"Ha hả! Tất nhiên là vì chủ nhân ngươi và cũng là vì ta a!" Tiếng cười tà ác vang lên.
Chưa để hắn hỏi tiếp, âm thanh của Thí Thần lại vang lên :"Chủ nhân và hắn trời sinh tử địch, ngươi sinh hắn vong, không chết không ngừng.
Phong ấn của ta mới được cởi bỏ không lâu nên sức mạnh cần thời gian để khôi phục.
Máu trên người hắn rất mĩ vị có thể trợ giúp ta nhanh chóng khôi phục."
Nghe vậy, Tà Tôn quay người rời đi mặc cho âm thanh của Thí Thần vang vọng trong đầu hắn: "Sát hắn! Sát hắn!"
Hắn cũng không biết vì cái gì nhưng hắn không muốn làm hại thiếu niên đó ít nhất là hiện giờ.
Chính là không phải hắn và Hàn Băng Vô Tình không muốn cùng đối phương đua đến nỗi ngươi sống ta mất mạng thì được.
Bánh xe vận mệnh đã chuyển động kể từ khi bọn họ bắt được hai thanh kiếm này.
Có lẽ chính xác hơn là từ rất lâu về trước, lâu đến nỗi con người cũng không còn mấy ai nhớ rõ được nữa.
Một khắc sau, Tà Tôn rời đi, Hàn Băng Vô Tình từ hồ nước đi lên.
Vân Khinh và Vân Lạc sau khi hạ lệnh cho thuộc hạ trở về liền quay trở lại tìm Hàn Băng Vô Tình.
Mặc dù hai người biết nàng rất mạnh nhưng vẫn không yên tâm.
Nhiếp Chính Vương phủ, thư phòng.
"Diệp Phong." Âm thanh trầm thấp của Phượng Kinh Hồng vang lên.
Một hắc y nhân từ cửa sổ tiếng vào cung kính quỳ một gối :"Phái người của Tà Tông đi điều tra thân phận thật sự của Điệp Sát cung chủ."
"Tuân lệnh." Dứt lời, hắc ảnh cũng như lúc đến chợt lóe rời đi theo đường cửa sổ.
Hàn Băng Vô Tình gặp Vân Lạc và Vân Khinh trên đường xuống núi.
Ba người cùng nhau trở về Điệp Sát.
Trở về Điệp Sát, Hàn Băng Vô Tình để Vân Khinh cùng một số thành viên của phân bộ Ẩn Tinh đến Công Hội tặng ba chiếc giường đặc biệt của tổ chức cho Lạc Niệm Y như đã hứa.
Trên đường trở về, đoàn người bị tập kích.
Những thành viên của Điệp Sát tuy đều là tinh nhuệ lại có thêm cả phó cung chủ Vân Khinh nhưng vì địch nhân số lượng nhiều nên rơi vào thế hạ phong.
"Phó cung chủ, địch nhân quá nhiều, thực lực cũng không hề thua kém chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một thành viên của phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng hỏi ý kiến của Vân Khinh.
Trường tiên màu lam trong tay Vân Khinh bay múa đánh lui vài tên hắc y nhân.
Nàng không quay đầu lại mà tập trung chiến đấu nhưng vẫn trả lời :"Bọn họ tuy nhiều người, công kích hung mãnh nhưng không chí mạng chắc hẳn là muốn bắt sống chúng ta.
Ngươi thả tín hiệu cầu cứu, còn mọi người tiếp tục chiến đấu.
Mọi người hãy cho chúng ta thấy đại giới khi dám tập kích người của Điệp Sát."
Nghe vậy, một thành viên của Ẩn Tinh nhanh chóng phát tín hiệu cầu cứu rồi tiếp tục gia nhập vào cuộc chiến.
Bọn hắc y nhân nghe cuộc đối thoại của đám người Vân Khinh không khỏi sửng sốt.
Bọn họ cư nhiên lại tập kích đám người phó cung chủ Vân Khinh của Điệp Sát.
Bảo sao nữ nhân cầm trường tiên lợi hại như vậy thì ra là phó cung chủ a.
Nếu biết là đám người của Vân Khinh cho bọn hắn thêm vài lá gan nữa cũng không dám động.
Đám hắc y nhân đang hối hận xanh ruột biết vậy chẳng làm thì phát hiện đám người Vân Khinh chuyển sang công kích ngày càng sắc bén, chiêu nào cũng nhằm vào nơi yếu hại.
Đám hắc y nhân số lượng nhanh chóng giảm bớt, người bên Vân Khinh cũng đã có nhiều người bị thương không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
.
