Từ sân bay lại ngồi xe lửa mất nửa ngày, xa xa mới nhìn thấy bức tường màu xám. Lâm Lạc Ninh lay tỉnh người đang dựa vào vai mình ngủ, mang hành lý xuống xe.

Chân trời là một mảnh ráng đỏ diễm hồng, con sông men theo hai bên đường cái thật dài, vậy mà chỉ có hàng cây đứng song song, đập vào mặt là gió đông bắc trong trẻo nhưng lạnh thấu xương.

Mùi vị quê hương thân thiết khiến trong lòng dấy lên sự ấm áp, Lâm Lạc Ninh hưng phấn đi nhanh vài bước, cảm thấy không thích hợp lại quay đầu.

Người đàn ông mặc áo măng tô tao nhã tóc dựng thành từng nhúm, đang trong cơn buồn ngủ nên đứng ở tại chỗ ngủ gật. Lâm Lạc Ninh cười sờ sờ chóp mũi đỏ bừng của anh, Tề Hạo mới mơ màng mở mắt ra,”Đến rồi à?”

“Chưa……” Lâm Lạc Ninh quấn khăn quàng cổ của anh thêm một vòng,”Phía trước là trạm xe buýt, ngồi mấy trạm mới về đến nhà……”

“Ừ……” Người đàn ông bị gió lạnh thổi thanh tỉnh nhận hành lý từ tay cậu, thuận thế cười xấu xa cầm tay cậu nhét vào túi áo mình.”Như vậy sẽ không lạnh nữa……”

Trong mắt người khác chẳng qua thấy hai người đi sát vào nhau, nhưng thực sự họ đang dựa vào nhau, tựa như trước kia, hay sau này, sẽ luôn là như vậy.

Gõ cửa một căn nhà, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt kinh hỉ của mẹ.”Tiểu Ninh!”

“Mẹ……”

Còn chưa nói xong, đã thấy tiếng bước chân cha từ trong phòng,”Sao về mà không nói một tiếng? Hại bố mẹ chưa chuẩn bị gì hết……”

“Nói trước rồi bố mẹ lại bận rộn cả ngày……” Lâm Lạc Ninh cười kéo Tề Hạo phía sau đến,”Bố, mẹ, đây là Tề Hạo học cùng lớp đại học với con, cũng là tổng giám đốc công ty con hiện giờ……”

“Cháu chào bác trai bác gái……”

“Được rồi, được rồi, mau vào trong ngồi đi……” Bà Lâm cao hứng đến nỗi không nghĩ được câu nào khác, vội vàng đẩy họ vào nhà.

Lâm Lạc Ninh cất hành lý trong phòng ngủ xong, khi bước ra đã thấy Tề Hạo bị bố mình vây quanh, vỏ hạt dưa vỏ kẹo tràn đầy một bàn.

“Tiểu Tề, mấy năm nay Tiểu Ninh không làm phiền cháu chứ?” Ông Lâm nói rồi đưa hạt dưa cho anh.

“Bác nói gì vậy, đây là việc cháu nên làm mà.” Tề Hạo cười, vẻ mặt thân thiết chính trực, thừa dịp không ai chú ý mới liếc nhìn Lâm Lạc Ninh.

Lâm Lạc Ninh nhịn cười, đi vào phòng bếp giúp mẹ.

“Đứa nhỏ này thật sự là, mang bạn bè về cũng không nói cho bố mẹ biết……” Bà Lâm vừa bày đồ ăn vừa oán giận.

“Mẹ giận sao?”

“Sao có thể, Tiểu Tề kia bộ dáng tốt, lại giỏi giang như vậy, mẹ chỉ sợ thất lễ với người ta……” Bà Lâm mở tủ lạnh, mặt nhăn nhíu,”Để mẹ ra ngoài mua ít thức ăn, đứa nhỏ kia vừa nhìn đã biết là người giàu có, chắc không quen ăn cơm rau dưa……”

“Mẹ……” Lâm Lạc Ninh dở khóc dở cười,” Tề Hạo với con…… là bạn tốt, sẽ không so đo như thế đâu, mẹ không cần khách khí như vậy.”

“Cứ nghĩ con ở đất khách quê người phải chịu không ít khổ cực, nhưng hiện tại thấy con có thể quen một người bạn tốt như thế, lại là tổng giám đốc của con, mẹ an tâm lắm……” Bà Lâm vui mừng nắm tay cậu,”Thế khi nào con mới đưa bạn gái về……”

Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, miễn cưỡng cười nói:”Chuyện tình cảm, phải chờ duyên phận ạ.”

“Con là người thật thà, không chủ động sao mà có bạn gái được? Con gái bây giờ ghê gớm lắm …… Tiểu Tề nhất định là có bạn gái rồi phải không?”

“Cậu ta cũng chưa có……”

Bà Lâm oán trách nhìn cậu,”Thực không hiểu người trẻ tuổi trong lòng suy nghĩ cái gì…… Quên đi quên đi, lại đây giúp mẹ vo gạo nào.”

Làm việc mới có thể phân tán suy nghĩ phức tạp, tình cảm đã dần dần ngấm sâu. Chẳng lẽ nhanh như thế, đã đến lúc cậu nên lựa chọn sao? Có Tề Hạo ở đây, căn nhà vốn yên tĩnh giờ náo nhiệt hơn rất nhiều. Người kia biết cách khiến người già vui, cứ mở miệng là các cụ lại cười ha ha.

Giống như bị không khí ấm áp cuốn hút, Lâm Lạc Ninh cũng không tự chủ mà lộ ra nụ cười thản nhiên.

Ăn xong cơm chiều, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng pháo đì đùng. Ngày mai mới là giao thừa, nhưng niềm vui đã sớm ở trong lòng người.

“Tiểu Tề, trong nhà phòng nhỏ, mấy ngày này phiền cháu với Tiểu Lâm ở chung vậy……”

“Bác gái đừng khách khí thế, là cháu quấy rầy mọi người mới phải……”

Lâm Lạc Ninh ở trong phòng tìm thêm chăn nghe anh nghiêm trang trả lời như vậy, cười khổ lắc đầu.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, bản thân bị người phía sau lao vào ôm cổ.”Không cần phiền toái như vậy, chúng ta một giường một chăn là đủ rồi……”

“Nếu như bị mẹ em phát hiện sẽ nghi ngờ……” Lâm Lạc Ninh nhanh chóng giãy khỏi lồng ngực anh,”Hơn nữa, không phải đã nói sẽ có quy củ sao?”

“Anh rất quy củ mà……” Tề Hạo đoạt lấy chăn trong tay cậu, chồng sang một bên, một lần nữa thiếp đi,”Anh muốn chúng ta dựa sát nhau ngủ……”

Đối với lời nói ngọt như đường này, Lâm Lạc Ninh biết bản thân chưa bao giờ có cách nào cự tuyệt.

Cái chăn lạnh lẽo nhờ thân nhiệt hai người rất nhanh trở nên ấm áp, ở chính nơi mình đã lớn lên, cảm thụ hơi thở của người bên cạnh, bỗng nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Tựa hồ từ rất lâu trước kia anh đã ở bên mình, luôn luôn như thế, chưa từng rời xa.

Tay Tề Hạo chậm rãi lướt qua, ôm lấy cậu.

Ánh sáng pháo hoa lóe lên, xuyên qua tấm màn mỏng, cậu chậm rãi xoay người, đem mặt vùi vào lồng ngực ấm áp của người kia.

Không ai lên tiếng, dường như họ chỉ muốn nghe tiếng tim đập của nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện