Chương 137: Gặp lại ღ
Người dịch: Pey
Nửa canh giờ sau, xe bò dừng ở bên lề đường lớn.
Lư Oanh cùng đệ đệ tìm kiếm nhà nghỉ xong, sau đó nàng đi tìm thương nhân.
Bởi vì cho mướn ở, sự việc liền đơn giản hơn nhiều.

Tìm mấy căn nhà xong, Lư Vân chọn một cái sân.

Viện này so với căn ở Thành Đô lớn gấp ba lần có thừa.

Chủ nhân căn nhà cùng với người hầu có mười bốn phòng, sửa chữa sạch sẽ đẹp đẽ, ngay cả quản sự người hầu cũng phân phối, bất quá một năm thuê tiền phí tận tám mươi hai lượng hoàng kim.

Lư Oanh tìm được ông chủ đàm phán, cuối cùng là không thuê quản sự và người hầu, lấy một năm sáu mươi hai lượng hoàng kim thuê căn nhà và thuê hai năm.

Số lượng sử dụng hoàng kim của Lư Oanh đều vượt qua lúc ở Hán Dương.
Phòng ở đầy đủ mọi thứ, thoáng rửa sạch sẽ liền có thể vào ở.
Sau khi vào ở, Lư Vân vội vàng đọc sách.

Thật vất vả mới bái lạy danh sư, chưa được lâu liền bị trục xuất ra, trong lòng cậu hơi ứ nghẹn một chút.

Tổng thể nghĩ kỹ có một ngày nào đó cũng có thể trở thành danh sư, tái xuất ở trước mặt cựu lão sư.

Lư Vân nghĩ muốn tới ngày đó, chính mình nhất định phải làm cho ông ta sáng mắt, cái gì mới là chân chính uy vũ không khuất phục.
Ước chừng ở bên ngoài vòng vo hết nửa tháng, mấy ngày nay Lư Oanh thuê con bồ câu đưa tin, gửi cho tin cho La Tử ở Hán Dương.
Nàng nói cho La Tử biết chính mình đã tới Giang Châu, còn sắp xếp nơi ở ổn thỏa.

Nàng còn đem những gì nàng quan sát tình huống Giang Châu nói một lần.

Giang Châu vừa trải qua một cơn rối loạn dài, các đại thế gia một lần nữa lật bài tẩy, hiện tại rất nhiều ngành nghề bị đình trệ hoặc có không có người quản chế.


Sau đó nàng đem chuyện của mình và vị quý nhân kia hàm hồ nói cho qua, cuối cùng nàng hỏi La Tử, có nguyện ý đến Giang Châu trợ giúp nàng một tay.

Nếu hắn nguyện ý thì đến chỗ nàng, mặc kệ có bao nhiêu người, lộ phí tới lui nàng gánh vác, chỗ dừng chân lẫn cơm nước nàng đều phụ trách.
Bồ câu đưa tin bay đi, Lư Oanh thở dài nhẹ nhõm.
Nói thật ra nàng muốn La Tử ở lại.

Hiện tại đã mặc nam trang đi lại, dù sao cũng là thân con gái, còn là đi một mình làm việc gì đó cũng rất bất tiện.
Làm cho Lư Oanh bất ngờ đó là, không quá bốn ngày nàng nhận được thư của La Tử hồi âm, hắn nói cho nàng biết đã dẫn theo bảy tên huynh đệ khất cái đang tiến về Giang Châu.
Được sự hứa hẹn của La Tử, Lư Oanh vui mừng quá đỗi.

Việc này được giải quyết xong, chuyện kế tiếp đó là tìm hiểu tình hình thế gia và quan phủ nơi này, cùng với các các tay ăn chơi ở mỗi con đường, còn có các loại đối lập kiếm sống giữa Thành Đô và Giang Châu.
Cứ thế mà bận rộn suốt mười ngày.
Hôm nay Lư Vân sau khi dùng cơm chiều đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, qua ba tháng nữa là tới sinh thần của tỷ đó.”
Sinh thần?
Lư Oanh ngẩn ra, à đúng vậy, sắp đến tuổi cập kê rồi! Cô nương nhà bình thường sau khi cập kê thì sau đó sẽ lập gia đình.
***** 
Hai mươi ngày sau.
La Tử mang theo các huynh đệ đến Giang Châu.

Ngày đó Lư Oanh cố ý chạy đến cửa thành đón người.
Còn cách xa xa, La Tử thấy được cái người ngồi dựa vào xe bò, tuy rằng phơi có chút đen, nhưng càng tuấn tú hơn xưa, một mỹ thiếu niên dáng người cao ngất.
Mới không bao lâu gặp nhau, A Oanh dường như lại đẹp ra.
La Tử phát hiện chính mình có suy nghĩ mạo phạm, theo bản năng hắn vuốt tóc lên bởi vì lặn lội đường xá xôi mà bẩn thỉu tỏ ra vẻ nhăn nhíu.
Gặp La Tử ngẩn người, một tên khất cái kéo kéo ống tay áo của hắn hỏi: “La Tử ca, vị nào là chủ tử mới của chúng ta?”
La Tử nhỏ tiếng nói: “Người đang ở chỗ đó, chúng ta đi nhanh lên.” Nói xong, hắn cong đuôi chạy tới tấp.
Chạy chạy, hắn nhìn Lư Oanh nâng mắt nhìn hắn cười.

Lư Oanh lúc này, tuấn mỹ tao nhã, giống như trời sinh là quý tộc.

La Tử nhìn tươi cười của nàng, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch thật nhanh.

Hiện giờ, mẫu thân hắn thật không muốn hắn tới.

Dù sao trước đó không lâu hắn còn vì Lư Oanh cố ý chạy tới Thành Đô, khó lắm mới gặp nhau lại bị sự việc không đâu rồi vội vàng rời khỏi.

Dương thẩm từ trong thâm tâm, đối với Lư Oanh đã không mấy tín nhiệm.
Có thể không thay đổi được sự kiên trì của La Tử.

La Tử cũng không biết nghĩ như thế nào, lần trước một lần đi Thành Đô, hắn còn tự nói với bản thân, là bởi vì đi theo Lư Oanh hắn mới có thể thấy tiền đồ tương lai.
Nhưng bây giờ, nàng đắc tội vị quý nhân kia, theo lý thuyết sau này nàng sẽ cất bước gian nan, đã không còn đối tượng tốt để phụ thuộc vào.
Lúc đó tâm hắn như con đường mờ mịt chẳng thấy lối, khi nhận được bồ câu đưa tin của nàng, trong lòng hắn chỉ duy nhất là vui mừng.

Hắn chờ không kịp muốn chạy tới Giang Châu, một lần nữa tự nhủ A Oanh rất thông tuệ, đắc tội người nào nàng cũng có thể phát đạt.

Hắn cũng tự nhhur, cho tới bây giờ đều là hiếm thấy giúp người đang gặp nạn.

lần này mình vẫn lựa chọn nàng, nhất định nàng sẽ nhớ mình tốt.

Nói không chừng sẽ giống với Lư Vân mà đối xử tốt với hắn
Trong lúc suy nghĩ miên man, La Tử thở hổn hển chạy tới trước mặt Lư Oanh.
Nhìn thấy hắn, Lư Oanh mỉm cười nói: “La Tử lại cao thêm nữa rồi.” sau đó nhìn một đám người sau lưng La Tử thoáng qua, Lư Oanh nói: “Đi thôi, đồ ăn đã chuẩn bị tốt, hôm nay bồi dưỡng mọi người thật phong phú.”
Chúng thiếu niên hoan hô.
Loại vui mừng hoan hô này, cho đến khi nhìn thấy căn nhà mà Lư Oanh mới thuê, từ nay về sau bọn họ cũng sẽ ở nơi này liền biến thành mừng như điên.
An bài tốt chỗ ở chúng thiếu niên xong, Lư Oanh vào lúc ban đêm tìm mấy cái cửa hàng bán y phục, cho mỗi người hai bộ mới.

Chất liệu áo khoác cũng là dùng loại vải trung đẳng, cũng tốn kha khá tiền thiết của Lư Oanh.
Thời điểm cho người may y phục, Lư Oanh không cho phép bọn họ ra cửa, mà một lần rồi một lần yêu cầu bọn họ rèn luyện khí chất phẩm cách, nói chuyện, tư thế ăn cơm.
Thậm chí, nàng ở trên bùn đất dạy bọn họ viết tên mình.
Chạng vạng tối, chính là mặt trời ngã về tây, đưa lưng về ánh nắng vàng rực rỡ, Lư Oanh lẳng lặng nhìn tám thiếu niên, mỉm cười nói: “Các ngươi hâm mộ những quản sự đại phú đại quý sao? Đã từng ghĩ cũng muốn thành công đi tới chỗ nào người tôn kính không? Từ hôm nay trở đi, ta sẽ để cho các ngươi học chữ, sẽ cho các ngươi y phục gọn gàng xuất hiện ở bất kì địa phương nào.”
Dừng một chút, nàng thu hồi lại nụ cười, từ từ nói: “Ta chỉ hy vọng, một năm sau bất kì người nào thấy các ngươi cũng sẽ cho rằng các ngươi sinh ra liền giàu có.”

Một câu nói này khiến chúng thiếu niên hô hấp dồn dập.
Trên thực tế, có thể đi theo La Tử ngàn dặm xa xôi tới Giang Châu xa lạ này, đều là không cam lòng tịch mịch, mơ ước có một ngày có thể vượt trội hơn người.

Lời Lư Oanh đơn giản trực tiếp đủ để dấy lên lòng nhiệt huyết càng sôi trào của bọn họ.
Mọi người không thể miệng ăn núi lở.

Khi mấy bộ y phục chế tác xong, Lư Oanh dẫn bọn họ tới chỗ chợ, xuất ra bốn mươi hai lượng hoàng kim, mua tám con lừa khỏe mạnh.

Lư Oanh giao phó cho một nhiệm vụ, đó là để chúng thiếu niên học cưỡi lừa.
Học cưỡi lừa là môn học đơn giản, không tới ba ngày mọi ngươi toàn bộ học xong.

Sau đó, Lư Oanh dẫn bọn họ đến chỗ bến tàu, đối với thỉnh thoảng có khách từ trên thuyền cập bến, Lư Oanh cho bọn họ vội vàng tiến lên, nói là nguyện ý chở khách đến bất cứ địa phương nào.
Thành Giang Châu mới vừa trải qua cơn rối loạn, bến tàu này không bị một thế lực nào giằng co chiếm đóng nào cả.

Giang Châu là thành lớn, nơi này có rất nhiều thuyền khách và thuyền chở hàng hóa cũng nhiều.

Tuy rằng một con lừa không thể chở nhiều lắm, nhưng có thể bớt một ít gánh nặng của những người mang ít hành lý, vẫn nguyện ý tiêu ít tiền để được chở về tận nhà.
Để hình thành danh dự cùng quy tắc, Lư Oanh còn cố ý thuê huy hiệu ở trên lưng áo thống nhất một chữ “Trang”.
Cứ như vậy, chúng thiếu niên bắt đầu đến bến tàu kiếm sống.

Chở khách cũng có khách xa khách gần, Lư Oanh thống nhất quy định mỗi người nhận được tiền hoa hồng, đều phải hướng La Tử báo cáo, sau đó tiền kiếm được tám phần là đưa cho nàng.

Mà nàng phụ trắc đồng phục, nơi ở, cái ăn, cái học đọc sách biết chữ, lễ nghĩ quy củ.
Nhóm thiếu niên tuy rằng chỉ nhận hai phần tiền, có thể bọn họ cái gì cũng chưa dùng, cất giữ hai phần tiền này.

Ngẫu nhiên chở khách ra tận ngoại ô, hoặc đi quá xa không kịp trở về ăn cơm mới dùng một chút, thật sự không có câu oán hận nào.
Lư Oanh đối với bọn họ yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí chuyên môn cho người chế tác hai bộ y phục tinh xảo, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu mệt, mỗi lần trước khi về nhà, phải thay bộ đồ sạch sẽ ấy vào, còn phải chải tóc đàng hoàng cùng với khuôn mặt sạch sẽ.
Trong nháy mắt đã qua ba tháng.
Trải qua ba tháng chiếu cố học tập, nhóm thiếu niên hoàn toàn thay đổi con người, không hề có khsi chất khất cái lề đường đáng khinh bẩn thỉu nữa, mà là người mười phần có tinh thần và giỏi giang.
Mà công tác học chữ càng lúc càng nặng, nhóm thiếu niên trong lúc chở khách nhọn không được mà khoe khoang đôi chút, hoặc là kể câu chuyện xưa mà Lư Oanh kể cho bọn họ để trò chuyện với khách, vô hình trung, càng ngày có nhiều khách bắt đầu tin tưởng nhóm của bọn họ, tôn kính bọn họ.
Bất kì một người nào ở thời đại này, tỷ lệ biết chữ không vượt quá một phần trăm, có thể biết chữ liền đại biểu cho một loại thực lực, một loại tự tin.
Đồng phục thống nhất, nói năng nhã nhặn lịch sự, biết chữ biết viết, còn nhiệt tình chu đáo phục vụ, khiến cho nhóm thiếu niên kiếm sống ngày càng phát đạt.
Bọn họ kiếm được rất nhiều lợi nhuận, tránh không được có người đố kỵ nhìn chòng chọc lên bến tàu khối thịt mỡ này.

