Hoa Đỗ Quyên nở rộ khắp sườn núi (Đỗ Quyên nở rộ nhất tầm đầu tháng 3), sắc đỏ rực rỡ, cho dù chưa tới mùa hạ nhưng một màn sắc màu này làm cho khí thế hừng hực, gió núi đưa tới những cánh bướm mỏng manh xinh đẹp, hoa xinh động lòng người, cảnh sắc tuyệt đẹp là vậy, nhưng không có người nào còn tâm trạng thưởng thức. Đoàn người Tuyết Nhi đi liên tục từ lúc mặt trời mọc tới chỗ này, nháy mắt mặt trời đã lên đỉnh núi, chiếu thẳng xuống sơn cốc.

- Nhĩ Đóa, khi nào hắn sẽ tới?

Tuyết Dao nhàn nhạt hỏi, nhưng trong mắt mang theo lo lắng.

Nhĩ Đóa không dám chậm trễ, lập tức đáp:

- Hôm qua nhận được hồi âm của Thạch đại nhân, bọn họ đi suốt đêm, hẳn là sắp tới.

Nói xong hắn nhìn tới cửa sơn cốc.

Tuyết Dao cũng nhìn theo, quả nhiên chốc lát thấy một đoàn người ngựa đang đi tới, dẫn đầu kia, không phải là Triệu Vũ Quốc sao?

"Đát, đát, đát…" Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, Tuyết Dao thấy rõ người dẫn đầu là Triệu Vũ Quốc, có Trương đại phu điều trị, thương thế của hắn hẳn là đã khỏi hẳn, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt nhưng tinh thần vẫn như bình thường, có điều, ánh mắt kia sâu thẳm khó đoán, Tuyết Dao vừa nhìn thấy đột nhiên chột dạ, cảm thấy ánh mắt sắc lạnh kia lọt thẳng vào lòng mình, tim đập loạn nhịp.

Vó ngựa đạp qua những cánh Đỗ Quyên rụng. Chạy suốt đêm, cho tới khi ánh mặt trời chiếu vàng trên những bông hoa đỏ rực kia, hắn đã tới trước mặt nàng, mặt lạnh lùng, môi mím chặt.

- Tham kiến chủ công!

Sáu người quỳ xuống hành lễ với Triệu Vũ Quốc.

Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Vất vả cho các ngươi rồi!

Trong lòng sáu người rộn lên, phải biết rằng, chủ công trong ấn tượng của bọn hắn là một người rất kiệm lời, đặc biệt là đối với binh lính như họ…

Nhĩ Đóa bối rối gãi đầu, quay đầu nhìn Tuyết Dao, muốn cùng chia sẻ niềm vui nhỏ này với nàng, lại thấy thân ảnh cao lớn của Triệu Vũ Quốc đã che hết người Tuyết Dao.

Thạch Đông Thăng lập tức bước tới, dùng ánh mắt ra hiệu với sáu người này, bọn họ lập tức hiểu ý nhanh chóng tản ra, dưới tàng cây hòe chỉ còn lại thân ảnh cao lớn đứng lặng dưới ánh mặt trời cùng nàng.

Khoảng cách gần nhau, nàng mới nhìn thấy hắn có điểm mệt mỏi, lập tức nhíu mày, lo lắng vì thân thể hắn mới khỏi:

- Huynh chạy cả đêm tới?

Triệu Vũ Quốc khẽ hí mắt, thấp giọng hỏi:

- Nàng đang lo lắng cho ta?

Sắc mặt Tuyết Dao không chút biến chuyển, ánh mắt chìm lãnh, từ sau khi cáo biệt, nàng không hề muốn gặp lại, không ngờ lại tái ngộ nơi đây, gương mặt có chút ửng đỏ.

-… Ta, ta chỉ hỏi thăm chút…

- Tại sao phải đi?

Hắn đột ngột hỏi làm cho nàng không biết phải trả lời thế nào.

Không đợi Tuyết Dao đáp, hắn lại nói:

- Nàng trốn Hạ Ngải hay trốn ta?

Thì ra là vậy, ý hắn hỏi tại sao nàng muốn rời Nam quốc.

- Chuyện này không liên quan tới ai cả, tự ta rời đi vì không muốn dính vào phiền phức.

Trong lòng Tuyết Dao khó chịu, cảm thấy hiện tại hắn nói điều này có phải là đã muộn rồi không.

Triệu Vũ Quốc cẩn thận lấy trong ngực ra tờ giấy điệp của cánh diều, phía trên còn có vệt máu khô:

- Đây là máu của nàng, cho ta xem thương thế của nàng.

Tuyết Dao hít một hơi thật sâu thản nhiên nói:

- Đã ổn rồi!

Lạnh lùng trong mắt Triệu Vũ Quốc rút đi, nhưng giận dữ tràn tới:

- Ổn à? Dùng lửa để cầm máu vết thương, mới hơn mười ngày, nàng nói ổn lắm hả?

Tuyết Dao nhíu mày:

- Phiền phức!

Phút chốc, nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau một khắc thấy đầu đang dựa vào lồng ngực rộng rãi, phảng phất hương thơm nhàn nhạt, mùi mực… đó là mùi hương đặc biệt chỉ có trên người hắn…

Trên đỉnh đầu thoáng hô hấp ấm áp, còn có giọng nói ôn nhu:

- Thật xin lỗi!

Toàn thân Tuyết Dao cứng ngắc, giây phút này là mộng hay thực, hai hốc mắt bỗng nhiên ướt át khiến chân tay nàng luống cuống.

- Huynh không làm gì sai cả.

- Ta hối hận đuổi theo cánh diều, lại không đuổi theo nàng!

Tuyết Dao không nói gì, chỉ lẳng lặng nép trong lồng ngực ấm áp.

- Nàng luôn nói nàng nợ ân tình ta, thực sự là ta thiếu nợ ân tình nàng.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn:

- Nếu không có cứu viện của ta, không có những thứ ta làm hiện tại, huynh sẽ không nói những lời này với ta?

Triệu Vũ Quốc chậm rãi ôm chặt nàng, ngay sau đó gia tăng lực đạo, hít một hơi thật sau, chần chừ nói:

- Ừ!

Ánh mắt Tuyết Dao ảm đạm nhưng nàng lập tức nhướng mày nói:

- Ta thắng!

- Thắng?

- Phải, ta thắng, huynh không thể kháng cự được việc huynh thích ta!

Hắn nghiêm nghị nhìn nàng giây lát, ngay sau đó buông lỏng mỉm cười:

- Ừ, nàng thắng!

Nàng ngẩng đầu, đón nắng vàng chiếu xuống, cảm nhận trong tim có gì đó dần tan ra, khóe miệng cong lên:

- Ta nói rồi, ta thích huynh chỉ là để cho huynh biết thôi, còn huynh nghĩ thế nào thì không liên quan tới ta, nhưng mà bây giờ, ta thắng rồi, cho nên huynh phải trả lời ta, huynh định làm thế nào!

Triệu Vũ Quốc vốn luôn lạnh lùng, giờ phút này không biết bởi vì ánh nắng hay vì giai nhân trước mắt đang cười như hoa như ngọc mà trở nên nhu tình, trước giờ chưa bao giờ thấy hắn mỉm cười, hiện tại đang tủm tỉm như cảnh sắc mùa xuân.

Tuyết Dao khẽ ngắm hắn, xoa xoa mày kiếm:

- Thì ra… Thì ra chúng ta đều biết cười. Ha ha ha…

- Ừ.

Hắn cúi người, thì thầm bên tai nàng: – Nhưng ta chỉ cười cho nàng xem thôi.

- Hảo, có nghĩa khí đó!

Trên mặt Tuyết Dao thoáng một tia giảo hoạt, nháy mắt, vô cùng đáng yêu.

Hắn cúi đầu, bốn mắt chạm nhau, nhu tình như nước, cảm giác ngọt ngào lạ lẫm này khiến nàng không dám nhìn thẳng, nhưng hắn lại mỗi lúc tiến một gần.

Nàng cảm thấy nụ cười Triệu Vũ Quốc kia thật quá tuấn dật mê người, đột nhiên miệng khô khốc, trong lòng nghĩ muốn tìm nước uống, nhưng trước mắt đã tối sầm, hắn… hắn hôn lên môi nàng, mềm… thật sự là rất mềm mại, ngay sau đó, hắn không hề kiêng nể gì đưa lưỡi vào tàn phá trong khuôn miệng nhỏ xinh của nàng, đây không phải lần đầu tiên môi chạm môi với hắn, nhưng Tuyết Dao thấy khác hẳn với lần trước, trong thiên địa dường như chỉ còn hai bọn họ, gió núi mơn man, hoa đỗ quyên rợp trời, bóng hòe đổ dài trên mặt đất che chở cho họ…

(Môi chạm môi khi trước là chàng hô hấp cho nàng hồi nàng bị "trôi sông" =)) )

- Khụ khụ khụ…

Triệu Vũ Quốc nhíu mày, hừ, tên Thạch Đông Thăng phản chủ phá hoại giờ phút hạnh phúc này… Tuyết Dao thấy vậy xấu hổ vùng vẫy rời ngực hắn.

- Ây da… Là… Công tử, nô tài đâu dám phá ngang ngài và Tuyết cô nương, nhưng… bao tải kia…

- Bao tải?

Triệu Vũ Quốc nghi ngờ nhìn vật to lớn kia.

- Là phụ hoàng huynh!

Triệu Vũ Quốc ngẩn ra, một khắc liền ôm chặt nàng vào lòng:

- Hứa với ta, từ giờ đừng mạo hiểm nữa!

Tuyết Dao đối mặt với hắn, khẽ nhún vai:

- Ta không cảm thấy có gì hiểm nguy, nếu có người làm thương tổn huynh, ta nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết, cho dù người ấy là phụ hoàng của huynh!

Thạch Đông Thăng nghe nói trong bao tải kia là Hoàng đế Điểm Thương quốc, cả người cứng đờ, nhìn bao tải, lập tức dùng hai tay cật lực xoa xoa mắt, ngay sau đó kéo tay áo Nhĩ Đóa hỏi:

- Này này… Vừa rồi Tuyết cô nương nói gì vậy?

Nhĩ Đóa vừa mới nhìn lén một màn, trên mặt còn đầy mờ mịt, chậm chạp nói:

- Trong bao kia là Hoàng thượng!

- A . . . A . . . A . .

Thạch Đông Thăng ngây người không nói nổi nên câu, chỉ dám đứng im nhìn ngó bao kia, không dám tiến lên một bước.

Tuyết Dao cười đắc ý, hỏi Triệu Vũ Quốc:

- Huynh sợ sao?

- Ta sợ!

Triệu Vũ Quốc đáp.

Tuyết Dao nhíu mày.

- Ta đây đưa trở về!

Triệu Vũ Quốc đưa tay ôm eo nàng, chăm chú nhìn giai nhân trong lòng, trầm giọng nói:

- Sợ nàng một lần nữa rời khỏi ta!

—————————-

Hoa Đỗ Quyên

Hoa rụng nè ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện