Lương Xương Quý nhìn phòng học sụp đổ, ánh mắt đau thương.

Còn Tô Mộc? Bây giờ Tô Mộc không làm gì khác, hắn ngồi chung với đám trẻ, an ủi tâm hồn sợ hãi của chúng, dỗ dành chúng ngủ.

Chấn động!

Thôn Đại Liễu Thụ chưa từng nổi tiếng như đêm nay. Huyện ủy huyện Hình Đường phái tiểu tổ điều tra ngay trong đêm chạy đến đây.

Tiểu tổ điều tra kỷ ủy Thành phố Thanh Lâm chạy nhanh hướng Thôn Đại Liễu Thụ.

Lý Nhạc Dân thư ký thị chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm tự mình mang theo lực lượng tinh nhuệ thị cục công an, không báo cho cục công an huyện Hình Đường biết, kéo còi cảnh báo chạy hướng Thôn Đại Liễu Thụ.

Sáu giờ sáng, ánh nắng chiếu rọi.

Thôn Đại Liễu Thụ qua một đêm tàn phá rốt cuộc nghênh đón tia nắng sớm thứ nhất. Tiểu tổ huyện kỷ ủy do huyện Hình Đường phái ra, tiểu đội công an Thành phố Thanh Lâm do Lý Nhạc Dân dẫn đầu, tiểu tổ điều tra do Lý Hưng Hoa phái ra cùng lúc chạy đến Thôn Đại Liễu Thụ.

Hiện trường trường tiểu học Đại Liễu Thụ được bảo vệ, so với ban đêm thì nhìn vào ban ngày càng thê thảm khiến người sợ hãi.

May mắn đám trẻ không có trong phòng học, nếu không tai nạn sẽ càng trầm trọng, chấn động nguyên tỉnh Giang Nam. Khi ấy Lý Nhạc Dân khó tránh khỏi trách nhiệm.

Nghĩ đến đây Lý Nhạc Dân cực kỳ tức giận. Thư ký thị chính pháp ủy ra lệnh ngay cho tiểu tổ điều tra Thành phố Thanh Lâm, kỷ ủy huyện Hình Đường lập tức điều tra lấy chứng cứ. Ai có trách nhiệm thì người đó phải gánh vác. Kẻ nên bị bắt, bị phán xử, bị giết đều đúng tội, quyết không nương tay.

Trận động đất lung lay nguyên huyện Hình Đường đã bùng nổ.

Thừa dịp rảnh, Lý Nhạc Dân quan tâm hỏi:

- Đậu Đậu, có sao không? - Không sao.

Trịnh Đậu Đậu thản nhiên nói:

- Dân ca, chính phủ Trấn Hắc Sơn đã hủ bại hết thuốc chữa, phải điều tra kỹ càng. Dân ca không thấy đêm qua đám người này điên cuồng, khi Tô Mộc nói ra thân phận trưởng trấn thì bọn họ vẫn không dừng lại. Đây là phạm tội đúng không?

Lý Nhạc Thiên tức giận nói:

- Đúng vậy! Anh phải xử đám cặn bã khốn kiếp này. Đập xe của lão tử, bắn lão tử, chán sống rồi!

Lý Nhạc Thiên không để ý thấy người đứng trước mặt mình là anh ruột, gã luôn mồm lão tử la sướng miệng, Lý Nhạc Dân là gì?

- Yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này.

Lý Nhạc Dân trầm giọng nói:

- Nếu các cậu không có việc gì thì trở về Thành phố Thanh Lâm trước đi, tôi nghĩ lúc này Tô Mộc không rảnh cùng các cậu.

Tô Mộc bước tới gần nói:

- Lý thư ký nói rất đúng, tôi không rảnh tiếp chuyện với các người. Đậu Đậu, chuyện của cô tạm để lại, khi nào có điều cần cứ gọi điện thoại là được.

- Nhạc Thiên, chuyện tôi nói với cậu không thể chậm trễ, mau làm chuyện có lợi với chúng ta. Đi đi, cậu đi Thành phố Thịnh Kinh trước, bản kế hoạch thì lát nữa tôi sẽ đưa cho các cậu.

Trịnh Đậu Đậu gật đầu, nói:

- Được.

Lý Nhạc Thiên sảng khoái nói:

- Huynh đệ, tôi đến Thành phố Thịnh Kinh trước chờ cậu.

Lý Nhạc Thiên, Trịnh Đậu Đậu ngồi xe của Lý Nhạc Dân ra khỏi Thôn Đại Liễu Thụ.

Chỉ còn Tô Mộc đứng bên cạnh Lý Nhạc Dân, gã mỉm cười nói:

- Tô Mộc, cậu làm việc này rất có quyết đoán, đêm qua may mắn có cậu ở đây nếu không tiểu tử Nhạc Thiên lại gây rắc rối lớn.

Trong mắt Tô Mộc lộ ra buồn bã:

- Lý thư ký, đây là bổn phạn tôi nên làm. Nhưng trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ, chỉ tội cho đám trẻ.

Lý Nhạc Dân bảo đảm:

- Yên tâm, tôi sẽ ra mặt chuyện này. Chắc chắn trường tiểu học Đại Liễu Thụ sẽ được xây mới trong thời gian ngắn.

Trong khi hai người nói chuyện thì bên ngoài Thôn Đại Liễu Thụ vang tiếng lốp xe ma sát chói tai, một đám người đi vào trường học.

Tô Mộc ngước đầu nhìn, đi đằng trước nhất là nam nhân trung niên, thân hình gầy gò, mặc áo sơ mi màu xám. Mặt nam nhân trung niên âm trầm, đáy mắt lóe tia lạnh lùng. Nam nhân trung niên là bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, Tạ Văn.

Nam nhân đi theo sau lưng Tạ Văn thanh tú hơn, đeo mắt kính tơ vàng, mặt mày trầm trọng, thấy bóng Lý Nhạc Dân thì chạy nhanh tiến lên. Nam nhân đeo kính là huyện trưởng huyện Hình Đường, Triệu Thụy An.

Sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ bị sụp kinh động thị chính phủ thị ủy Thành phố Thanh Lâm, huyện Hình Đường cũng phải có phản ứng. Khi biết đêm qua Lý Nhạc Dân đến đây thì người đứng đầu, đứng thứ hai huyện Hình Đường không chút do dự dẫn người vội vàng chạy tới.

Tô Mộc nhỏ giọng nói:

- Lý thư ký, tôi có cần tránh mặt không?

Lý Nhạc Dân lạnh nhạt nói:

- Không cần, cứ đứng đây. Tôi chờ xem bọn họ cho tôi lời giải thích gì.

Trong giọng nói Lý Nhạc Dân toát ra uy nghi người bề trên.

Lý Nhạc Dân là thư ký thị chính pháp ủy Thành phố Thanh Lâm, cai quản hệ thống công - Kiểm - Pháp toàn Thành phố Thanh Lâm, ngồi lâu ghế trên tự nhiên hình thành khí thế vô tình khuếch tán, hiếm ai chịu nổi.

- Vâng.

Tô Mộc yên lặng đứng bên cạnh Lý Nhạc Dân.

Tạ Văn liếc Tô Mộc rồi vồn vã chào Lý Nhạc Dân:

- Lý thư ký, làm phiền người đến đây một chuyến, thật là áy náy không yên.

Lý Nhạc Dân lạnh nhạt nói:

- Tạ Văn, tôi không muốn nghe nói nhảm. Sự thật bày trước mắt, tôi muốn biết huyện Hình Đường các anh định xử lý chuyện này thế nào?

Tạ Văn vội tỏ thái độ:

- Lý thư ký yên tâm, tôi sẽ tự mình lo chuyện, mặc kệ liên quan đến ai tuyệt đối không nương tình, điều tra rõ ràng.

Lý Nhạc Dân lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là như vậy. Thị chính phủ thị ủy chú trọng chuyện này rất cao, nếu anh không giải quyết đúng đắn thì tôi không ngại tự mình hành động.

Tạ Văn vội nói:

- Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.

Triệu Thụy An mở miệng nói:

- Lý thư ký, sự kiện trường tiểu học Đại Liễu Thụ sụp đổ chắc chắn ban lãnh đạo huyện ủy dẫn dắt huyện ủy dốc sức điều tra. Nhưng trước đó tôi có một đề nghị, hy vọng Lý thư ký và Tạ bí thư góp ý cho.

Lý Nhạc Dân thản nhiên nói:

- Triệu huyện trưởng muốn nói gì?

- Lý thư ký, chuyện này chắc chắn sẽ liên quan đến vài đồng chí trong Trấn Hắc Sơn, Dương Tùng cũng khó thoát liên can. Nếu Dương Tùng bị cách ly thẩm tra, tôi nghĩ có nên khiến Đồng chí Tô Mộc thay thế đảm nhiệm chức đại trưởng trấn Trấn Hắc Sơn không? Tạm thời quản lý công tác ủy ban trấn.

Lý thư ký vừa dứt lời Tạ Văn thầm hận.

Ngươi giỏi, Triệu Thụy An, chờ tôi tại đây. Đảng ủy lo nhân sự, huyện trưởng nhà ngươi lo kinh tế, tôi chưa nói gì ngươi đã đề cử Tô Mộc lên ghế.

Nhưng Tạ Văn không có cách nào nói gì được. Tạ Văn biết vấn đề của Dương Tùng, thật sự điều tra sẽ là bằng chứng như núi. Tạ Văn không có năng lực che chở Dương Tùng, nếu vậy ghế của gã cũng lung lay. Bây giờ Tạ Văn chỉ còn cách ném con tốt Dương Tùng, bảo vệ mình trước rồi tính.

Tạ Văn lên tiếng:

- Lý thư ký, tôi đại biểu huyện ủy huyện Hình Đường phát biểu ý kiến, tôi đồng ý. Đồng chí Tô Mộc biểu hiện như thế nào trong chuyện này có mắt đều thấy, hơn nữa khoản tiền này do Tô Mộc kéo đến. Tôi đề nghị để Tô Mộc với thân phận phó bí thư trấn ủy, đại trưởng trấn Trấn Hắc Sơn quản lý công tác chính phủ Trấn Hắc Sơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện