Bất ngờ vì Snorlax hiện ra lại đang khò khò ngủ, cậu nhóc Chitaka huấn luyện viên thật có chút buồn khổ tuyệt vọng. Con Snorlax này là bạn chiến đấu ngày xưa của ông nội cậu bé. Nghe ông kể khi xưa nó đã từng là một trong những chiến tướng bất khả chiến bại của ông. Ấy là lời ông nội nói thế khi đám con cháu chê bai Snorlax lười biếng suốt ngày ngủ.

Và quả thật là nó ngủ suốt ngày thật…!!!

Đã vậy còn ăn quá nhiều. Việc nuôi nó chính là mục tiêu tốn lớn trong chi tiêu của gia đinh họ.

Lần này tranh đoạt danh hiệu Vương tử, giống như tất cả những người khác dù cho không tin rằng mình có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, được trèo lên ngôi Vương tử người người mơ ước kia, có điều cậu nhóc Chitaka cũng cố gắng đạt đến xuất chiến với tình trạng tốt nhất. Năn nỉ mãi ông nội mới cho phép cậu mang Snorlax tới đây. Ai dè…

Cậu chàng có chút buồn thiu không biết tiếp theo nên làm gì.

Lúc này vẫn còn là phần đầu buổi chiều, mỗi trận đấu chỉ cho phép dùng một pokemon cho nhau phân thắng bại, đến cuối buổi mới có thể tiến hành đấu 3 vs 3. Khổ cái Snorlax một khi đã ngủ thì không thể nào lay nó tỉnh dậy được. Này…

Chiến đấu làm sao bây giờ??? Biết vậy không dùng nó cho rồi.

Khả năng cậu nhóc Chitaka biết kẻ đáng ghét đứng bên kia biệt hiệu là tiểu bá vương của trường, tính tình ác liệt, kiêu ngạo, phách lối. Nói chung tên kia có đủ mọi thể loại tất xấu từ a đến z. Lũ con gái đúng là mắt bị mù mới luôn để ý tới hắn.

Chitaka lòng có chút chua chua nhận xét.

Rồi! Khả năng nhà nó có điều kiện a. Kinh nghiệm xương máu bao năm của các đấng đàn anh.

Nhà có điều kiện thì mới có gái theo.

Mà mà… vấn đề này không liên quan lắm.

Chính xác kinh nghiệm là trong cuộc tranh giành danh hiệu Vương tử ở tiểu học, đừng quản bình thường đối thủ gà hay không gà, trình độ không nói lên gì cả. Thậm chí đối phương không biết tí gì về pokemon cũng chẳng sao. Trên sân chỉ cần ném quả cầu pokeball ra rồi kêu to tấn công là xong. Đám con em nhà có điều kiện luôn có thể xuất ra những con pokemon mạnh mẽ dày dặn kinh nghiệm, để rồi hành hạ các bạn học nhà nghèo dễ như ăn cám… à không ăn cháo.

Cũng chính vì biết điều này nên gặp phải đối thủ lại là tên tiểu bá vương kia cậu nhóc Chitaka không thể không tung ngay ra chiến tướng bất khả chiến bại của ông nội.

Mỗi tội có vẻ như tình hình không được như mong muốn lắm~

Cậu nhóc vẻ mặt hoang mang đứng đó, phân vân có nên hay không sử dụng sự lựa chọn “ gọi điện thoại cho người thân “.

Này là bởi vì mỗi lần vũ hội tổ chức thường xuyên xuất hiện tình trạng pokemon đi mượn tới không muốn nghe lời người mang nó đến. Nhất là rất nhiều khi còn gây ra những rắc rối oái oăm, dở khóc dở cười. Dẫn đến sau này sân đấu đã có chính thức điều luật quy định, mỗi người tham gia đều có một lần sử dụng sự trợ giúp “ gọi điện thoại cho người thân “ nhờ giúp đỡ xử lý các tình huống đột phát. Tuy nhiên nếu tiếp tục xuất hiện lần hai mà không thể tự mình giải quyết thì sẽ bị phán thất bại vô điều kiện.

Hiển nhiên cậu nhóc Chitaka thật có chút không nỡ sớm như vậy sử dụng biện pháp phòng hộ này.

Con lạy thánh a la đanh, con lạy ngọc hoàng đại đế, lạy quan thế âm bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Con lạy ông nam tào, con lạy bà bắc đẩu. Các vị phù hộ độ trì cho con Snorlax của con nó tự mình tỉnh lại. Nếu được như thế thì ngày mồng một ngày rằm, ngày tết tây tết ta… con sẽ không ăn vụng đồ cúng trên bàn thờ các ngài nữa.

Con lạy thánh a la đanh, con lạy bà phật mẫu, con lạy kinh coran…~



- Làm gì kia???

Eric có chút khó hiểu hành động của đối phương.

Từ góc nhìn của cậu chàng, chỉ thấy đối diện hùng hùng hổ hổ nói có lý có tứ một thôi một hồi. Sau đó rất hoành tráng tung ra một con pokemon không biết là con gì to nằm kềnh trên mặt đất.

Mà sao cảm giác như con pokemon này đang… ngủ nhỉ???

Chẳng lẽ nó chỉ đánh nhau được trong lúc ngủ say.

Haizzz! Pokemon gì gì đó phiền phức nhất nhất rồi!

Hừm! Nếu không phải danh hiệu Vương tử này rất quan trọng, rất xứng với chính mình, bạn thân đây cũng không cần phải bỏ mất thời gian đi chơi để đến tham gia cái của nợ cuộc thi này. Cũng may việc cần làm có vẻ cũng không nhiều.

Eric tay sờ sờ bên hông. Hôm nay đến thi đấu cậu mang tất cả sáu con pokemon. Tuy rằng nghe nói một trận đấu tối đa chỉ được dùng ba con pokemon tham dự. Trận chung kết cũng như vậy, có điều dù sao mang nhiều hơn đề phòng bị thương hay mệt nhọc có cái mà thay đổi cũng tốt.

Tất nhiên sáu con pokemon Eric mang theo đều là lấy từ phía bố của cậu, cũng không biết ông ấy như người ta dùng tiền mua hay mượn lấy ở đâu. Nói chung khi Eric gặp được hình dạng của chúng cũng đều thật vô cùng giật mình. Tất cả có vẻ như đều rất mạnh mẽ. Và…

Lạ hoắc!!!

Buổi sáng cậu chỉ cần tung một con trong số đó cũng đủ vượt qua vòng loại một cách dễ dàng. Nghe đám người bên ngoài bảo đó là một con Kangaskhan rất hiếm thấy. Họ còn cho rằng nó là con chủ lực của cậu. Dù sao hình như ai tham gia thi cũng tung con mạnh nhất ran gay từ đầu. Ai bảo mọi người đều đi mượn đây. Không thể trông chờ vào lý giải sức mạnh của đối thủ từ biểu hiện trong ngày thường được.

Chỉ có Eric không rành lắm mới lựa chọn như vậy. Đến khi thi xong một hai trận mới biết thì cậu lại thấy nếu thay pokemon mới có vẻ là làm dư thừa. Thế là cậu cứ dùng một con Kangaskhan cho tới lúc này. Lúc Eric được cha giới thiệu qua thì hình như nó ngược lại là kẻ yếu nhất trong sáu con pokemon ông đưa cho.

Chiến thắng liên tục mùi vị tất nhiên là rất tuyệt vời. Thú thật là cảm giác đó làm cho Eric lâng lâng. Khả năng nghĩ tới kẻ mang lại điều đó là một con pokemon đang bụng mang dạ chửa phía trước mang đến. Này…

Thật là phiền!!!



Eric không thích pokemon!

Dù cho tất cả bạn bè xung quanh đều có sở thích ngược lại.

Hừm! Nếu mói rằng dù cả thế giới đều yêu thích pokemon cũng không thay đổi được tâm tính của cậu cũng không quá. Cũng bởi vì không thích pokemon cho nên kiến thức về chúng cậu mù tịt. Cậu có thể nói hàng giờ giới thiệu về đám người máy rô bốt đồ chơi đủ các loại cậu có hay những trò chơi điện tử đang hot nhất, ca khúc bốc lửa nhất, thậm chí tán phét về xe ô tô, thể thao… v v rất nhiều sở thích chung của đám con trai. Chỉ duy nhất về pokemon thì không ăn thua.

Đám bạn thân quen biết tính cách của cậu. Mỗi khi xuất hiện cùng nhau đều tránh không nói về pokemon để khỏi khiến cho cậu khó sử. Khả năng những kẻ khác.

Eric từng dạy dỗ không ít kẻ dám lấy chuyện không biết gì về pokemon để trêu chọc khiêu khích cậu. Ngược lại trong trường học cũng không phải ai cũng có pokemon và kè kè mang theo. Hơn nữa cậu đi học cũng có vệ sĩ đi cùng nên không sợ. Tóm lại cậu đã cho đám oắt con dám trêu chọc cậu biết thế nào là đai đen vovinam đích thực:v.

Ngược lại sau đó cậu ngoài ý muốn được mấy đứa con gái tỏ tình…

Xời!!!

… Một đám phiền phức!!!

Chẹp. Chuyện nhỏ không nhắc tới cũng được. (khà khà)

Nói trở lại, có vẻ như hình thể đối thủ lần này rất lớn. Hơn nữa phong cách chiến đấu rất quỷ dị. Tuy rằng không thích pokemon nhưng cũng không phải Eric là ngu ngốc. Thế là nghĩ nghĩ cậu quyết định tung con pokemon hình thể to nhất trong đội hình của mình.

Eric ánh mắt nhìn về đối thủ lần cuối. Tên kia cũng là một trong những tên từng ăn đòn của cậu. Đối phương biết rõ cậu không rành về pokemon nên còn cho rằng cậu chắc chắn không thể đạt được danh hiệu Vương tử lần này.

Hừ hừ… Có lẽ rất nhiều người đều cho là như thế đi.

Hắc! Đã như vậy cả bọn hãy chống mắt lên mà coi ta đây cướp lấy danh hiệu Vương tử như thế nào.

Trên chiến lược khinh thường đối thủ có thể. Tuy nhiên trở về xây dựng chiến thuật thực tế thì không thể coi thường bất cứ người nào.

Không chỉ con pokemon địch hành động kì lạ, oắt con kia biểu hiện cũng rất kì quái. Từ lúc tung pokemon xong đến giờ nó chỉ đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại lẩm bà lẩm bẩm như yểm bùa.

Nói tới yểm bùa Eric lại thấy ghê ghê. Nghe đồn trên đời có người biết lợi dụng sức mạnh pokemon để yểm bùa nguyền rủa giết chết người khác trong vô hình. Nói chung khá là rùng rợn. Có điều tin là cho mười cá lá gan tên kia cũng không dám làm thế.

- Này!!! Bên xanh vẫn ổn cả chứ?

- Xuất pokemon đi mọi người đang chờ!

Ông thầy trọng tại rất bất mãn vì biểu hiện của hai thí sinh trên sân đấu lúc này. Bên đỏ học sinh Chitaka rõ ràng xảy ra vấn đề trục trặc pokemon không nghe lời. Vốn dĩ cần lên tiếng hỏi thăm cậu ta. Khả năng bên xanh này còn oái oăm hơn. Ai đời đối phương tung pokemon ra từ bao giờ mà mình cứ đứng chình ình ra đấy.

Khốn nạn! Bày vẻ mặt lạnh ấy cho ai xem.

Học sinh thời nay a…

Thật là càng ngày càng đi xuống.

Cũng may ông thầy trọng tài biết chức trách của mình là gì nên cũng chỉ giấu oán hận trong bụng mà thôi. Nghe nói bên xanh gia cảnh rất khủng bố, thôi thì nó có bị ngu ngốc cũng cố mà dạy, mà hầu chứ biết làm sao. Cũng may đối phương nghe xong nhắc nhở có vẻ đã phản ứng lại.



Lời nói của ông thầy trọng tài làm Eric bừng tỉnh. Sau lưng tự nhiên thấm đẫm mồ hôi lạnh từ bao giờ. Eric đột nhiên có chút quẫn bách ngượng khó tả. Thì ra là cậu vẫn sợ chết. Đã vậy còn bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.

Quả nhiên…

Thế giới sẽ đẹp biết bao nếu không có pokemon!

Mà mà… so với phong cách khốc huyễn bình thường, ngày hôm nay mục tiêu quá quan trọng khiến cậu có chút tâm tình không ổn định.

Bình tĩnh… bình tĩnh… Chiến thắng nhất định sẽ thuộc về mày!

- Đã biết!

Eric giọng rất khốc trả lời trọng tài nhằm che giấu bối rối. Đầu thì cực nhanh một lần nữa soát lại tất cả tránh gây ra sai lầm không thể cứu vãn.

Thôi được rồi. Để an toàn không sai sót…

Vậy cứ làm như thế đi.

Cũng không chần chờ nữa, cậu tung ra pokeball chứa con pokemon to lớn nhất. Một quyết thắng bại thôi. Tin rằng cậu sẽ không thua.

- Như vậy… ra đi nào!



Kết thúc chương 147.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện