- Tôi...
Ngay khi vẻ mặt Dương Hổ thả lỏng, Tô Mộc quát to:
- Tôi cái gì? Dương Hổ, anh có biết mình đang làm gì không? Hành động của anh đã cấu thành phạm tội, nếu không dừng lại sẽ mang đến hậu quả không thể đo lường.
- Còn các anh nữa, thật sự muốn theo Dương Hổ làm xằng làm bậy sao? Các anh đã quên mình là cảnh sát, là vị thần bảo vệ nhân dân? Các anh quên áo cảnh sát mình đang mặc là ai ban cho? Hay các anh muốn cùng Dương Hổ chết chung? Tô Mộc nói mấy câu khiến nhóm cảnh sát đứng sau lưng Dương Hổ do dự. Bọn họ khác với Dương Hổ, không có nguyên nhân gì phải liều mạng như vậy. Hơn nữa trước khi đến đây bọn họ không biết mình sẽ gặp tình cảnh như thế, dù gì bọn họ là cảnh sát, không có lá gan đối kháng với trấn ủy ủy ban trấn.
Dương Hổ thấy tình huống không ổn thì rống to:
- Các ngươi nghe kỹ đây, tôi làm theo lệnh của Dương trưởng trấn, ai dám ngăn cản tức là quấy nhiễu công vụ, bắt hết lại!
Tô Mộc lạnh lùng quát:
- Vương Binh, Trương Ninh, các anh là người Trấn Hắc Sơn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Dương Hổ làm bậy? Các anh đặt tay lên ngực tự hỏi làm điều này có xứng với quốc huy trên đầu mình không? Các anh không sợ đi trên đường bị hương thân phụ lão mắng sau lưng?
Lương Xương Quý hét to:
- Trương Vệ Quốc, thằng nhãi này, muốn tạo phản sao?
Trương Vệ Quốc run lẩy bẩy đứng một bên nghe lão bí thư quát thì như bị sét đánh. Trương Vệ Quốc ghét Tô Mộc nhưng Lương Xương Quý trông gã từ nhỏ đến lớn, xây dựng hình ảnh uy nghiêm từ lâu. Trương Vệ Quốc tan vỡ.
Trương Vệ Quốc vội la lên:
- Dương sở trưởng, buông súng đi.
- Khốn kiếp, ngươi dám kêu ta buông súng?
Dương Hổ tức giận xoay người chĩa họng súng vào Trương Vệ Quốc:
- Dẫn người lên, bắt hết chúng lại!
Vù vù vù vù vù!
Vào phút chỉ mành treo chuông, một thanh phi đao bay ra đánh ngay vào cổ tay của Dương Hổ. Xung lực mạnh mẽ đâm thủng cổ tay Dương Hổ, xương tay gãy.
Đau nhức làm Dương Hổ thả lỏng tay, súng ngắn rớt xuống đất. Tô Mộc biết là Trịnh Đậu Đậu ra tay, hắn đang chờ cơ hội này. Tô Mộc vọt lên trước, thừa dịp Dương Hổ ngây người hắn đá gã té lăn quay, cướp về súng ngắn.
Tô Mộc hét to:
- Từ Viêm, cột hắn lại!
- Biết!
Từ Viêm từ đằng sau chạy ra nhanh chóng trói Dương Hổ lại.
Lương Xương Quý tiến lên nói trước mặt mọi người:
- Từ Viêm, từ giờ trở đi cậu tạm thời là sở trưởng đồn công an, phụ trách trị an nơi này.
Từ Viêm kính lễ:
- Tuân lệnh!
Trong khi Tô Mộc sai Từ Viêm trói Dương Hổ tống sang bên cạnh thì Lý Nhạc Thiên móc di động ra, mặc kệ bây giờ là đêm khuya, gã gọi điện cho Lý Nhạc Dân.
Lý Nhạc Thiên la lên:
- Anh trai, em và Đậu Đậu tỷ đang ở Thôn Đại Liễu Thụ huyện Hình Đường. Anh cho em chiếc xe bị đám khốn kiếp đập móp, mới rồi có một cảnh sát bắn em. Nếu anh không đến thì ngày mai có thể nhặt xác cho em.
