Nhiệt độ trong phòng rất cao, Thượng Quan Duệ tháo cúc áo sơ mi ra, nhìn cô gái đang nằm trên giường làm hắn miệng khô lưỡi khô, như ma xui quỷ khiến, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hào.
Tuy Thượng Quan Duệ mới chỉ mười tám tuổi, nhưng hắn chưa bao giờ thiếu bạn tình, mỹ nữ trong nước ngoài nước hắn gặp cả rồi, lúc lên giường cùng hắn phải tuân thủ một điều, đó là không được hôn môi hắn, hắn ngại bẩn, mà cô gái trên giường này là người duy nhất hắn muốn hôn.
Cảm giác này làm hắn rất kỳ quái, cũng may môi cô gái này rất ngọt, hắn không ghét.
Long Thiên đi từ trong lớp ra, tinh thần lực vẫn dõi theo Thượng Quan Duệ, hắn chần chừ phút chốc, liền sử dụng tinh thần lực đi mất.
Ngoài bar, Long Thiên hiện ra tinh thần thể của mình, mà Long Thiên ở trường học đã biến mất rồi.
...Nếu lái xe đến đây thì không còn kịp nữa.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu xám trắng, thoạt nhìn tao nhã lịch sự, không giống tới chơi, mà càng giống đến bắt gian hơn, sau khi vào bảo vệ đứng cửa có nhìn hắn vài lần, có thể là cảm thấy người này đẹp trai, cũng không cản.
Tuy từ trước tới giờ chưa bao giờ bước chân tới chỗ này, nhưng hắn quen bước như nhà mình, nhanh chóng đi về phòng tận góc của bar đêm. Đây vốn là khu màu xám, miệng thì nói không phục vụ chuyện qua đêm cho khách, mà sự thực, phòng qua đêm chỉ mở cho một số vị khách nhất định.
Nhìn Long Thiên quen thuộc đi đến phòng VIP, bảo vệ do dự, người này lạ mặt, chưa gặp bao giờ, thế nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc chỗ này, cứ như là thường xuyên đến, làm bọn họ ngờ rằng đây là nhân vật lớn nào đó, muốn cản cũng không dám cản, nhanh chóng xin chỉ thị của cấp trên.
Bạch Sở Sở đang ở căn phòng sau cùng, đó là phòng sang trọng nhất của bar đêm, Long Thiên đi như bay, đi thẳng về phía căn phòng kia.
Nhận được báo cáo của bảo vệ, quản lý quán bar lập tức đi ngay, khách VIP ở đây bà biết cả, Long Thiên này bà chắc chắn mình chưa gặp bao giờ, không phải nhân vật lớn, huống hồ hướng mà hắn đi tới chính là phòng của "vị kia", quản lý lập tức chạy đến.
"Tiên sinh, vị tiên sinh này, đây là khu vực VIP, xin lấy thẻ hội viên VIP của ngài ra." Lúc mới đầu quản lý vấn khá lịch sự, bởi vì bà không chắc người này có phải bạn của cậu lớn trong kia không, dù sao ngoại hình khá đẹp, lại còn quen đường chỗ này, cơ mà không ai biết, lại còn không có thẻ hội viên, cũng chỉ có vài loại như thế này.
... Bảo vệ, nhân viên phục vụ, hoặc là... Người được bao dưỡng.
"Tôi đến tìm người." Long Thiên không quay đầu lại nói.
Quản lý nhanh chóng nháy mắt với bảo vệ, người như thế này bà gặp nhiều rồi, ỷ vào mình có chút sắc liền cảm thấy mình có thể giữ chân được đại gia, coi mình thành chính cung, tình cảm cá nhân của khách bọn họ sẽ không xen vào, nhưng đến chỗ này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho một người ngay cả thẻ hội viên VIP cũng không có vào.
Huống hồ nếu hắn bắt gian thành công thật, bà chẳng cần phải làm quản lý nữa.
Hai bảo vệ nhận được lệnh, lập tức nhào về phía Long Thiên, chuẩn bị kéo người này ra ngoài, nhưng bọn họ vừa mới chạm vào được góc áo Long Thiên, liền thấy người trước mắt nhẹ nhàng di chuyển một cái, lần này ngay cả góc áo họ cũng không sờ được.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" hai bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, "Chắc là hoa mắt?"
Ngay khi bọn họ vẫn đang sửng sốt, Long Thiên đã đi đến cánh cửa căn phòng cuối cùng, quản lý chạy qua, không thèm khách sáo nữa nói: "Tiên sinh, anh đừng làm khó chúng tôi, người trong đây không một ai trong chúng ta có thể chọc nổi."
Tay Long Thiên đã đặt lên nắm cửa, quản lý cũng không lo, dù sao người này không có thẻ mở cửa phòng, cùng lắm chỉ cãi nhau một chập, lúc đó lại để bảo vệ kéo ra ngoài là xong.
Nghe thế Long Thiên quay đầu nhìn bà, rất hiền hòa giải thích: "Tôi tới tìm học sinh của tôi, tìm được sẽ đi, không gây phiền phức đâu."
Nói, hắn nhẹ nhàng xoay tay nắm một cái, cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Quản lý trợn to hai mắt trong giây lát, lẽ nào "vị thiếu gia kia" trong lúc hăng say không thèm chốt cửa? Xong xong, cái chức quản lý này e là bà không giữ nổi rồi.
Quản lý âm thầm cầu nguyện, còn tranh thủ suy nghĩ xem "thầy giáo" trong ý của Long Thiên là gì, lẽ nào "vị thiếu gia kia" cua cả giáo viên của mình, ờ thì... Cũng không phải chuyện giật gân, dù sao "vị thiếu gia kia" nổi tiếng phong lưu, cua một người đàn ông đẹp trai cũng không phải chuyện to tát gì.
Lúc ấy có hai bảo vệ bước lên cản Long Thiên, cảnh cáo nói: "Mời ngài đi ra ngoài, chỗ này tiên sinh không thể vào được."
Long Thiên không thèm nhìn bọn họ, nắm lấy cổ tay bảo vệ hất ra, một luồng khí bốc lên, hai bảo vệ lập tức bị hất ngã xuống đất, Long Thiên đi thẳng qua, nhìn hai người đang ở trên giường.
Trên giường lớn mềm mại trắng như tuyết, Bạch Sở Sở khẽ nhíu mày, say không biết trời trăng gì, quần áo lộn xộn trên người, bộ ngực trắng như ẩn như hiện. Mà Thượng Quan Duệ phía trên đã cởi áo sơ mi ra, lộ ra bắp thịt rắn chắc, giờ đang cau mày nhìn quản lý.
"Đây chính là dịch vụ VIP của các người?" Thượng Quan Duệ không nhìn Long Thiên, nhân vật nhỏ bé hắn không thèm để ý.
"Không liên quan đến bọn họ." Mặt Long Thiên tối sầm lại, nhanh chân bước đến, "Bọn họ không ngăn được tôi..."
Thượng Quan Duệ đấm một đấm về phía mặt Long Thiên, bảo vệ của quán bar đêm này là lũ rác rưởi không dùng được, chính hắn lại phải ra tay, lúc vung nắm đấm, hắn lạnh lùng mở miệng: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"
Long Thiên giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy nắm đấm của hắn, nắm đấm mang theo cả gió làm mấy sợi tóc bay lên, hắn cười cười: "Cậu cũng phải biết cậu đang nói chuyện với người nào."
Đưa tay kéo một cái, Thượng Quan Duệ không đứng thẳng được, bị Long Thiên kéo thẳng về hướng hắn, chỉ chút nữa thôi là nhào lên người đứng trước mặt mình, đột nhiên bụng quặn lên, Long Thiên lên một gối lại kéo hắn đứng thẳng lên, bụng ăn một đòn cực nặng, Thượng Quan Duệ buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra.
"Mày... Mày!"
Long Thiên lật tay lại cho thêm cái tát, "Bốp" một tiếng tát lên khuôn mặt đẹp trai kia của Thượng Quan Duệ, đánh cho người bay thẳng ra ngoài, đạp vài tủ quần áo, phát ra âm thanh rất lớn.
"Tôi làm sao?" Long Thiên vẫn đang mỉm cười, "Cha cậu không dạy, thì bây giờ tôi đến dạy cậu cái gì là tôn trọng con gái."
"A!" Quản lí hét ầm lên, bà không dám bước lên, mà người này đang đánh "vị thiếu gia kia", lần này bà không chỉ mất việc, cái mạng nhỏ chắc cũng mất luôn!"
"Bảo vệ! Bảo vệ nhanh tới đây!" Quản lý gào vào điện thoại, hoàn toàn không còn hình tượng ôn hoa lúc đầu.
"Mày dám... Đánh tao?" Thượng Quan Duệ bị đánh rụng một cái răng, mặt sưng phù lên, nói cũng không nói trôi chảy được.
"Hả?" Long Thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, ném áo khoác lên giường, trùm lên ngực và chân Bạch Sở Sở.
"Cậu biết cô ấy sao?" Long Thiên nhìn Thượng Quan Duệ: "Không quen không biết đã mang một cô gái say rượu lên giường của mình?"
Thượng Quan Duệ hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một con đàn bà muốn leo lên giường tao mà thôi, tao đang cho nó cơ hội!"
Tuy Thượng Quan Duệ mới chỉ mười tám tuổi, nhưng hắn chưa bao giờ thiếu bạn tình, mỹ nữ trong nước ngoài nước hắn gặp cả rồi, lúc lên giường cùng hắn phải tuân thủ một điều, đó là không được hôn môi hắn, hắn ngại bẩn, mà cô gái trên giường này là người duy nhất hắn muốn hôn.
Cảm giác này làm hắn rất kỳ quái, cũng may môi cô gái này rất ngọt, hắn không ghét.
Long Thiên đi từ trong lớp ra, tinh thần lực vẫn dõi theo Thượng Quan Duệ, hắn chần chừ phút chốc, liền sử dụng tinh thần lực đi mất.
Ngoài bar, Long Thiên hiện ra tinh thần thể của mình, mà Long Thiên ở trường học đã biến mất rồi.
...Nếu lái xe đến đây thì không còn kịp nữa.
Hắn mặc một chiếc áo gió màu xám trắng, thoạt nhìn tao nhã lịch sự, không giống tới chơi, mà càng giống đến bắt gian hơn, sau khi vào bảo vệ đứng cửa có nhìn hắn vài lần, có thể là cảm thấy người này đẹp trai, cũng không cản.
Tuy từ trước tới giờ chưa bao giờ bước chân tới chỗ này, nhưng hắn quen bước như nhà mình, nhanh chóng đi về phòng tận góc của bar đêm. Đây vốn là khu màu xám, miệng thì nói không phục vụ chuyện qua đêm cho khách, mà sự thực, phòng qua đêm chỉ mở cho một số vị khách nhất định.
Nhìn Long Thiên quen thuộc đi đến phòng VIP, bảo vệ do dự, người này lạ mặt, chưa gặp bao giờ, thế nhưng hắn lại vô cùng quen thuộc chỗ này, cứ như là thường xuyên đến, làm bọn họ ngờ rằng đây là nhân vật lớn nào đó, muốn cản cũng không dám cản, nhanh chóng xin chỉ thị của cấp trên.
Bạch Sở Sở đang ở căn phòng sau cùng, đó là phòng sang trọng nhất của bar đêm, Long Thiên đi như bay, đi thẳng về phía căn phòng kia.
Nhận được báo cáo của bảo vệ, quản lý quán bar lập tức đi ngay, khách VIP ở đây bà biết cả, Long Thiên này bà chắc chắn mình chưa gặp bao giờ, không phải nhân vật lớn, huống hồ hướng mà hắn đi tới chính là phòng của "vị kia", quản lý lập tức chạy đến.
"Tiên sinh, vị tiên sinh này, đây là khu vực VIP, xin lấy thẻ hội viên VIP của ngài ra." Lúc mới đầu quản lý vấn khá lịch sự, bởi vì bà không chắc người này có phải bạn của cậu lớn trong kia không, dù sao ngoại hình khá đẹp, lại còn quen đường chỗ này, cơ mà không ai biết, lại còn không có thẻ hội viên, cũng chỉ có vài loại như thế này.
... Bảo vệ, nhân viên phục vụ, hoặc là... Người được bao dưỡng.
"Tôi đến tìm người." Long Thiên không quay đầu lại nói.
Quản lý nhanh chóng nháy mắt với bảo vệ, người như thế này bà gặp nhiều rồi, ỷ vào mình có chút sắc liền cảm thấy mình có thể giữ chân được đại gia, coi mình thành chính cung, tình cảm cá nhân của khách bọn họ sẽ không xen vào, nhưng đến chỗ này, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho một người ngay cả thẻ hội viên VIP cũng không có vào.
Huống hồ nếu hắn bắt gian thành công thật, bà chẳng cần phải làm quản lý nữa.
Hai bảo vệ nhận được lệnh, lập tức nhào về phía Long Thiên, chuẩn bị kéo người này ra ngoài, nhưng bọn họ vừa mới chạm vào được góc áo Long Thiên, liền thấy người trước mắt nhẹ nhàng di chuyển một cái, lần này ngay cả góc áo họ cũng không sờ được.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" hai bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, "Chắc là hoa mắt?"
Ngay khi bọn họ vẫn đang sửng sốt, Long Thiên đã đi đến cánh cửa căn phòng cuối cùng, quản lý chạy qua, không thèm khách sáo nữa nói: "Tiên sinh, anh đừng làm khó chúng tôi, người trong đây không một ai trong chúng ta có thể chọc nổi."
Tay Long Thiên đã đặt lên nắm cửa, quản lý cũng không lo, dù sao người này không có thẻ mở cửa phòng, cùng lắm chỉ cãi nhau một chập, lúc đó lại để bảo vệ kéo ra ngoài là xong.
