Tiểu Oa Oa chớp chớp mắt dễ thương nói:
- Ca Ca đẹp trai, cho tiểu Oa Oa một cây được không?
Nhất thành nhìn tiểu Oa Oa tỏ vẻ thích thú không thôi. Càng nhìn càng thấy Tiểu Oa Oa này đáng yêu. Nhìn hai cái má kia hắn chỉ muốn véo cho mấy cái. Nhất Thành cười rạng rỡ nói:
- Tiểu Oa Oa thông minh lắm! Đây, cho tiểu Oa Oa một cây. Ta cũng rất thích kẹo đường.
Nhất thành đưa một cây kẹo đường cho tiểu Oa Oa, tiểu Oa Oa cười đến híp mắt, nhận lấy nói:
- Đa tạ Ca Ca đẹp trai, ta cũng rất thích kẹo đường.
Tiểu Oa Oa vừa cười vừa nhấm nháp mấy viên kẹo đường. Mập Mạp thấy vậy cũng đi đến bên cạnh xoa đầu Tiểu Oa Oa. Mập Mạp nhìn về phía Nhất Thành và Tiểu Tiểu giới thiệu:
- Đây là tỷ tỷ ta, tên là Nhân Lệ, con gái của đại trưởng lão. Tiểu Oa Oa cũng vậy.
Hắn xoay qua nói với Nhân Lệ:
- Tỷ Tỷ, đây là sư huynh của ta Tiểu Tiểu. Còn đây là huynh đệ của ta Nhất Thành.
Hai bên gật đầu chào hỏi. Nhất Thành bỗng nhiên nhìn Nhân Lệ hỏi:
- Người thanh niên nhìn như thư sinh kia đi cùng tỷ tỷ sao? Hai vị theo phong cách áo quần pháp sư là đến từ Ngũ Hành Tông?
Nhân Lệ gật đầu nói:
- Đúng, hai chúng ta đến từ ngũ hành tông. Đó là sư huynh của ta, tên là Phong Nam Du.
Nhất Thành tự hỏi không biết tiền bối Hỏa Dục sau khi được cứu ra thì hồi phục sao rồi? Cũng phải đa tạ lão đã truyền cho mình Hỏa Độn Thuật. Dù bây giờ không tu luyện nhưng nó đã trợ giúp cho hoàn thiện Hóa Ma Chi Thuật của hắn. Nhất Thành nhìn về phía huyện nha kinh ngạc nói:
- Hình như bên kia sắp động thủ. Mọi người xem!
Bên kia, Phong Nam Du vừa ngăn cản Do Pháp, hai tên này như nước với lửa nhìn nhau. Do Pháp cho Phong Nam Du một cái liếc mắt xem thường, nói:
- Ít xen vào chuyện bao đồng đi. Ngũ Hành Tông các ngươi quá nhiều chuyện rồi đó.
Phong Nam Du phe phẩy cây quạt trên tay, trong lòng tán thưởng, đừng nhìn Do Pháp chỉ là đến từ Liên Minh Pháp Sư Tự Do mà xem thường hắn. Thực lực liên minh này cũng có thể so sánh với một tông môn lớn.
- Hừ, Do Pháp, thứ cho ta không thể không xen vào chuyện này.
Phong Nam Du lạnh lùng nói:
- Pháp sư tự do các ngươi thất bại trong nhiệm vụ, lại bắt quan huyện đền mạng cho bọn chúng, ngươi nói việc này là ý gì? Liên Minh Pháp Sư Tự Do ngươi muốn trả thù thì tìm quái dị mà trả thù, hay là sợ hãi chỉ nhắm vào kẻ yếu.
Do Pháp lạnh lùng đáp trả:
- Tin tình báo của tên này là sai, hại huynh đệ trong liên minh của ta bị tử thưởng. Ngươi nói không liên quan đến hắn là không liên quan sao?
Phong Nam Du liền cười khẩy nói:
- Các ngươi là pháp sư, lại nghe tin tức từ một người thường, đến một chút pháp lực cũng không có. Các ngươi không biết tự mình điều tra sao? Các ngươi nên thông minh một chút, chẳng lẽ các ngươi chỉ biết bán mạng làm nhiệm vụ mà không suy nghĩ.
- Ta nói này họ Phong kia.
Một nam tử cao gầy phía sau đám người liên minh pháp sư tự do lên tiếng. Trong tên này thì thấp bé và kém cỏi hơn Do Pháp kia nhiều, hắn chỉ là một tên cà lơ phất phơ, trong chả có chút nào giống pháp sư cả.
- Ngươi không thấy các huynh đệ ta đều nằm đó sao? Sao có thể tay không mà về chứ? Hôm nay tên huyện quan kia phải chết, trả lại công đạo cho huynh đệ chúng ta.
Tên nam tử cao gầy vừa mới thốt ra những lời này, Do Pháp quay đầu trừng mắt với tên cao gầy kia, hàm ý trách cứ. Dù sao đây cũng là người Ngũ Hành Tông, thân phận cũng không thấp, nếu không cần thiết thì cũng không nên gây thù kết oán.
Nhất Thành bên kia nghe đến đây thì thấy đám này thật sự cho mình là chủ nhà. Muốn sinh muốn sát là quyền bọn hắn sao? Nhất Thành nhíu mày hỏi Tiểu Tiểu bên cạnh:
- Tiểu Tiểu, Băng Quốc do thư viện chúng ta quản lý phải không?
Tiểu Tiểu bên cạnh gật đầu. Nhất Thành hỏi tiếp:
- Hoàng Đế Băng Quốc mỗi năm đều cung phụng thư viện?
Tiểu Tiểu bên cạnh lại gật đầu. Nhất Thành cười nói tiếp:
- Vậy chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa rồi. Tên quan kia là nô tài của Hoàng Đế Băng Quốc, chúng ta không thể đứng nhìn mãi được.
Sau đó, hắn cười lạnh lùng nhìn đám người trong kia.
- ---------------------------------------------------------------------------
Chỉ là Phong Nam Du và Do Pháp còn chưa kịp lên tiếng, chợt có một thanh âm trầm ổn lạnh lùng vang lên, ngử khí có chút bá đạo lại tựa hồ mang theo ý cười nói:
- Khẩu khí thật lớn!
Tên nam tử gầy gò sửng sốt, lý do không phải lời này có bao nhiêu cân lượng. Vấn đề là người này nói chuyện lại kèm theo năng lượng ma pháp khuếch đại, cực kỳ hùng hậu.
Do Pháp và Phong Nam Du nhíu mày, bọn họ cũng cảm thấy người đến cũng không phải đơn giản.
Tên nam tử gầy gò vẫn còn đang cố gắng xác định xem thanh âm kia truyền đến từ đâu. Do Pháp, Phong Nam Du và trung niên nhân đi cùng Do Pháp đã nhìn về hướng của đám người Nhất Thành.
Theo ánh mắt bọn họ, mọi người ở đây đều nhìn qua.
Chỉ thấy phía ngoài đám người có năm bóng người đang đi vào. Đám đông người xem náo nhiệt vội vàng tránh ra, mở một đường đi vào cho bọn họ. Người đi đầu là một thanh niên mặc một bộ áo quần pháp sư màu đen từ trên xuống dưới. Người này trên mặt mang một nụ cười nhếch mép, cảm giác như hắn chẳng nhìn thấy ai cũng chẳng quan tâm ai.
Tên gầy gò nhận ra phong cách áo quần pháp sư của mấy người này, nhìn qua là biết đến từ thế lực nào, bất mãn nói:
- Thì ra là các sư huynh của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện, thất kính thất kính.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Huyết Nguyệt’ thật lớn. Trên mặt hiện vẻ khinh thường rõ ràng.
Ngươi đến tất nhiên là Nhất Thành, hắn nghe thế thì tất nghe ra ý tên này nhưng trên mặt lại cười đến thoải mái híp cả hai mắt, gật gật đầu khen thưởng nói:
- Ngoan, rất lễ phép!
- Ca Ca đẹp trai, cho tiểu Oa Oa một cây được không?
Nhất thành nhìn tiểu Oa Oa tỏ vẻ thích thú không thôi. Càng nhìn càng thấy Tiểu Oa Oa này đáng yêu. Nhìn hai cái má kia hắn chỉ muốn véo cho mấy cái. Nhất Thành cười rạng rỡ nói:
- Tiểu Oa Oa thông minh lắm! Đây, cho tiểu Oa Oa một cây. Ta cũng rất thích kẹo đường.
Nhất thành đưa một cây kẹo đường cho tiểu Oa Oa, tiểu Oa Oa cười đến híp mắt, nhận lấy nói:
- Đa tạ Ca Ca đẹp trai, ta cũng rất thích kẹo đường.
Tiểu Oa Oa vừa cười vừa nhấm nháp mấy viên kẹo đường. Mập Mạp thấy vậy cũng đi đến bên cạnh xoa đầu Tiểu Oa Oa. Mập Mạp nhìn về phía Nhất Thành và Tiểu Tiểu giới thiệu:
- Đây là tỷ tỷ ta, tên là Nhân Lệ, con gái của đại trưởng lão. Tiểu Oa Oa cũng vậy.
Hắn xoay qua nói với Nhân Lệ:
- Tỷ Tỷ, đây là sư huynh của ta Tiểu Tiểu. Còn đây là huynh đệ của ta Nhất Thành.
Hai bên gật đầu chào hỏi. Nhất Thành bỗng nhiên nhìn Nhân Lệ hỏi:
- Người thanh niên nhìn như thư sinh kia đi cùng tỷ tỷ sao? Hai vị theo phong cách áo quần pháp sư là đến từ Ngũ Hành Tông?
Nhân Lệ gật đầu nói:
- Đúng, hai chúng ta đến từ ngũ hành tông. Đó là sư huynh của ta, tên là Phong Nam Du.
Nhất Thành tự hỏi không biết tiền bối Hỏa Dục sau khi được cứu ra thì hồi phục sao rồi? Cũng phải đa tạ lão đã truyền cho mình Hỏa Độn Thuật. Dù bây giờ không tu luyện nhưng nó đã trợ giúp cho hoàn thiện Hóa Ma Chi Thuật của hắn. Nhất Thành nhìn về phía huyện nha kinh ngạc nói:
- Hình như bên kia sắp động thủ. Mọi người xem!
Bên kia, Phong Nam Du vừa ngăn cản Do Pháp, hai tên này như nước với lửa nhìn nhau. Do Pháp cho Phong Nam Du một cái liếc mắt xem thường, nói:
- Ít xen vào chuyện bao đồng đi. Ngũ Hành Tông các ngươi quá nhiều chuyện rồi đó.
Phong Nam Du phe phẩy cây quạt trên tay, trong lòng tán thưởng, đừng nhìn Do Pháp chỉ là đến từ Liên Minh Pháp Sư Tự Do mà xem thường hắn. Thực lực liên minh này cũng có thể so sánh với một tông môn lớn.
- Hừ, Do Pháp, thứ cho ta không thể không xen vào chuyện này.
Phong Nam Du lạnh lùng nói:
- Pháp sư tự do các ngươi thất bại trong nhiệm vụ, lại bắt quan huyện đền mạng cho bọn chúng, ngươi nói việc này là ý gì? Liên Minh Pháp Sư Tự Do ngươi muốn trả thù thì tìm quái dị mà trả thù, hay là sợ hãi chỉ nhắm vào kẻ yếu.
Do Pháp lạnh lùng đáp trả:
- Tin tình báo của tên này là sai, hại huynh đệ trong liên minh của ta bị tử thưởng. Ngươi nói không liên quan đến hắn là không liên quan sao?
Phong Nam Du liền cười khẩy nói:
- Các ngươi là pháp sư, lại nghe tin tức từ một người thường, đến một chút pháp lực cũng không có. Các ngươi không biết tự mình điều tra sao? Các ngươi nên thông minh một chút, chẳng lẽ các ngươi chỉ biết bán mạng làm nhiệm vụ mà không suy nghĩ.
- Ta nói này họ Phong kia.
Một nam tử cao gầy phía sau đám người liên minh pháp sư tự do lên tiếng. Trong tên này thì thấp bé và kém cỏi hơn Do Pháp kia nhiều, hắn chỉ là một tên cà lơ phất phơ, trong chả có chút nào giống pháp sư cả.
- Ngươi không thấy các huynh đệ ta đều nằm đó sao? Sao có thể tay không mà về chứ? Hôm nay tên huyện quan kia phải chết, trả lại công đạo cho huynh đệ chúng ta.
Tên nam tử cao gầy vừa mới thốt ra những lời này, Do Pháp quay đầu trừng mắt với tên cao gầy kia, hàm ý trách cứ. Dù sao đây cũng là người Ngũ Hành Tông, thân phận cũng không thấp, nếu không cần thiết thì cũng không nên gây thù kết oán.
Nhất Thành bên kia nghe đến đây thì thấy đám này thật sự cho mình là chủ nhà. Muốn sinh muốn sát là quyền bọn hắn sao? Nhất Thành nhíu mày hỏi Tiểu Tiểu bên cạnh:
- Tiểu Tiểu, Băng Quốc do thư viện chúng ta quản lý phải không?
Tiểu Tiểu bên cạnh gật đầu. Nhất Thành hỏi tiếp:
- Hoàng Đế Băng Quốc mỗi năm đều cung phụng thư viện?
Tiểu Tiểu bên cạnh lại gật đầu. Nhất Thành cười nói tiếp:
- Vậy chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa rồi. Tên quan kia là nô tài của Hoàng Đế Băng Quốc, chúng ta không thể đứng nhìn mãi được.
Sau đó, hắn cười lạnh lùng nhìn đám người trong kia.
- ---------------------------------------------------------------------------
Chỉ là Phong Nam Du và Do Pháp còn chưa kịp lên tiếng, chợt có một thanh âm trầm ổn lạnh lùng vang lên, ngử khí có chút bá đạo lại tựa hồ mang theo ý cười nói:
- Khẩu khí thật lớn!
Tên nam tử gầy gò sửng sốt, lý do không phải lời này có bao nhiêu cân lượng. Vấn đề là người này nói chuyện lại kèm theo năng lượng ma pháp khuếch đại, cực kỳ hùng hậu.
Do Pháp và Phong Nam Du nhíu mày, bọn họ cũng cảm thấy người đến cũng không phải đơn giản.
Tên nam tử gầy gò vẫn còn đang cố gắng xác định xem thanh âm kia truyền đến từ đâu. Do Pháp, Phong Nam Du và trung niên nhân đi cùng Do Pháp đã nhìn về hướng của đám người Nhất Thành.
Theo ánh mắt bọn họ, mọi người ở đây đều nhìn qua.
Chỉ thấy phía ngoài đám người có năm bóng người đang đi vào. Đám đông người xem náo nhiệt vội vàng tránh ra, mở một đường đi vào cho bọn họ. Người đi đầu là một thanh niên mặc một bộ áo quần pháp sư màu đen từ trên xuống dưới. Người này trên mặt mang một nụ cười nhếch mép, cảm giác như hắn chẳng nhìn thấy ai cũng chẳng quan tâm ai.
Tên gầy gò nhận ra phong cách áo quần pháp sư của mấy người này, nhìn qua là biết đến từ thế lực nào, bất mãn nói:
- Thì ra là các sư huynh của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện, thất kính thất kính.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Huyết Nguyệt’ thật lớn. Trên mặt hiện vẻ khinh thường rõ ràng.
Ngươi đến tất nhiên là Nhất Thành, hắn nghe thế thì tất nghe ra ý tên này nhưng trên mặt lại cười đến thoải mái híp cả hai mắt, gật gật đầu khen thưởng nói:
- Ngoan, rất lễ phép!
Danh sách chương