Hạ Hà vừa nghe Khương Niệm nguyện ý đi cùng mình, lập tức như có người thân thiết: “Đành làm phiền Khương nương tử.”

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Khương Niệm mang theo Đậu Giá hộ tống Hạ Hà đến y quán, tìm được Trương Tứ Lang đã được đưa đến y quán.

Đi vào y quán, Hạ Hà lập tức thấy Trương Tứ Lang đang hôn mê bất tỉnh, nàng ấy khóc lóc quỳ xuống trước đại phu: “Đại phu, cầu xin ngài cứu cha đứa nhỏ, hai mẹ con chúng ta không thể không có hắn......”

Đại phu nói: “Yên tâm, ta sẽ tận lực cứu trị cho hắn.”

Bởi vì đá vụn khá lớn và nặng, Trương Tứ Lang bị đập phải, được đại phu chẩn trị mới xác nhận được là hắn bị gãy xương sườn cùng gãy xương cẳng chân. Ngoài ra còn có vết thương bên trong.

Hiện tại đại phu đã xử lý tốt vết thương bên ngoài, còn lại thì phải xem Trương Tứ Lang có thể tự chịu đựng được hay không, chịu đựng được thì đêm nay về nhà từ từ dưỡng thương, nếu không chịu nổi thì đành phải chôn trong bộ quan tài mỏng.

“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hạ Hà nghe thấy đại phu nói, lập tức hoảng sợ rồi loạng choạng dùng sức lôi kéo tay Trương Tứ Lang: “Tứ ca, chàng tỉnh dậy đi. Chàng nhìn ta đi, ta là Hạ Hà.....”

Khương Niệm vội ngăn lại động tác của Hạ Hà: “Hạ Hà, cô bình tĩnh một chút, không cần dùng sức lay động, nếu mà ảnh hưởng đến nội tạng khiến cho ra càng nhiều máu thì không xong.”

Hạ Hà sợ tới mức mặt trắng bệch: “Ta không biết......”

Khương Niệm trấn an nói: “Cô cách hắn xa một chút. Nghe đại phu dặn dò, chăm sóc hắn cho tốt, chắc là hắn sẽ không sao đâu.”

Còn lại mấy thôn dân đưa Trương Tứ Lang đến đây cứu trị cũng trấn an Hạ Hà: “Tẩu tử, tẩu đừng có gấp, Trương tứ ca nhất định sẽ bình an không có việc gì.”

Hạ Hà xoa nước mắt: “Cảm ơn các ngươi.”



Mấy thôn dân nói: “Tẩu tử, tẩu đừng nói như vậy. Đều là việc chúng ta nên làm.”

Ngoài ra, đại phu ở một bên đang kê phương thuốc: “Hiện tại trước tiên cứ bốc theo đơn thuốc này để hắn uống trước đã.”

Hạ Hà nhận lấy phương thuốc: “Ta lập tức đi bốc.”

Đại phu nói: “Trượng phu của cô bị thương rất nghiêm trọng, trong dược của ta có nhân sâm, một thang thuốc hết hai trăm ba mươi văn.”

Hạ Hà sờ trên người, chỉ có hai mươi mấy văn tiền: “Đại phu. Có thể châm chước trước một chút hay không, ta ra cửa gấp quá nên chỉ mang theo có từng này tiền”

Đại phu lắc đầu: “Như vậy thì không được.”

Y quán cũng không phải thiện đường, bắt mạch xử lý miệng vết thương có thể không thu tiền. Nhưng tiền thuốc thì không thể không thu tiền.

“Tẩu tử, nơi này của ta có hai văn.”

“Nơi này của ta cũng có năm văn.” Mấy thôn dân cũng sôi nổi moi túi tiền lấy tiền, nhưng vài người góp lại cũng chỉ có ba mươi mấy văn.

Hạ Hà đếm tiền đồng, vẫn là kém rất nhiều, nàng nhìn về phía Khương Niệm muốn nói lại thôi: “Khương nương tử, ta......”

“Ta có thể vay cô hai trăm văn tiền trước được không? Vừa rồi đại phu nói muốn đưa trước hai trăm văn tiền thuốc, nhưng ta đi vội vàng. Chưa kịp lấy tiền của mẹ chồng..”

Chi phí ăn mặc của Trương gia đều do Trương lão thái chưởng quản, Hạ Hà vừa nhận được tin tức, không đi tìm Trương lão thái lấy tiền đã chạy tới huyện thành, cho nên chỉ có thể tìm Khương Niệm để mượn một chút: “Khi trở về ta nhất định sẽ lấy tiền từ chỗ mẹ chồng Nhất định sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho cô”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện