Tân Hải là một thành phố không đêm, khi màn đêm buông xuống, cũng là lúc rất nhiều thứ bắt đầu, thành phố này không có hai từ nghỉ ngơi, dù là lúc đêm khuya, đèn đuốc vẫn cứ rực rỡ như cũ.
Ở một góc của Tân Hải, trung tâm thành phố không đêm, ba cô gái trẻ tuổi bước chân vào một quán bar.
Bạch Sở Sở là một cô gái có dáng người thanh thuần, hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của cô, để chúc mừng cô thành niên, mấy người bạn cô giật dây cô cúp học, dẫn cô đi nơi mà chỉ người trưởng thành mới có thể đi.
Mấy cô gái khác đều trang điểm đậm, lông mi giả dày đến nỗi đặt một cái bút lên cũng được, trong đám người chỉ có mình Bạch Sở Sở là không trang điểm, ngay cả quần áo cũng khác xa, cô mặc một bộ váy ngắn hoa nhỏ nhạt màu, vẫn là lục tung tủ quần áo của bạn mới kiếm ra được.
"Tớ..." Nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong, Bạch Sở Sở muốn lùi bước, "Hay là tớ không vào, chơi ở ngoài là được rồi."
Cha mẹ cô đều là bác sĩ, có gia sư dạy tại nhà, từ nhỏ đến lớn là một cô bé ngoan ngoan trong mắt người lớn, những nơi như bar các thứ, trước đây có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Nhìn cô lùi bước, người bạn số một của cô là Thẩm Hoan Duyệt đứng phía sau đẩy một cái: "Sở Sở cậu sợ cái gì, chúng tớ đang dẫn cậu đi va chạm xã hội, ở trong vui lắm!"
Một người bạn khác tên Hà Diệu đứng ra, giả bộ không vui: "Sở Sở cậu bảo hôm nay để chúng tớ sắp xếp mà, sao bây giờ cậu lại muốn đi? Đây là món quà đặc biệt mà bọn tớ dày công chuẩn bị cho cậu."
Nhìn thấy bạn không vui, Bạch Sở Sở thấy chân tay luống cuống, cô nhìn chốn ăn chơi trác táng, nuốt nước miếng: "Diệu Diệu đừng giận, chúng mình đi thôi."
Thấy Bạch Sở Sở đồng ý, Hà Diệu lập tức vui vẻ ra mặt: "Tớ nói này Sở Sở, bình thường cậu yên tĩnh quá, nhiều năm làm gái ngoan rồi, hôm nay chị đây mang cậu đi chơi thật vui!"
Bước vào bar, Bạch Sở Sở bị ánh đèn trong đó làm hoa mắt, Hà Diệu giúp cô lấy đồ ăn vặt, Thẩm Hoan Duyệt thì lấy chút đồ uống nhẹ cho cô.
Chơi một lúc, Thẩm Hoan thừa lúc Bạch Sở Sở không chú ý, nháy mắt với Hà Diệu một cái, hai người ngầm hiểu ý mà nở nụ cười.
Nếu đã đến bar, lại còn là người lớn mười tám tuổi, đương nhiên phải chơi cái gì vui một chút.
Hà Diệu cầm menu rượu, "Sở Sở, nước trái cây này vị ngon lắm, cậu có muốn uống thử hay không."
Bạch Sở Sở mới vừa uống coca xong, cô không thích vị của coca, nghe Hà Diệu nói thế, liền nhìn một cái, đó là một loại nước trái cây hỗn hợp nhìn rất đẹp, hồng hồng trắng trắng, vị chắc cũng ngon lắm.
"Hình như trong đó có cả rượu..."
"Lần trước tớ đến đây tớ uống cái này." Thẩm Hoan Duyệt đánh gãy lời của Bạch Sở Sở, đưa cho Hà Diệu một ánh mắt, "Trong đây có ít rượu lắm, không say được, mà vị ngon, Sở Sở à hôm nay là sinh nhật cậu, không uống rượu sao mà được, chỉ gọi một ly này thôi!"
Hai ngươi cậu một lời tớ một lời liền gọi luôn ly rượu đó cho Bạch Sở Sở, mà Bạch Sở Sở là người trong cuộc lại không nói được một câu, để hai người kia quyết định cả.
Cân nhắc đến chuyện Bạch Sở Sở lúc thường rất yên tĩnh ngoan ngoãn, hai người không dám chơi quá điên, chỉ dám gọi một ly cocktail ngọt, như là rượu trái cây thường mà thôi. Nhưng mà nồng độ cồn của cái này hơi lớn, người bình thường uống một ly đã đảo điên, Bạch Sở Sở bé giờ chưa uống rượu chắc chỉ uống được một phần ba.
Từ trước tới giờ Bạch Sở Sở luôn là một cô gái ngoan trong mắt mọi người, yên tĩnh nghe lời, không làm chuyện gì khác người, cho nên dù ba người là bạn thân, hai người kia lớn vậy rồi cũng có hoặc ít hoặc nhiều lịch sử đen tối, mà Bạch Sở Sở thì một chút lịch sử đen tối cũng không có!
Cho nên ngày mà Bạch Sở Sở chính thức trưởng thành, hai người mới mang cô đến bar đêm, muốn nhìn thử bộ dáng xấu hổ của cô khi uống say.
Ly "nước trái cây" này quả thực uống rất ngon, chua chua ngọt ngọt, vị thanh thuần, Bạch Sở Sở uống một ngụm nhỏ trước, không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa.
Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt nhìn nhau nở nụ cười, trao đổi với nhau ánh mắt "cậu hiểu".
Uống hai ngụm, Bạch Sở Sở thấy đầu hơi choáng váng, cô tưởng là vì tiếng nhạc trong bar mới bị thế, âm lượng quá lớn làm tai bị ù, cô muốn đi rửa mặt hóng gió một lúc. Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Hoan Duyệt và Hà Diệu, một người đang nhảy trên sàn, một thì đang nói chuyện với người đàn ông khác hết sức sôi nổi, cô cũng không gọi đi cùng nữa, tự đi toilet.
Hành lang toilet cũng xanh vàng rực rỡ, trang trí sắc màu, nhạc vào đến đây thì có nhỏ đi, mà Bạch Sở Sở lại càng thấy đau đầu, ánh đèn trong hành lang như gợn sóng nước, làm cô váng đầu không mở được mắt ra.
Đi chưa được hai bước, chân cô mềm nhũn, đâm đầu vào một lồng ngực ấm áp, cũng may người kia đỡ lấy cô, lúc đó mới không làm cô ngã xuống đất.
"Xin, xin lỗi." Bạch Sở Sở hoảng hốt nói xin lỗi, lại không nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt người đàn ông kia.
+++++
Trong trường cấp ba Tân Hải, đèn vẫn cứ sáng, bây giờ mới là tháng ba, vừa khai giảng, khí lạnh vẫn chưa hết, Long Thiên mặc một chiếc áo khoác xám cầm xấp bài thi, vào lớp 12-4.
Hắn đã dạy ở trường này được hơn hai năm, sau khi hấp thụ hết sức mạnh của hắn, Chủ Thần càng thêm mạnh mẽ, thế giới này ngày càng giống thế giới thực. Hai năm qua hắn sống rất tốt, học sinh cũng không gây ra chuyện gì to tát, cấp trên lúc nào rảnh rang sẽ sang tâm sự, phụ huynh học sinh cũng rất hiểu lí lẽ.
Đối với cuộc sống bây giờ, Long Thiên hết sức hài lòng, sức mạnh của hắn đang thong thả khôi phục, tuy vẫn chưa trở lại thời kì đỉnh cao, mà cũng sắp rồi.
Luân hồi trăm lần, ngàn lần, tinh thần lực của Long Thiên vô cùng vô cùng mạnh, tuy trước đó bị Chủ Thần đoạt hết sức mạnh, mà thân thể của hắn, não bộ của hắn, Chủ Thần không hề đụng đến, giống như Chủ Thần hút cạn nước của một cái hồ, nhưng không hề lấy nước của dòng sông cạnh nó, hắn khôi phục lại sức mạnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chủ Thần và năng lượng của hắn khác nhau, cơ thể Long Thiên chưa được sức mạnh là có hạn mức, chính là dạng một hồ nước bị đầy rồi sẽ tràn ra, mà Chủ Thần thì lại không có hạn mức cho việc chứa đựng năng lượng.
Hơn nữa theo Long Thiên biết, Chủ Thần sinh ra được sức mạnh cực chậm, sức mạnh có được đều là do đi cướp cả, cho nên khi tinh thần lực của hắn bị rút khô, Chủ Thần không nuốt chửng hắn, biết được điểm yếu của Long Thiên, Chủ Thần đương nhiên phải đem hắn làm nguồn sung năng lâu dài.
Cửa phòng học mở ra, Long Thiên để bài thi lên bàn, mở miệng nói: "Lớp phó học tập phát bài cho các bạn đi, tối nay chúng ta chữa đề... Bạch Sở Sở đâu rồi?"
Một nữ sinh giơ tay lên: "Thầy Long, Bạch Sở Sở thấy không khỏe, xin phép nghỉ một ngày, bạn ấy đang ở phòng kí túc nghỉ ngơi."
Long Thiên gật gật đầu, tất nhiên là hắn đã biết Bạch Sở Sở không ở trong phòng ngủ, thừa dịp lớp phó học tập đi phát bài, Long Thiên đem tinh thần lực khuếch tán ra, rất nhanh đã tìm ra bar đêm.
Chuyện này làm Long Thiên nhíu mày lại, Bạch Sở Sở là một học sinh rất ngoan ngoãn, sao lại xuất hiện ở bar đêm cho được? Chưa đến một giây, tinh thần lực của hắn đã tìm được vị trí chính xác của Bạch Sở Sở, dưới ánh sáng tù mù của bar đêm, Bạch Sở Sở bị một tên nhìn có vẻ thiếu gia nửa ôm, đi đến một nơi bí mật của quán.
Nhìn Bạch Sở Sở bước thấp bước cao, mơ mơ màng màng, chắc chắn đã uống say rồi.
"Các em tự học trước đi." Long Thiên để lại câu đó, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Ở một góc của Tân Hải, trung tâm thành phố không đêm, ba cô gái trẻ tuổi bước chân vào một quán bar.
Bạch Sở Sở là một cô gái có dáng người thanh thuần, hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của cô, để chúc mừng cô thành niên, mấy người bạn cô giật dây cô cúp học, dẫn cô đi nơi mà chỉ người trưởng thành mới có thể đi.
Mấy cô gái khác đều trang điểm đậm, lông mi giả dày đến nỗi đặt một cái bút lên cũng được, trong đám người chỉ có mình Bạch Sở Sở là không trang điểm, ngay cả quần áo cũng khác xa, cô mặc một bộ váy ngắn hoa nhỏ nhạt màu, vẫn là lục tung tủ quần áo của bạn mới kiếm ra được.
"Tớ..." Nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong, Bạch Sở Sở muốn lùi bước, "Hay là tớ không vào, chơi ở ngoài là được rồi."
Cha mẹ cô đều là bác sĩ, có gia sư dạy tại nhà, từ nhỏ đến lớn là một cô bé ngoan ngoan trong mắt người lớn, những nơi như bar các thứ, trước đây có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Nhìn cô lùi bước, người bạn số một của cô là Thẩm Hoan Duyệt đứng phía sau đẩy một cái: "Sở Sở cậu sợ cái gì, chúng tớ đang dẫn cậu đi va chạm xã hội, ở trong vui lắm!"
Một người bạn khác tên Hà Diệu đứng ra, giả bộ không vui: "Sở Sở cậu bảo hôm nay để chúng tớ sắp xếp mà, sao bây giờ cậu lại muốn đi? Đây là món quà đặc biệt mà bọn tớ dày công chuẩn bị cho cậu."
Nhìn thấy bạn không vui, Bạch Sở Sở thấy chân tay luống cuống, cô nhìn chốn ăn chơi trác táng, nuốt nước miếng: "Diệu Diệu đừng giận, chúng mình đi thôi."
Thấy Bạch Sở Sở đồng ý, Hà Diệu lập tức vui vẻ ra mặt: "Tớ nói này Sở Sở, bình thường cậu yên tĩnh quá, nhiều năm làm gái ngoan rồi, hôm nay chị đây mang cậu đi chơi thật vui!"
Bước vào bar, Bạch Sở Sở bị ánh đèn trong đó làm hoa mắt, Hà Diệu giúp cô lấy đồ ăn vặt, Thẩm Hoan Duyệt thì lấy chút đồ uống nhẹ cho cô.
Chơi một lúc, Thẩm Hoan thừa lúc Bạch Sở Sở không chú ý, nháy mắt với Hà Diệu một cái, hai người ngầm hiểu ý mà nở nụ cười.
Nếu đã đến bar, lại còn là người lớn mười tám tuổi, đương nhiên phải chơi cái gì vui một chút.
Hà Diệu cầm menu rượu, "Sở Sở, nước trái cây này vị ngon lắm, cậu có muốn uống thử hay không."
Bạch Sở Sở mới vừa uống coca xong, cô không thích vị của coca, nghe Hà Diệu nói thế, liền nhìn một cái, đó là một loại nước trái cây hỗn hợp nhìn rất đẹp, hồng hồng trắng trắng, vị chắc cũng ngon lắm.
"Hình như trong đó có cả rượu..."
"Lần trước tớ đến đây tớ uống cái này." Thẩm Hoan Duyệt đánh gãy lời của Bạch Sở Sở, đưa cho Hà Diệu một ánh mắt, "Trong đây có ít rượu lắm, không say được, mà vị ngon, Sở Sở à hôm nay là sinh nhật cậu, không uống rượu sao mà được, chỉ gọi một ly này thôi!"
Hai ngươi cậu một lời tớ một lời liền gọi luôn ly rượu đó cho Bạch Sở Sở, mà Bạch Sở Sở là người trong cuộc lại không nói được một câu, để hai người kia quyết định cả.
Cân nhắc đến chuyện Bạch Sở Sở lúc thường rất yên tĩnh ngoan ngoãn, hai người không dám chơi quá điên, chỉ dám gọi một ly cocktail ngọt, như là rượu trái cây thường mà thôi. Nhưng mà nồng độ cồn của cái này hơi lớn, người bình thường uống một ly đã đảo điên, Bạch Sở Sở bé giờ chưa uống rượu chắc chỉ uống được một phần ba.
Từ trước tới giờ Bạch Sở Sở luôn là một cô gái ngoan trong mắt mọi người, yên tĩnh nghe lời, không làm chuyện gì khác người, cho nên dù ba người là bạn thân, hai người kia lớn vậy rồi cũng có hoặc ít hoặc nhiều lịch sử đen tối, mà Bạch Sở Sở thì một chút lịch sử đen tối cũng không có!
Cho nên ngày mà Bạch Sở Sở chính thức trưởng thành, hai người mới mang cô đến bar đêm, muốn nhìn thử bộ dáng xấu hổ của cô khi uống say.
Ly "nước trái cây" này quả thực uống rất ngon, chua chua ngọt ngọt, vị thanh thuần, Bạch Sở Sở uống một ngụm nhỏ trước, không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa.
Hà Diệu và Thẩm Hoan Duyệt nhìn nhau nở nụ cười, trao đổi với nhau ánh mắt "cậu hiểu".
Uống hai ngụm, Bạch Sở Sở thấy đầu hơi choáng váng, cô tưởng là vì tiếng nhạc trong bar mới bị thế, âm lượng quá lớn làm tai bị ù, cô muốn đi rửa mặt hóng gió một lúc. Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Hoan Duyệt và Hà Diệu, một người đang nhảy trên sàn, một thì đang nói chuyện với người đàn ông khác hết sức sôi nổi, cô cũng không gọi đi cùng nữa, tự đi toilet.
Hành lang toilet cũng xanh vàng rực rỡ, trang trí sắc màu, nhạc vào đến đây thì có nhỏ đi, mà Bạch Sở Sở lại càng thấy đau đầu, ánh đèn trong hành lang như gợn sóng nước, làm cô váng đầu không mở được mắt ra.
Đi chưa được hai bước, chân cô mềm nhũn, đâm đầu vào một lồng ngực ấm áp, cũng may người kia đỡ lấy cô, lúc đó mới không làm cô ngã xuống đất.
"Xin, xin lỗi." Bạch Sở Sở hoảng hốt nói xin lỗi, lại không nhìn thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt người đàn ông kia.
+++++
Trong trường cấp ba Tân Hải, đèn vẫn cứ sáng, bây giờ mới là tháng ba, vừa khai giảng, khí lạnh vẫn chưa hết, Long Thiên mặc một chiếc áo khoác xám cầm xấp bài thi, vào lớp 12-4.
Hắn đã dạy ở trường này được hơn hai năm, sau khi hấp thụ hết sức mạnh của hắn, Chủ Thần càng thêm mạnh mẽ, thế giới này ngày càng giống thế giới thực. Hai năm qua hắn sống rất tốt, học sinh cũng không gây ra chuyện gì to tát, cấp trên lúc nào rảnh rang sẽ sang tâm sự, phụ huynh học sinh cũng rất hiểu lí lẽ.
Đối với cuộc sống bây giờ, Long Thiên hết sức hài lòng, sức mạnh của hắn đang thong thả khôi phục, tuy vẫn chưa trở lại thời kì đỉnh cao, mà cũng sắp rồi.
Luân hồi trăm lần, ngàn lần, tinh thần lực của Long Thiên vô cùng vô cùng mạnh, tuy trước đó bị Chủ Thần đoạt hết sức mạnh, mà thân thể của hắn, não bộ của hắn, Chủ Thần không hề đụng đến, giống như Chủ Thần hút cạn nước của một cái hồ, nhưng không hề lấy nước của dòng sông cạnh nó, hắn khôi phục lại sức mạnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chủ Thần và năng lượng của hắn khác nhau, cơ thể Long Thiên chưa được sức mạnh là có hạn mức, chính là dạng một hồ nước bị đầy rồi sẽ tràn ra, mà Chủ Thần thì lại không có hạn mức cho việc chứa đựng năng lượng.
Hơn nữa theo Long Thiên biết, Chủ Thần sinh ra được sức mạnh cực chậm, sức mạnh có được đều là do đi cướp cả, cho nên khi tinh thần lực của hắn bị rút khô, Chủ Thần không nuốt chửng hắn, biết được điểm yếu của Long Thiên, Chủ Thần đương nhiên phải đem hắn làm nguồn sung năng lâu dài.
Cửa phòng học mở ra, Long Thiên để bài thi lên bàn, mở miệng nói: "Lớp phó học tập phát bài cho các bạn đi, tối nay chúng ta chữa đề... Bạch Sở Sở đâu rồi?"
Một nữ sinh giơ tay lên: "Thầy Long, Bạch Sở Sở thấy không khỏe, xin phép nghỉ một ngày, bạn ấy đang ở phòng kí túc nghỉ ngơi."
Long Thiên gật gật đầu, tất nhiên là hắn đã biết Bạch Sở Sở không ở trong phòng ngủ, thừa dịp lớp phó học tập đi phát bài, Long Thiên đem tinh thần lực khuếch tán ra, rất nhanh đã tìm ra bar đêm.
Chuyện này làm Long Thiên nhíu mày lại, Bạch Sở Sở là một học sinh rất ngoan ngoãn, sao lại xuất hiện ở bar đêm cho được? Chưa đến một giây, tinh thần lực của hắn đã tìm được vị trí chính xác của Bạch Sở Sở, dưới ánh sáng tù mù của bar đêm, Bạch Sở Sở bị một tên nhìn có vẻ thiếu gia nửa ôm, đi đến một nơi bí mật của quán.
Nhìn Bạch Sở Sở bước thấp bước cao, mơ mơ màng màng, chắc chắn đã uống say rồi.
"Các em tự học trước đi." Long Thiên để lại câu đó, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Danh sách chương