Làm cấp trên cần giữ bình tĩnh tuyệt đối trong trường hợp cần mình bình tĩnh, có như vậy mới bảo đảm lúc giải quyết sự việc không hối hận, quan trọng nhất là không dẫn đến ảnh hưởng ác liệt.
Dù lúc này Tô Mộc rát tức giận nhưng biểu tình của hắn khá là bình tĩnh.
Chân Đào, phó huyện trưởng trong huyện Ân Huyền. Chân Đào xuất hiện tại đây hoàn toàn vì vừa rồi Tô Mộc gọi điện thoại, bị Mộ Bạch kêu qua. Nói sao thì Chân Đào là phân công quản lý quy hoạch thành thị, phân công quản lý cục thành quản.
Xảy ra chuyện khiến người dĩ nhiên Tô Mộc muốn tìm Chân Đào, chứ chẳng lẽ trực tiếp xử phạt đám người Dương Tử ngay tại đây? Nếua làm vậy là không chính chắn, dù sao chuyện này chưa đến mức đó.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Chân phó huyện trưởng, nơi này vụ việc tin tưởng người đã nhận được báo cáo. Yêu cầu của ta chỉ có một, mang đám người này trở về, nghiêm khắc điều tra. Trưa nay ta muốn thấy kết quả, trước một giờ chiều huyện chính phủ phải công bố kết quả vớia dân chúng, có vấn đề gì không? Chân Đào đáp ngay:
- Không có!
- Thế thì cứ vậy đi.
Tô Mộc xoay người nhìn bốn phía, đặc biệt là lão nhân được hắn nâng dậy:
- Đại thúc có sao không?
Lão nhân vội đáp:
- Ta không sao.
Tô Mộc nói:
- Có sao hay không phải kiểm tra mới được. Mộ Bạch ngươi ở lại phụ trách giám sát xử lý việc vặt nơi này.
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Rõ!
Tô Mộc nói:
- Các vị, ta đại biểu huyện ủy huyện chính phủ thị khẳng định khẳng định sẽ giải quyết ngay, và nghiêm trọng xử lý. Ta hy vọng các người sẽ giám sát, nếu cuối cùng kết quả xử lý không làm vừa lòng thì các người tùy thời có thể tìm ta lấy lại công bằng.
- Tốt!
Có thể nói không tốt sao? Sự việc là thế rồi, chẳng lẽ bắt Tô Mộc tại đây xử phạt nặng đám người Dương Tử? Không phải không được nhưng không cần thiết. Ai đều biết Tô Mộc là thư ký huyện ủy, ở trước mặt nhiều người nói câu này chắc chắn sẽ cho bọn họ một giải thích.
Nếu khi nói ra những lời này lại xuống tay với đám người Dương Tử là cho bọn họ mặt mũi.
Đám người Dương Tử có tư cách đó sao?
Rất nhanh Tô Mộc rời khỏi chỗ này. Có nhóm Chân Đào ở lại sẽ xử lý chuyện này tốt đẹp. Tô Mộc rời đi, rất nhanh giao thông qua lại bình thường, không khí trong chợt sáng tan mất.
Bên cạnh quán bán đồ sáng.
Lão Uông nhìn cảnh tượng bên chợ sáng, tâm tình kích động. Lão Uông biết Tô Mộc đã nói vậy thì chắc chắn sẽ xử nặng, lão đang dọn dẹp quầy hàng thì Vương Vũ đã dẫn người đến.
Mộ Bạch thân thiện hỏi:
- Dại gia, chúng ta có chút việc muốn hỏi, đại gia thấy bây giờ có tiện không?
Lão Uông đáp ngay:
- Tiện!
Mộ Bạch nói:
- Vậy được rồi. Mấy hỗ trợ dọn dẹp bàn ghế đi. Đại gia, chờ dọn xong xin cùng ta đi một nơi.
- Được!
Văn phòng thư ký huyện ủy.
Tô Mộc đốt điếu thuốc đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bắt đầu rơi bên ngoài khung cửa, mặt mày lo laứnga.
Điểm xuất phát của chính sách là tốt nhưng ai ngờ trong quá trình chấp hành sẽ xảy ra biến đổi như vậy. Nếu hôm nay Tô Mộc không đụng phải việc này thì chẳng lẽ nó sẽ tiếp diễn mãi sao?
Quan trọng nhất là xảy ra chuyện như vậy mà trong huyện ủy huyện chính phủ huyện Ân Huyền không ai hay biết gì? Có người biết nhưng không ai nhắc chút xíu gì cho hắn thì chẳng lẽ có ẩn tình gì khác?
Một tiểu đội thành quản có thể lạm dụng quyền lực trong tay, mưu cầu lợi riêng cho mình, trong tình huống kinh tế huyện Ân Huyền chưa phát đạt còn dám làm vậy. Chờ những xí nghiệp khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt bắt đầu xây dựng, kinh tế huyện Ân Huyền phát triển nhanh thì có bộ dạng gì nữa?
Gáim sát!
Phải tăng mạnh giám sát quyền lực!
Nếu không làm vậy trời biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện linh tinh gì nữa. Nhiều lúc có nhiều chuyện phát triển là cấp trên chỉ định chính sách rất tốt nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, đến bộ môn bên dưới chấp hành đã thay đổi.
Đừng xem thường sự thay đổi này, nếu bị thay đổi sẽ xâm thực đén bộ môn khác. Chờ tới tất cả bộ môn cơ quan huyện trực của một địa khu thì tất cả đều mục rữa. Địa khu này sẽ xảy ra vài chuyện khó nhìn mà không ai dự đoán được.
Chuyện đó xảy ra thì căn cơ Vạn Lý Trường Thành bị phá hủy.
Một tiếng sau.
Mộ Bạch bước vào văn phòng thì biểu tình nghiêm túc báo cáo:
- Thư ký, đã giải quyết xong mọi chuyện, hiện tại đang nhằm vào bồi thường cho gia đinh Diệp Ngạnh, bồi thường lão bản quán bán ăn sáng. Chờ xác định con số cuối cùng cục quản thị trấn sẽ nhanh chóng thanh toán. Xử cho đám người Dương Tử thì phó huyện trưởng Chân Đào đang chủ trì, nội bộ quản cụ đang tiến hành, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả xử lý báo lên. Nhưng có chuyện này ta nghĩ thư ký nên biết.
Khi Mộ Bạch nói câu này biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Tô Mộc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Là gia đình Diệp Ngạnh. Thanh niên tên Diệp Ngạnh năm nay hai mươi tám tuổi, quân nhân xuất ngũ, cha tên Diệp Nam Sơn, là khu cách mạng cũ của huyện Ân Huyền chúng ta, tức là thôn dân của Thạch Đầu thôn.
Mộ Bạch nói:
- Diệp Nam Sơn có ba nhi tử, hai người đầu đều làm lính nhưng vì tham chiến mà hy sinh hết, chỉ còn lại mình Diệp Ngạnh. Diệp Ngạnh cũng xuất thân làm lính nhưng về sau muốn chăm sóc Diệp Nam Sơn, cộng thêm lúc đó xảy ra chút chuyện nhỏ, hắn đổi nghề về nhà. Diệp Nam Sơn là một lão cách mạng, một lão hồng quân.
Khi Mộ Bạch nói xong sắc mặt Tô Mộc thay đổi, bật dậy khỏi ghế ngồi.
Tô Mộc nhìn Mộ Bạch chằm chằm. Hỏi:
- Ngươi nói Diệp Nam Sơn là lão hồng quân, trong nhà có có hai liệt sĩ đã hy sinh?
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Tô Mộc nghe trả lời thì đi tới đi lui trong văn phòng, hắn không ngờ sự việc có ẩn tình như vậy. Chắc chắn là thật, vì không làm giả được, nếu chuyện là thật thì tính chất vụ việc thay đổi.
Dù Diệp Nam Sơn thế nào miễn là người thân của liệt sĩ không nên trở thành bộ dạng như bây giờ. Ba nhi tử, hai người hy sinh trong bộ đội, còn được phong làm liệt sĩ. Tô Mộc biết sức nặng trong đó nhiều cỡ nào,càng đứng nói Diệp Ngạnh cũng làm lính.
Tình cảm quân đội mãnh liệt cỡ nào mới khiến Diệp Nam Sơn đưa ba nhi tử vào bộ đội?
Tô Mộc dừng bước, ra lệnh:
- Mộ Bạch, ngươi hãy theo vụ này, nhất định bảo đảm bồi thường cho gia đình Diệp Nam Sơn vào tay họ. Tiếp theo ngươi đi bên thống chiến bộ điều tra, nhìn xem tiền trợ ccấp cho gia đình Diệp Nam Sơn có phát không? Ta muốn biết tin tức kỹ càng về gia đình Diệp Nam Sơn.
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Vâng,ta đi làm ngay!
Nbếu chuyện xảy ra với người bình thường thì tuy Tô Mộc cũng tức giận, cũng sẽ chủ trì công bằng nhưng tuyệt đối không chú ý như bây giờ.
Gia đình Diệp Nam Sơn lại khác, nghĩ đến hai nhi tử của lão chết đi, nhi tử thứ ba làm bạn bên người, thân phận lính xuất ngũ lại chịu đựng nhục nhã thế này. Nếu không giải quyết xong sẽ làm lòng Diệp Nam Sơn khó chịu biết mấy.
Tô Mộc nghĩ đến đây Tô Mộc mơ hồ nhớ tới lúc trước thấy đám người Dương Tử đánh nhau, không phải Diệp Ngạnh không chống cự được mà thấy ánh mắt van xin của phụ thân thì dứt khoát từ bỏ chống cự, cố gắng giữ cho mình không bị tổn thương là được.
Trên người Diệp Ngạnh xảy ra chuyện gì làm gã biến thành như vậy?
Nhớ đến thất vọng toát ra từ đôi mắt Diệp Ngạnh làm Tô Mộc bị xúc động. Tô Mộc biết giống như Diệp Ngạnh trong lòng chỉ để ý gia đình, nếu hôm nay xảy ra việc càn nghiêm trọng, ví dụ Diệp Nam Sơn bị đánh chết thì Diệp Ngạnh sẽ trở thành như thế nào?
Tưởng tượng cảnh đó khiến Tô Mộc rét run.
- phải nhanh chóng chỉnh đốn vài bộ môn cơ quan của thị trấn, nếu cứ bỏ mặc, chờ xảy ra việc lớn thì đã muộn. Ngoài ra nên tìm cách giám sát quyền lực như thế nào. Ta không quan tâm nơi khác, ta cũng không lo chỗ khác được. Ta chỉ cần nơi ta chấp chính tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện như hôm nay!
Tâm tình của Tô Mộc tùy thơ chuyện gặp buổi sáng không ngừng mở rộng ra ngoài, sửa sang manh mối.
Bên huyện Ân Huyền bàn bạc cách xử lý đám người Dương Tử thế nào thì mười giờ sáng, một bài viết thoáng chốc kích phát internet.
Vì bài viết đăng trên diễn đàn khá nổi tiếng, cộng thêm có dân chuyên nghiêm cố ý truyền bá, bài viết cực kỳ nhanh nổi tiếng.
Chói mắt nhất là tựa đề bài viết: Thành quản bá đạo như thế, là công bộc hay lưu manh? Nếu ngươi nói bài viết có lẽ chỉ tạo cái tên hao mỹ, nội dung chẳng có gì đáng xem thì sai rồi.
Vì theo sau tiêu đề là tranh ảnh xác thực. Nguyên bài báo kể lại chuyện xảy ra trên chợ sáng thị trấn huyện Ân Huyền, đám người Dương Tử đập phá gia đình Diệp Ngạnh, đưa lên rõ ràng. Chưa xong, tiếp theo còn giấu thông tin, nói gì mà còn có tiếp theo, ngày mai cùng thời gian sẽ đăng.
Tuy không nói thẳng tên nhằm vào Tô Mộc nhưng cái tên huyện Ân Huyền đã bị nói ra, không ngốc đều biết ngay việc này nhằm vào ai.
Thoáng chốc huyện Ân Huyền nổi tiếng.
Bài viết được theo dõi chớp mắt lên đến con số ba vạn và còn đang tăng vọt.
Dù lúc này Tô Mộc rát tức giận nhưng biểu tình của hắn khá là bình tĩnh.
Chân Đào, phó huyện trưởng trong huyện Ân Huyền. Chân Đào xuất hiện tại đây hoàn toàn vì vừa rồi Tô Mộc gọi điện thoại, bị Mộ Bạch kêu qua. Nói sao thì Chân Đào là phân công quản lý quy hoạch thành thị, phân công quản lý cục thành quản.
Xảy ra chuyện khiến người dĩ nhiên Tô Mộc muốn tìm Chân Đào, chứ chẳng lẽ trực tiếp xử phạt đám người Dương Tử ngay tại đây? Nếua làm vậy là không chính chắn, dù sao chuyện này chưa đến mức đó.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Chân phó huyện trưởng, nơi này vụ việc tin tưởng người đã nhận được báo cáo. Yêu cầu của ta chỉ có một, mang đám người này trở về, nghiêm khắc điều tra. Trưa nay ta muốn thấy kết quả, trước một giờ chiều huyện chính phủ phải công bố kết quả vớia dân chúng, có vấn đề gì không? Chân Đào đáp ngay:
- Không có!
- Thế thì cứ vậy đi.
Tô Mộc xoay người nhìn bốn phía, đặc biệt là lão nhân được hắn nâng dậy:
- Đại thúc có sao không?
Lão nhân vội đáp:
- Ta không sao.
Tô Mộc nói:
- Có sao hay không phải kiểm tra mới được. Mộ Bạch ngươi ở lại phụ trách giám sát xử lý việc vặt nơi này.
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Rõ!
Tô Mộc nói:
- Các vị, ta đại biểu huyện ủy huyện chính phủ thị khẳng định khẳng định sẽ giải quyết ngay, và nghiêm trọng xử lý. Ta hy vọng các người sẽ giám sát, nếu cuối cùng kết quả xử lý không làm vừa lòng thì các người tùy thời có thể tìm ta lấy lại công bằng.
- Tốt!
Có thể nói không tốt sao? Sự việc là thế rồi, chẳng lẽ bắt Tô Mộc tại đây xử phạt nặng đám người Dương Tử? Không phải không được nhưng không cần thiết. Ai đều biết Tô Mộc là thư ký huyện ủy, ở trước mặt nhiều người nói câu này chắc chắn sẽ cho bọn họ một giải thích.
Nếu khi nói ra những lời này lại xuống tay với đám người Dương Tử là cho bọn họ mặt mũi.
Đám người Dương Tử có tư cách đó sao?
Rất nhanh Tô Mộc rời khỏi chỗ này. Có nhóm Chân Đào ở lại sẽ xử lý chuyện này tốt đẹp. Tô Mộc rời đi, rất nhanh giao thông qua lại bình thường, không khí trong chợt sáng tan mất.
Bên cạnh quán bán đồ sáng.
Lão Uông nhìn cảnh tượng bên chợ sáng, tâm tình kích động. Lão Uông biết Tô Mộc đã nói vậy thì chắc chắn sẽ xử nặng, lão đang dọn dẹp quầy hàng thì Vương Vũ đã dẫn người đến.
Mộ Bạch thân thiện hỏi:
- Dại gia, chúng ta có chút việc muốn hỏi, đại gia thấy bây giờ có tiện không?
Lão Uông đáp ngay:
- Tiện!
Mộ Bạch nói:
- Vậy được rồi. Mấy hỗ trợ dọn dẹp bàn ghế đi. Đại gia, chờ dọn xong xin cùng ta đi một nơi.
- Được!
Văn phòng thư ký huyện ủy.
Tô Mộc đốt điếu thuốc đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bắt đầu rơi bên ngoài khung cửa, mặt mày lo laứnga.
Điểm xuất phát của chính sách là tốt nhưng ai ngờ trong quá trình chấp hành sẽ xảy ra biến đổi như vậy. Nếu hôm nay Tô Mộc không đụng phải việc này thì chẳng lẽ nó sẽ tiếp diễn mãi sao?
Quan trọng nhất là xảy ra chuyện như vậy mà trong huyện ủy huyện chính phủ huyện Ân Huyền không ai hay biết gì? Có người biết nhưng không ai nhắc chút xíu gì cho hắn thì chẳng lẽ có ẩn tình gì khác?
Một tiểu đội thành quản có thể lạm dụng quyền lực trong tay, mưu cầu lợi riêng cho mình, trong tình huống kinh tế huyện Ân Huyền chưa phát đạt còn dám làm vậy. Chờ những xí nghiệp khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt bắt đầu xây dựng, kinh tế huyện Ân Huyền phát triển nhanh thì có bộ dạng gì nữa?
Gáim sát!
Phải tăng mạnh giám sát quyền lực!
Nếu không làm vậy trời biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện linh tinh gì nữa. Nhiều lúc có nhiều chuyện phát triển là cấp trên chỉ định chính sách rất tốt nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, đến bộ môn bên dưới chấp hành đã thay đổi.
Đừng xem thường sự thay đổi này, nếu bị thay đổi sẽ xâm thực đén bộ môn khác. Chờ tới tất cả bộ môn cơ quan huyện trực của một địa khu thì tất cả đều mục rữa. Địa khu này sẽ xảy ra vài chuyện khó nhìn mà không ai dự đoán được.
Chuyện đó xảy ra thì căn cơ Vạn Lý Trường Thành bị phá hủy.
Một tiếng sau.
Mộ Bạch bước vào văn phòng thì biểu tình nghiêm túc báo cáo:
- Thư ký, đã giải quyết xong mọi chuyện, hiện tại đang nhằm vào bồi thường cho gia đinh Diệp Ngạnh, bồi thường lão bản quán bán ăn sáng. Chờ xác định con số cuối cùng cục quản thị trấn sẽ nhanh chóng thanh toán. Xử cho đám người Dương Tử thì phó huyện trưởng Chân Đào đang chủ trì, nội bộ quản cụ đang tiến hành, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả xử lý báo lên. Nhưng có chuyện này ta nghĩ thư ký nên biết.
Khi Mộ Bạch nói câu này biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Tô Mộc hỏi:
- Có chuyện gì?
- Là gia đình Diệp Ngạnh. Thanh niên tên Diệp Ngạnh năm nay hai mươi tám tuổi, quân nhân xuất ngũ, cha tên Diệp Nam Sơn, là khu cách mạng cũ của huyện Ân Huyền chúng ta, tức là thôn dân của Thạch Đầu thôn.
Mộ Bạch nói:
- Diệp Nam Sơn có ba nhi tử, hai người đầu đều làm lính nhưng vì tham chiến mà hy sinh hết, chỉ còn lại mình Diệp Ngạnh. Diệp Ngạnh cũng xuất thân làm lính nhưng về sau muốn chăm sóc Diệp Nam Sơn, cộng thêm lúc đó xảy ra chút chuyện nhỏ, hắn đổi nghề về nhà. Diệp Nam Sơn là một lão cách mạng, một lão hồng quân.
Khi Mộ Bạch nói xong sắc mặt Tô Mộc thay đổi, bật dậy khỏi ghế ngồi.
Tô Mộc nhìn Mộ Bạch chằm chằm. Hỏi:
- Ngươi nói Diệp Nam Sơn là lão hồng quân, trong nhà có có hai liệt sĩ đã hy sinh?
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Tô Mộc nghe trả lời thì đi tới đi lui trong văn phòng, hắn không ngờ sự việc có ẩn tình như vậy. Chắc chắn là thật, vì không làm giả được, nếu chuyện là thật thì tính chất vụ việc thay đổi.
Dù Diệp Nam Sơn thế nào miễn là người thân của liệt sĩ không nên trở thành bộ dạng như bây giờ. Ba nhi tử, hai người hy sinh trong bộ đội, còn được phong làm liệt sĩ. Tô Mộc biết sức nặng trong đó nhiều cỡ nào,càng đứng nói Diệp Ngạnh cũng làm lính.
Tình cảm quân đội mãnh liệt cỡ nào mới khiến Diệp Nam Sơn đưa ba nhi tử vào bộ đội?
Tô Mộc dừng bước, ra lệnh:
- Mộ Bạch, ngươi hãy theo vụ này, nhất định bảo đảm bồi thường cho gia đình Diệp Nam Sơn vào tay họ. Tiếp theo ngươi đi bên thống chiến bộ điều tra, nhìn xem tiền trợ ccấp cho gia đình Diệp Nam Sơn có phát không? Ta muốn biết tin tức kỹ càng về gia đình Diệp Nam Sơn.
Mộ Bạch gật đầu nói:
- Vâng,ta đi làm ngay!
Nbếu chuyện xảy ra với người bình thường thì tuy Tô Mộc cũng tức giận, cũng sẽ chủ trì công bằng nhưng tuyệt đối không chú ý như bây giờ.
Gia đình Diệp Nam Sơn lại khác, nghĩ đến hai nhi tử của lão chết đi, nhi tử thứ ba làm bạn bên người, thân phận lính xuất ngũ lại chịu đựng nhục nhã thế này. Nếu không giải quyết xong sẽ làm lòng Diệp Nam Sơn khó chịu biết mấy.
Tô Mộc nghĩ đến đây Tô Mộc mơ hồ nhớ tới lúc trước thấy đám người Dương Tử đánh nhau, không phải Diệp Ngạnh không chống cự được mà thấy ánh mắt van xin của phụ thân thì dứt khoát từ bỏ chống cự, cố gắng giữ cho mình không bị tổn thương là được.
Trên người Diệp Ngạnh xảy ra chuyện gì làm gã biến thành như vậy?
Nhớ đến thất vọng toát ra từ đôi mắt Diệp Ngạnh làm Tô Mộc bị xúc động. Tô Mộc biết giống như Diệp Ngạnh trong lòng chỉ để ý gia đình, nếu hôm nay xảy ra việc càn nghiêm trọng, ví dụ Diệp Nam Sơn bị đánh chết thì Diệp Ngạnh sẽ trở thành như thế nào?
Tưởng tượng cảnh đó khiến Tô Mộc rét run.
- phải nhanh chóng chỉnh đốn vài bộ môn cơ quan của thị trấn, nếu cứ bỏ mặc, chờ xảy ra việc lớn thì đã muộn. Ngoài ra nên tìm cách giám sát quyền lực như thế nào. Ta không quan tâm nơi khác, ta cũng không lo chỗ khác được. Ta chỉ cần nơi ta chấp chính tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện như hôm nay!
Tâm tình của Tô Mộc tùy thơ chuyện gặp buổi sáng không ngừng mở rộng ra ngoài, sửa sang manh mối.
Bên huyện Ân Huyền bàn bạc cách xử lý đám người Dương Tử thế nào thì mười giờ sáng, một bài viết thoáng chốc kích phát internet.
Vì bài viết đăng trên diễn đàn khá nổi tiếng, cộng thêm có dân chuyên nghiêm cố ý truyền bá, bài viết cực kỳ nhanh nổi tiếng.
Chói mắt nhất là tựa đề bài viết: Thành quản bá đạo như thế, là công bộc hay lưu manh? Nếu ngươi nói bài viết có lẽ chỉ tạo cái tên hao mỹ, nội dung chẳng có gì đáng xem thì sai rồi.
Vì theo sau tiêu đề là tranh ảnh xác thực. Nguyên bài báo kể lại chuyện xảy ra trên chợ sáng thị trấn huyện Ân Huyền, đám người Dương Tử đập phá gia đình Diệp Ngạnh, đưa lên rõ ràng. Chưa xong, tiếp theo còn giấu thông tin, nói gì mà còn có tiếp theo, ngày mai cùng thời gian sẽ đăng.
Tuy không nói thẳng tên nhằm vào Tô Mộc nhưng cái tên huyện Ân Huyền đã bị nói ra, không ngốc đều biết ngay việc này nhằm vào ai.
Thoáng chốc huyện Ân Huyền nổi tiếng.
Bài viết được theo dõi chớp mắt lên đến con số ba vạn và còn đang tăng vọt.
Danh sách chương