Chương 138 Lễ vật ღ
Người dịch: Pey
Lư Oanh cười đặc biệt sáng lạn, còn mang cảm xúc không tim không phổi một cách đường hoàng tiêu sái.

Mọi chuyện phát sinh trên người nàng, cho dù lớn hay nhỏ Chấp Lục đều rõ ràng.

Càng hiểu rõ càng khiến cho hắn cảm thấy cái người khoác lên y phục nam tử này ngày một cứng rắn, khí chất thanh tao lạnh lùng nhưng đích thật là một cô nương, làm cho người khác phải nhìn bằng con mắt khác.

Nhìn chằm chằm Lư Oanh, hai mắt quý nhân chậm rãi nhíu lại, hắn gật đầu ý bảo nàng tới gần.

Lư Oanh ra khỏi xe bò và tiến lại hắn thật phong độ.

Dựa vào xe ngựa của quý nhân, Lư Oanh cũng lười hành lễ, mà dựa vào đó, nhướng mắt, đối với quý nhân ân cần vui vẻ nói: “Đã lâu không gặp, mọi chuyện của chủ công thế nào rồi?”
Nhìn ánh mắt của quý nhân vẫn còn dán lên mình, Lư Oanh cảm thấy thích thú, nàng cười nói: “Dám nói cho chủ công biết rằng hiện tại lư văn vẫn ổn.

Nơi ta ở, mọi người đều biết ta là tiểu thương, nhưng không rõ ta … , đối với ta khách khí.”
Vừa nói xong, nàng vươn đầu nhìn về phía sau quý nhân, “Có rượu không? Ta khát, uống một chút đi.”
Quý nhân liếc mắt nhìn nàng rồi nhàn nhạt ra lệnh: “Lên đi.”
Lư Oanh nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn hắn.

Mà quý nhân không đổi sắc thản nhiên nhìn lại.

Một lúc lâu sau, Lư Oanh thở dài, lẩm bẩm leo lên xe ngựa, “Được rồi, để cho người ta nhìn thấy ta lên xe chủ công thì đừng trách ta mượn khí thế của ngài.” Thoải mái ngồi xuống đối diện quý nhân, Lư Oanh lười biếng ngả người ra sau, thở dài: “Thật sự rất thoải mái.

Sáu tháng qua ta bận rộn tới mất quên việc hưởng thụ.” Sau đó, nàng xoay người, lấy ly rượu từ thành xe ra, rót cho mình một ly, nhấp một ngụm nho nhỏ.

Rượu này quá mạnh khiến Lư Oanh không uống được nên nàng cau mày.

Thấy quý nhân nhìn mình chằm chằm, nàng lắc lắc ly rượu về phía hắn, “Ngài muốn uống một chén sao?”
Hắn không trả lời, và Lư Oanh cũng không thèm hỏi lại.

Nàng vung ly rượu trong tay và đổi thành rượu nhẹ.

Lần này rượu rõ ràng hợp khẩu vị của nàng, Lư Oanh nhấp một ngụm.

Sau khi uống rượu, Lư Oanh lười biếng dựa vào thành xe, hai má ửng đỏ, khẽ nheo mắt nhìn quý nhân.

Nhìn hai mắt Lư Oanh khẽ mơ màng, dường như tuỳ thời ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.


Quý nhân nói: “Đã bao lâu không ngủ ngon?”
Bởi vì có chút mệt mỏi, giọng nói của Lư Oanh nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo một loại lười biếng quyến rũ, “Đã một tháng rồi, ta muốn bọn họ càng sớm càng tốt.

Ta đã bận cả tháng nay vội đến nửa đêm.”
Vừa nói nàng vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn quý nhân một cái, “Còn ngài, ngài có bận không?”
Quý nhân cười cười, thế nhưng thật sự trả lời nàng, “Ta đang bận.”
Ngay khi những lời này nói ra, Lư Oanh nhìn anh chằm chằm hồi lâu.

Sau khi nhìn xung quanh, Lư Oanh liếc qua khoé mắt và quay sang hắn ta và nói: “Những người mà ta đang đợi đã đến, thưa ngài, A Văn đi trước, xin cáo lui.” Dứt lời, nàng vén màn xe lên và nhảy xuống.

Trong chốc lát, Lư Oanh hồi phục tinh thần, nhìn thấy trong mắt nàng thản nhiên trở lại, quý nhân vẫn không nói gì.

Mãi cho đến khi Lư Oanh đi xa, hắn mới kêu: “Chấp lục.”
“Chủ công.” Sau khi trả lời, Chấp Lục thấy quý nhân trầm mặc, không khỏi quan sát kỹ vẻ mặt của hắn.

Sau một lúc, Chấp Lục thì thào: “Chủ công, Lư thị từ trước đến nay vẫn luôn khác với những người bình thường.

Có lẽ nàng ấy nên được coi như nam tử.” Nửa năm sau lại gặp nhau, Lư Oanh đối với chủ công vẫn thoải mái và thoải mái, không có nửa phần oán hận, cũng không có bất kỳ oán hận hoặc đề phòng cẩn trọng.

Chấp lục không biết chủ công đang nghĩ cái gì, nhưng bản thân gã thực sự cảm thấy rằng nàng ấy nên được nâng cao hơn.

Quý nhân liếc gã một cái, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lư Oanh tao nhã, nhàn nhã giống như mèo đi trong rừng rậm.

Hắn thấy nàng vào xe bò của mình, và sau khi thì thầm điều gì đó, người lái xe vội vàng lái xe bò sang hướng khác của bến tàu.

Hắn chậm rãi siết chặt ly rượu trong tay.

Xe bò của Lư Oanh lái sang một hướng khác.

Nàng ấy đến đây tối nay, nàng ấy nổi tiếng.

Nhưng nàng không ngờ là sẽ hội ngộ được người đó, nàng nghĩ đi nghĩ lại, đêm nay thành thật ở nhà là điều đúng đắn, không nên phô trương trước mặt người ấy.

Sau khi quyết định, Lư Oanh nói cho người lái xe trở về nhà.

Vừa vào đến ngõ, Lư Oanh liền nghe thấy phía trước có tiếng động lớn.

Dường như có một số người vây quanh trước nhà nàng.


Đã xảy ra chuyện gì?
Lư Oanh cau mày.

Vào lúc này, nhóm người đó dường như phát hiện ra nàng.

Lúc này mọi người đều quay đầu lại.

Lư Oanh thấy đệ đệ nhà mình và hai thanh niên đến từ Hán Dương đang bị đám đông vây quanh, người nọ chỉ vào Lư Vân chửi rủa mắng mỏ gì đó, là một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy.

Đúng lúc này, bà ấy cũng nhìn thấy Lư Oanh.

Lập tức bà ta bước về phía Lư Oanh.

Dưới sự hỗ trợ đỡ bà ấy đến xe bò của Lư Oanh và nhìn chằm chằm một cách ngạo mạn, bà ấy nói: “Ngươi là lư văn?”
Lư Oanh trong xe bò đáp: “Là tại hạ.”
Phu nhân đó kịt mũi và nói: “Lư văn, ngôi nhà mà ngươi thuê thuộc về con trai ta.” Bà ấy lấy một chiếc hộp gỗ từ người tỳ nữ dâng lên và ném nó vào trong xe bò của Lư Oanh, vẻ mặt cànng khinh thường nói: “Ngươi thuê một năm, hiện tại ở nửa năm.

Chỗ này là 35 lượng, trước ngày mai, dọn ra khỏi chỗ này lập tức cho ta!”
Giọng điệu của bà ta vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa thái độ lại càng trịch thượng.

Những lời nói hung hăn phát ra từ bà ta tự nhiên như mọi chuyện vốn dĩ là như vậy.

“Ồ?” Lư Oanh từ từ vén rèm xe lên.

Ngay khi khuôn mặt của nàng xuất hiện, phu nhân và một số tỳ nữ đã giật mình.

Nhưng trong chốc lát, bọn họ đã lấy lại tinh thần.

Lư Oanh nhìn chằm chằm vị phu nhân, nhẹ nói: “Tại sao?”
“Còn tại sao à?” Bà ta khịt mũi, khinh thường nói: “Có người nói với ta rằng các ngươi xuất thân là những kẻ ăn mày, bây giờ lại làm nghề buôn bán nhỏ.

Làm sao xứnng với thân phận như vậy? Sống trong nhà chúng ta? Cầm lấy 35 lượng này và cút đi cho ta!”
Những lời lẽ chua ngoa cực kỳ, đặc biệt là khinh thường khinh bỉ trên mặt nữ nhân này càng khó chịu.

“Là vì cái này? Lư Oanh khó chịu, cười cười, chậm rãi nói: “Lư Vân, đi lấy hợp đồng.”

“Vâng.” Lư Vân xoay người chạy vào trong phòng.

Hiện tại vừa vào cửa, vẻ nhục nhã hiện trên mặt cậu.

Danh tiếng của người đọc sách tinh quý, cho tới nay Lư Vân luôn là một học giả cao quý.

Chỉ sau khi đến Giang Châu, cậu không có cách nào vào học viện, vì vậy mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học ở nhà.

Nhưng không ngờ sẽ bị người đến nhục nhã như vậy.

Nhớ đến vẻ mặt mắng mỏ người của phu nhân, mắng cậu là thương nhân, là đồ bẩn thỉu, cậu rất tức giận và bức xúc.

Nhưng là người có học, cậu có thể làm gì ngoài việc tức giận? Liệu cậu có thể cùng một phụ nhân tranh chấp?
Khi Lư Vân đi lấy hợp đồng, người trong hẻm càng lúc càng đông.

Hầu hết nhữnng người này đềy là tỳ nữ của hàng xóm, và tất nhiên cũng có một số lang quân, cô nương xen lẫn trong đó xem náo nhiệt.

Giữa lúc mọi người đang xôn xao, phu nhân càng lúc càng nâng cằm lên, vẻ mặt khinh khỉnh.

Và xung quanh, khi những lời cô vừa nói truyền ra, những người hầu cũng như bị phu nhân vẻ mặt đều coi thường.

Vốn dĩ Lư Oanh có khí chất cao quý, lúc thường có thể lừa người khác, nhưng bây giờ ai cũng cho rằng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lư Oanh, những lang quân và cô nương bị ngoại hình lừa gạt, ai ai cũng quay đầu xem thường.

Các ngón tay của Lư Oanh gõ nhịp nhịp vào con xe bò.

Nàng thầm nghĩ ở thành Giang Châu chỉ có lớn như vậy, nàng còn kế hoạch nổi danh lâu dài.

Vấn đề của ngày hôm nay không được xử lý tốt.

Nàng chắc chắn sẽ khét tiếng trong giới thượng lưu ở Giang Châu.

Sau này đừng nói nửa bước khó đi, tuyệt đối không thể làm kinh động người ta như lúc ở Thành Đô.

Nàng đang nghĩ về biện pháp đối phó.

Nhưng đối sách không dễ dàng nghĩ đến.

Sự việc đã đến mức này, trừ khi nàng có đầy đủ bằng chứng, hoặc có người làm chứng được thân thế phi thường của nàng, bằng không thanh danh của nàng định sẵn bi bôi đen.

Trong lúc Lư Oanh đang cân nhắc, vị phu nhân liếc nhìn Lư Oanh từ khoé mắt, một lúc sau nhếch miệng khinh thường, thì thào trào phúng nói: “Quạ đen ăn mặc giống người, thì cho rằng là phượng hoàng? Thật nực cười!”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân.

Chỉ nghe Lư Vân sải bước đi tới, trong tay cầm một cái hộp gỗ, nói với Lư Oanh: “Đại ca, hợp đồng đã được tìm thấy.”
Ngay khi giọng nói Lư Vân ngừng, một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau Lư Oanh, “Lư Văn?”
Giọng nói này!

Lư Oanh quay lại.

Không chỉ có nàng, lúc này tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xung quanh.

Cuối con hẻm, một chiếc xe ngựa xuất hiện.

Một nam tử y phục xanh từ trên xe ngựa đi xuống và đang sải bước về phía Lư Oanh.

Người này đúng là Chấp Lục.

Chấp lục bước đi đến xe bò của Lư Oanh, gã liếc nhìn vị phu nhân kia, hơi cau mày rồi sốt ruột hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Gã quay lại nhìn Lư Oanh, “Có người đang bắt nạt ngươi?”
Đây không phải là một câu hỏi, đây là một câu khẳng định.

Lư Oanh liếc nhìn gã ta, trước khi gã có thời gian để trả lời.

Thì vị phu nhân kia giễu cợt một tiếng: “Ai da, lại có thêm một tên thương nhân hạ cửu lưu tới!”
Ngay khi bà ta nói xong, chỉ có tiếng huýt sao.

Nhưng đó là một thanh kiếm lạnh lùng, một lúc nào đó nó đã ra khỏi vỏ và sắc lẹm đặt trên cổ bà ta! Khi ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm lưu chuyển, sắc mặt bà ta tái nhợt, mọi người xung quanh cũng nín thở.

Chấp lục không phải là người thường, gã ta lộ ra khí thế gϊếŧ người, đủ để làm kinh động những hoàng thân quốc thích của Hoàng đế kiêu ngạo nhất!
Thấy gã nhìn bà ta lạnh lùng, một mùi khai từ giữa hai ch@n bà ta nhanh chóng chảy ra.

Thanh kiếm quay trở lại vỏ một tiếng cạch.

Không còn để ý tới bà ta, Chấp Lục từ trong tay lấy ra một chiếc hộp gỗ, sau đó cung kính mở ra, bên trong có chứa cây trâm cài màu vàng kim.

Kiểu dáng của trâm cài rất đơn giản, trên đó có một hạt to bằng trái nhãn.

Trong im lặng, không biết ai đã hét lên, “Đó là dạ minh châu!” Tiếng hét đầy kinh ngạc và mê đắm.

Dạ minh châu là một thứ hiếm có thật, mọi người trên đời thường chỉ nghe đến danh của nó nhưng không có mấy ai thật sự chiêm ngưỡnng được nó.

Chỉ một viên to thế đều là vô giá.

Hai tay cầm hộp gỗ, Chấp Lục cúi đầu thi lễ với Lư Oanh, cung kinh nói: “Chủ tử có nói, ngày đó A Oanh cập kê, ngài vốn định tự mình đến tặng quà cho nàng ấy, nhưng nề hạ công việc không thể tự làm được.

Nay phái tại hạ đến đưa tặng A Oanh quà cập kê, còn thỉnh lang quân chuyển giao.”
Rốt cuộc, gã lịch sự nhét hộp gỗ vào tay Lư Oanh rồi bước đi.

Lưu lại một đám người sững sờ trong con hẻm.

ღ Chương 139: Ở chung ღ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện