Giao thừa náo nhiệt qua nhanh trong tiếng pháo nổ và hương bánh chẻo thoảng bay. Đại thiếu gia chưa từng vào bếp kia cũng nặn được mấy viên bánh tròn vo, nấu chín mà không bị vỡ.

Lần đầu tiên cha mẹ không bắt cậu cùng đi chúc Tết họ hàng, mà cố ý để cậu lại chăm sóc Tề Hạo. Đưa anh đi thăm mấy địa điểm nổi danh, cũng là để thưởng thức khí hậu lúc này.

Tề Hạo ra vẻ hưng trí bừng bừng, nhưng Lâm Lạc Ninh biết chẳng qua là ngụy trang thôi. Ngay cả mình cũng cảm thấy chán nản, càng không nói đến người quen được nuông chiều như anh.

“Hay là xem những nơi em đã lớn lên đi……” Sau một hồi đi dạo phát chán, anh bỗng nhiên đề nghị.”Ví dụ như nhà trẻ, tiểu học, trung học, hoặc là chỗ vui chơi……”

“Những chỗ đó á?”

“Ừ, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú……”

Đưa anh tới chỗ tảng đá Tử Lộ, nơi hai mươi mấy năm nay không tới, hy vọng nó vẫn còn dáng vẻ năm xưa. Những tòa nhà không cao, tường vàng ngói đỏ, chỉ là đã lộ ra chút vết tích loang lổ của tháng năm.

“Trước đây em rất thích ở nhà, chẳng ngày nào muốn đi nhà trẻ, nhưng lại không có cách nào khác. Thế là buổi chiều mẹ đến nhà trẻ đón em, đều mang theo một bắp ngô làm phần thưởng nếu nghe lời, đó là thời gian vui vẻ nhất……”

“Sau này học tiểu học, dần trở nên nghịch ngợm, mỗi ngày đều đùa nghịch khiến toàn thân đầy đất cát mới về nhà, luôn luôn bị mắng……”

Cứ thế, khi đi qua mỗi một nơi, những thứ tưởng rằng đã lãng quên lại hiện lên ngay trước mắt.

“Không thể ngờ một người dịu dàng như Lạc Ninh hiện tại cũng từng bướng bỉnh như thế……” Tề Hạo cười trêu tức, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nhu tình.

Trong không gian chợt có bông tuyết bay bay, dừng lại trên mi mắt anh. Mi mắt khẽ chớp, chậm rãi tới gần mình.

Ngõ nhỏ không người, môi tự nhiên cứ thế dán lại với nhau. Vì lạnh mà mềm mại xúc cảm, mang theo hơi thở tươi mát.

Dịu dàng khẽ liếm lên hai cánh hoa, gần giống một cái hôn, nhưng khiến lòng người xao động hơn bất kỳ cuộc hoan ái nào trong quá khứ.

Tuyết dần dần như lông ngỗng bay lả tả, hai người lại hồn nhiên không nhận thấy.

Miệng lưỡi giao triền, mười ngón tay đan chặt.

Không hề nổi lên ham muốn.

Khi về tới nhà đã là chạng vạng, quần áo đều bị tuyết làm ẩm ướt, bà Lâm từ phòng bếp đi ra, vừa nhận lấy áo khoác của họ vừa oán giận,”Tuyết rơi nhiều như thế, sao không trú ở đâu một chút?”

Tề Hạo theo bản năng nhìn Lâm Lạc Ninh, đồng thời bắt gặp ánh mắt đối phương, nhìn nhau cười, đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Tiểu Ninh này, hôm nay bố mẹ đến nhà bác cả, con của anh họ con đã biết nói rồi đấy ……” Trên bàn cơm, bà Lâm cười dài đưa một bát canh sang,”Đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật sự đáng yêu……”

Lâm Lạc Ninh cười cười,”Lần sau rảnh con sẽ sang chơi……”

“Cả em họ con nữa, sang năm sẽ đính hôn, cô dâu tương lai hôm nay cũng đến, rất xinh đẹp……”

“Vâng……”

“Vậy con……”

Chiếc đũa trong tay Tề Hạo đột nhiên ngừng lại, người bên cạnh lặng lẽ và cơm, thế nhưng chẳng ăn được mấy miếng.

“Tiểu Ninh, mẹ con cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con hiện tại đã hai mươi bảy, cho dù không kết hôn, cũng nên có bạn gái ……” Ông Lâm chặn lời vợ, cười vỗ vai Lâm Lạc Ninh.

“Bác trai bác gái, kỳ thật hiện tại là lúc nên tập trung vào sự nghiệp, mấy chuyện này sẽ khiến cậu ấy phân tâm, cháu cũng không còn trợ thủ đắc lực nữa……” Tề Hạo mỉm cười khuyên giải, nhưng không ngờ lại bị ngắt lời.

“Con biết rồi, bố, mẹ, con sẽ suy nghĩ.”

Ông bà Lâm tỏ vẻ yên tâm, bàn ăn lại trở về không khí náo nhiệt như cũ. Tề Hạo trố mắt, trong lòng không biết vì sao có chút không thoải mái.

Hai người ngây người ở mấy ngày tại nhà cha mẹ Lâm Lạc Ninh, hết ngày nghỉ sẽ trở về. Rõ ràng vẫn giống như trước đây, nhưng Tề Hạo lại bị mấy câu nói kia quẩn quanh trong đầu, khiến tâm trạng không yên.

Đến tột cùng là cậu đang tìm cớ với cha mẹ, hay là cậu …… đang nói thật? Ở phòng khách xem TV, nhưng ngay cả một hình ảnh cũng không để ý. Do dự nửa ngày, Tề Hạo vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi người trong lòng.

“Em tính đến bao giờ mới nói cho bố mẹ biết chân tướng?”

“Cái gì?”

“Thì come out đấy, thật sự em không thể kết hôn với phụ nữ mà……”

Lâm Lạc Ninh nhìn anh một cái thật sâu,”Anh còn nhớ em đã nói gì với anh không, em không phải gay……”

Tề Hạo lập tức cứng đờ, há hốc mồm, lại không biết phải nói cái gì.

Xác thực, cậu từng nói như vậy. Mà nếu thật sự như thế, thì vì cái gì cậu lại cùng mình……

“Cho nên, nếu gặp được người thích hợp, vài năm nữa em sẽ kết hôn cũng không chừng……”

Trong lòng không hiểu sao chợt trở nên mất mát, Tề Hạo không thể tin mà nhìn về phía cậu, Lâm Lạc Ninh lại đột nhiên cười rộ lên.

“Em đùa đấy.”

Tề Hạo tức giận đẩy cậu ngã trên sofa, hung hăng đè chặt cậu.”Không có việc gì làm hay sao, lại lấy anh ra làm trò cười?! Xem anh dạy dỗ em thế nào……”

Lâm Lạc Ninh giữ chặt bàn tay không an phận ấy, lẳng lặng nhìn anh.”Nếu là thật thì sao?”

Bị ánh mắt trong trẻo nhưng thâm thúy kia nhìn, Tề Hạo hoảng hốt, cúi người chặn lại bờ môi cậu.

…………
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện