Thắng hắn còn khó nói gì có thể giết hắn, Nhưng nếu hắn không chết thì nàng vong trăm họ rơi vào lầm than.
Nàng không phải thánh mẫu sẽ quan tâm sống chết của thiên hạ thương sinh nhưng nàng cũng sẽ không để hắn làm hại những người bên cạnh nàng.
Đặc biệt là nàng vẫn chưa thể chết, ít nhất trước khi chết nàng phải hoàn thành lời hứa với tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt.
Hàn Băng Vô Tình tiếp tục bơi xuống dưới đáy hồ mặc cho đám sương đen che tầm nhìn.
Không sao cả, không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm giác được tất cả động tĩnh xung quanh dựa vào bản năng của sát thủ.
Mũi chân chạm đến đáy hồ, dựa vào trí nhớ tiến về nơi nàng nhìn thấy Băng Tuyết Long Phượng kiếm.Theo những gì Băng Long và Tuyết Phượng nói thì Băng Tuyết Long Phượng kiếm chấn giữ Thí Thần chi nhận.
Nếu nàng đoán không lầm, nơi phong ấn Thí Thần chi nhận cũng chính là nơi Băng Tuyết Long Phượng kiếm xuất hiện.
Hàn Băng Vô Tình đoán không sai, lúc này Tà Tôn đã hoàn toàn phá giải phong ấn cầm trên tay một thanh kiếm đen tuyền có họa tiết cổ xưa.
"Thí Thần chi nhận? Là ngươi triệu hoán bổn tôn sao?" Hắn nghi hoặc nhìn thanh kiếm trong tay mình.
Thanh kiếm phát ra những tiếng ong ong tựa như đáp lại lời hắn.
Chợt hắn ngẩng đầu, chậm rãi quay người lại nhìn người tiến về phía mình.
Tiến về phía hắn là một thiếu niên bạch y như tuyết, dung mạo được che đi dưới chiếc mặt nạ bạc nạm ngọc trai nửa trắng nửa đen.
Đôi mắt của thiếu niên một bên là màu đen của vực sâu vạn trượng, một bên là màu trắng lạnh lẽo của hàn đàm lẳng lặng nhìn hắn.
"Điệp Sát cung chủ.
Sao ngươi lại xuống đây?" Tà Tôn lên làm phá vỡ sự yên tĩnh.
Lúc này, sương đen đã tan hết từ khi nào, Hàn Băng Vô Tình nhìn rõ người trước mặt.
Đó là một nam tử mặc trường bào màu đen mang lên một trương mặt nạ bạc tay cầm một thanh trường kiếm đen tuyền.
Động tác giơ tay nhấc chân đều mang một khí thế vương giả làm người sinh ra kính sợ chi tâm không dám khinh nhờn nửa phần.
"Bổn cung chủ nghe nói Tà Tôn các hạ từ khi xuống dưới vẫn chưa từng đi lên mà vừa rồi Thánh Linh sơn xảy ra chấn động nên xuống dưới nhìn xem." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt trả lời.
Tà Tôn trầm mặc không nói, không khí lâm vào yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên, hắn xoay người đi lên trên.
Trong khoảng khắc hắn xoay người, Hàn Băng Vô Tình phát hiện trong cặp mắt đen âm trầm dưới chiếc mặt nạ có một tia cảm xúc phức tạp.
Hắn tại vì sao lại rời đi đâu? Hàn Băng Vô Tình ánh mắt mê man nhìn theo bóng lưng của hắn nhưng chỉ một cái chớp mắt lại khôi phục thanh minh.
Nàng vì cái gì sẽ suy nghĩ về hắn? Có lẽ là vì không muốn cùng một người nam nhânnhư vậy là địch đi...bởi vì nếu là vậy nàng không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.
Tà Tôn trồi lên mắt nước liền quay lại nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt phức tạp.
Khi đối diện với cung chủ Điệp Sát, trong đầu hắn vang lên một âm thanh tà ác :"Sát hắn! Sát hắn!"
"Ngươi là ai? Vì cái gì muốn sát hắn?" Hắn tự hỏi.
"Chủ nhân! Ta đang nằm trong tay ngươi a!" Giọng nói ấy lại vang lên.
Tay hắn bất giác siết chặt trong tay Thí Thần chi nhận.
"Ngươi là Thí Thần chi nhận." Hắn chắc chắn khẳng định.
Âm thanh trong đầu không còn vang lên mà chuôi kiếm hắn khẽ lay động như trả lời hắn.
"Vậy vì cái gì muốn sát hắn?" Tà Tôn nghĩ không ra câu trả lời liền suy nghĩ hỏi âm thanh trong đầu hắn.
.
Nàng không phải thánh mẫu sẽ quan tâm sống chết của thiên hạ thương sinh nhưng nàng cũng sẽ không để hắn làm hại những người bên cạnh nàng.
Đặc biệt là nàng vẫn chưa thể chết, ít nhất trước khi chết nàng phải hoàn thành lời hứa với tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt.
Hàn Băng Vô Tình tiếp tục bơi xuống dưới đáy hồ mặc cho đám sương đen che tầm nhìn.
Không sao cả, không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm giác được tất cả động tĩnh xung quanh dựa vào bản năng của sát thủ.
Mũi chân chạm đến đáy hồ, dựa vào trí nhớ tiến về nơi nàng nhìn thấy Băng Tuyết Long Phượng kiếm.Theo những gì Băng Long và Tuyết Phượng nói thì Băng Tuyết Long Phượng kiếm chấn giữ Thí Thần chi nhận.
Nếu nàng đoán không lầm, nơi phong ấn Thí Thần chi nhận cũng chính là nơi Băng Tuyết Long Phượng kiếm xuất hiện.
Hàn Băng Vô Tình đoán không sai, lúc này Tà Tôn đã hoàn toàn phá giải phong ấn cầm trên tay một thanh kiếm đen tuyền có họa tiết cổ xưa.
"Thí Thần chi nhận? Là ngươi triệu hoán bổn tôn sao?" Hắn nghi hoặc nhìn thanh kiếm trong tay mình.
Thanh kiếm phát ra những tiếng ong ong tựa như đáp lại lời hắn.
Chợt hắn ngẩng đầu, chậm rãi quay người lại nhìn người tiến về phía mình.
Tiến về phía hắn là một thiếu niên bạch y như tuyết, dung mạo được che đi dưới chiếc mặt nạ bạc nạm ngọc trai nửa trắng nửa đen.
Đôi mắt của thiếu niên một bên là màu đen của vực sâu vạn trượng, một bên là màu trắng lạnh lẽo của hàn đàm lẳng lặng nhìn hắn.
"Điệp Sát cung chủ.
Sao ngươi lại xuống đây?" Tà Tôn lên làm phá vỡ sự yên tĩnh.
Lúc này, sương đen đã tan hết từ khi nào, Hàn Băng Vô Tình nhìn rõ người trước mặt.
Đó là một nam tử mặc trường bào màu đen mang lên một trương mặt nạ bạc tay cầm một thanh trường kiếm đen tuyền.
Động tác giơ tay nhấc chân đều mang một khí thế vương giả làm người sinh ra kính sợ chi tâm không dám khinh nhờn nửa phần.
"Bổn cung chủ nghe nói Tà Tôn các hạ từ khi xuống dưới vẫn chưa từng đi lên mà vừa rồi Thánh Linh sơn xảy ra chấn động nên xuống dưới nhìn xem." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt trả lời.
Tà Tôn trầm mặc không nói, không khí lâm vào yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên, hắn xoay người đi lên trên.
Trong khoảng khắc hắn xoay người, Hàn Băng Vô Tình phát hiện trong cặp mắt đen âm trầm dưới chiếc mặt nạ có một tia cảm xúc phức tạp.
Hắn tại vì sao lại rời đi đâu? Hàn Băng Vô Tình ánh mắt mê man nhìn theo bóng lưng của hắn nhưng chỉ một cái chớp mắt lại khôi phục thanh minh.
Nàng vì cái gì sẽ suy nghĩ về hắn? Có lẽ là vì không muốn cùng một người nam nhânnhư vậy là địch đi...bởi vì nếu là vậy nàng không nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.
Tà Tôn trồi lên mắt nước liền quay lại nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt phức tạp.
Khi đối diện với cung chủ Điệp Sát, trong đầu hắn vang lên một âm thanh tà ác :"Sát hắn! Sát hắn!"
"Ngươi là ai? Vì cái gì muốn sát hắn?" Hắn tự hỏi.
"Chủ nhân! Ta đang nằm trong tay ngươi a!" Giọng nói ấy lại vang lên.
Tay hắn bất giác siết chặt trong tay Thí Thần chi nhận.
"Ngươi là Thí Thần chi nhận." Hắn chắc chắn khẳng định.
Âm thanh trong đầu không còn vang lên mà chuôi kiếm hắn khẽ lay động như trả lời hắn.
"Vậy vì cái gì muốn sát hắn?" Tà Tôn nghĩ không ra câu trả lời liền suy nghĩ hỏi âm thanh trong đầu hắn.
.
Danh sách chương