Chưa để hắn hỏi tiếp, âm thanh của Thí Thần lại vang lên :"Chủ nhân và hắn trời sinh tử địch, ngươi sinh hắn vong, không chết không ngừng.
Phong ấn của ta mới được cởi bỏ không lâu nên sức mạnh cần thời gian để khôi phục.
Máu trên người hắn rất mĩ vị có thể trợ giúp ta nhanh chóng khôi phục."
Nghe vậy, Tà Tôn quay người rời đi mặc cho âm thanh của Thí Thần vang vọng trong đầu hắn: "Sát hắn! Sát hắn!"
Hắn cũng không biết vì cái gì nhưng hắn không muốn làm hại thiếu niên đó ít nhất là hiện giờ.
Chính là không phải hắn và Hàn Băng Vô Tình không muốn cùng đối phương đua đến nỗi ngươi sống ta mất mạng thì được.
Bánh xe vận mệnh đã chuyển động kể từ khi bọn họ bắt được hai thanh kiếm này.
Có lẽ chính xác hơn là từ rất lâu về trước, lâu đến nỗi con người cũng không còn mấy ai nhớ rõ được nữa.
Một khắc sau, Tà Tôn rời đi, Hàn Băng Vô Tình từ hồ nước đi lên.
Vân Khinh và Vân Lạc sau khi hạ lệnh cho thuộc hạ trở về liền quay trở lại tìm Hàn Băng Vô Tình.
Mặc dù hai người biết nàng rất mạnh nhưng vẫn không yên tâm.
Nhiếp Chính Vương phủ, thư phòng.
"Diệp Phong." Âm thanh trầm thấp của Phượng Kinh Hồng vang lên.
Một hắc y nhân từ cửa sổ tiếng vào cung kính quỳ một gối :"Phái người của Tà Tông đi điều tra thân phận thật sự của Điệp Sát cung chủ."
"Tuân lệnh." Dứt lời, hắc ảnh cũng như lúc đến chợt lóe rời đi theo đường cửa sổ.
Hàn Băng Vô Tình gặp Vân Lạc và Vân Khinh trên đường xuống núi.
Ba người cùng nhau trở về Điệp Sát.
Trở về Điệp Sát, Hàn Băng Vô Tình để Vân Khinh cùng một số thành viên của phân bộ Ẩn Tinh đến Công Hội tặng ba chiếc giường đặc biệt của tổ chức cho Lạc Niệm Y như đã hứa.
Trên đường trở về, đoàn người bị tập kích.
Những thành viên của Điệp Sát tuy đều là tinh nhuệ lại có thêm cả phó cung chủ Vân Khinh nhưng vì địch nhân số lượng nhiều nên rơi vào thế hạ phong.
"Phó cung chủ, địch nhân quá nhiều, thực lực cũng không hề thua kém chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một thành viên của phân bộ Ẩn Tinh lên tiếng hỏi ý kiến của Vân Khinh.
Trường tiên màu lam trong tay Vân Khinh bay múa đánh lui vài tên hắc y nhân.
Nàng không quay đầu lại mà tập trung chiến đấu nhưng vẫn trả lời :"Bọn họ tuy nhiều người, công kích hung mãnh nhưng không chí mạng chắc hẳn là muốn bắt sống chúng ta.
Ngươi thả tín hiệu cầu cứu, còn mọi người tiếp tục chiến đấu.
Mọi người hãy cho chúng ta thấy đại giới khi dám tập kích người của Điệp Sát."
Nghe vậy, một thành viên của Ẩn Tinh nhanh chóng phát tín hiệu cầu cứu rồi tiếp tục gia nhập vào cuộc chiến.
Bọn hắc y nhân nghe cuộc đối thoại của đám người Vân Khinh không khỏi sửng sốt.
Bọn họ cư nhiên lại tập kích đám người phó cung chủ Vân Khinh của Điệp Sát.
Bảo sao nữ nhân cầm trường tiên lợi hại như vậy thì ra là phó cung chủ a.
Nếu biết là đám người của Vân Khinh cho bọn hắn thêm vài lá gan nữa cũng không dám động.
Đám hắc y nhân đang hối hận xanh ruột biết vậy chẳng làm thì phát hiện đám người Vân Khinh chuyển sang công kích ngày càng sắc bén, chiêu nào cũng nhằm vào nơi yếu hại.
Đám hắc y nhân số lượng nhanh chóng giảm bớt, người bên Vân Khinh cũng đã có nhiều người bị thương không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
.
Danh sách chương