Trong lòng Tô Tiệp Dư thầm nhủ: có điều gì không tốt lành, nàng đứng dậy đi tới đẩy cửa ra nhìn: "A!!!" Tiếng kinh hô của Tiệp Dư bị ánh mắt lạnh lẽo của Tuyết Dao chặn lại nơi cửa miệng, ngay sau đó Tuyết Dao nhanh nhẹn nhét Triệu Cảnh vào một cái bao tải rồi buộc chặt.
- Ngươi…
Tô Tiệp Dư kinh hoảng nhìn nàng.
Tuyết Dao dùng sức buộc chặt miệng túi, không nhìn Tiệp Dư, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn nhi tử hay là hắn?
Tô Tiệp Dư chần chừ, nhưng trong giây lát thu hồi nước mắt, cảnh giác nhìn bốn phía:
- Vào đây trước rồi hãy nói.
Khóe miệng Tuyết Dao khẽ nhếch, vận khí khiêng bao tải kia vào trong nhà.
Không đợi Tuyết Dao mở miệng, Tô Tiệp Dư đã lên tiếng:
- Nhưng ngài là Hoàng thượng…
- Đối với ta, hắn chính là kẻ uy hiếp Triệu Vũ Quốc.
Lời này làm Tô Tiệp Dư kinh hãi, tay cầm khăn lụa khẽ run:
- Ngươi… sẽ giết ngài sao?
Tuyết Dao thản nhiên nhìn phụ nhân đang hoảng sợ kia, trầm giọng nói:
- Không biết!
Tô Tiệp Dư nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại hỏi:
- Tiếp theo… Tiếp theo phải làm thế nào?
- Ta đưa ra ngoài cung, thành toàn cho hắn gặp Triệu Vũ Quốc.
Nghe được mấy chữ Triệu Vũ Quốc, Tô Tiệp Dư chấn động, nỗi kinh hãi vừa rồi dần dần được xoa dịu, nàng chắp tay trước ngực:
- Nhi tử, nương chờ con quay trở lại, một nhà chúng ta đoàn tụ.
"Ha…" Tuyết Dao phát ra tiếng cười lạnh, thậm chí còn mang theo ý châm chọc. Tình hình Tô Tiệp Dư đã khá hơn một chút, nghe thế cũng không tức giận.
- Tuyết cô nương cười ta mơ ước cuồng dại sao?
Giọng nói vốn mềm mại lúc này trở nên nguội lạnh.
Tuyết Dao không để ý lời nàng nói, lấy từ thắt lưng ra một cái còi bạc tinh xảo, đưa lên miệng khẽ thổi. Kỳ quái còi kia không có thanh âm gì, thấy vậy, Tô Tiệp Dư ở một bên như lọt vào sương mù.
Còi này là A Đoạn đưa cho nàng, dùng để liên lạc, còi này không phát ra thanh âm tai nghe được mà phát ra sóng âm có thể tác động tới chuông bạc, bên này thổi còi, bên kia chuông bạc sẽ rung động, quả là món đồ tốt dùng để liên lạc. Giờ khắc này, chuông bạc trong tay A Đoạn rung lên, báo hiệu Tuyết Dao đã bắt được Triệu Cảnh, báo hiệu để sáu người bọn họ tiếp ứng tốt, thần không biết quỷ không hay mang theo Triệu Cảnh xuất cung.
Còi bạc này hết sức thần kỳ, nhưng dựa vào bản lãnh sáu người Nhĩ Đóa nhiều năm bôn tẩu trong giang hồ, chắc hẳn sẽ gặp chút ít đồ tốt, Tuyết Dao không hỏi vật này ở đâu mà có, chỉ cần có dùng là tốt rồi!
Tuyết Dao thổi xong thu còi lại, cũng không giải thích cho Tô Tiệp Dư, nhưng nhìn nàng, trong mắt thoáng lên niềm thương hại.
Tô Tiệp Dư thiên tính ôn như nhưng không phải là nữ nhân yếu đuối, nhìn thấy ánh mắt Tuyết Dao như vậy, lửa giận trong lòng nhất thời khó kìm chế, lạnh giọng nói với Tuyết Dao:
- Trong mắt Tuyết cô nương, ta chỉ là một nữ nhân thất sủng đáng thương, không giúp được nhi tử của chính mình, nhưng cô nương cũng không cần đả thương ta như vậy!
- Ta không muốn đả thương ngươi, chỉ làm cảm thấy ngươi rất…. – ngu ngốc.
(Con dâu vs mẹ chồng. Khụ khụ. -_-)
Nghe những lời Tuyết Dao nói, Tô Tiệp Dư chợt lui lại mấy bước:
- Ngu ngốc, bởi vì hiện tại ta vẫn muốn bảo vệ Hoàng thượng, nên ngươi nói ta ngu ngốc…
- Đúng!
Nàng buồn bã cười một tiếng, khẽ lắc đầu:
- Thì ra ngươi đang thương hại ta… Không phải là xem thường ta…
- Một nam nhân không tin tưởng ngươi, đáng giá với ngươi thế sao?
Tuyết Dao đột nhiên hỏi nàng.
- Không tin? Không tin cái gì?
Tuyết Dao nhìn qua cái bao bên cạnh, lại thích thú nhìn nàng, sau đó nói rành mạch từng chữ:
- Hắn sở dĩ lạnh nhạt với ngươi, là vì hoài nghi ngươi tư thông với kẻ khác.
- Cái gì… Ta cùng kẻ khác… tư… tư…
Cả người Tô Tiệp Dư run lên, không có cách nào nói nổi hai chữ xấu xa kia khỏi miệng, hai mắt mở lớn, nắm chặt tay Tuyết Dao:
- Nói cho ta biết, van xin ngươi, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nhị hoàng tử phao tin ngươi tư thông…
Lời ít ý nhiều, Tuyết Dao không có ý che giấu.
Vốn tưởng rằng Tô Tiệp Dư kia sẽ không chịu được ủy khuất mà rống khóc, không nghĩ cả người nàng run rẩy, mặt trắng bệch, đứng im không nhúc nhích.
Nhìn nàng như vậy, Tuyết Dao có chút bận tâm, dù sao đây cũng là mẫu thân Triệu Vũ Quốc, nàng nghĩ phải nói cho phụ nhân này biết mọi chuyện, không nên vì một nam nhân không đáng giá mà trói buộc mình nơi đây, giờ phút này thấy phản ứng của nàng, Tuyết Dao có chút hối hận, mộng đẹp bị đánh vỡ, kia có phải là luyến lưu của tình ái?
Nghĩ tới đây, Tuyết Dao chột dạ, vội vàng nắm tay nàng, nhắc nhở:
- Người còn có nhi tử!
Phút chốc, một giọt lệ trong mắt Tô Tiệp Dư rớt xuống, nóng bỏng rơi trên mu bàn tay Tuyết Dao, Tô Tiệp Dư nghẹn ngào gật đầu:
- Cảm ơn ngươi… nói cho ta biết.
Bỗng ở ngoài cửa truyền tới tiếng mèo kêu, Tô Tiệp Dư lập tức lau nước mắt, nhìn ra phía cửa sổ:
- Là người của ngươi tới?
- Ừ, ta đi đây, ngươi bảo trọng!
Trên gương mặt tái nhợt của Tô Tiệp Dư hiện ra nụ cười ảm đạm:
- Cô nương bảo trọng, nói cho Vũ nhi, đợi nương, nương nhất định sẽ đến!
Tuyết Dao gật đầu, cảm nhận được sự kiên định từ hai cánh tay lạnh như băng của nàng truyền tới.
Tô Tiệp Dư tự mình mở cửa, phía ngoài không có một bóng dáng, nàng nghi ngờ xoay người nhìn Tuyết Dao, chỉ nghe Tuyết Dao thấp giọng nói:
- Đi ra ngoài!
Nhất thời mấy bóng đen vụt ra trước mắt Tô Tiệp Dư, sáu Hắc y nhân đứng trước mặt nàng.
- Chuẩn bị xong chưa?
Tuyết Dao thấp giọng hỏi.
- Đã thu xếp ổn thỏa, có thể xuất cung!
- Tẩu!
Tuyết Dao đưa bao tải kia cho người có khinh công tốt nhất: Vương Thạch. Không ai nói một lời, nhanh chóng nhảy lên mái hiên, tốc độ cực nhanh, Tô Tiệp Dư cảm thấy nháy mắt đã không thấy tung tích mấy người đâu.
- Nhi … Nương thật sự là ngu dại cả đời…
Tô Tiệp Dư nhìn trời thở dài, bản thân có thể chịu được sự ghẻ lạnh của nam nhân kia, thậm chí còn tự an ủi chính mình dùng những ngọt ngào trong quá khứ để vượt qua những năm tháng còn lại. Không nghĩ tới, hết thảy là do nam nhân mình từng thề non hẹn biển không tin mình.
- Ngài lại chọn lựa tin tưởng lời nhi tử ngài, không tin ta… Tin chuyện ta có quan hệ bất chính…
Nước mắt không kìm được tràn ra, nhiều năm như vậy, nàng tự nói với chính mình, ngài là Hoàng thượng, thuộc về thiên hạ, làm nữ nhân của ngài chỉ có thể âm thầm im lặng, chỉ cần ngài vui vẻ, không phiền não thì bản thân cũng sẽ thỏa mãn. Nhưng kết quả là gì chứ, nam nhân này không tin tưởng nàng, những thứ này đột ngột ập đến làm nàng nhất thời không thể chống đỡ, nàng cắn chặt đôi môi, huyết hòa lẫn với nước mắt, giống như huyết lệ khảm trên chiếc khăn lụa trắng muốt…
- Từ nay, ta sẽ không vì ngài mà thương tâm!
Màn đêm mỗi lúc một dày, cho dù là kinh thành phồn vinh, giờ phút này cũng đang chìm trong thanh tịch, chỉ có tiếng côn trùng rả rích bên tai.
Tuyết Dao cùng lục hổ vừa ra hoàng cung, liền theo đường Trương Thiết mở trốn thoát khỏi kinh thành, thần kinh mọi người lập tức buông lỏng, Vương Thạch cảm thán một câu:
- Rốt cuộc cũng đã thoát khỏi địa phương quỷ quái kia!
- Thật may quá đi, ngày ngày phải tiếp xúc với những quái vật nửa nam nửa nữ kia thật là sợ rụng rời tay chân.
Nhĩ Đóa phụ họa.
Tuyết Dao bĩu môi một cái, mắt như có ánh cười nhưng lại trầm giọng nói:
- Cực khổ rồi!