Nhất Thành bất ngờ, máu trinh nữ với linh hồn cường giả. Thật sự là đồ hiếm nha? Mà nếu nói trao đổi vậy thì khác gì nói...:

- Ý của tiền bối là cái cây này có linh trí. Pháp Tông dùng máu gì gì trinh nữ cùng linh hồn một vị cường giả đổi mạng cho lão kia?? - Uh, đúng là như thế.

Nhất Thành hiếu kỳ nhìn về cái cây cổ thụ cành lá xung xuê sau mấy người. Ban đâu hắn đã thấy lạ rồi, cái cây này cành lá lúc nào cũng đung đưa nhưng lại không có gió. Không ngờ là cây thành tinh. Đúng lúc này, hắn thấy một vài cái gai trên cây dính một chút vãi nhỏ. Nhất Thành nghĩ đến điều gì liền hỏi:

- Từng có người ngoài các vị bị nhốt ở đây?

Nhất Ma nhanh miệng nói:

- Đúng vậy! Tất cả là 11 người, giờ chỉ còn bốn người chúng ta.

- Vậy họ biến thành quái dị rồi thì đi đâu rồi?

- Có một tên quái dị cực mạnh dẫn họ đi.

Nhất thành cũng không lấy làm kinh ngạc. Dù sao cũng là có trí tuệ cao Quái Dị. Chắc chắn sẽ có mục đích và mục tiêu rõ ràng khi làm tất cả mọi việc.

Nhất Thành không để ý đến chuyện mấy lão biến thành quái dị nữa mà tiến lại gần cây cổ thụ. Cả đám người biến sắc hô lớn:

- Nhanh lùi lại

Nhất Thành quay đầu tỏ vẻ không sao. Khi quay lại liền câu thông với Trí Tuệ Thẻ:

- Ngươi có cách nào cứu mấy người này không?

- Giờ túc chủ quá yếu với lại cái cây này dù linh trí chưa cao nhưng cũng là thứ tồn tại rất lâu và cực kỳ mạnh mẽ. Nếu chọc giận nó không phải ý hay! Chỉ có thể trao đổi mà thôi!

Nhất Thành lắc đầu cười khổ:

- Ta lấy gì trao đổi cho nó? Ngươi nhìn ta có máu trinh nữ cùng linh hồn cường giả sao?

Trí tuệ thẻ không để ý nói:

- Những thứ đó là vật tầm thường mà thôi nhưng túc chủ có thứ có thể đổi được với cái cây này!

Nhất Thành hai mắt tỏa sáng:

- Cái gì?? Mạng thì ta không đổi?

Trí tuệ thẻ lắc đầu:

- Nếu là mạng túc chủ thì ta đã không nói ra. Ta đang nói đến Bạch Sắc Chi Hoả.

- Bạch Sắc Chi Hoả?

Trí tuệ thẻ như gật đầu nói:

- Đúng, là Bạch Sắc Chi Hoả. Cái cây này sắp đến thời kỳ lột xác một lần, Bạch Diễm sẽ có lợi lớn cho nó. Chắc chắn nó sẽ có dục vọng với Bạch Diễm.

Nhất Thành Hiếu kỳ nếu đúng như vậy thì thật sự không biết vui hay buồn. Hắn suýt mất mạng mới kiếm được ngọn lửa này. Giờ lại phải đưa ra không phải là quá lỗ sao?

Trí Tuệ Thẻ như biết hắn nghĩ gì nói:

- Bạch Diễm đã được túc chủ linh ngộ thành một môn ma pháp. Nếu không đưa hết căn nguyên hỏa Diễm cho nó thì Bạch Diêm vẫn còn tồn tại. Túc chủ chỉ cần tốn năng lượng Khởi Nguyên từ từ uổng dưỡng sẽ đạt đến đỉnh phong lần nữa.

Nhất Thành đã hiểu, bây giờ phải tìm cách an toàn giao dịch. Không thể khơi khơi đưa Bạch Diễm ra được. Nếu lỡ như cái cây này nỗi điên thì cực kỳ rách việc.

- Trí Tuệ Thẻ, có cách nào an toàn giao dịch không! Ta sợ cái cây nổi điên giết người đoạt bảo thì cực kỳ không tốt.

- Túc chủ quá lo lắng rồi, linh trí nó chưa cao, với lại dù túc chủ chết, nó cũng không có cách nào rút ra Bạch Diễm. Ngoài ra, gốc cây này không thể di chuyển, cho tới giờ thì chưa được. Vì thế, ta nghĩ Cánh Cổng Đen phép thuật có thể uy hiếp đến nó. Thứ phép thuật đó có thể nuốt chửng cả cây này nếu nó mất kiểm soát.

Nhất thành thở ra một hơi an tâm, từ từ tiến lại gần cổ thụ. Phía sau đám người cũng đang trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nhất thành. Không biết hắn định làm gì nhưng chỉ cần sơ suất nhỏ có thể cả đám mất mạng.

Nhất Thành vừa đến gần góc cây thì tay hắn đặt trước ngực. Ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu trắng. Đầu tiên thì cây cổ thụ không có gì thay đổi nhưng ngay khi ngọn lửa xuất hiện. Cây cổ thụ cành lá rung lên dữ dội. Tiếng lá cây va chạm nhau Lào xào vang lên. Càng lúc càng dữ dội. Phía ngoài cách không xa, bốn lão nhân cùng Linh Lung trên mặt hiện lên vẽ khiếp sợ.

Ngay khi tiếng Lào xào dừng lại, Nhất Thành cảm nhận được một lực hút kéo mình tới gần thân cây. Hắn cũng không chống trả, để người bị kéo đi tự nhiên. Ngay khi sắp đến gần thì thân cây xuất hiện một lỗ hổng đen, Nhất Thành biến mất trong đó.

Bên ngoài giờ đây yên tĩnh đến lạ thường, bốn lão nhân và Linh Lung khiếp sợ trước diễn biến vừa rồi. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy việc này xảy ra. Dù đám người Pháp Tông cũng chỉ ở bên ngoài trao đổi mà thôi. Bọn họ không ai nói lời nào nhìn nhau một cái rồi thở dài. Linh Lung trên mặt hiện lên vẻ lo lắng không yên. Du Dung nhìn thấy vậy thì cười nói:

- Không cần lo lắng cho hắn. Vừa rồi, hắn bị hút vào rất tự nhiên, không có chống cự. Có vẽ như hắn biết mình đang làm gì?

Hồng Nhân nên kia cũng thêm vào:

- Tên tiểu bối này không đơn giản chút nào đâu! Thể chất hắn rất mạnh, cách hắn bắt lấy cây thương vừa rồi rất có kĩ thuật. Tư duy và quan sát thật sự rất tuyệt vời, rất ít thấy ở người trẻ tuổi.

La Sát cũng đưa ra đánh giá của mình:

- Ta thấy đáng chú ý Nhất chính là làm sao hắn có thể sống sót đi đến nơi này? Đừng quên từ luồng năng lượng ma pháp hắn phát ra, thực sự chưa đến cấp S. Với lại, lúc nãy là sao, cảm giác hơi thở của hắn bị che đi? Hắn thật sự là người trẻ tuổi sao?? Không phải là lão quái vật nào đó phản lão hoàn đồng đùa giỡn với chúng ta?

Hỏa Dục lắc đầu:

- Không thể là lão quái vật nào? Ta đã chú ý đến hắn từ lúc hắn bước vào đây. Hắn không có biểu hiện gì kỳ lạ với lại linh hồn toát ra từ người hắn rất trẻ vì thế không thể là lão quái vật được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện