Xưa có câu ca dao:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

Lại có lời bài hát:

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời ru êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng, mẹ yêu~

Công cha nghĩa mẹ ơn thầy. Vì con cái, sức mạnh của mẹ cha có thể nói là đã được nâng lên tới mức cực hạn. Ban đầu Black còn cho rằng đám học sinh tham gia dù sao mượn pokemon cũng phải có ý có tứ một tí.

Ở trong tư tưởng của Black, đi tham gia thi đấu mà mượn pokemon người khác để giành chiến thắng giống như là đang tiến hành gian lận vậy. Đối với người khác là rất không công bằng, thậm chí làm vậy cũng là đối với chính mình không công bằng. Dù sao ai có thể vỗ ngực trăm phần trăm nói rằng điều kiện gia cảnh nhà mình là tốt nhất, mình có thể mượn được pokemon mạnh nhất, chỉ cần cho phép mượn pokemon tham gia là chắc chắn sẽ giành được chiến thắng…~

Đúng vậy, đối với trình độ của đại đa số đám học sinh nam tuổi này mà nói, chiến đấu pokemon chỉ là hai bên lần lượt cho pokemon ra đòn lẫn nhau thôi. Tung pokeball, kêu tiếng tấn công sau đó chờ chiến đấu kết thúc. Bên nào ngã xuống trước thì thua cuộc. Trong trường tiểu học nam sinh cao nhất là 11 tuổi bằng tuổi Black, cũng chính là tuổi của Red, Green. Có điều trên đời này có bao nhiêu thằng nhóc trình độ bằng được ba người bọn họ chứ. Ít nhất là ở Fuchsia thì chưa thấy xuất hiện.

Những trận kịch tính lấy yếu thắng mạnh dù sao cũng là chuyện rất ít xuất hiện. Bởi thể cho nên việc ngầm cho phép mượn pokemon thật sự là bắt nguồn của việc không công bằng.

Nói đi nói lại thật ra là đối với người đến từ địa cầu như Black mà nói, đi thi tiến hành gian lận cần che che giấu giấu một chút làm quen rồi. Hiện tại chứng kiến người người gian lận, nhà nhà gian lận, ban tổ chức cũng nhìn thấy gian lận. Đã vậy lại còn gian lận trắng trợn như vậy.

Thật tình làm cho kẻ bao lần coi bài bị bắt khi thi như Black làm sao chịu nổi~

Người với người quả nhiên tức chết người ~

Thế giới so với thế giới thật sự là…

Thôi. Khỏi nói!!!

Black mặt ỉu xìu, tinh thần có chút hoảng hốt chứng kiến từng con từng con pokemon hoa lệ lệ xuất hiện trên sàn đấu.

Chiến đấu nội dung thật không có gì đáng xem hay bình luận. Tóm lại là rất đơn điệu, thua xa xem thi đấu trên ti vi. Ngược lại mọi người cũng không để ý chuyện này. Tất cả người trên khán đài hiện tại chỉ quan tâm là…

- A! Ông cho con ông mang hai con Victreebell và Nidoking đi dự thi?

- Cái gì??? Cả hai lại đều là con đầu đàn…. Ừm! Không tồi, không tồi thôi.

- Sao cơ? Tôi ấy hả?

- Ngại quá ngại quá!!! Tôi kiếm mãi mới được bộ ba con pokemon khởi đầu Charizard, Blastoise và Venusaur cho thằng nhỏ. Nghe người ta nói xếp đội hình đa dạng thuộc tính rất quan trọng.

Đấy là hai người cha đang trò chuyện chia sẻ kinh nghiệm với nhau.

Gần đó…

- Thằng nhỏ ở nhà cứ năn nỉ mãi, năn nỉ mãi~

- Tôi và ông nhà tôi phiền quá thế là bảo nhau đi mua hai con Arcanine với Rapidash về cho nó mang đi. Buổi tối bàn với nhau, mua Arcanine về cho nó trông nhà trông cửa bảo vệ cũng tốt. Còn Rapidash thôi thì mua về sau này cho nó chở thằng nhóc đi đến trường cũng được. Lại lấy con Ninetales của chị gái thằng bé. Ngày xưa nhờ nó mà con gái tôi đạt điểm cao nhất vòng pokemon sắc đẹp đấy.

- Haizzz! Cũng thật là mệt với cái vũ hội này. Con cái cứ đến tuổi là đứa nào đứa nấy cũng tranh cái gì Vương tử với chả Công chúa. Ở nhà chúng nó chẳng còn sướng hơn hai cái vị ấy bao nhiêu lần ấy chứ. Làm cho chán ở nhà ra rồi còn đua nhau đi tranh làm ở trường.

Một bà mẹ A phàn nàn, tiện thể cười cười hé lộ gia đình có điều kiện.

- Trẻ con mà. Biết làm thế nào được. Tôi cũng bảo với ông nhà tôi thôi thì cứ mang con Machoke giúp việc ở nhà mình đi. Tranh thủ cho nó ra vận động vận động chứ lâu không ra ngoài bắp thịt nó mềm oặt đi mất rồi.

- Thằng bé nó cũng ngoan,không có hư thân đòi hỏi mua pokemon như các nhà khác.

Đây là một bà mẹ B khác nâng nâng lên con trai của mình để phản kích. Một bà mẹ rất khốn khéo và tinh tế không phải sao??? - Ờ đúng đấy thôi, chúng nó nào có biết đâu rằng thiên hạ người ta điều kiện hơn nhà mình đầy ra đấy. Mua về rồi nào có thắng được đâu.

Một bà C khác đứng bên cạnh bổ đao, triệt để khinh bỉ đám nhà giàu ngu ngốc. Thẳng tính quá chăng?

- Phải rồi. Mua về để rồi nuôi pokemon cũng tốn kém, mệt mỏi lắm chứ có phải đùa đâu. Nhà tôi có con Machoke ấy từ hồi ông nhà còn trẻ nuôi tới tận bây giờ ngày ngày cũng chỉ biết cho nó phụ làm việc vặt trong nhà thôi. Ấy là đám còn lại khác ông ấy thả trở về tự nhiên hết rồi đấy. Nếu như còn không khéo lần này mang đi lại được việc không biết chừng.

Thấy có người cùng chung chiến tuyến, bà mẹ B nhà có Machoke liền khéo léo đá cầu trở lại. Kẻ xướng người họa ra đòn quá chuẩn. Tất nhiên hồi cuối không quên tú tú năng lực ông chồng nhà mình.

- Ừm. Cũng tại chính phủ đánh thuế nuôi pokemon cao quá. Nghe đâu bảo cái gì mà hạn chế vũ lực giấu trong nhân dân linh tinh. Tôi chả biết chứ họ hàng nhà tôi đám thanh niên cứ đến tuổi bắt đầu chịu đánh thuế mà không kiếm được tiền gia đình đều bắt trả lũ pokemon về tự nhiên hết.

- Học hành thì không học, suốt ngày chơi với bời. Nhất là cái đám ăn no rửng mỡ cứ đòi đi lữ hành ấy. Ra ngoài lăn lộn màn trời chiếu đất mà tưởng dễ à. Có khi chết ở xó nào ấy cũng chẳng có người biết mà chôn cho đâu. Ngu lắm cơ nhưng mà bảo thì chả nghe!

Thấy đối phương tiếp lời mình lại còn dám nói khinh thiên hạ, tính cách này bà ta ghét nhất. Thế là bà C cũng lộ lộ ra một tí kiến thức cho đám đồng giới cả ngày chỉ biết loanh quanh xó bếp này biết rõ mặt đời.

- Nhà của cô cũng vậy hả? Giống nhà tôi quá. A mà dạo này cô có còn đến cửa hàng thẩm mỹ viện ngày trước không. Tôi bảo này. Gần đây mới mở cửa hàng ở chỗ….

- $^@$%^[email protected]%&*@&*(&*(#

Bà D ngồi tủm tỉm nhìn mãi không nhịn được cũng xô vào tám chuyện.Có điều nội dung thì hơi có tí lan man lạc đề. Mà mà… này cũng không quan trọng gì lắm thôi~

Được rồi. Đây lại là một nhóm mấy bà nội chợ gia đình đang trò chuyện. Bên cạnh cũng còn có không ít nhóm người tụ tập nói chuyện tán phét với nhau. Dù sao chiến đấu nó cũng chỉ có như thế. Bùm bùm chít chít cong cong mấy cái là xong. Mọi người chủ yếu chỉ nhìn quan sát xem hai đứa bé trên đài tung ra là pokemon gì sau đó mặc kệ. Đợi tí hai bên đánh xong biết kết quả mới phán lên câu.

A, Con pokemon này khỏe nhỉ.

B, Ghê thật. Nhà nào lại bỏ tiền mua con pokemon khỏe thế.

C, Ha ha, nhà ai có con pokemon yếu thế này mà cũng dám cho con mang ra đấu. Mất mặt cũng mất mặt cả năm luôn rồi.

D, Các câu nói khác.

Vô số người quây vào nhau trò chuyện. Cả năm mới có một lần tụ hội đông vui như vậy. Lần này đi tính ra cũng không tồi.

Ngược lại Black chẳng quen biết ai, gặp tình hình trên sân quanh đi quẩn lại vẫn vậy liền vểnh tai lắng nghe mọi người tám chuyện. thỉnh thoảng cũng biết được không ít thưởng thức đời thường.

Nhất là vừa rồi nghe ra được thông tin, hóa ra liên minh pokemon lại có tiến hành đánh thuế nuôi dưỡng pokemon khi người sở hữu đến tuổi. Bảo sao pokemon con nào con ấy nguy hiểm hơn cả súng mà mỗi nhà không nuôi lấy vài con phong thân. Nhỡ kẻ xấu lợi dụng pokemon làm ác chẳng lẽ đợi có hậu quả mới nhờ cảnh sát giải quyết thì chẳng phải là quá muộn. Còn cái gì hạn chế vũ lực tại nhân dân linh tinh không tìm hiểu kĩ cũng được. Đợi đến khi cậu đến cái tuổi bị đánh thuế đó tin rằng cũng không ngại gì mấy đồng tiền thuế nuôi dưỡng hàng năm đến cảnh bị buộc phải thả lũ pokemon về rừng.



- Cái gì???

Đây là một người đàn ông đang nghe người bên cạnh nói chuyện bật thốt lên.

- Sao thế? Tôi nói bình thường gì đâu mà ông phải ngạc nhiên.

Người đàn ông đang nói chuyện bất mãn càu nhàu. Đang nói hay thì bị cắt ngang như vậy thật mất hứng.

- Hí… Không ngờ lại có người cho con mang cả loại pokemon này đến.

Một người khác vừa rồi cũng đa nghe lúc này xuýt xoa thán phục.

- Cái gì đâu … chứ!

Người đàn ông nghe vậy khó chịu nói, vừa quay đầu nhìn rõ thứ trước mắt cũng không thể không lắp bắp sợ.

Thật sự là …

Nhà nào lại dám cho con mang loại pokemon này tới chứ!!!



Gần đó, Black cũng vô ý thức gật gật đầu chấp nhận ý kiến của đối phương. Trong lòng thì ghen ghét dữ dội.

Khốn nạn… đám con ông cháu cha!

Cậu thấy gì mà cũng phải bật thốt ra như vậy.



Quay trở lại thời gian một phút trước trên sân đấu.

- Làm sao? Gặp tao trên sân đấy mày căng thẳng lắm hả.

- Hê hê, tao nhớ có thằng ngu nào đó bảo rằng muốn ngăn cản không cho tao đạt danh hiệu Vương tử cơ mà.

- Thế nào? Sao mới đấy mà lại tịt ngòi rồi. Trước kia còn ngông nghênh lắm cơ mà.

Phía bên trái một cậu nhóc mặc mọt chiếc áo thun tím, quần kaki đen, tóc vuốt keo dựng ngược nhìn rất phong cách đang mặt mũi khinh bỉ lên tiếng giễu cợt đối thủ. Thái độ ngược lại rất bình tĩnh nắm chắc phần thắng.

- Hừ! Gary, mày cũng không cần phải phách lối. Dù cho tao có thua mày cũng chưa chắc có thể trụ tới trận chung kết chứ chưa nói tới giành được Vương tử.

- Hơn nữa tao cũng chưa chắc đã thua.

- Tiến lên đi! Snorlax

- Z… z…z…!

- Ặc! Snorlax???



Kết thúc chương 146.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện