Đã sang ngày thứ năm kể từ khi Thủy Nhan lâm vào hôn mê, vào chập tối…
"Thưa công tử, hiện thái tử đang chờ người tại thư phòng đấy ạ!"
Triệu Vũ Quốc mới từ bên ngoài về, hộ tống theo còn có Chung Dục và ba người nữa, vừa nhảy khỏi lưng ngựa, mới kịp trao lại dây cương cho kẻ dưới thì đã thấy Thạch Đông Thăng chạy lại nghênh đón và báo tin. Hắn khẽ gật đầu rồi quay sang nói với đám Chung Dục:
- Cực khổ cho các ngươi rồi, mau về sắp xếp lại phòng ốc, gặp lại vào bữa tối.
- Dạ, thưa công tử!
Ba người cùng Chung Dục ôm quyền đáp.
Trên đường đến thư phòng, Triệu Vũ Quốc hỏi Thạch Đông Thăng đang theo sau:
- Nàng ấy tỉnh lại rồi à?
- Dạ chưa, chỉ có điều Trương đại phu có nói hôm nay mạch của Thủy cô nương đã ổn định trở lại, chắc rằng sẽ sớm hồi tỉnh thôi.
Triệu Vũ Quốc trầm ngâm giây lát rồi lại nói với Thạch Đông Thăng:
- Không được tiết lộ sự tình Thủy công nương đang hôn mê nghe chưa.
- Không đâu ạ, xin công tử chớ lo.
Thạch Đông Thăng đáp.
Lúc này, quyển sách trong tay Hạ Ngải đã nghiền ngẫm gần hết, hẳn là đã đợi khá lâu, Triệu Vũ Quốc bước qua cười liền cất lời:
- Sao không cho người thông báo trước, thế này đã làm người phải chờ lâu rồi.
Hạ Ngải tươi cười, buông sách xuống rồi nói :
- Chỉ là ta nhất thời nhớ tới ngươi nên quyết định đến thăm cho nên cũng không có báo trước.
Trước mặt Triệu Vũ Quốc, hắn vẫn không quên che dấu mục đích của mình.
Triệu Vũ Quốc ngồi xuống rồi. Trước tiên nhấp một ngụm trà. Đã nguội ngắt rồi nhưng hắn chẳng quan tâm, chỉ nói:
- Trà nguội lạnh rồi hẳn là người đã phải đợi lâu lắm rồi.
- Không có. Chẳng qua là do hứng thú với quyển sách này nên đã quên uống. À mà, sao ngươi lại uống trà của ta thế kia?
Ánh mắt vốn trầm lãnh của Triệu Vũ Quốc thoáng vẻ ấm áp:
- Năm xưa, người còn ăn chung bát cơm của ta. Giờ sao lại trở nên khách sáo thế này?
Hắn cười khan một tiếng. Dáng vẻ trầm ổn, lạnh lùng vốn có của hắn dường như tiêu biến.
- Haha. Năm đó, cũng may năm đó ngươi đã tìm được ta lúc ta bỏ trốn, nếu không e rằng ta cũng không được như ngày hôm nay.
- Chuyện đã qua rồi chớ nên nhắc lại làm gì. Cũng là do ta…
- Vẫn là câu: cũng là do ta.
Hạ Ngải tiếp lời, đoạn cả hai cùng nhìn nhau rồi bật cười.
Bỗng ngừng lại, Triệu Vũ Quốc chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tựa như có nhìn xuyên thấu tâm tư đối phương:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự có lòng tốt đến thăm ta đấy chứ?
Gương mặt Hạ Ngải khẽ nhăn lên một chút, ánh mắt thấp thoáng tinh quang, Triệu Vũ Quốc thấy vậy liền cảm thấy điều chẳng lành.
- Cũng là ngươi hiểu rõ ta, ta đến cũng không có gì đặc biệt cả, muốn đến xem nàng, là nghe quản gia nói, nàng sau khi trở về dùng thuốc của Trương đại phu trừ bỏ độc tố, phải nghỉ ngơi nhiều nên không trông thấy người đâu.
Mặt Triệu Vũ Quốc thoáng cứng ngắc, nhanh chóng bình tĩnh lại nói:
- Điều này ta không rõ, bọn họ tự an bài với nhau.
Trong mắt Hạ Ngải hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó trầm xuống:
- Quốc, ngươi cũng quá bận rộn, Thủy Nhan dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của ta, làm sao lại sơ sài như thế?
Triệu Vũ Quốc thoáng cảm thấy mỏi mệt, ngồi ngả người vào chiếc ghế Thái sư:
- Ta để cho đại phu tốt nhất nước đặc biệt chăm sóc cho nàng, còn nói sơ sài? Nàng kia ở trong lòng người cũng có trọng lượng!
Hạ Ngải nghe đoạn ngẩn người, cố giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng nụ cười lại đôi chút gượng gạo:
- Haha… Xem ngươi nói kìa…". Rõ ràng hắn đang cố gắng đè nén xuống nên mặt mới đỏ bừng lên, sắc hồng làm Triệu Vũ Quốc cảm thấy chói mắt.
Hắn vịn chặt vào chiếc ghế Thái sư, sau một khắc nới lỏng tay ra, ngũ quan nguội đi, khẽ mềm mại vài phần.
- Người tói hỏi ta là vì chuyện của nàng?
- Ừ!
Hạ Ngải gật đầu.
- Đây là hiệp nghị giữa hai người?
Hạ Ngải trầm ngâm:
- Cho dù không có hiệp nghị này cũng sẽ điều tra cho ra thân phận cỉa nàng.
Thần sắc Triệu Vũ Quốc ngưng tụ:
- Người có ý nghĩ gì mới à?
Hạ Ngải gật đầu cười:
- Ừ, suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, thay vì phải phiền phiền não não tìm một Thái Tử Phi, không bằng lựa chọn nàng.
Triệu Vũ Quốc cảm thấy cả người chấn động, hắn sớm ngờ Hạ Ngải sẽ nảy sinh tình cảm với Thủy Nhan, chỉ không nghĩ đến rằng hắn muốn để nàng làm Thái Tử Phi, tính toán chút, hắn ngay lập tức bác bỏ ý nghĩ này của Hạ Ngải.
- Vì vậy nên người vô cùng muốn biết rõ xuất thân của nàng, không muốn trong hoàng tộc xuất hiện một nữ nhân không rõ lai lịch…
- Ừ, nhưng nếu thật sự không tra ra, ta cũng sẽ cấp cho nàng một lai lịch.
Giờ phút này nội tâm Triệu Vũ Quốc rất loạn…
Thủy Nhan rốt cuộc chỉ là một người khách qua đường, sao giờ khác này hắn không nỡ?
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng nhanh chóng bị lý trí của bản thân chiến thắng, nhưng ngay sau đó hắn nói với Hạ Ngải:
- Nếu như người yêu thích nàng, muốn cho nàng làm Thái Tử Phi, vậy thì hai ái nữ nhà Tưởng gia sẽ xử lý như thế nào?
Ánh mắt Hạ Ngải trầm xuống:
- Ai, ta bất quá là lười mình dối người, người như chúng ta thì làm sao có quyền được chọn nữ nhân mình thích….
Lời hắn làm lòng Triệu Vũ Quốc cũng trầm xuống theo, hắn thừa nhận, thân phận như hắn và Hạ Ngải đúng là không có quyền lựa chọn người mình thích, mặc dù có lên ngôi rồi…
- Chị em nhà Tưởng thị, có thể giữ trong sạch khi ở Đào Hoa Lâu, hơn nữa lại còn sống sót đi ra, nghị lực, trí tuệ đó hoàn toàn không phải nữ nhân bình thường có thể có, một trong hai nàng nhất định sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ Nam Quốc.
Triệu Vũ Quốc trầm ngâm nói.
Mặt Hạ Ngải có chút đưa đám, một màn mơ mộng bị đả kích mạnh, sớm đã khôi phục lại sự bình tĩnh:
- Quốc, ngươi nói không sai, ban đầu Thủy Nhan rời phủ Thái tử đi, ta biết nàng là không muốn bị kéo vào vòng nước xoáy này, bởi vì chị em Tưởng thị từng đi tìm nàng, cho nên khi đó sự lựa chọn của ta là để phần tình cảm này buông xuống…
- Vậy hành động bây giờ?
Triệu Vũ Quốc trầm giọng hỏi hắn.
Hạ Ngải cười có chút bất đắc dĩ, khẽ dao động trong tâm:
- Nhưng sự thật chứng minh, ta không làm được, ta có thể ngụy trang, đeo mặt nạ trước mặt phụ hoàng cùng Trương hoàng hậu nhiều năm, thậm chí nguyện ý thay đổi dung mạo của mình, hơn thế nữa, có thể chịu nhịn không phản kháng ở chuồng cỏ, thậm chí có nén manh động giết người, giả trang thành nam nhân mê sắc dụ hoặc Trần Cửu, tất cả ta có thể làm được hết, nhưng hết lần này tới lần khác đối mặt với sự lạnh lùng của nàng, lý trí của ta đây rối loạn, biết rõ như thế là sai lầm, nhưng vẫn sẽ phạm vào, căn bản là không thể dừng ý nghĩ về nàng, càng cố đè xuống, lại càng mạnh liệt trỗi dậy…
- Về sau người lên ngôi, có thể tiến cung làm phi tử…
Trong mắt Hạ Ngải ngời sáng:
- Ha ha, không nghĩ ra ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không nghĩ tới…
- Nhưng làm như vậy, ngươi có thấy nàng sẽ nghĩ là ngươi tùy ý chi phối mạng nữ nhân?
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng của hắn.
- Ách…
Hạ Ngải lắc đầu…
- Biết…
- Ngươi đã hỏi ý tứ của nàng chưa?
Nói ra câu đó, trong lòng Triệu Vũ Quốc tràn đầy cảm giác hối hận đan xen khó hiểu…
Hạ Ngải lắc đầu:
- Nàng giống một nữ nhân sắt đá vĩnh viễn không động tình, ta sợ khi hỏi qua, nàng sẽ khinh thường ta…
Triệu Vũ Quốc gật đầu, hắn cũng đồng cảm, Thủy Nhan không có giống những nữ nhân khác, hắn cảm thấy nàng còn mạnh mẽ hơn so với Hạ Ngảu, bởi vì đối với nàng mà nói, chuyện tình cảm không thể nào rang buộc được nàng, nàng vô cùng tỉnh táo và hờ hững…
Nghĩ tới đây, bọn họ tự vấn lòng: "Nàng có bị ánh mắt của hắn hấp dẫn không?"
Triệu Vũ Quốc nhanh chóng đem ý nghĩ đáng sợ này giấu nhẹm trong đầu, khôi phục bình tình, vẫn như cũ nhìn Hạ Ngải.
- Đầu tháng ba, lúc ta qua khúc sông phát hiện nàng, lúc ấy nàng bị thương nặng, lại trúng độc, một thân mặc y phục cưới.
- Cái gì? Cưới?
Nói tới đây, trong đầu Triệu Vũ Quốc thoáng chốc xuất hiện một màn hoa đào, đêm đó, đêm tối che giấu sắc mặt, hắn cố ý phóng đãng, không kiềm chế được, hơn nữa đem thân thể mềm mại của nàng mà kéo, cảm thụ hương thơm mát từ cơ thể nàng.
Một khắc kia, hắn vẫn còn tỉnh táo, xuyên qua lớp áo lót mỏng khẽ chạm vào vết thương của nàng, hắn nhớ lại, lúc cứu được Thủy Nhan, ngực nàng còn một vết thương lớn, cách tim chưa đầy một ngón tay, sát chút nữa là lấy mất mạng nàng, khi đó, hắn chỉ cho rằng mạng nàng đúng là quá lớn, tâm tình đang nóng rực lập tức nguội lạnh xuống, tự mình nói với bản thân, hắn cứu nàng, bất quá, để nàng làm một quân cờ của mình…
(Tên chương này thật ghê phải không mng…. >.< Anh Hạ Ngải bày tỏ tình cảm… Phơi cả tim gan lun =.=. Tác giả ác quá.)