Hạ Ngải thấy Triệu Vũ Quốc đang ngẩn người ra, chợt chột dạ:
- Lẽ nào hắn…
Nhưng ngay sau đó hắn gạt ngay ý nghĩ này khỏi đầu, hắn biết Triệu Vũ Quốc chẳng phải hạng người không có tình nghĩa, năm đó ra tay cứu hắn, hơn nữa là nhiều lần, đến giờ vẫn nhớ rõ mà…
Đoạn hắn liền hỏi:
- Ngươi bảo rằng nàng đang mặc áo cưới lúc ngươi tìm thấy?
Sắc mặt Hạ Ngải tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn hoàn toàn không ngờ được Thủy Nhan lại đã kết hôn…
Giọng nói kinh ngạc của Hạ Ngải kéo Triệu Vũ Quốc khỏi dòng suy nghĩ miên man. Sắc mặt hắn lạnh lùng trở lại, nhìn chằm chằm, trầm giọng hỏi:
- Ngươi không ngờ à?
Hắn lắc đầu, ánh mắt đầy ôn nhu nhưng cũng ngập tràn khí thế vương giả:
- Điều đáng nói chẳng phải là chuyện nàng ta thành thân, mà chính là không ngờ nàng cũng mang dạ nhi nữ như bao cô nương khác.
Triệu Vũ Quốc nói:
- Nàng ta còn chưa hẳn kết hôn.
Hắn nhớ lại đêm trên Đào Hoa Lâu ấy, nàng nằm im bất động, dù ánh mắt lạnh lùng nhưng toàn thân bị kích thích nóng bừng lên, rõ ràng đó là biểu hiện của một người chưa từng trải qua chuyện phòng the, hơn nữa khi phát hiện Thủy Nhan, nàng ta vẫn còn đang mặc áo cưới, nếu như đã động phòng hẳn sẽ không mặc nguyên bộ như vậy. Bởi thế hắn kết luận nàng hẳn còn là xử nữ.
- Làm sao ngươi biết?
Hạ Ngải thắc mắc.
- Nếu đã động phòng, nàng ta đâu còn mặc nguyên bộ tân hôn như vậy…
Hạ Ngải đột nhiên hiểu ra, cười ha hả nói:
- Điều này thật đúng như sách nói: người trong cuộc thường lú lẫn. Đơn giản vậy mà ta không nghĩ ra.
Triệu Vũ Quốc cũng cười theo nhưng bản thân hiểu rõ chuyện phát hiện ra Thủy Nhan vẫn còn trong trắng là sau đêm ở Đào Hoa Lâu mới biết. Lúc trước, hắn chẳng lưu tâm lắm đến bộ áo cưới. Hạ Ngải nói người trong cuộc thường lú lẫn, phải chăng mình cũng vậy…
Hắn quan sát vẻ mặt mừng rỡ của Hạ Ngải. Có thể nói đây là lần đầu tiên suốt mười lăm năm qua hắn chứng kiến dáng vẻ này, từ đó có thể thấy được vị trí của Thủy Nhan trong lòng Hạ Ngải.
- Ngươi rất quan tâm tới nàng?
Hắn hỏi.
Hạ Ngải không hề do dự, đáp ngay:
- Đúng!
- Vậy ngươi nên hỏi nàng đi. Nếu không, hậu quả khó lường đấy.
Triệu Vũ Quốc một lần nữa nhắc nhở hắn.
Hạ Ngải nghĩ đến Thủy Nhạn muôn phần đạm bạc kia mà cảm thấy trong lòng vô lực mấy phần, thầm nghĩ: "Nàng có chấp nhận địa vị phi tử?" nhưng nghĩ lại, e rằng ngay cả vị trí Hoàng hậu cũng không khiến nàng động chân mày…
Một loại cảm giác giằng xé, mâu thuẫn chưa từng có bủa vây trong tâm trí Hạ Ngải.
Lúc này, Thạch Đông Thăng bước tới trước mặt Triệu Vũ Quốc nói:
- Thưa công tử, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ!
Triệu Vũ Quốc vỗ vai Hạ Ngải đang ngây người nói:
- Chớ cả nghĩ, thôi đi ăn cơm, tốt nhất tự mình đi mà hỏi!
Hạ Ngải biết Triệu Vũ Quốc vốn quyết đoán từ nhỏ, nhưng mình chẳng bao giờ làm được như hắn.
- Được rồi, không nghĩ ngợi nữa, ăn cơm thôi, mười ngày nữa đích thân ta sẽ tới hỏi nàng.
Thạch Đông Thăng chẳng hiểu được hai người này rốt cục đang bàn luận về chuyện gì nhưng hắn thấy rõ đột nhiên bốn phía xung quanh công tử nhà mình không gian trở nên lạnh giá, sau lưng lấm tấm mồ hôi, hắn có chút khó hiểu: "Công tử bị sao vậy nhỉ?"
Hôm sau, Thủy Nhan tỉnh lại.
Ngũ Nhi ôm đầu, một bộ dạng dở khóc dở cười, nàng thấy Thủy Nhan hồi phục rồi, đem chuyện Triệu Vũ Quốc không kể vất vả, ngày đêm cực nhọc chiếu cổ Thủy Nhan, nhưng lại nhìn thấy một thái độ bình tĩnh, không lộ ra vẻ gì cả.
Càng làm nàng không phản bác được là, không những không có chút cảm động mà còn không thấy có ý gì là cảm tạ, Ngũ Nhi che mặt, hướng ra phía ngoài Thủy Nhan khóc la:
- Ông trời ơi, nữ nhân này có phải là não thiếu mất dây thần kinh nào không?
Thủy Nhan xoay lại người, nhíu mày hỏi nàng:
- Ngươi làm sao thế?
Ngũ Nhi lắc đầu:
- Không sao cả, muội chỉ cảm thẩy khổ sở vì tỷ thôi…
- Khổ sở ư ? Khổ sở vì ta ?
Thủy Nhan cảm thấy khó hiểu.
Ngũ Nhi phừng phừng nổi giận
- Có biết tại sao muội nói tỷ tỷ đúng là phung phí của trời không?
- Ách?
- Bởi vì tỷ dung mạo xinh đẹp, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nam là Triệu công tử vốn nổi tiếng lạnh lùng cũng động tâm, tỷ chẳng đoái hoài, biết ơn người ta, nếu không khổ sở vì người thì khổ sở vì ai đây?"
Thủy Nhan nhíu mày, trên mặt hiện lên sự khó hiểu, nàng không hiểu, tại sao Ngũ Nhi lại liên tục nói những lời khó hiểu đó với nàng.
- Nhưng ta không thấy khổ sở.
Ngũ Nhi gật đầu:
- Ừ, đúng rồi, quả thật tỷ chẳng khổ gì cả!
Đới với Ngũ Nhi, Thủy Nhan không muốn che dấu điều gì, chứng kiến vẻ mặt quái đản của Ngũ Nhi, mặc dù chẳng rõ nguyên do nhưng nàng biết cô ấy đang nôn nóng thay cho mình nên nàng liền nói với Ngũ Nhi:
- Ta không khổ gì cả, mà ngược lại, ta cảm thấy rất vui vì đây đã là lần thứ ba được hắn cứu đấy!
Cặp mắt của Ngũ Nhi bừng sáng, lập tức ôm chặt cánh tay nàng:
- Nói như vậy là tỷ vẫn còn có cảm giác đúng không?
Nàng gật đầu:
- Còn, sống đương nhiên là còn cảm giác rồi!
Ngũ Nhi hoàn toàn hiểu rằng, nữ nhân bản tính trầm ổn, sắt đá này chẳng biết gì về chuyện tình cảm nam nữ cả, không hề có kinh nghiệm tình trường, nhưng bản thân Ngũ Nhi cũng chẳng hơn gì, chẳng qua về mặt lý thuyết thì tương đối phong phú mà thôi, nếu không chẳng phải những lần xem trộm "Mẫu Đơn Đình", "Hoa Đào Phiến", "Tây Sương Ký"… thành uổng phí hay sao?
Hiểu được điều này, Ngũ Nhi không còn giữ bộ dạng chán nản như vừa xong nữa, ngược lại còn tỏ ra như bà cụ non mà nói với Thủy Nhan:
- Cái cảm giác mà muội đề cập tới không phải là thân thể tỷ, mà muội nói đến cảm giác trong lòng tỷ cơ.
- Chẳng hạn là gì?
Thấy điệu bộ khiêm tốn học hỏi của Thủy Nhan, trong lòng Ngũ Nhi bỗng nảy sinh chút tâm trạng hài lòng.
- Chẳng hạn như tỷ nhìn thấy người thì muốn tránh né hoặc là tim đập rộn ràng hoặc là mặt đỏ ửng lên. Nếu điều đó xảy ra, người ấy nhất định là người trong mộng của tỷ!
Thủy Nhan cười nhạt, thản nhiên nói với Ngũ Nhi:
- Tính huống thứ nhất ngươi nói có thể gọi là có tật giật mình, trường hợp thứ hai có thể là bị khí huyết không thông, trường hợp thứ ba hẳn là đang say rượu…
Ngũ Nhi vốn đang hừng hựng khí thế bỗng cụt hứng, ánh mắt đờ đẫn:
- Ái chà… coi như muội chưa nói gì cả…
Thủy Nhan đưa tay ra, làm theo một động tác mà trước kia nàng thấy một cặp tỷ muội chọc đùa nhây, ấn nhẹ ngón tay lên trán Ngũ Nhi, nhoẻn miệng cười:
- Do người nghĩ ngợi lung tung đó, hắn cứu ta là vì ta còn giá trị lợi dụng thôi…
Nàng đâu có phải là kẻ ngốc mà không hiểu được những lời bóng gió của Ngũ Nhi, chẳng qua mỗi lần nhớ đến việc hắn cố tình che dấu thân phận của mình, nàng lại cảm thấy kì lạ. Nàng đã từng nhiều lần đưa giả thuyết để giải thích cho điều đó, cho đến khi xảy ra chuyện trên Đào Hoa Lâu, nàng mới hiểu rõ giá trị của mình, mới hiểu được hắn giữ nàng ở bên cạnh là vì giá trị của nàng…
Nhưng có điều không thể phủ nhận, mỗi một lần được hắn cứu, trong tâm trí nàng lại trỗi dậy một thứ tình cảm không tên, lấp đầy tâm hồn vốn trống rỗng của mình, thỉnh thoảng vì nhớ đến những điều này mà tự nhiên nhếch miệng cười một mình.
Nàng tự hỏi bản thân, tại sao lại cười một cách vô duyên vô cớ như vậy, dĩ nhiên chẳng thể hiểu được. Điều mà Ngũ Nhi nói, không phải là nàng chưa từng nghĩ đến, chỉ có điều nàng biết lúc nào nên làm, suy nghĩ vẩn vơ nhiều chỉ vô dụng!