Nghe thế Long Thiên quay đầu nhìn bà, rất hiền hòa giải thích: "Tôi tới tìm học sinh của tôi, tìm được sẽ đi, không gây phiền phức đâu."
Nói, hắn nhẹ nhàng xoay tay nắm một cái, cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Quản lý trợn to hai mắt trong giây lát, lẽ nào "vị thiếu gia kia" trong lúc hăng say không thèm chốt cửa? Xong xong, cái chức quản lý này e là bà không giữ nổi rồi.
Quản lý âm thầm cầu nguyện, còn tranh thủ suy nghĩ xem "thầy giáo" trong ý của Long Thiên là gì, lẽ nào "vị thiếu gia kia" cua cả giáo viên của mình, ờ thì... Cũng không phải chuyện giật gân, dù sao "vị thiếu gia kia" nổi tiếng phong lưu, cua một người đàn ông đẹp trai cũng không phải chuyện to tát gì.
Lúc ấy có hai bảo vệ bước lên cản Long Thiên, cảnh cáo nói: "Mời ngài đi ra ngoài, chỗ này tiên sinh không thể vào được."
Long Thiên không thèm nhìn bọn họ, nắm lấy cổ tay bảo vệ hất ra, một luồng khí bốc lên, hai bảo vệ lập tức bị hất ngã xuống đất, Long Thiên đi thẳng qua, nhìn hai người đang ở trên giường.
Trên giường lớn mềm mại trắng như tuyết, Bạch Sở Sở khẽ nhíu mày, say không biết trời trăng gì, quần áo lộn xộn trên người, bộ ngực trắng như ẩn như hiện. Mà Thượng Quan Duệ phía trên đã cởi áo sơ mi ra, lộ ra bắp thịt rắn chắc, giờ đang cau mày nhìn quản lý.
"Đây chính là dịch vụ VIP của các người?" Thượng Quan Duệ không nhìn Long Thiên, nhân vật nhỏ bé hắn không thèm để ý.
"Không liên quan đến bọn họ." Mặt Long Thiên tối sầm lại, nhanh chân bước đến, "Bọn họ không ngăn được tôi..."
Thượng Quan Duệ đấm một đấm về phía mặt Long Thiên, bảo vệ của quán bar đêm này là lũ rác rưởi không dùng được, chính hắn lại phải ra tay, lúc vung nắm đấm, hắn lạnh lùng mở miệng: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"
Long Thiên giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy nắm đấm của hắn, nắm đấm mang theo cả gió làm mấy sợi tóc bay lên, hắn cười cười: "Cậu cũng phải biết cậu đang nói chuyện với người nào."
Đưa tay kéo một cái, Thượng Quan Duệ không đứng thẳng được, bị Long Thiên kéo thẳng về hướng hắn, chỉ chút nữa thôi là nhào lên người đứng trước mặt mình, đột nhiên bụng quặn lên, Long Thiên lên một gối lại kéo hắn đứng thẳng lên, bụng ăn một đòn cực nặng, Thượng Quan Duệ buồn nôn, thiếu chút nữa phun ra.
"Mày... Mày!"
Long Thiên lật tay lại cho thêm cái tát, "Bốp" một tiếng tát lên khuôn mặt đẹp trai kia của Thượng Quan Duệ, đánh cho người bay thẳng ra ngoài, đạp vài tủ quần áo, phát ra âm thanh rất lớn.
"Tôi làm sao?" Long Thiên vẫn đang mỉm cười, "Cha cậu không dạy, thì bây giờ tôi đến dạy cậu cái gì là tôn trọng con gái."
"A!" Quản lí hét ầm lên, bà không dám bước lên, mà người này đang đánh "vị thiếu gia kia", lần này bà không chỉ mất việc, cái mạng nhỏ chắc cũng mất luôn!"
"Bảo vệ! Bảo vệ nhanh tới đây!" Quản lý gào vào điện thoại, hoàn toàn không còn hình tượng ôn hoa lúc đầu.
"Mày dám... Đánh tao?" Thượng Quan Duệ bị đánh rụng một cái răng, mặt sưng phù lên, nói cũng không nói trôi chảy được.
"Hả?" Long Thiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, ném áo khoác lên giường, trùm lên ngực và chân Bạch Sở Sở.
"Cậu biết cô ấy sao?" Long Thiên nhìn Thượng Quan Duệ: "Không quen không biết đã mang một cô gái say rượu lên giường của mình?"
Thượng Quan Duệ hừ lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một con đàn bà muốn leo lên giường tao mà thôi, tao đang cho nó cơ hội!"
Danh sách chương