Edit: Ochibi

“Đây là vợ anh đưa cho anh, hãy cứ xem đi!” Một cảnh ngục khác nói.

Tưởng tượng đến cô gái ôn nhu xinh đẹp kia, bọn họ liền thay cô cảm thấy không đáng giá!

Tằng Vân Lượng tiếp nhận. Phong thư bên trong chỉ có một ít ảnh chụp cũ, nhìn ra được bảo quản khá tốt.

Đó là khi hắn với Như Ý mới quen đi ra ngoài chơi.

Ngày đó cô trật chân, hắn chủ động cõng cô.

Trên mặt thiếu nữ mới mười tám tuổi, quanh người tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Hắn thật cẩn thận, sợ làm ngã cô. Mà cô yên tĩnh ngả vào lưng hắn với vẻ mặt hạnh phúc.

Cô thuần tịnh, ngây ngô. Như một đóa hoa hồng chưa nở hẳn, tươi đẹp không tục khí, tươi mát hào phóng không thôi.

Từ ngày đó, hai người xác định quan hệ yêu đương.

Tằng Vân Lượng nhớ tới: Chính mình cũng từng yêu sâu đậm cô gái ấy! Từ khi nào hắn đã đánh mất cô?

Một trận đau nhức lan tràn dưới đáy lòng, Tằng Vân Lượng khóc rống thất thanh.

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm hiện tại là 90, đối với Mã Oánh là 30, làm không tồi nha! 】

Không lâu sau, mẹ Tằng nhận được tin vội vã chạy đến. Mắt bà ta choáng váng.

Bà ta vẫn luôn kiêu ngạo về đứa con trai, khắp nơi khen ngợi hắn có nhiều tài năng, kiếm bao nhiêu là tiền. Cảm giác mình chính là phu nhân hào môn, cằm ngửa tuốt lên trời.

Bà ta còn tưởng tượng ra không bao lâu nữa những người đó nhìn bà ta, sẽ biết cuộc sống bà ta có bao nhiêu sung sướng, không ngờ con trai bảo bối của bà ta giờ lại ngồi tù!

Hàng xóm thân thích xung quanh biết, tất cả đang chê cười, khiến bà ta mất hết thể diện.

Mẹ Tằng đành phải bôn ba muôn nơi, nhưng bà ta đã quen đùa nghịch giở trò đồi bại, ở trước pháp luật nó không có tác dụng gì.

……

Rất nhanh đã tới ngày mở phiên toà xét xử.

Tằng Vân Lượng bị nghi ngờ có liên quan hối lộ, nhưng tiếp nhận lời người chủ động tố giác hắn khiến tội danh hắn không nặng, chỉ phán xử thời hạn ba năm tù.

“Con trai, con đừng sợ. Không phải chỉ ba năm sao? Con ráng cải tạo tốt, mẹ bên ngoài cũng sẽ nghĩ cách. Khi con ra ngoài phải để cho chúng thấy rõ, con thật sự có bản lĩnh!” Mẹ Tằng an ủi hắn.

Tằng Vân Lượng không có biện pháp, hắn không trông cậy nhiều, không nghĩ mẹ Tằng có thể giúp được bao nhiêu. Trong thâm tâm, hắn vẫn đang chờ đợi Như Ý trở về.

Cô đã nói, cô sẽ chờ hắn!

Chờ mong như vậy, ít nhất sẽ không làm hắn tuyệt vọng.

“Tôi muốn tố giác người này! Thêm tội danh cho hắn!” Một cô gái đột nhiên từ trong đám người đứng dậy.

Mọi người vừa thấy, là một cô gái trẻ tuổi che mặt. Vì không biết cô muốn nói gì, sôi nổi nghiêng đầu tò mò.

“Tên này là kẻ đê tiện, hắn là đồ vô sỉ hại cả đời tôi!” Khi nói chuyện, cô bóc khăn che mặt một chút.

“A ——” mọi người hít vào một hơi.

Đây là Mã Oánh bị hủy dung.

Lúc này cô ta, vết thương trên mặt tuy đã tốt rồi, nhưng mặt khe rãnh tung hoành, da thịt lật lại. Nơi bị thiêu đến cháy đen không thể hoàn toàn thối lui, kinh tởm đến cực điểm.

Dù chỉ nhìn thoáng qua, cơm trong bụng cũng muốn nhổ ngược ra ngoài.

“Tôi có chứng cứ chứng minh, hắn cường gian tôi, còn cầm tù tôi tận hai năm!”

“Cái gì?” Những người khác kinh ngạc.

Má nó khẩu vị nặng quá! Người như vậy cũng muốn sao? Còn cường - còn chiếm hai năm??

Tằng Vân Lượng và mẹ hắn nhận ra Mã Oánh, nhìn bộ dáng hiện tại của cô ta, cũng ngược đủ khẩu vị. Không biết thế nào cô ta thành ra như vậy?

Hắn lập tức ghê tởm, quả thực không thể tin được đây là người từng bên gối cùng hắn!

“Mã Oánh, đồ tiện nhân! Tôi và cô là bằng hữu, cô trái lại hãm hại tôi!”

“Bằng hữu? Anh xứng sao?” Mã Oánh cười lạnh, “Anh không chỉ có cường - chiếm tôi hai năm, lúc này còn ngược đãi tôi!”

Nhờ người đàn ông bạc tình này, ngừng thẻ tín dụng của cô, số di động v.v, làm Tằng Vân Lượng cho dù muốn tra, cũng sẽ trở nên khó khăn.

24/11/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện