Lời này của Triệu Vũ Quốc làm Thủy Nhan nhíu mày, nàng khẽ nhìn qua bao tải, Triệu Cảnh bên trong đã bị nàng điểm huyệt ngủ, nếu không được giải huyệt thì cứ vậy ngủ như chết.
- Huynh có muốn đánh thức hắn dậy?
Triệu Vũ Quốc không trả lời câu hỏi này của nàng, nhẹ nhàng nắm tay nàng đi tản bộ, Thạch Đông Thăng cùng mọi người chỉ có thể im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng liếc mắt ngó bao tải quan trọng kia.
- Nàng dẫn phụ hoàng tới là muốn người nghe lời giải thích của ta?
Tuyết Dao gật đầu.
Hắn cười ấm áp, càng xiết chặt tay nàng, mắt nhìn xa xăm:
- Không có ích gì đâu.
- Vì sao?
- Nếu người nguyện ý tín nhiệm ta, ta sẽ không có ngày bi thảm thế này, trong lòng người đã sớm không còn Tứ Hoàng tử ta…
Trong sơn cốc tràn ngập mùi thơm hoa Đỗ Quyên, hương thơm dịu dàng xen lẫn với vị thanh mát của cỏ cây, dưới bầu trời trong xanh, hai người sánh vai mà đi, một màn đẹp đẽ này, thật giống tiên cảnh, đáng tiếc bị lời nói của hai người đánh vỡ.
- Nhĩ Đóa thăm dò được, hắn hoài nghi nương của huynh tư tình kẻ khác.
Trong mắt Triệu Vũ Quốc thoáng đau đớn:
- Phải, người vẫn luôn hoài nghi, cho nên người không xứng với nương.
- Huynh sớm đã biết?
- Ừ, ta đã biết từ lâu, từ lúc người không tới kiểm tra ta học hành luyện võ, ta đã biết.
Tuyết Dao nhìn hắn, bình tĩnh đánh giá nam nhân trước mắt, nàng khẽ im lặng, giây phút này ôn như hơn xưa rất nhiều, nhìn hắn, lòng nàng không nhịn được đau nhói.
- Tại sao không nói cho nương của huynh?
- Không muốn nương đau lòng.
- So với việc bị Triệu Cảnh ghẻ lạnh thì còn gì thương tâm hơn?
Tuyết Dao không rõ.
Bước tới một gốc Đỗ Quyên lớn bên sườn núi, hai người ngồi xuống, hắn vẫn gắt gao xiết chặt tay nàng, dù giờ phút này giữa hai bàn tay đã sũng mồ hôi.
Triệu Vũ Quốc khẽ thở dài nói:
- Nương là người phụ nữ lương thiện nhất trong cung. Chỉ có người là thật tâm đối với phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không nhìn nhận được điều đó. Mặc dù nương bị ghẻ lạnh nhưng vẫn cố gắng dùng quá khứ ngọt ngào kia để chống đỡ, nếu như biết phụ hoàng sớm đã hoài nghi minh, sợ rằng những ngọt ngào trong quá khứ kia không còn là niềm tin để người bấu víu vào. Ta không dám nghĩ, nương là một người ôn nhu, nếu biết chuyện sẽ ra thế nào…
Nghe những lời này của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao cảm thấy cả người lạnh như băng. Nàng bối rối:
- Ta…
Triệu Vũ Quốc đột nhiên xiết chặt tay nàng, khẩn trương hỏi:
- Nàng nói cho nương?
Tuyết Dao vốn bối rối nhìn phản ứng của Triệu Vũ Quốc, nàng không hoảng loạn mà ngược lại trấn tĩnh xuống, nhẹ nắm tay áo hắn, bình tĩnh hỏi:
- Để cho nương của huynh cả đời sống trong ký ức, tự mình huyễn hoặc bản thân, huynh cho rằng như vậy nương sẽ hạnh phúc sao?
- Ít nhất nương sẽ sống tốt…
- Sống? Như vậy gọi là sống ư?
…
Tuyết Dao nhìn hắn, lại hừ lạnh một tiếng:
- Huynh thật ích kỉ, huynh không nói nguyên nhân, bởi vì không muốn mình mất đi niềm ấm áp duy nhất trong thâm cung.
Triệu Vũ Quốc chấn động toàn thân, không thể phủ nhận, lời Tuyết Dao nói chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hắn, vốn lo lắng, giờ phút này sắc mặt dần giãn ra:
- Làm sao nàng biết những chuyện này có ý nghĩa gì?
- Ít nhất nương huynh còn có thể suy nghĩ kĩ, tìm một lý do cho tất cả những chuyện đã xảy ra, nam nhân kia rốt cuộc có xứng với nàng hay không.
Triệu Vũ Quốc trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng:
- Lúc ta còn nhỏ, phụ hoàng rất sủng ái ta, thậm chí có lần còn định sắc phong ta làm Thái tử, nhưng ngay sau khi có ý định đó không lâu, ngài liền xa lánh hai mẹ con ta, khi ấy, hằng đêm mẹ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ trong màn đêm rơi lệ, lúc đó, ta thề, khi lớn lên sẽ không bao giờ để cho nương rơi lệ.
- Phụ hoàng huynh nghi ngờ nương huynh tư thông kẻ khác, tại sao hắn lại không tra hỏi, hay không giết hai người bọn huynh?
Đây là chuyện Tuyết Dao vẫn ngờ vực từ lúc biết tin tới giờ.
Triệu Vũ Quốc mỉa mai:
- Đó là bởi ngài lo lắng cho thể diện hoàng gia, không thể tự mình đánh vào mặt mình.
- Đánh vào mặt hắn?
Triệu Vũ Quốc khẽ cười đưa tay lên nhéo mũi Tuyết Dao, ngay sau đó bình tĩnh kể lại chuyện Triệu Cảnh và Tô Hà cho nàng.
- Năm đó phụ hoàng lên ngôi, người liền đem nương lúc ấy còn là cung nữ phong làm phi tần, nương thân phận thấp kém, dựa theo lệ cũ hoàng thất Điểm Thương quốc thì nương không có tư cách phong phi, nhiều nhất chỉ phong làm cung nga nhất đẳng, nhưng phụ hoàng là lực bài chúng nghị (dẹp yên miệng mồm mọi người) đem mẹ phong làm Dung Phi, quyết định này khiến triều đình khiếp sợ, sau này khi nương có ta, phụ hoàng lại giết một gã đại thần can gián…
- Cho nên dù hắn nghe được tin đồn nhưng cũng không giáng tội huynh và nương vì muốn giữ thể diện.
- Ừm, thật ra thì ta nên cảm thấy bản thân may mắn, nếu không như vậy, ta sớm đã không còn sống sót…
Triệu Vũ Quốc cười nhạt.
Tuyết Dao nhíu mày, chậm rãi nói:
- Thời niên thiếu của huynh chắc rất khổ cực.
Một cung nữ không có gia tộc thế lực phía sau, không biết cái gì gọi là âm hiểm xảo trá, sau khi mất đi sủng ái của hoàng đế, liền mất đi tất cả, nhi tử của nàng có thể sống sót đã là một điều phi thường. Không phải người nào cũng có thể hiểu được khó khăn của người trong cuộc.
- Có thể còn sống sót là tốt rồi.
Triệu Vũ Quốc nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhưng Tuyết Dao không ngăn được cỗ khó chịu dâng trong lòng, nhưng nghĩ theo góc độ khác, nếu Triệu Vũ Quốc không gặp phải khó khăn từ nhỏ liệu có thể rèn luyện được như ngày hôm nay?
- Ta nghĩ không ra, phụ hoàng huynh năm đó coi trọng nương như vậy, tại sao lại dễ dàng tin lời gièm pha của kẻ khác chứ.
Mắt Triệu Vũ Quốc tối sầm:
- Ta cũng không hiểu giống nàng.
Tuyết Dao lặng yên, tâm đế vương, thực khó dò…
Hồi lâu, nàng lại hỏi:
- Theo ý huynh, là không có ý định giải thích cho bản thân?
Triệu Vũ Quốc tiện tay hái một bông hoa Đỗ Quyên rực rỡ gài lên búi tóc Tuyết Dao, miệng khẽ cười:
- Giải thích của ta có hữu dụng sao?
- Hay là giết hắn?
Vũ Quốc lắc đầu:
- Không, giết ngài đi, phiền toái càng nhiều hơn.
Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Vũ Quốc bình thản nói tiếp:
- Hiện tại, nàng bắt ngài ở trong cung tới đây, ta giải thích chỉ càng khiến ngài tin rằng ta sớm có lòng mưu phản, thậm chí còn cho rằng ta muốn thông qua việc này để thị uy ngài, một khi trở lại cung, việc đầu tiên sẽ là diệt trừ ta!
Tuyết Dao nhíu mày, phiền não nói:
- Sự thật là, ta chẳng giúp gì được huynh, ngược lại còn mang thêm phiền toái tới…
Hắn khẽ cười kéo nàng vào ngực nói:
- Không hề có, nàng không hề mang bất kỳ phiền toái nào cả.
Trong lòng Tuyết Dao sáng ngời:
- Hả, huynh có tính toán gì sao?
- Cũng không có tính toán gì mới, chẳng qua chợt suy nghĩ, nay nàng làm vậy khiến ta càng dễ hành động hơn.
- A?
Tuyết Dao hứng thú nhìn hắn.
Triệu Vũ Quốc cười giảo hoạt, thì thầm bên tai nàng:
- Muốn biết không… Để ta hôn nàng đi…
- Huynh….
Mặt Tuyết Dao ửng đỏ.
- Ha ha, cái này có phải gọi là thẹn thùng xấu hổ không nhỉ?
- Huynh muốn ăn đòn à!
Tuyết Dao làm bộ đấm nhẹ vào ngực hắn, Triệu Vũ Quốc thuận tay bắt ôm nàng vào lòng, cúi đầu xuống đặt môi mình lên môi nàng…
Tới khi hô hấp của cả hai trở nên rối loạn, Triệu Vũ Quốc không đành lòng mới rời đôi môi quyến rũ của nàng ra, gương mặt Tuyết Dao đỏ ửng mê ly, nhìn nàng, hắn không cách nào tự kiềm chế được.
- Đi theo ta, tương lai nàng là một mảnh hắc ám, nàng có sợ không?
Hắn chăm chú nhìn nàng rồi đặt câu hỏi.
Tuyết Dao chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ta không có trí nhớ, mọi thứ trong đầu ta là một mảnh trống rỗng, tương lai thế nào chưa ai biết, nhưng nếu có huynh, sẽ tốt hơn nhiều…
—————————— Cây Hoa Đỗ Quyên trên đỉnh Phan Xi Păng, Fansipan, hay Phan Si Phăng – ngọn núi cao nhất Việt Nam.