Edit: Ochibi
“Không phải, tôi không có! Mọi người cũng phải biết, cô ta xấu như vậy sao có thể có người muốn chứ?!” Tằng Vân Lượng rống giận.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Mã Oánh -10, hiện tại là 20, làm không tồi nha! 】
“Tôi xấu sao? Là ai đã từng dịu dàng nói tôi xinh đẹp??” Mã Oánh cười lạnh ra tiếng, “Mặt tôi thành ra như vậy tất cả đều vì anh!”
Cô ta lấy ra ảnh chụp trước kia, người đã trang điểm, trải qua xử lý PS*, vẫn rất là xinh đẹp. So với hiện tại cách biệt một trời.
(*PS: Photoshop)
“Cô là đồ tiện nhân! Tôi căn bản không có ngược đãi cô! Tôi hoàn toàn không biết tại sao mặt cô lại thành như vậy!”
“Chẳng lẽ vì hãm hại anh, tôi lại muốn hủy đi dung nhan của mình sao?”
“Cô……”
Mã Oánh chỉ vào người bên cạnh, tiếp tục nói: “Đây là chủ nhà biệt thự lúc ấy hắn thuê. Tiểu khu có theo dõi, có thể nhìn hắn ra vào nơi này. Đây là đơn hắn ký tên thuê, xin mọi người xem qua!”
“Không phải như thế!”
“Còn có, đây là giấy khám thai của tôi, cùng với……” Mã Oánh dừng một chút, nháy mắt mãn nhãn nước mắt, “Cùng với giấy tờ sinh non đứa nhỏ này……”
“Cái gì? Cháu tôi không còn?” Mẹ Tằng lập tức chửi bậy.
Bà ta nói xong, hiều chính mình đã lỡ miệng, nhưng cho dù che miệng lại cũng không còn kịp.
Quần chúng vây xem 1: “Ôi trời ơi, xem ra là thật rồi!”
Quần chúng vây xem 2: “Em gái của cậu ta, khẩu vị quá nặng, cầu người ở đây xem diện tích bóng ma tâm lý!”
Quần chúng vây xem 3: “Oa, mau thừa nhận đi. Được đến với cô gái như vậy, cậu rất nhanh sẽ có thể đạt tới đỉnh cao nhân sinh!”
“Mã Oánh, đồ tiện nhân, tôi vẫn luôn đối đãi cô không tệ, là chính cô lòng tham không đáy!”
“Tằng Vân Lượng, tôi sẽ không cho anh được tốt quá đâu!”
“Im lặng!”
Tuy rằng Mã Oánh xấu ghê tởm, nhưng hành vi của Tằng Vân Lượng cũng làm mọi người thật sự tức giận, chỉ trích xong Tằng Vân Lượng lúc sau cũng an ủi Mã Oánh.
“Cô gái, đừng khóc. Thân thể quan trọng.”
“Đúng vậy. Hắn sẽ bị báo ứng, quên hết đi, hãy làm lại từ đầu.”
Mã Oánh không những không ngừng khóc thút thít, ngược lại càng thương tâm.
Bởi vì cô ta bị hủy dung ở tuổi như hoa, cả đời sẽ tồn tại với khuôn mặt đáng ghê tởm này. Đối một cái lấy cô gái lấy sắc đẹp để sống mà nói, quả thực là sống không bằng chết.
Tằng Vân Lượng tâm không ở trên người cô ta, Mã Oánh đã làm hắn hoàn toàn thất vọng, hắn chỉ nghĩ nhìn đến một cô gái khác.
Như Ý đã nói, cô sẽ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn!
Tằng Vân Lượng lo âu cố tìm kiếm, hắn nhìn đến một đôi mắt thanh lãnh.
Từ Như Ý đứng một mình, ở góc chỗ xa nhất.
Giống một đóa hoa bách hợp lẳng lặng nở rộ, thanh lệ động lòng người. Cô nhìn thẳng hắn, trong mắt hờ hững không có một tia biểu tình.
Là thất vọng sao? Chuyện hắn làm rốt cuộc bị phơi bày ra hết, có lẽ làm cô thất vọng rồi?
Tằng Vân Lượng thống khổ vạn phần.
Lúc này, điều hắn nghĩ đến, Từ Như Ý không thực hiện hứa hẹn, nhất định là Mã Oánh giở trò quỷ! Mặc kệ hắn ngồi tù nhiều hay ít năm, ra tù nhất định trả thù tiện nhân này!
“Như Ý, em nghe anh giải thích. Anh sao có thể làm ra chuyện như vậy? Tất cả đều là Mã Oánh sai! Là cô ta hãm hại anh!” Hắn nôn nóng hô.
Nhưng Như Ý đứng xa như thế, cô có thể nghe được sao?
Từ Như Ý lẳng lặng như vậy nhìn hắn, rồi xoay người rời đi.
Tằng Vân Lượng chỉ cảm thấy ngực giống bị người xẻo đi một khối, đau đến hắn không có cách hô hấp!
Ở ngục giam mấy ngày này, không có mỹ nữ xe xịn, không có sơn châu hải vị, không có hết thảy vật chất mê người. Mỗi ngày đối mặt với song sắt tường cao, nguyện vọng hắn trở nên đơn giản mà chỉ có một:
Hắn chỉ muốn nhìn Như Ý một chút, vợ kết tóc của hắn ôn nhu hiền dịu, ân cần tỉ mỉ. Cô gái bị hắn thương tổn rồi lại yêu hắn sâu đậm!
Lâu như vậy cuối cùng nhìn thấy cô. Tương tư trong lòng Tằng Vân Lượng nháy mắt lan tràn, không dừng lại được.
25/11/2019
“Không phải, tôi không có! Mọi người cũng phải biết, cô ta xấu như vậy sao có thể có người muốn chứ?!” Tằng Vân Lượng rống giận.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ là 90, độ hảo cảm đối với Mã Oánh -10, hiện tại là 20, làm không tồi nha! 】
“Tôi xấu sao? Là ai đã từng dịu dàng nói tôi xinh đẹp??” Mã Oánh cười lạnh ra tiếng, “Mặt tôi thành ra như vậy tất cả đều vì anh!”
Cô ta lấy ra ảnh chụp trước kia, người đã trang điểm, trải qua xử lý PS*, vẫn rất là xinh đẹp. So với hiện tại cách biệt một trời.
(*PS: Photoshop)
“Cô là đồ tiện nhân! Tôi căn bản không có ngược đãi cô! Tôi hoàn toàn không biết tại sao mặt cô lại thành như vậy!”
“Chẳng lẽ vì hãm hại anh, tôi lại muốn hủy đi dung nhan của mình sao?”
“Cô……”
Mã Oánh chỉ vào người bên cạnh, tiếp tục nói: “Đây là chủ nhà biệt thự lúc ấy hắn thuê. Tiểu khu có theo dõi, có thể nhìn hắn ra vào nơi này. Đây là đơn hắn ký tên thuê, xin mọi người xem qua!”
“Không phải như thế!”
“Còn có, đây là giấy khám thai của tôi, cùng với……” Mã Oánh dừng một chút, nháy mắt mãn nhãn nước mắt, “Cùng với giấy tờ sinh non đứa nhỏ này……”
“Cái gì? Cháu tôi không còn?” Mẹ Tằng lập tức chửi bậy.
Bà ta nói xong, hiều chính mình đã lỡ miệng, nhưng cho dù che miệng lại cũng không còn kịp.
Quần chúng vây xem 1: “Ôi trời ơi, xem ra là thật rồi!”
Quần chúng vây xem 2: “Em gái của cậu ta, khẩu vị quá nặng, cầu người ở đây xem diện tích bóng ma tâm lý!”
Quần chúng vây xem 3: “Oa, mau thừa nhận đi. Được đến với cô gái như vậy, cậu rất nhanh sẽ có thể đạt tới đỉnh cao nhân sinh!”
“Mã Oánh, đồ tiện nhân, tôi vẫn luôn đối đãi cô không tệ, là chính cô lòng tham không đáy!”
“Tằng Vân Lượng, tôi sẽ không cho anh được tốt quá đâu!”
“Im lặng!”
Tuy rằng Mã Oánh xấu ghê tởm, nhưng hành vi của Tằng Vân Lượng cũng làm mọi người thật sự tức giận, chỉ trích xong Tằng Vân Lượng lúc sau cũng an ủi Mã Oánh.
“Cô gái, đừng khóc. Thân thể quan trọng.”
“Đúng vậy. Hắn sẽ bị báo ứng, quên hết đi, hãy làm lại từ đầu.”
Mã Oánh không những không ngừng khóc thút thít, ngược lại càng thương tâm.
Bởi vì cô ta bị hủy dung ở tuổi như hoa, cả đời sẽ tồn tại với khuôn mặt đáng ghê tởm này. Đối một cái lấy cô gái lấy sắc đẹp để sống mà nói, quả thực là sống không bằng chết.
Tằng Vân Lượng tâm không ở trên người cô ta, Mã Oánh đã làm hắn hoàn toàn thất vọng, hắn chỉ nghĩ nhìn đến một cô gái khác.
Như Ý đã nói, cô sẽ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn!
Tằng Vân Lượng lo âu cố tìm kiếm, hắn nhìn đến một đôi mắt thanh lãnh.
Từ Như Ý đứng một mình, ở góc chỗ xa nhất.
Giống một đóa hoa bách hợp lẳng lặng nở rộ, thanh lệ động lòng người. Cô nhìn thẳng hắn, trong mắt hờ hững không có một tia biểu tình.
Là thất vọng sao? Chuyện hắn làm rốt cuộc bị phơi bày ra hết, có lẽ làm cô thất vọng rồi?
Tằng Vân Lượng thống khổ vạn phần.
Lúc này, điều hắn nghĩ đến, Từ Như Ý không thực hiện hứa hẹn, nhất định là Mã Oánh giở trò quỷ! Mặc kệ hắn ngồi tù nhiều hay ít năm, ra tù nhất định trả thù tiện nhân này!
“Như Ý, em nghe anh giải thích. Anh sao có thể làm ra chuyện như vậy? Tất cả đều là Mã Oánh sai! Là cô ta hãm hại anh!” Hắn nôn nóng hô.
Nhưng Như Ý đứng xa như thế, cô có thể nghe được sao?
Từ Như Ý lẳng lặng như vậy nhìn hắn, rồi xoay người rời đi.
Tằng Vân Lượng chỉ cảm thấy ngực giống bị người xẻo đi một khối, đau đến hắn không có cách hô hấp!
Ở ngục giam mấy ngày này, không có mỹ nữ xe xịn, không có sơn châu hải vị, không có hết thảy vật chất mê người. Mỗi ngày đối mặt với song sắt tường cao, nguyện vọng hắn trở nên đơn giản mà chỉ có một:
Hắn chỉ muốn nhìn Như Ý một chút, vợ kết tóc của hắn ôn nhu hiền dịu, ân cần tỉ mỉ. Cô gái bị hắn thương tổn rồi lại yêu hắn sâu đậm!
Lâu như vậy cuối cùng nhìn thấy cô. Tương tư trong lòng Tằng Vân Lượng nháy mắt lan tràn, không dừng lại được.
25/11/2019
Danh sách chương