Lý Nhạc Dân đang mơ màng, định mắng Lý Nhạc Thiên quấy rối, không ngờ nghe gã tố khổ.
Lý Nhạc Dân rùng mình tỉnh táo lại:
- Cái gì? Em có bị gì không? Đậu Đậu đâu?
Lý Nhạc Thiên không thể bị gì, nếu gã có chuyện thì Lý gia động đất. Huống chi bên cạnh Lý Nhạc Thiên có Trịnh Đậu Đậu, nếu cô bị trầy xước một miếng da, dù có Lý gia che chở thì Lý Nhạc Dân không thoát dính líu. Ai kêu Lý Nhạc Dân là thư ký thị chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, binh dưới tay gã tổn thương Trịnh Đậu Đậu, gã không chịu trách nhiệm thì còn ai?
Lý Nhạc Thiên nói:
- Bây giờ không sao, nhưng nếu anh không đến thì sẽ chết người. Chúng em ở Thôn Đại Liễu Thụ, trực tiếp dẫn người đến đi.
Lý Nhạc Thiên cúp máy.
Lý Nhạc Thiên tức giận nói:
- Tô Mộc, yên tâm đi, tôi đã thông báo anh trai, chắc chắn sẽ mang người đến. Bà nội nó, tôi không tin không xử được đám rùa cặn bã này!
Tô Mộc nói:
- Vậy thì tốt.
Ngay từ đầu Tô Mộc đã biết để làm được chuyện này phải dựa thế. Ban đầu Tô Mộc chỉ muốn nương thế phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, giờ thì tốt rồi, mượn luôn thế Lý Nhạc Dân thư ký thị chính pháp ủy thường ủy thị ủy. Vậy cũng tốt, hai đại nhân vật ra mặt, dù Tạ Văn muốn phá rối cũng đừng mơ che chở được Dương Tùng.
Tô Mộc xoay người nói:
- Đậu Đậu, cảm ơn cô. Nếu không có cô giúp thì bây giờ đã lộn xộn.
Trịnh Đậu Đậu thản nhiên nói:
- Chuyện nhỏ, chỉ là tên cặn bã. Nhưng Tô Mộc, có một câu tôi muốn nhắc nhở. Cậu chỉ trói bọn họ thì không được, muốn giải quyết đám con sâu làm rầu nồi canh thì phải thừa dịp này tìm chứng cứ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
- Hiểu rồi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Lão bí thư, tôi đề nghị khiến trấn kỷ ủy (ủy ban kỷ luật trấn) đến ngay bây giờ, suốt đêm thẩm vấn Dương Hổ, Điêu Nhất Phi.
Lương Xương Quý nói ngay:
- Để tôi gọi điện thoại.
Tô Mộc xem đồng hồ đeo tay, đã một giờ rưỡi sáng, còn bốn tiếng, hy vọng trong thời gian này có thể kiếm thêm chứng cứ mới. Chỉ có phán quyết đám sâu thối tha này theo pháp luật mới trả lại lẽ công bằng cho bọn nhỏ.
Dương Tùng, tôi chờ xem còn ai cứu ngươi được!
Ác giả ác báo!
Đêm nay là đêm khó bình yên cho Trấn Hắc Sơn. Dương Tùng ở trong nhà lòng như lửa đốt đi tới đi lui, chờ tin tức bên Dương Hổ. Thời gian trôi qua từng phút giây, Dương Tùng cảm thấy tình huống không đúng, quyết định gọi điện thoại cho Tạ Văn.
Ai ngờ đầu dây bên kia Tạ Văn im lặng một lúc sau thanh âm lạnh lẽo đánh nát hy vọng của Dương Tùng.
- Dương trưởng trấn, tôi đã biết chuyện này. Anh là trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn, hành vi đã phạm quốc pháp kỷ luật Đảng. Chờ tổ công tác qua đó hãy khai thật là được.
Răng rắc!
Bên tai nghe điện thoại báo máy bận, Dương Tùng còn bần thần, bẻ gãy bút máy trong tay. Mặt Dương Tùng trắng bệch ngã xuống ghế, môi run run, mặt xám như tro.
- Xong, tất cả xong rồi.
Bên này Dương Tùng tan vỡ, thẩm vấn trong trường tiểu học Đại Liễu Thụ thuận lợi diễn ra. Đối diện bí thư trấn ủy Lương Xương Quý, bí thư trấn kỷ ủy Đổng Hướng Thụy, phó bí thư trấn ủy Trương An, phó trưởng trấn Tô Mộc hình thành trận thế siêu mạnh, bức tường tâm lý của Dương Hổ, Trương Vệ Quốc, Điêu Nhất Phi nhanh chóng sụp đổ. Bọn chúng khai hết những gì đã biết, đầu mâu chỉ vào Dương Tùng.
Bằng chứng như núi.
Dương Tùng toàn quyền phụ trách sự kiện cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, ba mươi vạn tiền để xây dựng nhưng chỉ bỏ ra năm vạn ít ỏi để xây nhà, số còn lại bị Dương Tùng mượn đủ loại lý do tham ô.
Đây là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, tiếng xấu tham ô ác liệt.
Lương Xương Quý hét to:
- Khốn nạn! Từ Viêm, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu mang theo hai người đến chỗ trưởng trấn, bí mật giám thị Dương Tùng. Nếu Dương Tùng muốn bỏ trốn thì bắt ngay tại chỗ.
Từ Viêm kính lễ:
- Tuân lệnh! Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Viêm dẫn theo hai cảnh sát rời đi. Những cảnh sát này không hề hay biết sự kiện đêm nay, không thể quơ đũa cả nắm.
Đổng Hướng Thụy nhỏ giọng nói:
- Lão bí thư, tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Lương Xương Quý nói:
- Đợi trời sáng.
Ngay khi vẻ mặt Dương Hổ thả lỏng, Tô Mộc quát to:
- Tôi cái gì? Dương Hổ, anh có biết mình đang làm gì không? Hành động của anh đã cấu thành phạm tội, nếu không dừng lại sẽ mang đến hậu quả không thể đo lường.
- Còn các anh nữa, thật sự muốn theo Dương Hổ làm xằng làm bậy sao? Các anh đã quên mình là cảnh sát, là vị thần bảo vệ nhân dân? Các anh quên áo cảnh sát mình đang mặc là ai ban cho? Hay các anh muốn cùng Dương Hổ chết chung? Tô Mộc nói mấy câu khiến nhóm cảnh sát đứng sau lưng Dương Hổ do dự. Bọn họ khác với Dương Hổ, không có nguyên nhân gì phải liều mạng như vậy. Hơn nữa trước khi đến đây bọn họ không biết mình sẽ gặp tình cảnh như thế, dù gì bọn họ là cảnh sát, không có lá gan đối kháng với trấn ủy ủy ban trấn.
Dương Hổ thấy tình huống không ổn thì rống to:
- Các ngươi nghe kỹ đây, tôi làm theo lệnh của Dương trưởng trấn, ai dám ngăn cản tức là quấy nhiễu công vụ, bắt hết lại!
Tô Mộc lạnh lùng quát:
- Vương Binh, Trương Ninh, các anh là người Trấn Hắc Sơn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Dương Hổ làm bậy? Các anh đặt tay lên ngực tự hỏi làm điều này có xứng với quốc huy trên đầu mình không? Các anh không sợ đi trên đường bị hương thân phụ lão mắng sau lưng?
Lương Xương Quý hét to:
- Trương Vệ Quốc, thằng nhãi này, muốn tạo phản sao?
Trương Vệ Quốc run lẩy bẩy đứng một bên nghe lão bí thư quát thì như bị sét đánh. Trương Vệ Quốc ghét Tô Mộc nhưng Lương Xương Quý trông gã từ nhỏ đến lớn, xây dựng hình ảnh uy nghiêm từ lâu. Trương Vệ Quốc tan vỡ.
Trương Vệ Quốc vội la lên:
- Dương sở trưởng, buông súng đi.
- Khốn kiếp, ngươi dám kêu ta buông súng?
Dương Hổ tức giận xoay người chĩa họng súng vào Trương Vệ Quốc:
- Dẫn người lên, bắt hết chúng lại!
Vù vù vù vù vù!
Vào phút chỉ mành treo chuông, một thanh phi đao bay ra đánh ngay vào cổ tay của Dương Hổ. Xung lực mạnh mẽ đâm thủng cổ tay Dương Hổ, xương tay gãy.
Đau nhức làm Dương Hổ thả lỏng tay, súng ngắn rớt xuống đất. Tô Mộc biết là Trịnh Đậu Đậu ra tay, hắn đang chờ cơ hội này. Tô Mộc vọt lên trước, thừa dịp Dương Hổ ngây người hắn đá gã té lăn quay, cướp về súng ngắn.
Tô Mộc hét to:
- Từ Viêm, cột hắn lại!
- Biết!
Từ Viêm từ đằng sau chạy ra nhanh chóng trói Dương Hổ lại.
Lương Xương Quý tiến lên nói trước mặt mọi người:
- Từ Viêm, từ giờ trở đi cậu tạm thời là sở trưởng đồn công an, phụ trách trị an nơi này.
Từ Viêm kính lễ:
- Tuân lệnh!
Trong khi Tô Mộc sai Từ Viêm trói Dương Hổ tống sang bên cạnh thì Lý Nhạc Thiên móc di động ra, mặc kệ bây giờ là đêm khuya, gã gọi điện cho Lý Nhạc Dân.
Lý Nhạc Thiên la lên:
- Anh trai, em và Đậu Đậu tỷ đang ở Thôn Đại Liễu Thụ huyện Hình Đường. Anh cho em chiếc xe bị đám khốn kiếp đập móp, mới rồi có một cảnh sát bắn em. Nếu anh không đến thì ngày mai có thể nhặt xác cho em.
Lý Nhạc Dân đang mơ màng, định mắng Lý Nhạc Thiên quấy rối, không ngờ nghe gã tố khổ.
Lý Nhạc Dân rùng mình tỉnh táo lại:
- Cái gì? Em có bị gì không? Đậu Đậu đâu?
Lý Nhạc Thiên không thể bị gì, nếu gã có chuyện thì Lý gia động đất. Huống chi bên cạnh Lý Nhạc Thiên có Trịnh Đậu Đậu, nếu cô bị trầy xước một miếng da, dù có Lý gia che chở thì Lý Nhạc Dân không thoát dính líu. Ai kêu Lý Nhạc Dân là thư ký thị chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, binh dưới tay gã tổn thương Trịnh Đậu Đậu, gã không chịu trách nhiệm thì còn ai?
Lý Nhạc Thiên nói:
- Bây giờ không sao, nhưng nếu anh không đến thì sẽ chết người. Chúng em ở Thôn Đại Liễu Thụ, trực tiếp dẫn người đến đi.
Lý Nhạc Thiên cúp máy.
Lý Nhạc Thiên tức giận nói:
- Tô Mộc, yên tâm đi, tôi đã thông báo anh trai, chắc chắn sẽ mang người đến. Bà nội nó, tôi không tin không xử được đám rùa cặn bã này!
Tô Mộc nói:
- Vậy thì tốt.
Ngay từ đầu Tô Mộc đã biết để làm được chuyện này phải dựa thế. Ban đầu Tô Mộc chỉ muốn nương thế phó thị trưởng thường vụ Lý Hưng Hoa, giờ thì tốt rồi, mượn luôn thế Lý Nhạc Dân thư ký thị chính pháp ủy thường ủy thị ủy. Vậy cũng tốt, hai đại nhân vật ra mặt, dù Tạ Văn muốn phá rối cũng đừng mơ che chở được Dương Tùng.
Tô Mộc xoay người nói:
- Đậu Đậu, cảm ơn cô. Nếu không có cô giúp thì bây giờ đã lộn xộn.
Trịnh Đậu Đậu thản nhiên nói:
- Chuyện nhỏ, chỉ là tên cặn bã. Nhưng Tô Mộc, có một câu tôi muốn nhắc nhở. Cậu chỉ trói bọn họ thì không được, muốn giải quyết đám con sâu làm rầu nồi canh thì phải thừa dịp này tìm chứng cứ, tránh cho đêm dài lắm mộng.
- Hiểu rồi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Lão bí thư, tôi đề nghị khiến trấn kỷ ủy (ủy ban kỷ luật trấn) đến ngay bây giờ, suốt đêm thẩm vấn Dương Hổ, Điêu Nhất Phi.
Lương Xương Quý nói ngay:
- Để tôi gọi điện thoại.
Tô Mộc xem đồng hồ đeo tay, đã một giờ rưỡi sáng, còn bốn tiếng, hy vọng trong thời gian này có thể kiếm thêm chứng cứ mới. Chỉ có phán quyết đám sâu thối tha này theo pháp luật mới trả lại lẽ công bằng cho bọn nhỏ.
Dương Tùng, tôi chờ xem còn ai cứu ngươi được!
Ác giả ác báo!
Đêm nay là đêm khó bình yên cho Trấn Hắc Sơn. Dương Tùng ở trong nhà lòng như lửa đốt đi tới đi lui, chờ tin tức bên Dương Hổ. Thời gian trôi qua từng phút giây, Dương Tùng cảm thấy tình huống không đúng, quyết định gọi điện thoại cho Tạ Văn.
Ai ngờ đầu dây bên kia Tạ Văn im lặng một lúc sau thanh âm lạnh lẽo đánh nát hy vọng của Dương Tùng.
- Dương trưởng trấn, tôi đã biết chuyện này. Anh là trưởng trấn của Trấn Hắc Sơn, hành vi đã phạm quốc pháp kỷ luật Đảng. Chờ tổ công tác qua đó hãy khai thật là được.
Răng rắc!
Bên tai nghe điện thoại báo máy bận, Dương Tùng còn bần thần, bẻ gãy bút máy trong tay. Mặt Dương Tùng trắng bệch ngã xuống ghế, môi run run, mặt xám như tro.
- Xong, tất cả xong rồi.
Bên này Dương Tùng tan vỡ, thẩm vấn trong trường tiểu học Đại Liễu Thụ thuận lợi diễn ra. Đối diện bí thư trấn ủy Lương Xương Quý, bí thư trấn kỷ ủy Đổng Hướng Thụy, phó bí thư trấn ủy Trương An, phó trưởng trấn Tô Mộc hình thành trận thế siêu mạnh, bức tường tâm lý của Dương Hổ, Trương Vệ Quốc, Điêu Nhất Phi nhanh chóng sụp đổ. Bọn chúng khai hết những gì đã biết, đầu mâu chỉ vào Dương Tùng.
Bằng chứng như núi.
Dương Tùng toàn quyền phụ trách sự kiện cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, ba mươi vạn tiền để xây dựng nhưng chỉ bỏ ra năm vạn ít ỏi để xây nhà, số còn lại bị Dương Tùng mượn đủ loại lý do tham ô.
Đây là không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, tiếng xấu tham ô ác liệt.
Lương Xương Quý hét to:
- Khốn nạn! Từ Viêm, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu mang theo hai người đến chỗ trưởng trấn, bí mật giám thị Dương Tùng. Nếu Dương Tùng muốn bỏ trốn thì bắt ngay tại chỗ.
Từ Viêm kính lễ:
- Tuân lệnh! Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!
Từ Viêm dẫn theo hai cảnh sát rời đi. Những cảnh sát này không hề hay biết sự kiện đêm nay, không thể quơ đũa cả nắm.
Đổng Hướng Thụy nhỏ giọng nói:
- Lão bí thư, tiếp theo chúng ta nên làm sao?
Lương Xương Quý nói:
- Đợi trời sáng.
Danh sách chương