Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt, nghe không rõ tên gọi của hắn có gì tương xứng công lực, tràn đầy nghi hoặc hỏi:
- Trương đại phu cuối cùng là có ý gì?
- Hắn nói đến công lực chính là nội lực của Vũ Gia!
Triệu Vũ Quốc giúp Trương đại phu bổ sung.
Trương đại phu gật đầu, lại nhìn tới Thủy Nhan, trong mắt mang theo ngờ vực vô căn cứ. Thấy Triệu Vũ Quốc gật đầu mới tiếp tục nói:
- Cô nương đối với võ công chính mình không có chút ấn tượng?
- Ấn tượng cái gì?
- Cô nương vận nội lực lên xem, võ công không dưới Triệu công tử. Bởi vì cô nương mất đi trí nhớ nên không nhớ rõ các chiêu thức võ công, mà nội lực trong cơ thể bị độc tố ẩn đi . Tuy ta không rành về loại độc kia, nhưng mà hiện tại giúp cô bức ra được như vậy khiến nội lực của cô đã khôi phục. Nếu cô nương có khả năng nhớ lại từng chiêu thức võ công thì cô nương chính là một võ lâm cao thủ đó.
Về chuyện Thủy Nhan bản thân có sở hữu võ công sớm đã có sự ngờ vực vô căn cứ. Hiện tại, như lời Trương đại phu chính là muốn có đáp án cuối cùng cho nên giờ hắn cũng không muốn tiếp tục hỏi thêm. Hơn nữa, cũng không định trả lời chuyện võ công và nội lực bản thân. Trước kia đã phát sinh rất nhiều chuyện tình quái dị tìm tới, biết võ công của mình là lá bài chủ chốt. Chỉ là điều khiến Thủy Nhan khó hiểu chính là nếu trước đó Trương đại phu nói khôi phục nội lực, nhưng mà nàng lại không cảm thấy có chút cảm giác khác thường nào. Có chăng chỉ là hít thở so với trước dễ dàng, chậm rãi hơn trước kia rất nhiều.
Nàng tránh nặng tìm nhẹ, không muốn đề cập tới bí kíp võ công của mình. Nàng cảm thấy đó chính là lá bài chủ chốt của mình, càng ít người biết càng tốt nên liền nói sang chuyện khác, hỏi lại Trương đại phu:
- Đại phu không biết đây là độc gì, vậy làm sao giải độc?
Trương đại phu lắc đầu,
- Lời này của cô nương là sai rồi, ta không có giải độc cho cô mà là chỉ giúp cô đẩy chất độc đó ra ngoài, cũng không phải là làm cô khó nghĩ.
Thủy Nhan nhíu mày,
- Vậy nếu trong quá trình đang ép độc, độc phát trong cơ thể ta thì làm sao?
Trương đại phu vốn thần sắc hơi có chút đắc ý liền trì trệ,
- Ách.
- Vậy cứ cho là mạng ngươi bạc!
Triệu Vũ Quốc bỗng ôn hòa bổ sung một câu.
Thủy Nhan bình tĩnh nhìn vào Trương đại phu, rồi lại nhìn một chút Triệu Vũ Quốc. Trong lòng suy nghĩ một chút liền thấy những mất mát trong lòng nhất thời biến mất. Nàng cười nhạt với hắn nhưng đáy mắt vẫn mang theo vẻ khổ sở.
Nàng rồi sẽ làm sao?
Lớn tiếng trách cứ Trương đại phu không có y đức?
Oán giận hắn vô tình?
Có người cứu mình, cần gì biết phương pháp là gì. Sống chính là vận khí tốt mà nếu chết thì tự nhận là xui xẻo cho nên nụ cười kia đối với hắn mới mang theo chút khổ sở. Mà cảm giác cô đơn tự nhiên giờ đây trong con người nàng càng thấm thía hơn, thấu hiểu hơn. Nàng càng muốn biết thân phận mình thì cảm giác phát ra càng mãnh liệt.
Ban đầu nàng muốn biết rõ thân phận mình nguyên nhân chỉ là không muốn làm một kẻ mặc người sai bảo như nô tài. Nhưng giờ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tư tưởng của nàng đã có thay đổi nhiều rồi.
Con người sinh ra trên đời, cả đời theo đuổi chính là mạng sống. Mà nàng từ khi sinh ra lớn lên đều có cơm ăn, được sống trong tôn nghiêm. Nhưng khi nàng ở Đào Hoa Lâu, vì tiếp ứng cho Hạ Ngải nàng cảm nhận sâu trong con người mình như biến thành người khác, nô tài cũng không nhục nhã bởi vì đây là để thích ứng với cuộc sống, để có thể sống. Cũng giống như chính mình từng giả vờ lấy lòng đối với Hổ Tam nương, thậm chí còn làm ra bộ dáng nô tài. Tất cả những điều đó chẳng qua là để thích ứng với cuộc sống và đạt được mục đích của mình. Cũng giống lúc mình tỉnh lại, mặt đối mặt với người khác tuy không thể ngang hàng nhưng tâm thái đã hoàn toàn khác trước.
Hiện tại nàng nóng lòng muốn biết rõ thân phận, lý do đã không còn là không nguyện trở thành kẻ dưới nữa rồi, hiện tại nàng muốn biết khẩn cấp hơn bởi vì trên đời này còn hay không thân nhân. Chính mình liệu có phải là kẻ cô đơn lẻ loi, ngay cả sinh tử cũng sẽ không có người quan tâm!
Dĩ nhiên nàng biết, mình cũng không phải không có ai quan tâm, ít nhất còn có Ngũ Nhi vì mình mà khóc. Nghĩ tới đây nàng lại nhìn Triệu Vũ Quốc, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn có thật là quan tâm ta không? Chúng ta là bằng hữu sao? "
- Ngươi nhớ ra cái gì rồi?
Thủy Nhan lắc đầu,
- Ta chỉ là đang nghĩ, ngươi đối xử với ta mà xét là như thế nào ?
Triệu Vũ Quốc nhíu mày, khóe miệng nhếch lên làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại giống như là phù dung sớm nở tối tàn. Sau đó biến mất, sắc mặt so với vừa rồi càng thêm âm trầm, hơn nữa ánh mắt vốn còn mang theo hơi ấm nhưng giờ nhìn tới lại giống như đóng băng.
Thủy Nhan thấy thế, không biết vừa rồi mình nói sai chỗ nào, liền hỏi:
- Ta nói sai gì sao?
- Không có, chẳng qua là nàng quên mất thân phận của mình!
- Thân phận của ta?
Triệu Vũ Quốc xoay người muốn đi ra ngoài, sau khi được ba bước. Hắn ngừng lại, nói với Thủy Nhan mà không mang theo một tia tình cảm nào:
- Ta đã nói nhiều lần rồi, nàng là nô tài của ta!
Thủy Nhan ngẩn ra, nhưng rồi liền gật đầu nhìn hắn đi ra khỏi phòng.
- Công tử hôm nay nói chuyện thật kỳ quái. Rõ ràng là quan tâm người ta mà tại sao lại như vậy?
Ngũ Nhi một bên gãi đầu, bộ dạng giống như không hiểu được tại sao lại như vậy.
Thủy Nhan nhìn Ngũ Nhi cũng không nói chuyện, nhưng trong mắt lại mang theo ý châm chọc.
Ngũ Nhi vò đầu,
- Làm sao người nhìn như vậy?
Nàng lạnh lùng nói:
- Chủ tử làm sao lại quan tâm nô tài!
Ngũ Nhi đầu tiên là gật đầu, nhưng ngay sau đó xua tay,
- Đúng, người nói không sai, nhưng công tử đối với tỷ không giống như vậy.
Thủy Nhan lắc đầu, nhưng sau đó đứng dậy, tính mặc xiêm y đi ra ngoài hóng mát một chút. Nhưng phía sau Ngũ Nhi vẫn tiếp tục nói:
- Ngày đó tỷ bị té xỉu trên mặt ghế đá, lúc ấy thật là sợ, trên mặt không có chút huyết sắc, giống như người chết vậy. Chính công tử tới ôm tỷ đưa vào phòng, sau đó trông coi ở bên cạnh tỷ. Sau đó nghe lời Trương đại phu, dùng nội lực của mình khai thông chân khí trong cơ thể tỷ. Sau đó sắc mặt của tỷ mới tốt hơn một chút.
- Ngươi nói là…. Là hắn đã cứu ta?
Thủy Nhan như không tin lời nói của Ngũ Nhi.
Ngũ Nhi tức giận tới mức mặt trắng bệch, nhìn nàng một cái:
- Trong phủ này chỉ có công tử biết võ công, ngoài công tử ra làm gì còn ai có chân khí đi cứu tỷ?
Thủy Nhan như đang suy nghĩ , hỏi Ngũ Nhi:
- Mới vừa rồi ngươi nói ta hôn mê trong năm ngày khiến hắn mệt muốn chết, đây là ý gì?
- Ba ngày đầu tỷ hôn mê, công tử đều ngày đêm trông coi tỷ, cho đến ngày thứ tư Trương đại phu nói tỷ đã không còn nguy hiểm nữa lúc đó công tử mới yên tâm. Đúng lúc đó thì gặp điện hạ tới, công tử mới từ phòng tỷ mà rời đi.
- Thái tử đã tới?
Ngũ Nhi gật đầu,
- Nếu như không phải thái tử tới, muội nghĩ công tử tối hôm qua chắc chắn vẫn ngồi trông bên cạnh tỷ.
Nói tới đây, Ngũ Nhi che miệng cười, nhìn lại vẻ mặt mờ mịt của Thủy Nhan, cười đầy bí hiểm.
- Thái tử tối hôm qua đã tới.
Lòng nàng đột nhiên căng thẳng,
- Hạ Ngải bắt đầu vào việc điều tra thân thế của ta rồi?
Thấy Ngũ Nhi cười đầy bí hiểm, nàng véo véo mặt nàng ta,
- Ngươi bị chuột rút sao?
Ngũ Nhi khóe miệng co giật, bộ dạng như muốn té xỉu,
- Trời đất, muội nói như vậy mà tỷ không cảm động sao?
- Cảm động cái gì?
- Công tử không quản ngày đêm chiếu cố tỷ, tỷ cũng không cảm động?
Vẻ mặt Ngũ Nhi lộ vẻ vô cùng đau đớn.
Vẻ mặt Thủy Nhan mờ mịt,
- Phải là cảm tạ chứ sao lại là cảm động?
Ngũ Nhi cắn khăn, đột nhiên giận dữ,
- Phí của trời a!
Thủy Nhan dừng lại trước nền cửa, xoay người nói với nàng:
- Người nào đem đồ tốt phá đi.
Ngũ Nhi đáp:
- Đi thong thả, không tiễn!
Thủy Nhan vẫn mờ mịt như cũ.