La Tử ra mặt, Lư Oanh ra kế sách, đi qua đấu mấy hiệp xong, bến tàu Giang Châu dần dần trở thành địa bàn của bọn họ.

Lúc này, La Tử gửi một phong thư về Hán Dương, đưa tới hai ba mươi tên khất cái.

Vì nghênh đón bọn họ đến, Lư Oanh còn cố ý ở khu thứ dân thuê một căn nhà lớn.

Nàng ra quy định, chỉ có trải qua khảo nghiệm, người có năng lực thật sự, mới có thể tiến vào đại viên của nàng, còn có được cơ hội nàng chỉ dạy.
Khi mùa đông dần dần qua đi, lại một mùa xuân tới, cách lễ cập kê của Lư Oanh chỉ còn hai tháng, thật sự mười sáu tuổi, tuổi mụ đã là mười bảy.

Chiêu mời hoặc khống chế, dưới tay nàng đã có hơn trăm người.

Chẳng những nắm giữu toàn bộ bến tàu Giang Châu chở khách, kể cả giá cả vận chuyển dành cho thuyền thương nhân cũng phải qua tay nàng.

Nàng lại có quan hệ xử lý tốt với phía quan phủ quản chế.

Con người Lư Oanh, còn kiêm luôn chức quản lý bến tàu, an toàn cho mọi công tác.
Đồng thời nàng đã thâu mua hơn sáu bảy mươi con lừa, còn thêm ba mươi chiếc xe lừa.

Cùng lúc đó, trong tay Lư Oanh đã kiếm được có hơn bốn trăm sáu mươi hai lượng hoàng kim.
Tiền tài đã có được tiến vào lĩnh vực người có tiền, Lư Oanh muốn có danh.
Ngày này, đội thuyền Khởi Hương Lâu cập bến ở bến tầu Giang Châu.

Đội thuyền này bình thường sẽ không thả neo, mà nếu có thì đích đến của bọn họ là phú hộ quyền quý, triển lãm mỹ nhân khiến người ta thèm nhỏ dãi, âm nhạc còn có ca múa.
Nửa năm qua chẳng qua là Lư Oanh im lặng phát tài, ngày nay nàng thay bộ trường bào xám trắng, ăn mặc tựa như một công tử thế gia, ngồi trên xe bò, đi theo đám người như nước chảy tiến về vế bến tàu.
Lúc này tại bến tàu Giang Châu, một con thuyền khác đã đậu xa xa, chỉ duy nhất thuyền Khởi Hương Lâu xếp thành một hàng, cơ hồ toàn bộ bến tàu.

Con thuyền giăng đèn đỏ kết hoa, phấn lưu hương, cùng với không khí mùa xuân dây dưa một chỗ, làm người vô tận triền miên.
Xe bò của Lư Oanh vừa dừng lại, nàng liền nghe tiếng nói quen thuộc kêu nàng: “Lư cô nương?”
Lư Oanh quay đầu lại, nhìn cỗ xe ngựa được Chấp Lục đánh xe.

Nhìn thấy hắn ta, Lư Oanh theo bản năng tiềm kiếm người nọ, rất nhanh thấy được người muốn tìm, vị quý nhân tuấn lãng vô biên đang nhìn nàng, chỉ yên lặng đón nhận ánh mắt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Lư Oanh cười rộ ra làm lộ hàm răng trắng như tuyết!
***** 
Ngày up: 08/02/2021 10:40 PM
Lảm nhảm: đọc xong chương 137 cảm giác A Oanh chúng ta thật sự là đa cấp chính hiệu =.= dùng miệng lưỡi câu cá béo câu tiền vàng và câu luôn vị quý nhân của chúng ta … cá muối như yêm tiện tay chụy câu về phơi khô luôn đi  ❤ *gào thét*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện