Chương 139: Ở chung ღ
Người dịch: Pey
Sau khi Chấp Lục rời đi, Lư Oanh quay đầu lại nhìn phu nhân.

Nàng chỉ liếc mắt nhìn, cũng không có làm bất cứ động tác gì, ánh mắt thuần khiết không có nửa điểm chỉ trích lên án, vị phu nhân vênh váo tự đắc, cái cằm hếch lên tận trời bây giờ chật vật xấu hổ lùi lại mấy bước.

Khi bà ta cử động, nhanh chóng có mấy chục con mắt trong hẻm đồng loại quay đầu nhìn bà ấy và lướt mắt xuống chiếc váy ướt đẫm nướƈ ŧıểυ …
Cái loại ánh mắt này chính là sỉ nhục lớn nhất đối với một người, không cần Lư Oanh nói lời nào, bà ta đã hét lên, hiển nhiên không thể nhận mình xấu hổ, hét lên một tiếng, co giật một hồi, cả người lăn lộn trợn mắt bất tỉnh.

Mấy người tỳ nữ vội vàng bước tới, nửa đỡ nửa ôm bà ta chạy thoát thân.

Nhìn thấy bọn họ bối rối bỏ chạy, Lư Oanh tiện tay ném hộp gỗ chứa hợp đồng bên trong cho một thiếu niên và nói: “A Thập, mang theo cái này đi đến lão gia ở Trương phủ và nói với ông ta rằng Trương phu nhân đích thân đến đuổi chúng ta đi, vì vậy hợp đồng bị vô hiệu, trong vòng ba ngày chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.

Đúng rồi, thuận tiện nói cho họ rằng, Trương phu nhân đối với ta vô lễ tột cùng, ta rất không vui.”
Quay đầu lại, nàng ra lệnh cho một thanh niên khác: “Đi xem gần đó có chỗ trống nào không, chọn một cái lớn hơn chỗ này.

La Tử xem qua rồi sau đó mau chóng chuyển qua càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
Sau khi hai thiếu niên rời đi, Lư Oanh liền nhảy ra khỏi xe bò, đi theo Lư Vân trở về phòng.

Ngay khi họ rời đi, đám đông nhiều chuyện cũng bắt đầu giải tán.

Chỉ là những người đó đi thẳng một quãng đườg dài, vẫn quay đầu nhìn về phía Lư Oanh.

Thoáng chốc, ai đó nhỏ tiếng nói: “Trương phu nhân xem ra đá phải tấm ván sắt rồi.”
“Trương phu nhân trước giờ vẫn luôn xấu tính, giờ thì mất mặt rồi, ta sợ bà ta sẽ không dám lộ đầu xuất diện ở Giang Châu này.”
“Đúng vậy, hơn phân nửa sẽ trở về Lạc Dương.”
“Đến Lạc Dương, sẽ không còn tin đồn?”
Thoáng chốc, một số người cũng đang nói: “Vị lang quân y phục xanh kia thật khí phách, cũng không biết danh tính là gì?”
“Chiếc trâm cài đó là một bảo vật vô giá, ngươi nghĩ xem có thân phận gì?”
*****
Khi đến phòng, nàng thản nhiên đặt hộp quà ở đó, và Lư Oanh nói với đệ đệ của mình: “Ta sẽ mau chóng giải quyết tốt để đệ còn đi học.”
Lư Vân ngẩn đầu, “Đừng lo, đệ học hành tiến bộ rất nhanh như thế này, đệ không vội cầu tìm sư phụ.”
Không khẩn cấp? Mắt đều đỏ thế kia.


Lư Oanh liếc nhìn cậu không phản bác.

Thay vào đó, Lư Vân nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ, tỷ có gặp lại người đó không?”
Nghe xong, Lư Oanh yếu ớt gật đầu, thở dài: “Ừm, gặp lại có chỗ tốt.” khi bước sang một bên, nàng cầm lấy chiếc trâm cài trong lòng bàn tay, lười biếng cầm lấy và nói: “Ta sẽ gặp ngài ấy vào ngài mai chỉ một lát.”
Lư Vân im lặng hồi lâu, đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu dụi mặt vào cổ nàng, cậu nói nhỏ: “Tỷ, đệ không vội, kiếm tiền cũng không vội, tỷ đừng ép buộc chính mình.”
Lư Oanh mỉm cười, nàng dịu dàng nhìn đệ đệ, nhẹ nhàng nói: “Thôi thì tỷ không ép buộc.”
Sau khi hai tỷ đệ cùng nhau trò chuyện, La Tử cũng đến đây.

Hắn đã biết chuyện hôm nay xảy ra rồi, sau khi nói chuyện với la tử về việc trả phòng và thuê lại, Lư Oanh khẽ nheo mắt và cười rạng rỡ, “Hôm nay Trương phu nhân bị người doạ sợ tới mức tiểu ra váy, thật là thú vị, La Tử, ngươi đã truyền miệng chuyện này qua những người hàng xóm này.

Nhớ là, truyền càng xa càng tốt, ta muốn nửa đời sau của bà ta cũng không dám ló mặt tại Giang Châu này!”
Người này luôn mở to đôi mắt gian ác của mình, không bao giờ muốn trả thù người ta trong một sớm một chiều.

La Tử ngẩng đầu bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Lư Oanh, nhưng lại cảm thấy tim hắn đập nhanh.

Hắn đáp ứng một tiếng và nghiêm túc nói: “Đại ca, yên tâm.”
Bây giờ, giống như Lư Vân, đều gọi Lư Oanh là đại ca.

Thật sự thì la tử cũng chỉ nhỏ hơn Lư Oanh không quá hai tháng.

Lư Oanh gật đầu, thuận miệng nói: “Ta không biết ai đang tung tin đồng rằng chúng ta là kẻ ăn xin và buôn người? La Tử, ngươi nhất định đi tra một chút.”
“Vâng.”
Sau một đêm bận rộn nữa, ngày hôm sau trời mưa.

Sau khi Lư Oanh để cho La Tử đi dò hỏi chỗ ở của quý nhân, liền lên xe bò xuất phát.

Mưa xuân như lụa, trôi trên rèm xe, ngoài ngã tư đường.

Đã hơn nửa năm kể từ lần trước các quý tộc dọn dẹp nơi đây.

Sau hơn nửa năm, Giang Châu đã lấy lại sức sống, phố phường đông đúc và phồn hoa.

Nhìn thành Giang Châu trật tự, Lư Oanh nghĩ có khi đi trước nửa bước, liền dẫn đầu.

Nếu bây giờ tiếng vào Giang Châu, muốn quản lý kinh doanh thuận lợi, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy.


Và bởi vì nàng đi trước nửa năm, thế lực của Lư Oanh ở bến tàu Giang Châu đã phát triển đến mức nàng biết tất cả nhữnng con thuyền đang đi.

Tại thời điểm này, nàng thậm chí có thể bí mật liên kết với phường bán muối, thực phẩm và tận hưởng thú vui làm giàu chỉ qua một đêm.

Việc kinh doanh là như vậy, khó kiếm 100 lượng vàng từ 1 hay 2 lượng vàng, nhưng hợp lý là làm ra 1000 lượng vàng từ 100 lượng vàng.

Vuốt cằm, Lư Oanh nghĩ đến lần đầu đến Giang Châu gặp Hắc Phàm, những người đó đang làm nhữnng hoạt động phi pháp như vậy.

Tất nhiên, họ đã làm một việc lớn hơn, họ trực tiếp chặn lương thực và muối vận chuyển đến triều đình, sự việc quá lớn và quý nhân cảm thấy bị xúc phạm tới.

Quý nhân đặt chân tới Giang Châu, nơi ở có tên gọi là Minh Viên.

Giống như hồi ở Thành Đô, Minh Viên không phải là một nơi lớn, nhìn từ bên ngoài cũng nhìn tinh xảo duyên dáng.

Xe bò dừng ở cổng.

Vì trời mưa phùn, cổng Minh Viên vắng lặng, chỉ có hai Kim Ngô Vệ đứnng bất động.

Nhìn họ và sau đó là bầu trời, Lư Oanh nghĩ tốt hơn là đợi cho mưa tạnh rồi mới xuống xe.

Không lâu sau khi dừng chân, một Kim Ngô Vệ đi tới, chĩa ngọn thương vào người lái xe, quát lớn: “Các ngươi là người nào?”
Người lái xe sợ tới mức không dám trả lời, trong xe bò đã vang lên giọng nói của Lư Oanh, “Tại hạ là Lư Văn, đến gặp chủ công.

Xin thỉnh thông báo.”
Dứt lời, nàng vén màn lái xe lên để lộ gương mặt điển trai của mình.

Kim Ngô Vệ ngó nhìn nàng vài lần, đột nhiên lui về phía sau vài bước, cúi đầu thi lễ nói: “Chủ tử sớm có phân phó, mời lang quân vào.”
Đúng vậy, quý nhân đã lường trước nàng sẽ tìm đến hắn.

Lư Oanh lắc lắc đầu nói: “Tại hạ nghĩ chờ mưa nhỏ đi rồi mới vào, có thể sao?”
Kim Ngô Vệ chưa từng gặp người như vậy, hắn ngẩn ngơ sau, cúi đầu nói: “Lang quân tự có quyết định.”
Mãi cho đến khi trời tạnh mưa, Lư Oanh mới ra khỏi xe bò, bước vào Minh Viên.


Minh Viên rất giống Kính Viên ở Thành Đô.

Lư Oanh đi theo lói mòn, một lúc sau thì đến một khu vườn.

Trong hoa viên, nam tử bên hồ đang đứng thẳng người, hướng về phía sau lưng nàng mà luyện chữ trên ván gỗ, phía sau có một nữ tử xinh đẹp cúi đầu, khí thế không dám phát ra tiếng động.

Lư Oanh cất bước tiến lên.

Đi vào đình nhỏ, Lư Oanh cũng không quấy rầy, chính là học những người ở sai cúi đầu.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân yếu ớt của tỳ nữ, Lư Oanh mới bước vào trong.

Khi nàng đi tới, nhóm mỹ tỳ đang sắp xếp bàn ăn, chuẩn bị điểm tâm, rượu ấm và hương trầm.

Quý nhân đặt bút bông xuống, chốnng hai tay lên bàn cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.

Lư Oanh đi vào cách hắn năm bước chân, hành lễ xong trầm giọng nói: “Lư Văn bái kiến chủ công.”
Đưa lưng về phía nàng, chậm rãi …
Trong cơn mưa phùn lần nữa, dứoi hàng liễu khẽ thổi, mày và mắt của người này giống như núi và sông, lộ ra một loại xa hoa thấm vào xương.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Lư Oanh, trên mặt mang theo uy nghiêm của mưa gió, sâu không lường được.

Sau khi nhìn nàng chằm chằm một hồi, hắn khẽ hừ một tiếng, “Đưa Lư Văn đi tắm rửa thay một bộ y phục khác.”
“Vâng.”
Hai người tỳ nữ vây quanh Lư Oanh.

Liếc mắt nhìn họ, Lư Oanh ngẩng đầu nhìn quý nhân trong mưa phùn, lông mày của hắn như phủ một tầng sương, khiến cho nàng nhìn không ra chuyện gì đang xảy ra.

Nếu nhìn không thấu thì Lư Oanh liền thành thật theo tỳ nữ, đầu tiên là ngâm mình trong bồn nước nóng và sau khi họ rửa sạch bàn tay của nànng một lần, thay một bộ y phục màu trắng ngà.

Có lẽ chính vì chăm sóc cẩn thận nên mĩ thiếu niên trong gương có đôi lông mày đẹp và sáng sủa, khí chất thanh hoa, cứ như đích tử của đại thế gia vậy.

Vừa lòng đánh giá chính mình rồi Lư Oanh đi ra ngoài.

Khi nàng vừa ra thì một chiếc xe ngựa dừng trước mặt nàng.

Sau đó là giọng của quý nhân trong xe ngựa, “Lên đi.”
Lư Oanh lên xe ngựa.

Cỗ xe rộng rãi thoải mái, vì hơi lạnh mùa xuân nên trên đó trải một lớp da hổ, Lư Oanh sau khi ngồi xuống không khỏi ngáp một cái vì quá thoải mái.


Quý nhân đang trở mình lật sách lụa và không có thời gian để ý đến nàng.

Xe ngựa chạy một đoạn, mấy thị vệ liền xông lên.

Cảm giác được xe ngựa ra Minh Viên, Lư Oanh vén rèm lái xe lên, hỏi: “Đây là đi đâu vậy?”
Trả lời nàng là Chấp Lục đang đánh xe, “Đi bến tàu.”
Đến bến tàu?
Lư Oanh giật mình, hỏi: “Là quay về Thành Đô sao?”
Chấp lục trả lời: “Đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết.”
Lư Oanh rụt đầu lại, thấy quý nhân buông sách lụa xuống, đang nhấp một ly rượu, nàng không khỏi nhỏ tiếng phản đối: “Rốt cuộc chạy trốn như thế này cũnng không vui.”
Nàng đang nhắc nhở quý nhân, dù sao cũng đừng nam lần bảy lượt muốn mang nàng đi đâu thì đi đó, tốt xấu gì cũng phải để nàng chuẩn bị tâm lý chứ?
Quý nhân ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh một hồi, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng cất lên, “Lại đây.”
Lư Oanh thành thật bước tới.

“Ngồi xuống.”
Lư Oanh lại ngoan ngoãn ngồi xuống dựa vào hắn.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng và chậm rãi đưa tay ra vuốt v e lông mày của Lư Oanh.

Ngón tay của hắn rõ ràng có dấu vết luyện kiếm nên có chút thô ráp khiến là da mỏng manh của nàng hơi ngứa ngáy khó chịu.

Nhìn chằm chằm đôi lông mày dần dần rũ xuống của nàng, không còn là vẻ mặt điềm tĩnh nữa, hắn khẽ nhếch môi, sau đó kéo đầu Lư Oanh dựa vào lòng mình ra lệnh: “Ngủ một giấc đi.”
Sau đó, hắn ngừng nói chuyện với nàng và lấy ra một sách lụa khác xem.

Lư Oanh bị hắn ấn đầu, không thể không gác lên đùi hắn, hai má lạnh lẽo cảm nhận được nhiệt độ của cơ đùi cường tráng, khẽ động một cái liền có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ bụng, hơi thở của hắn quanh quẩn bên mặt nàng.

Dù Lư Oanh tự nhân mình da mặt dày như tường thành, tâm địa cứng rắn, lúc này đây mặt nàng thật sự cứng lại rồi.

Một thời mặt trắng nghiêm túc của nàng, kết quả đỏ ửng đến cả lỗ tai, Lư Oanh lắp bắp nói; “Chủ, chủ công, như vậy không ổn.”
Nàng vừa nói xong, người nọ đã liếc nhìn nàng.

Dáng vẻ rất không kiên nhẫn, sau đó làm cho Lư Oanh theo bản năng rùng mình, hắn đã kéo một bên da hổ phủ lên người nàng.

Bởi vì động tác thô lỗ, ngay cả khuôn mặt của nàng đều bị che.

Sau đó nàng sốt ruột nghe hắn không kiên nhẫn ra lệnh: “Ngủ!” giọng điệu gắt gao, quân lệnh như núi.

ღ Chương 140: Trên thuyền tình cờ gặp lại ღ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện