Linh Lung hỏi bốn người một câu khó:
- Vậy các vị biết hắn đi chỗ nào không? Vào trong đó làm gì? Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Hồng Lão cười khổ lắc đầu nói:
- Hắn tiến vào không gian của cây cổ thụ này. Còn làm gì thì chúng ta không thể đoán được.
———————————————-
Nhất Thành vừa tiến vào là một không gian rộng lớn. Trong này lại không có gì ngoài bầu trời đầy mây đen, đất đai thì khô cằn không có đến một cây cỏ. Cả không gian này ngoài hắc khí lượng lờ còn một loại mùi khô mộc, cực kỳ khó ngửi. Hắn đứng yên tại chỗ quan sát một lúc rồi mở miệng nói:
- Nếu muốn hỏa diễm này thì xuất hiện đi? Ta biết ngươi đang quan sát ta? Cũng không thể chỉ đưa ta vào đây rồi đứng nhìn như vậy được.
Ngay khi Nhất Thành vừa dứt lời, cả không gian rung lên nhè nhẹ. Một bóng mờ trẻ nhỏ khoản chín mười tuổi xuất hiện trên không trung trước mặt hắn.
Nhất Thành cảm thấy điều này vượt qua tưởng tượng của mình. Không nghĩ linh trí cái cây này lại có hình dạng con người, hắn nhìn bóng mờ đứa nhỏ rồi hỏi:
- Ngươi là linh hồn của cái cây này?
- Đúng vậy!
Một thanh âm non nớt của trẻ con vang lên trong đầu làm Nhất Thành bất ngờ! Không nghĩ đến nó lại hiểu hắn hỏi gì? Lúc nảy hắn chỉ muốn thử xem nó có thể hiểu mình nói gì không nhưng tên này còn nói được tiếng loài người. Nhất Thành hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi học tiếng nói của chúng ta ở đâu?
Bống mờ trôi nổi trên không nhìn Nhất Thành nói:
- Thì từ những người bị giam giữ ngoài kia!
- Là ngươi bắt bọn họ vào đây?
Bóng mờ tỏ vẻ ngây thơ gật gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Ta không ra tay, ta chỉ ra lệnh đám quái dị ngoài kia bắt giữ! Rồi biến họ họ thành quái dị, sau đó dùng bọn họ đổi tài nguyên.
Nhất Thành ngớ người, vậy cũng được sao? Mà ai nói tên này linh trí thấp, linh trí thấp mà lại có thủ đoạn cao cường như vậy.
Có thể linh trí chưa cao là vì nó chưa trưởng thành, nhưng không phải là một đứa trẻ thì linh trí sẽ thấp. Bọn nó có khi còn thông minh hơn người trưởng thành.
Nhất Thanh nghe hai từ tài nguyên thì trên tay xuất hiện một đám Bạch Diễm nhỏ. Nhìn bóng mở trẻ con trước mặt nói:
- Ngươi có muốn thứ này không?
Bóng mờ trở nên kích động, không gian này cũng run lên nhè nhẹ. Nhất Thành trong lòng cười thầm -bốn người kia có thể cứu. Vì sao hắn muốn cứu bốn người đó? tất nhiên là muốn có tay đấm miễn phí cùng an toàn sau này của hắn. Không chỉ ở thế giới cổ thụ này mà còn thế giới bên ngoài kia nữa. Có người chống lưng tốt hơn là không có ai?
- Ta muốn!
Nhất Thành cười nói:
- Vậy chúng ta trao đổi được không?
Giống như đã quen với việc trao đổi nên bóng mờ cũng liền gật đầu đồng ý. Nhất Thành nói:
- Ta muốn bốn người bị người giam giữ ngoài kia.
Bóng mờ lắc đầu:
- Không được! Không công bằng! Một đốm lửa nhỏ này thì một người cũng chưa đủ.
Nhất Thành không có tức giận mà chỉ mỉm cười, đốm lửa trên tay hắn lớn hơn gắp đôi!
- Bây giờ thì sao?
Bóng mờ hơi kích động nhưng cũng bình tĩnh uy hiếp:
- Ngươi có bao nhiêu lấy hết ra, chừng đó không đủ. Nếu không muốn giao dịch ta sẽ giam giữ ngươi lẫn nữ nhân ngoài kia mãi mãi ở đây.
- Ngươi chắc chắn muốn giam giữ ta?
Nhất Thành bỗng nhiên thu lại nụ cười lẫn hỏa diễm trên tay. Hắn trở nên lạnh lùng đưa tay phải lên trước mặt, trên đầu năm ngón tay xuất hiện năm quả cầu đen. Đây là phép thuật Cánh Cổng đen.
Bóng mờ khiếp sợ bay vụt lùi lại ra sau. Nó cảm nhận được sự nguy hiểm từ năm quả cầu đen kia! Nói lắp bắp không nên lời:
- Ngươi...Ngươi
Có thể, phép thuật của nhất thành rất yếu nhưng nếu năm quả cầu đen này thoát khỏi khống chế của hắn thì thật sự rất nguy hiểm. Loại phép thuật này như một đốm lửa đốt trong rừng cây khô, nếu không khống chế tốt thì sẽ cháy rừng, thế nên bóng mờ kia mới khiếp sợ như vậy.
- Ngươi có thấy ta đủ điều kiện đàm phán chưa? Nếu ngươi không muốn hỏa Diễm này thì ta sẽ rời đi, còn nếu muốn uy hiếp ta thì... không ngại cùng ngươi biến mất khỏi thế giới này. Ngươi nghĩ giao dịch tốt hay là cùng đồng quy vu tận tốt?
Nhất Thành thu lại phép thuật Cánh Cổng Đen. Bóng mờ từ từ bay tới gần nói:
- Nhưng ngươi đưa ra không xứng đáng giá trị của bốn người kia. Ngọn lửa này không đủ để ta lột xác một lần!
Nhất Thành chưa đưa ra đến một nửa Bạch Diễm hắn nắm giữ, Tất nhiên là tên nhóc này không chấp nhận. Nãy giờ cò kè mặc cả chủ yếu là nhất thành thử xem bóng mờ này có thông minh không? Cũng muốn đe dọa tên này một chút, ở ngang hàng mới giao dịch công bằng được.
- Vậy chừng này đủ chưa? Thêm nữa thì ta không có?
Nhất Thành giờ này mới đưa ra một nữa Bạch Diễm hắn nắm giữ. Bống mờ như khó khăn đưa ra quyết định, Nhất Thành thấy vậy thì thở dài tỏ ra tiếc nuối nói:
- Thôi được rồi. Ta cho ngươi hết Bạch Diễm này, coi như quà gặp mặt của chúng ta. Cũng muốn chúc ngươi lột xác thành công!
Ngọn lửa lại bùng lên một phần nữa, đây là ba phần tư lửa chủ đạo nắm giữ ở trong Black Magic Plate. Mỗi lần thi triển phép thuật hỏa điểm đều dùng lửa từ đó, sau đó dùng nguyên liệu là năng lượng khởi nguyên để đốt cháy. Giờ đây xuất ra ba phần tư nên Bạch Diễm trong Black Magic Plate đã yếu đi rất nhiều, đường vân trắng trên Black Magic Plate cũng mờ nhạt đi rất nhiều.
- Vậy các vị biết hắn đi chỗ nào không? Vào trong đó làm gì? Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Hồng Lão cười khổ lắc đầu nói:
- Hắn tiến vào không gian của cây cổ thụ này. Còn làm gì thì chúng ta không thể đoán được.
———————————————-
Nhất Thành vừa tiến vào là một không gian rộng lớn. Trong này lại không có gì ngoài bầu trời đầy mây đen, đất đai thì khô cằn không có đến một cây cỏ. Cả không gian này ngoài hắc khí lượng lờ còn một loại mùi khô mộc, cực kỳ khó ngửi. Hắn đứng yên tại chỗ quan sát một lúc rồi mở miệng nói:
- Nếu muốn hỏa diễm này thì xuất hiện đi? Ta biết ngươi đang quan sát ta? Cũng không thể chỉ đưa ta vào đây rồi đứng nhìn như vậy được.
Ngay khi Nhất Thành vừa dứt lời, cả không gian rung lên nhè nhẹ. Một bóng mờ trẻ nhỏ khoản chín mười tuổi xuất hiện trên không trung trước mặt hắn.
Nhất Thành cảm thấy điều này vượt qua tưởng tượng của mình. Không nghĩ linh trí cái cây này lại có hình dạng con người, hắn nhìn bóng mờ đứa nhỏ rồi hỏi:
- Ngươi là linh hồn của cái cây này?
- Đúng vậy!
Một thanh âm non nớt của trẻ con vang lên trong đầu làm Nhất Thành bất ngờ! Không nghĩ đến nó lại hiểu hắn hỏi gì? Lúc nảy hắn chỉ muốn thử xem nó có thể hiểu mình nói gì không nhưng tên này còn nói được tiếng loài người. Nhất Thành hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi học tiếng nói của chúng ta ở đâu?
Bống mờ trôi nổi trên không nhìn Nhất Thành nói:
- Thì từ những người bị giam giữ ngoài kia!
- Là ngươi bắt bọn họ vào đây?
Bóng mờ tỏ vẻ ngây thơ gật gật đầu rồi lại lắc đầu:
- Ta không ra tay, ta chỉ ra lệnh đám quái dị ngoài kia bắt giữ! Rồi biến họ họ thành quái dị, sau đó dùng bọn họ đổi tài nguyên.
Nhất Thành ngớ người, vậy cũng được sao? Mà ai nói tên này linh trí thấp, linh trí thấp mà lại có thủ đoạn cao cường như vậy.
Có thể linh trí chưa cao là vì nó chưa trưởng thành, nhưng không phải là một đứa trẻ thì linh trí sẽ thấp. Bọn nó có khi còn thông minh hơn người trưởng thành.
Nhất Thanh nghe hai từ tài nguyên thì trên tay xuất hiện một đám Bạch Diễm nhỏ. Nhìn bóng mở trẻ con trước mặt nói:
- Ngươi có muốn thứ này không?
Bóng mờ trở nên kích động, không gian này cũng run lên nhè nhẹ. Nhất Thành trong lòng cười thầm -bốn người kia có thể cứu. Vì sao hắn muốn cứu bốn người đó? tất nhiên là muốn có tay đấm miễn phí cùng an toàn sau này của hắn. Không chỉ ở thế giới cổ thụ này mà còn thế giới bên ngoài kia nữa. Có người chống lưng tốt hơn là không có ai?
- Ta muốn!
Nhất Thành cười nói:
- Vậy chúng ta trao đổi được không?
Giống như đã quen với việc trao đổi nên bóng mờ cũng liền gật đầu đồng ý. Nhất Thành nói:
- Ta muốn bốn người bị người giam giữ ngoài kia.
Bóng mờ lắc đầu:
- Không được! Không công bằng! Một đốm lửa nhỏ này thì một người cũng chưa đủ.
Nhất Thành không có tức giận mà chỉ mỉm cười, đốm lửa trên tay hắn lớn hơn gắp đôi!
- Bây giờ thì sao?
Bóng mờ hơi kích động nhưng cũng bình tĩnh uy hiếp:
- Ngươi có bao nhiêu lấy hết ra, chừng đó không đủ. Nếu không muốn giao dịch ta sẽ giam giữ ngươi lẫn nữ nhân ngoài kia mãi mãi ở đây.
- Ngươi chắc chắn muốn giam giữ ta?
Nhất Thành bỗng nhiên thu lại nụ cười lẫn hỏa diễm trên tay. Hắn trở nên lạnh lùng đưa tay phải lên trước mặt, trên đầu năm ngón tay xuất hiện năm quả cầu đen. Đây là phép thuật Cánh Cổng đen.
Bóng mờ khiếp sợ bay vụt lùi lại ra sau. Nó cảm nhận được sự nguy hiểm từ năm quả cầu đen kia! Nói lắp bắp không nên lời:
- Ngươi...Ngươi
Có thể, phép thuật của nhất thành rất yếu nhưng nếu năm quả cầu đen này thoát khỏi khống chế của hắn thì thật sự rất nguy hiểm. Loại phép thuật này như một đốm lửa đốt trong rừng cây khô, nếu không khống chế tốt thì sẽ cháy rừng, thế nên bóng mờ kia mới khiếp sợ như vậy.
- Ngươi có thấy ta đủ điều kiện đàm phán chưa? Nếu ngươi không muốn hỏa Diễm này thì ta sẽ rời đi, còn nếu muốn uy hiếp ta thì... không ngại cùng ngươi biến mất khỏi thế giới này. Ngươi nghĩ giao dịch tốt hay là cùng đồng quy vu tận tốt?
Nhất Thành thu lại phép thuật Cánh Cổng Đen. Bóng mờ từ từ bay tới gần nói:
- Nhưng ngươi đưa ra không xứng đáng giá trị của bốn người kia. Ngọn lửa này không đủ để ta lột xác một lần!
Nhất Thành chưa đưa ra đến một nửa Bạch Diễm hắn nắm giữ, Tất nhiên là tên nhóc này không chấp nhận. Nãy giờ cò kè mặc cả chủ yếu là nhất thành thử xem bóng mờ này có thông minh không? Cũng muốn đe dọa tên này một chút, ở ngang hàng mới giao dịch công bằng được.
- Vậy chừng này đủ chưa? Thêm nữa thì ta không có?
Nhất Thành giờ này mới đưa ra một nữa Bạch Diễm hắn nắm giữ. Bống mờ như khó khăn đưa ra quyết định, Nhất Thành thấy vậy thì thở dài tỏ ra tiếc nuối nói:
- Thôi được rồi. Ta cho ngươi hết Bạch Diễm này, coi như quà gặp mặt của chúng ta. Cũng muốn chúc ngươi lột xác thành công!
Ngọn lửa lại bùng lên một phần nữa, đây là ba phần tư lửa chủ đạo nắm giữ ở trong Black Magic Plate. Mỗi lần thi triển phép thuật hỏa điểm đều dùng lửa từ đó, sau đó dùng nguyên liệu là năng lượng khởi nguyên để đốt cháy. Giờ đây xuất ra ba phần tư nên Bạch Diễm trong Black Magic Plate đã yếu đi rất nhiều, đường vân trắng trên Black Magic Plate cũng mờ nhạt đi rất nhiều.
Danh sách chương