì?”

“Người đối phương cho đi đàm phán là Tằng Vân Lượng, tôi chán ghét hắn, muốn trả thù hắn. Chỉ cần đổi người, ai cũng đều OK.”

“Hoá ra là như thế, này thật dễ làm sao!” Những người khác thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng rằng cô nhìn không thuận mắt là toàn bộ công ty đối phương.

Nếu chỉ là một viên chức nhỏ trong đó, vậy thì không sao cả!

Không có ai tò mò người cô muốn trả thù là ai, dù sao người đó có thể có cũng có thể không. Công ty đối phương không phải chỉ có hắn, đổi người đại diện cũng chẳng vấn đề gì.

( Từ Như Ý ngày thường thấp bé, chỉ có đồng nghiệp cũ biết chồng cô tên Tằng Vân Lượng. Bởi vì là nhân viên cũ, nên hiện tại cấp cao cũng không có đặc biệt đi tìm hiểu thành viên tên họ gia đình của cô.)

…………

Bên kia

“Cái gì? Không cần tôi đi?” Tằng Vân Lượng phẫn nộ, “Chủ tịch, vì hợp tác án lần này, tôi vội suốt hơn một tháng! Gần nhất là đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt!”

Hắn rất coi trọng mục đích dự án này, chỉ cần ký hợp đồng thành công, hắn liền có thể được đề bạt thành tổng giám đốc.

“Từng phó giám đốc, đây là do đối phương yêu cầu, chúng tôi cũng rất xin lỗi. Bên kia công ty chỉ định, ngoài cậu, ai cũng đều có thể đại diện. Chúng ta cũng không còn biện pháp.”

“Không có khả năng!” Tằng Vân Lượng như thế nào cũng không tin.

Má nó, ai sẽ đề ra yêu cầu không hợp lý như vậy! Cái này không khoa học!!

Vì hắn cảm thấy ở nhà mình là chủ đạo, chưa từng có quan tâm quá Từ Như Ý rốt cuộc đi làm ở đâu. Cho nên, cũng không biết cùng ký hợp đồng là công ty cô.

17/11/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện