Từ sau khi trở thành thư ký huyện ủy Tô Mộc ít khi giống như bây giờ, nói chuyện cũng không khách sáo. Tô Mộc dù gì đã là cán bộ quốc gia, phải luôn chú ý bảo vệ hình tượng công chúng. Nếu vì Tô Mộc không chú ý gây ra ảnh hưởng xấu thì không tốt chút nào.

Nhưng lúc này Tô Mộc thật sự không muốn tiếp tục nhịn nữa.

Xảy ra chuyện như vậy vốn là Tô Mộc thất trách, dù muốn phủ nhận cách mấy cũng không thể phủ nhận thành quản thuộc quyền Tô Mộc nhà ngươi lãnh đạo đi? Bọn họ làm ra chuyện như vậy, ngươi có trách nhiệm không thể chối bỏ.

Tô Mộc tức giận hỏi:

- Các ngươi chấp pháp như vậy sao? Ai cho các ngươi quyền lực như thế? Chẳng lẽ điều lệ công tác sở các ngươi ban xuống là đồ trưng bày sao? Các ngươi xem những điều này đó là giấy rác muốn ném lúc nào cũng được? Toàn trường xôn xao.

Không biết nói nên lòi vào lúc này, nhìn Tô Mộc quát mắt đám người thành quản trước mặt thì lòng bọn họ rất sảng khoái. Nhưng sảng khoái xong rất nhanh bị lo lắng thay thế, thanh niên quá trẻ tuổi, sao lại hành động lỗ mãng như vậy?

Quả nhiên nghe Tô Mộc hỏi chuyện, các thành quản đều biến sắc mặt. Trước nay chỉ có bọn họ răn dạy người ta, đã bao giờ bị quát mắng như vậy?

Dương Tử đứng ra trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai có gì quan trọng? Quan trọng là tác phong công tác như các ngươi có vấn đề. Ngươi là lãnh đạo của bọn họ đúng không? Nếu ta không nhớ lầm thì ngươi tên Dương Tử, ngươi dẫn đội tốt thật, ta nên cảm ơn ngươi.

Khi Tô Mộc nói lời này sắc mặt lạnh băng, ai đều nghe ra câu này tràn đầy mỉa mai trào phúng.

Đội như vậy mà gọi là tốt thì còn đội nào tệ hơn không?

Dương Tử nghe xong lòng run lên, sao tên này biết gã? Chờ chút, cảm giác đôi mắt của hắn thật quen mắt, nhưng là ai? Vì sao trong một chốc không nhớ ra?

Dương Tử cắn răng hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Dương đội trưởng, quan tâm hắn là ai làm gì? Chắc chắn không phải đại nhân vật gì. Chúng ta không cần nói nhảm với hắn, nhanh chóng hành động, làm việc rồi về.

- Đúng rồi, trời lạnh vậy. Sắp tám giờ, nếu không thanh tràng thì không kịp thời gian.

- Này, các ngươi xem náo nhiệt cái gì? Mau tản ra, có nghe không? Tất cả tản ra hết cho ta, nên làm gì thì làm cái đó!

Khi tiếng quát tiếp tục vang lên, nam nhân chụp hình đứng trong góc thấy Tô Mộc xuất hiện thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó biến thành mừng thầm, tiếp tục ghi lại.

Thứ tốt đây!

Muốn người này đây!

Không ngờ hắn vội vã chạy ra!

Lão bản quầy hàng nhỏ giọng nói:

- Chàng trai, rất cảm ơn, nhưng ngươi không nên lo chuyện này, cũng không lo được. Dương đội trưởng, chúng ta không cần mấy thứ này, thích cái nào cứ lấy đi, ta và nhi tử rời khỏi đây.

Thanh niên sốt ruột kêu lên:

- phụ thân!

Lão nhân quát to:

- Câm mồm, chưa thấy gây lớn chuyện sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thể gánh vác chuyện này sao? Đừng quên nhà chúng ta chỉ còn lại ngươi, nếu xảy ra chuyện gì thì nửa đời sau ta và mẫu thân của ngươi làm sao sống?

Nghe câu này biểu tình của thanh niên u ám, dù vẫn tức giận nhưng không cãi lại nữa.

Tô Mộc nghe xong thầm nghĩ gia đình này cũng có một nỗi niềm, không thì lão nhân đã không nó ilời đó.

Nhưng mấy cái này là thứ yếu, quan trọng nhất là giải quyết chuyện trước mắt, nếu không giải quyết thì tất cả uổng công.

Tô Mộc lạnh lùng liếc mắt qua:

- Dương Tử, ngươi làm ta mở rộng tầm mắt. Còn các ngươi, ta thật không hiểu các ngươi làm sao được chiêu vào, làm sao mặc được bộ đồ này. Các ngươi đã mặc vào rồi thì nên xứng với bộ đồ này mới đúng, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi hành vi của mình có xứng đáng không? Các ngươi có đủ tư cách?

Đám thành quản ánh mắt giao nhau với Tô Mộc đều chột dạ, sợ hãi, cảm giác này đến rất đột nhiên, bọn họ không hiểu tại sao mình có cảm giác đó.

- Ngươi... 1

Trong khi đám người thành quản định tiếp tục chịu đựng tâm lý khó chịu, muốn nói gì Tô Mộc chậm rãi tháo mũ trên đầu, gỡ kính râm xuống, tháo khăn quàng ra. Khi Tô Mộc lộ nguyên khuôn mặt, những người nhìn thấy hắn đều sững sờ.

Đám thành quản kinh ngạc ngây như phỗng.

Nhiều chủ quầy hàng há hốc mồm.

Trong không khí có cảm giác lạnh lẽo thinh lặng không thể tả.

Con người khi đã xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị sặc.

Câu này dùng trên người Dương Tử là chính xác nhất. Đang yên lành ngủ ở trong nhà tốt biết bao, lại cứ trời lạnh lẽo đi làm việc như vậy, chỉ vì để mấy thành quản hiệp phòng mới tới kiến thức uy phong của mình.

Ai kêu đêm qua uống rượu lỡ mồm khoe khoang?

Bây giờ thì sao?

Tất cả sắp thành bọt nước. Dương Tử nhớ đến những lời lúc trước lãnh đạo nói cho gã, nếu trong thời gian này gã cố gắng điệu thấp chút, dù muốn làm gì lớn thì phải đợi bên bộ tổ chức huyện ủy khảo sát xong rồi tính.

Giờ thì tốt rồi, chưa gặp bộ tổ chức huyện ủy khảo sát gặp đụng phải người lợi hại hơn khảo sát gấp trăm lần. Chuyến này đụng phải họng súng, còn rất cứng rắn, cỡ đại bác.

- Tô thư ký!

Dương Tử vội vàng muốn giải thích nhưng bị Tô Mộc hùng trợn lườm một cái, gã nuốt ngược vào bụng.

Thật sự là Tô Mộc!

Khi Tô Mộc lộ mặt thì mọi người ngây người trong chốc lát sau đó ngạc nhiên hét lên. Tô Mộc ở trong thị trấn huyện Ân Huyền không người không biết, không người không hiểu. Vì Tô Mộc trẻ tuổi lại có quyết đoán lớn, đủ làm mọi người tôn sùng hắn.

Trong thị trấn huyện Ân Huyền không có kiểu theo đuổi ngôi sao, chỉ có ngôi sao thư ký huyện ủy Tô Mộc. Ai đều biết không nhờ Tô Mộc thì thị trấn huyện Ân Huyền đã không phát triển như hiện tại, càng không có tương lai sáng lạn có thể dự đoán được.

Tuy Tô Mộc quyết đoán đóng hết xí ghiệp ô nhiễm toàn huyện tạo khó khăn sinh hoạt cho các công nhân nhưng ngay sau đó hắn nói chỉ cần bọn họ nghỉ ngơi một đoạn thời gian,, đợi xây xong công xưởng hiện tại vẫn sẽ cho bọn họ thông qua hấun leuyẹn vào trong nhà máy chỗ này đi làm.

Không cần hít thở trong khói bụi, sống trong hoàn cảnh trong lành hơn, ai mà muốn suốt ngày thí không khí ô nhiễm?

Tô Mộc thông qua hành động thiết thực trở thành nhân vật nổi tiếng trong thị trấn huyện Ân Huyền. Tuy nơi này không phải mỗi người đều nhận biết Tô Mộc nhưng đa số đều biết, có người biết sẽ giới thiệu thân phận của hắn dẫn đến toàn trường đều biết.

- Thật sự là Tô thư ký!

- Tô thư ký đang vi phục vi hành sao?

- Không hiểu thì đừng nói lung tung, thời nào rồi cònvi phục vi hành, ên gọi là thể sát dân tình!

- Tô thư ký, hãy trừng trị đám thành quản này đi, bọn họ rất vô pháp vô thiên!

Nếu có một người la như thế thì có lẽ sự việc còn có sai lệch, nhưng khi một đám người đều la hét vậy không đơn giản bỏ đá xuống giếng mà thật sự xảy ra chuyện đó.

Hơn nữa đôi mắt của Tô Mộc không mù.

Tô Mộc nói:

- Yên tâm, ta đã gặp phải chuyện này thì chắc chắn sẽ cho các người một lời giải thích. Giờ xin tất cả hãy yên tĩnh lại, mấy vị bên kia, làm ơn đừng chặn đường. Giờ sắp tám giờ, sắp đi làm, nếu các người đều chạn ở chỗ đó thì hôm nay thị trấn chúng ta không đi làm được.

Tô Mộc ở trong thị trấn huyện Ân Huyền rất có uy thế, hắn nói xong người đứng bên đường đều chạy sang bên này, tất cả nhìn hướng hắn. Bọn họ chờ đợi, xem Tô Mộc giải quyết việc này ra sao.

Dương Tử tỉnh táo lại từ hoảng loạn, vội tiến lên muốn giải thích:

- Tô thư ký, sự việc không phải như vậy, thật ra là...

Lúc này mà không giải thích thì không còn cơ hội nữa.

- Là loại gì? Ngươi cho rằng ta không thấy gì hết sao? Thành quản các ngươi đúng là một đội tố chất quá cứng. Lúc trước thư báo cáo đưa cho ta còn tưởng toàn là thật, bây giờ xem ra đang làm văn chương cẩm tú.

Tô Mộc lạnh lùng nói:

- Còn ngươi nữa Dương Tử, vấn đề của ngươi rất nghiêm trọng. Làm lãnh đạo dẫn đội lại ra hành vi thế này, ngươi cho rằng nhiều cặp mắt nơi đây đều là có mắt không thấy Thái sơn sao? Bọn họ không biết ngươi đang làm gì sao?

- Tô thư ký, ta...

Lúc này Dương Tử thật sự không biết nên giải thích thế nào, nhưng gã biết mình phải nói gì đó. Lúc này mà không giải thích thì tiền đồ tốt sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Két két!

Tô Mộc còn chưa nêu ý kiến xử lý thì bên ngoài đám đông vang tiếng lốp xe ma sát, sau đó đám người Mộ Bạch nhanh chóng ra khỏi xe. Dẫn đầu là phó huyện trưởng huyện chính phủ huyện Ân Huyền Chân Đào.

Cục trưởng cục quản thị trấn Lâm Uy Chi đi theo bên cạnh Chân Đào, vẻ mặt bọn họ cực kỳ nghiêm túc, chạy nhan hvào trong.

Khi bọn họ đi vào, Chân Đào nhanh chóng đứng bên người Tô Mộc, nhỏ giọng nói:

- Tô thư ký!

Biểu tình của Chân Đào vô cùng nghiêm túc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện