- Biết! Tô Mộc hít sâu, cố gắng bình ổn nhịp tim đập, điều chỉnh trạng thái ổn định lại, mở cửa ra. Tô Mộc bước vào phòng họp, quả nhiên đã ngồi đầy người.
Tô Mộc đi vào, vô số cặp mắt nhìn hắn. Tuy chưa bắt đầu họp nhưng Tạ Văn đã ngồi trên đài chủ tịch, Tô Mộc đến muộn hơn gã, thế này thật kỳ cục.
Trong quan trường có nhiều quy định ngầm, có một điều là khi người cầm đầu mở họp sẽ là người đến sau chót, thế mới tôn lên địa vị siêu nhiên của mình. Giờ Tô Mộc đến chậm hơn Tạ Văn, khiến sắc mặt gã âm trầm.
Tạ Văn thầm chửi:
- Tô Mộc, chút nữa sẽ tính sổ với ngươi!
Lương Xương Quý kêu gọi:
- Tô Mộc, bên này!
Tô Mộc vội vàng đi qua, ngồi xuống:
- Lão bí thư, tôi...
Lương Xương Quý ngắt lời:
- Đừng nói gì hết, tôi đều biết. Họp đi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng!
Nhờ tu luyện Hình Ý quyền nhiều năm khiến tâm tình phập phồng của Tô Mộc nhanh chóng bình thường lại, bình tĩnh ung dung.
Triệu Thụy An ngồi trên ghế chủ tịch nhìn Tô Mộc tỉnh táo trong vài giây, thầm gật gù. Không uổng là người Lý thị trưởng nhắm trúng, có chút tài.
Triệu Thụy An cũng không biết bắt đầu từ lúc nào ở trong lòng gã không xem Tô Mộc như thuộc hạ, vô ý thức đặt hắn ngang hàng. Dù Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa thì Triệu Thụy An sẽ không xem hắn cao hơn mình. Triệu Thụy An đường đường là cán bộ cấp chính xử, Tô Mộc mới chỉ là cấp khoa.
Tô Mộc ngồi xuống, mở văn kiện đặt trước mặt ra. Nói thật là đến bây giờ Tô Mộc vẫn không rõ họp toàn huyện có mục đích gì. Nhưng khi Tô Mộc mở văn kiện, nhìn đề mục hàng đầu thì trực giác bất an.
Đề nghị huyện ủy huyện Hình Đường liên quan quy hoạch mười năm lần thứ hai phát triển kinh tế quốc dân và xã hội.
Lại là bản kế hoạch này, cuộc họp hôm nay sẽ không bình yên.
Quả nhiên bắt đầu họp toàn huyện, đấu võ mồm kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc phòng họp.
Thường ủy huyện ủy, thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải làm tiên phong, phát ngôn trước. Ngón tay Vương Hải kẹp điếu thuốc thơm, hít sâu, dụi tắt thuốc lá, ngước đầu nhìn toàn trường.
Vương Hải thản nhiên nói:
- Các đồng chí, mọi người không ai lên tiếng thì tôi nói trước hai câu, coi như khơi dòng, lời của cá nhân tôi. Tôi nghĩ mọi người cũng thấy bản kế hoạch này rồi, nói đến muốn tài chính huyện tăng lớn đầu tư vào xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp.
- Nhưng các vị biết không? Mấy năm qua rót đầu tư vào hai nhà máy xí nghiệp quốc gia này nhiều bao nhiêu? Hai nhà máy mang đến lợi nhuận là bao nhiêu? 3:1! Biết điều này có ý nghĩa gì không? Là đầu tư vào ba trăm vạn, lấy lại lời chỉ có một trăm vạn ít ỏi!
- Một trăm vạn, các đồng chí, hai nhà máy quy mô lớn như thế chẳng những không đem lại lợi nhuận lớn còn trở thành rườm rà cho huyện. Bây giờ không nghĩ cách nhanh chóng giải quyết vấn đề này mà còn bỏ thêm vốn ra thì tài chính huyện không chịu nổi.
Vương Hải dứt lời, phòng họp chìm trong yên lặng. Mấy bí thư, trưởng trấn hương trấn ngồi im không lên tiếng. Thần tiên đánh nhau, bọn họ sợ dây vào chính mình. Hơn nữa Tạ Văn tự mình làm bản kế hoạch này, Vương Hải đại biểu thường vụ phó chủ tịch huyện huyện ủy dẫn đầu nổ pháo, mọi người quá hiểu ý nghĩa trong đó. Bọn họ biết dù mình không nói thì sẽ có người lên tiếng.
Quả nhiên khi Vương Hải lại đốt điếu thuốc khác, thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, Trịnh Tuyết Mai mở miệng nói:
- Tôi không đồng ý với Vương phó chủ tịch huyện, cái gì gọi là trở thành rườm rà của huyện? Ngày xưa hai nhà máy thành lập như thế nào, tôi tin Vương phó chủ tịch huyện hiểu rõ ràng. Năm thứ nhất, hai nhà máy giao thuế thu bốn trăm vạn, cải thiện tài chính huyện.
- Tuy hai năm nay nhà máy phát triển hơi chậm, nhưng nó là hai nhà máy lớn quốc gia của huyện Hình Đường chúng ta, tôi tuyệt đối không đồng ý chúng nó đóng cửa.
- Chúng ta nên suy nghĩ cho công nhân trong nhà máy, chúng ta có nhiệm vụ tăng mạnh đầu tư tài chính, bảo đảm cứu sống hai nhà máy là cần thiết nhất.
Mới vừa bắt đầu hội nghị mùi thuốc súng đã nồng nặc, đánh lôi đài kịch liệt. Ai cũng biết phó chủ tịch huyện thường vụ Vương Hải là một trợ thủ thứ hai xứng chức, người của Triệu Thụy An. Trịnh Tuyết Mai là nữ giới duy nhất trong thường ủy huyện ủy, đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thuộc phe Tạ Văn.
Hai người đối chiến nghĩa là hai trợ thủ đứng thứ hai huyện Hình Đường quyết đấu. Nếu ai thắng đại biểu người đứng sau lưng bọn họ nắm giữ quyền lên tiếng nặng ký hơn.
Tô Mộc ngồi yên, nghe Vương Hải và Trịnh Tuyết Mai biện luận, suy nghĩ nhiều điều. Từ tận đáy lòng Tô Mộc khinh thường bản kế hoạch của Tạ Văn.
Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp khoa kinh tế của Tô Mộc thì bản kế hoạch là đồ bỏ, không có điểm nào đáng học hỏi. Nguyên bản kế hoạch toàn là Tạ Văn ủng hộ quy hoạch mười năm, ngoan cố không sửa đổi.
Ví dụ xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp, hai nhà máy này là xí nghiệp nhà nước sau khi Tạ Văn lên đài đã thành lập. Nhưng trừ đợt đầu tiên thu lợi ra, mấy năm sau cho đến bây giờ không lợi một cắc, toàn bù lỗ. Nếu không phải tài chính huyện mỗi năm chi tiền thì xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp đã đóng cửa từ lâu.
Dù là bây giờ hai nhà máy không khác gì đã đóng cửa. Công nhân không đi làm, mỗi ngày tán dóc phí thời gian, chậm trễ kiếm tiền.
Hai nhà máy không phấn đấu kinh doanh, luôn nhờ vào đầu tư cứu sống thì sao tồn tại nổi? Càng rót nhiều tiền vào thì tài chính huyện càng lỗ lã.
Nhìn từ mặt này thì biết Tạ Văn là loại bảo thủ, thích khống chế mọi thứ trong tay, dù phải trá giá cực đắt cũng không tiếc nuối.
Nay tất cả thường ủy huyện ủy ngồi tại đây, trừ bí thư huyện ủy Tạ Văn, chủ tịch huyện Triệu Thụy An ra, còn lại là phó bí thư Đảng ủy Phương Tuấn Đạo, phó chủ tịch huyện Trương Chấn, trưởng ban kỷ luật Lâm Trung Hòa, bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú, bộ trưởng (*) bộ tuyên truyền Lương Trung Hòa, bộ trưởng bộ tổ chức Lý Nhai, thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải, chính ủy Từ Quân Hà, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trịnh Tuyết Mai.
(*) Chú ý lại lần nữa là bộ trưởng huyện ủy cũng tương tự với trưởng phòng huyện ở VN, không phải bộ trưởng đây là bộ trưởng một bộ thuộc trung ương.
Tô Mộc rõ ràng trong đám người này trừ thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải theo phe Triệu Thụy An ra không có người khác. Bí thư huyện ủy Tạ Văn cầm quyền to, nếu không gã đã chẳng yên ổn ngồi câu cá trong tình huống giương cung bạt kiếm này.
Lương Xương Quý nhỏ giọng nói:
- Tô Mộc, cậu nhìn đi, lần này tranh đấu Triệu chủ tịch sẽ thua.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Lão bí thư, đôi khi dù có thua cũng phải lên tiếng.
Mắt Lương Xương Quý sáng lên:
- Đúng vậy!
Lương Xương Quý mỉm cười nhìn Tô Mộc, gật gù.
Lương Xương Quý lăn lộn trong quan trường nhiều năm, biết Tô Mộc muốn nói cái gì. Trong trường hợp thế này Triệu Thụy An phải đứng ra nói chuyện, một huyện ủy yếu đuối đừng hòng có uy tín gì. Nói cho cùng huyện ủy quản kinh tế.
Tô Mộc đi vào, vô số cặp mắt nhìn hắn. Tuy chưa bắt đầu họp nhưng Tạ Văn đã ngồi trên đài chủ tịch, Tô Mộc đến muộn hơn gã, thế này thật kỳ cục.
Trong quan trường có nhiều quy định ngầm, có một điều là khi người cầm đầu mở họp sẽ là người đến sau chót, thế mới tôn lên địa vị siêu nhiên của mình. Giờ Tô Mộc đến chậm hơn Tạ Văn, khiến sắc mặt gã âm trầm.
Tạ Văn thầm chửi:
- Tô Mộc, chút nữa sẽ tính sổ với ngươi!
Lương Xương Quý kêu gọi:
- Tô Mộc, bên này!
Tô Mộc vội vàng đi qua, ngồi xuống:
- Lão bí thư, tôi...
Lương Xương Quý ngắt lời:
- Đừng nói gì hết, tôi đều biết. Họp đi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng!
Nhờ tu luyện Hình Ý quyền nhiều năm khiến tâm tình phập phồng của Tô Mộc nhanh chóng bình thường lại, bình tĩnh ung dung.
Triệu Thụy An ngồi trên ghế chủ tịch nhìn Tô Mộc tỉnh táo trong vài giây, thầm gật gù. Không uổng là người Lý thị trưởng nhắm trúng, có chút tài.
Triệu Thụy An cũng không biết bắt đầu từ lúc nào ở trong lòng gã không xem Tô Mộc như thuộc hạ, vô ý thức đặt hắn ngang hàng. Dù Tô Mộc là người của Lý Hưng Hoa thì Triệu Thụy An sẽ không xem hắn cao hơn mình. Triệu Thụy An đường đường là cán bộ cấp chính xử, Tô Mộc mới chỉ là cấp khoa.
Tô Mộc ngồi xuống, mở văn kiện đặt trước mặt ra. Nói thật là đến bây giờ Tô Mộc vẫn không rõ họp toàn huyện có mục đích gì. Nhưng khi Tô Mộc mở văn kiện, nhìn đề mục hàng đầu thì trực giác bất an.
Đề nghị huyện ủy huyện Hình Đường liên quan quy hoạch mười năm lần thứ hai phát triển kinh tế quốc dân và xã hội.
Lại là bản kế hoạch này, cuộc họp hôm nay sẽ không bình yên.
Quả nhiên bắt đầu họp toàn huyện, đấu võ mồm kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc phòng họp.
Thường ủy huyện ủy, thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải làm tiên phong, phát ngôn trước. Ngón tay Vương Hải kẹp điếu thuốc thơm, hít sâu, dụi tắt thuốc lá, ngước đầu nhìn toàn trường.
Vương Hải thản nhiên nói:
- Các đồng chí, mọi người không ai lên tiếng thì tôi nói trước hai câu, coi như khơi dòng, lời của cá nhân tôi. Tôi nghĩ mọi người cũng thấy bản kế hoạch này rồi, nói đến muốn tài chính huyện tăng lớn đầu tư vào xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp.
- Nhưng các vị biết không? Mấy năm qua rót đầu tư vào hai nhà máy xí nghiệp quốc gia này nhiều bao nhiêu? Hai nhà máy mang đến lợi nhuận là bao nhiêu? 3:1! Biết điều này có ý nghĩa gì không? Là đầu tư vào ba trăm vạn, lấy lại lời chỉ có một trăm vạn ít ỏi!
- Một trăm vạn, các đồng chí, hai nhà máy quy mô lớn như thế chẳng những không đem lại lợi nhuận lớn còn trở thành rườm rà cho huyện. Bây giờ không nghĩ cách nhanh chóng giải quyết vấn đề này mà còn bỏ thêm vốn ra thì tài chính huyện không chịu nổi.
Vương Hải dứt lời, phòng họp chìm trong yên lặng. Mấy bí thư, trưởng trấn hương trấn ngồi im không lên tiếng. Thần tiên đánh nhau, bọn họ sợ dây vào chính mình. Hơn nữa Tạ Văn tự mình làm bản kế hoạch này, Vương Hải đại biểu thường vụ phó chủ tịch huyện huyện ủy dẫn đầu nổ pháo, mọi người quá hiểu ý nghĩa trong đó. Bọn họ biết dù mình không nói thì sẽ có người lên tiếng.
Quả nhiên khi Vương Hải lại đốt điếu thuốc khác, thường ủy huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, Trịnh Tuyết Mai mở miệng nói:
- Tôi không đồng ý với Vương phó chủ tịch huyện, cái gì gọi là trở thành rườm rà của huyện? Ngày xưa hai nhà máy thành lập như thế nào, tôi tin Vương phó chủ tịch huyện hiểu rõ ràng. Năm thứ nhất, hai nhà máy giao thuế thu bốn trăm vạn, cải thiện tài chính huyện.
- Tuy hai năm nay nhà máy phát triển hơi chậm, nhưng nó là hai nhà máy lớn quốc gia của huyện Hình Đường chúng ta, tôi tuyệt đối không đồng ý chúng nó đóng cửa.
- Chúng ta nên suy nghĩ cho công nhân trong nhà máy, chúng ta có nhiệm vụ tăng mạnh đầu tư tài chính, bảo đảm cứu sống hai nhà máy là cần thiết nhất.
Mới vừa bắt đầu hội nghị mùi thuốc súng đã nồng nặc, đánh lôi đài kịch liệt. Ai cũng biết phó chủ tịch huyện thường vụ Vương Hải là một trợ thủ thứ hai xứng chức, người của Triệu Thụy An. Trịnh Tuyết Mai là nữ giới duy nhất trong thường ủy huyện ủy, đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thuộc phe Tạ Văn.
Hai người đối chiến nghĩa là hai trợ thủ đứng thứ hai huyện Hình Đường quyết đấu. Nếu ai thắng đại biểu người đứng sau lưng bọn họ nắm giữ quyền lên tiếng nặng ký hơn.
Tô Mộc ngồi yên, nghe Vương Hải và Trịnh Tuyết Mai biện luận, suy nghĩ nhiều điều. Từ tận đáy lòng Tô Mộc khinh thường bản kế hoạch của Tạ Văn.
Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp khoa kinh tế của Tô Mộc thì bản kế hoạch là đồ bỏ, không có điểm nào đáng học hỏi. Nguyên bản kế hoạch toàn là Tạ Văn ủng hộ quy hoạch mười năm, ngoan cố không sửa đổi.
Ví dụ xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp, hai nhà máy này là xí nghiệp nhà nước sau khi Tạ Văn lên đài đã thành lập. Nhưng trừ đợt đầu tiên thu lợi ra, mấy năm sau cho đến bây giờ không lợi một cắc, toàn bù lỗ. Nếu không phải tài chính huyện mỗi năm chi tiền thì xưởng xi măng Hoàng Vân và xưởng đồ hộp đã đóng cửa từ lâu.
Dù là bây giờ hai nhà máy không khác gì đã đóng cửa. Công nhân không đi làm, mỗi ngày tán dóc phí thời gian, chậm trễ kiếm tiền.
Hai nhà máy không phấn đấu kinh doanh, luôn nhờ vào đầu tư cứu sống thì sao tồn tại nổi? Càng rót nhiều tiền vào thì tài chính huyện càng lỗ lã.
Nhìn từ mặt này thì biết Tạ Văn là loại bảo thủ, thích khống chế mọi thứ trong tay, dù phải trá giá cực đắt cũng không tiếc nuối.
Nay tất cả thường ủy huyện ủy ngồi tại đây, trừ bí thư huyện ủy Tạ Văn, chủ tịch huyện Triệu Thụy An ra, còn lại là phó bí thư Đảng ủy Phương Tuấn Đạo, phó chủ tịch huyện Trương Chấn, trưởng ban kỷ luật Lâm Trung Hòa, bí thư chính pháp ủy Từ Quốc Phú, bộ trưởng (*) bộ tuyên truyền Lương Trung Hòa, bộ trưởng bộ tổ chức Lý Nhai, thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải, chính ủy Từ Quân Hà, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trịnh Tuyết Mai.
(*) Chú ý lại lần nữa là bộ trưởng huyện ủy cũng tương tự với trưởng phòng huyện ở VN, không phải bộ trưởng đây là bộ trưởng một bộ thuộc trung ương.
Tô Mộc rõ ràng trong đám người này trừ thường vụ phó chủ tịch huyện Vương Hải theo phe Triệu Thụy An ra không có người khác. Bí thư huyện ủy Tạ Văn cầm quyền to, nếu không gã đã chẳng yên ổn ngồi câu cá trong tình huống giương cung bạt kiếm này.
Lương Xương Quý nhỏ giọng nói:
- Tô Mộc, cậu nhìn đi, lần này tranh đấu Triệu chủ tịch sẽ thua.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Lão bí thư, đôi khi dù có thua cũng phải lên tiếng.
Mắt Lương Xương Quý sáng lên:
- Đúng vậy!
Lương Xương Quý mỉm cười nhìn Tô Mộc, gật gù.
Lương Xương Quý lăn lộn trong quan trường nhiều năm, biết Tô Mộc muốn nói cái gì. Trong trường hợp thế này Triệu Thụy An phải đứng ra nói chuyện, một huyện ủy yếu đuối đừng hòng có uy tín gì. Nói cho cùng huyện ủy quản kinh tế.
Danh sách chương