“Được. Vậy chúng ta đi ngay lập tức.” Khương Niệm đưa Đậu Giá đi đến cửa hàng vải, một đoá hoa vừa đỏ vừa đẹp hết năm văn tiền, Đậu Giá có hoa mới cài trên đầu nên vui vẻ đến mức xoay vòng tròn. “Nương, con có đẹp không?”

“Đẹp.” Khương Niệm không có cách nào nhìn thẳng vào thẩm mỹ của Đậu Giá: “Bây giờ chúng ta đi mua thịt.”

Đậu Giá chủ động kéo tay Khương Niệm: “Vâng, đi mua thịt.”

Khương Niệm đưa Đậu Giá tới quầy bán thịt, Đậu Giá vừa thấy ông chủ bán thịt đã lập tức sờ lên hoa trên đầu mình. Miệng ngọt ngào bảo: “Bá bá. Nương của con mua hoa cho con.”

Ông chủ bán thịt vừa nhìn thấy Đậu Giá đã lập tức nhớ đến hai người: “Tiểu cô nương mang hoa cũng rất đẹp, hôm nay con muốn ăn thịt gì? Bảo nương con mua cho con.”

Đậu Giá được khen thì vui vẻ đến nỗi cười híp cả mắt, lôi kéo tay áo của Khương Niệm: “Nương, mua thịt.”

Ông chủ bán thịt nhìn Khương Niệm quyết định: “Hôm nay phu nhân muốn mua thịt gì? Tất cả chỗ thịt mang ra bán này đều mới được giết hôm nay, nên là rất tươi mới đấy”

“Để ta nhìn xem.” Khương Niệm xem xét mỡ lá trên miếng thịt. Nghĩ rằng sẽ mua nhiều mỡ lá một chút để về chiết lấy mỡ: “Miếng mỡ heo to này bán như thế nào?”

Ông chủ quầy thịt nói: “Mười bảy văn tiền.”

Khương Niệm khó hiểu: “Tại sao mỡ lá này lại đắt hơn vậy?”

“Tất cả miếng thịt mỡ to này đều là mỡ nguyên, tất nhiên sẽ đắt hơn so với thịt mỡ lẫn một chút nạc” Ông chủ quầy thịt tiện tay sờ lên miếng thịt mỡ: “Cô xem, tùy tiện ấn xuống một chút đã lập tức chảy ra mỡ, đây chắc chắn là mỡ ngon.”

“Vậy ta mua năm cân.” Lọ đựng mỡ trong nhà đã nhìn thấy đáy, Khương Niệm phải mua một ít mới được.

“Ta lập tức để lên cân cho ngài, phu nhân.” Chủ quầy thịt cười lại hỏi: “Phu nhân nhìn xem còn cần mua thêm cái gì không?”

Khương Niệm nghĩ một lát: “Ngoài ra, ta cũng muốn mua một cân thịt mỡ, một chút gan heo, lại thêm một chút xương ống nữa.”



“Được” Ông chủ quầy thịt vui vẻ mừng rỡ ra mặt: “Đây, xương ống này coi như tặng cho phu nhân, tổng cộng một trăm linh năm văn tiền.”

“Cảm ơn ông chủ.” Khương Niệm thanh toán tiền rồi đưa Đậu Giá rời khỏi quầy thịt, đi qua chợ bán thức ăn lại đến tiệm lương thực mua mấy cân gạo, tính toán hết năm mươi văn tiền.

Khương Niệm đếm lại tiền, còn thừa lại hai trăm hai mươi văn tiền, nàng thở dài, tiền tiêu vèo cái đã hết.

“Đi thôi, về nhà nào.” Khương Niệm lén mang gạo và mì, thịt bỏ vào trong nhẫn không gian, cõng sọt không nhẹ nhàng đi về ngoại thành.

Khi đi đến cửa thành, Khương Niệm nhìn thấy Hạ Hà đang nghiêng ngả lảo đảo chạy từ hướng huyện thành đến: “Hạ Hà, cô làm sao vậy?”

Hạ Hà chạy một đường không biết ngã lên ngã xuống bao nhiêu lần, đầu tóc rũ rượi chảy nước mắt: “Khương nương tử, lão tứ xảy ra chuyện rồi.”

Cả người Hạ Hà chật vật, tiếng khóc cực kỳ bi ai khiến cho người qua đường vây xem.

Khương Niệm lấy khăn tay ra xoa mắt cho Hạ Hà, an ủi nàng: “Trước tiên cô đừng có gấp.”

Hạ Hà thất thanh khóc rống: “Làm sao ta có thể không nóng nảy được? Lão tứ nhà ta đi tu sửa đường sông bị trượt xuống dưới rồi bị đá vụn đập trúng rồi. Nếu mà hắn có chuyện không hay xảy ra, ta cùng tiểu bảo biết sống thế nào đây?”

“Nếu lão tứ mệt rồi được nghỉ ngơi tốt, chắc chắn hắn có thể né tránh đá vụn, nếu mấy người lão ngũ nguyện ý đổi công với lão tứ nhà ta thì chắc chắn lão tứ sẽ không xảy ra chuyện.”

Khương Niệm cau mày nghe Hạ Hà khóc cùng hối hận, trước tiên phải làm nàng ấy bình tĩnh lại đã: “Hiện tại lại nói những chuyện này cũng vô dụng. Cô đến y quán xem tình trạng hiện tại của hắn như thế nào, có lẽ còn chưa tới tình trạng như cô nghĩ.”

Hạ Hà khóc lóc nói: “Ta nghe cô, ta lập tức đi.”

“Cô biết hắn ở y quán nào không?” Khương Niệm thấy dường như Hạ Hà không có người thân cận. Lại thấy nàng chỉ có một mình: “Muốn ta đi cùng cô không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện