Ngươi chủ quản kinh tế lại ngậm miệng không lên tiếng, truyền ra ngoài lãnh đạo cấp trên nhìn ngươi như thế nào? Triệu Thụy An, ngươi còn muốn làm việc không? Trong lúc không khí phòng họp càng lúc càng căng thẳng, Triệu Thụy An hắng giọng.

- Khụ khụ!

Mọi người quay sang nhìn Triệu Thụy An.

Triệu Thụy An bình tĩnh nói:

- Các đồng chí, tôi muốn nói một điều là bây giờ quốc gia khởi xướng giải phóng tư tưởng, dùng tầm mắt phát triển, điểm này rất tốt. Nếu đất nước không cải cách thì sẽ giậm chân tại chỗ. Chúng ta là một phần của nước nhà, phải có can đảm cải cách.

- Về vấn đề làm sao giải quyết hai nhà máy này, ý kiến của tôi là hãy to gan chút, tư tưởng tiên tiến hơn, đừng bảo thủ nữa. Nếu không chỉ trị phần ngọn không trị tận gốc, cuối cùng chịu thiệt vẫn là chính phủ chúng ta, dân chúng.

- Đương nhiên tôi là người phụ trách công tác phát triển toàn huyện, trưởng một huyện, tôi thừa nhận tôi làm chưa tốt mặt này, công tác có chút sai sót. Tôi phải sửa đổi, giải phóng tư tưởng, sải bước đi tới.

Triệu Thụy An ngừng lại, nhìn quét toàn trưởng, dừng lại trên người Tô Mộc.

Triệu Thụy An mỉm cười nói:

- Sau khi tự kiểm điểm, tôi trân trọng biểu dương một người, đó là Tô Mộc, trưởng trấn Trấn Hắc Sơn. Đồng chí Tô Mộc làm rất tốt về mặt giải phóng tư tưởng bước nhanh đi tới. Mấy hôm trước Tô Mộc giao lên bản kế hoạch liên quan việc phát triển Trấn Hắc Sơn, tôi thấy có nhiều đề nghị rất tốt. Nếu có thể thực hành sẽ mang đến thay đổi khác biệt cho Trấn Hắc Sơn.

Triệu Thụy An dứt lời, mọi người trong phòng họp cùng nhìn hướng Tô Mộc, rất tò mò trưởng trấn trẻ tuổi đã làm bản kế hoạch gì.

Khi Tô Mộc nghe Triệu Thụy An nói thì tim đập nhanh, mặt ngoài bình tĩnh còn trong bụng chửi thầm.

- Triệu Thụy An ơi là Triệu Thụy An, ngươi có ý gì? Chính mình không đấu lại Tạ Văn thì đẩy tôi ra làm lá chắn thay sao? Đúng vậy, bản kế hoạch là tâm huyết của ta, chắc chắn tôi sẽ hoàn thành. Nhưng không có nghĩa là trong trường hợp này tôi chấp nhận chịu đầu sóng ngọn gió thay ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết Tạ Văn luôn gai mắt tôi sao?

Chớp mắt trong lòng Tô Mộc mất đi niềm tin với Triệu Thụy An, tuyên án tử hình. Thà rằng Triệu Thụy An thông báo trước một tiếng cũng tốt, còn hơn là đột nhiên tập kích.

Tô Mộc không oan uổng Triệu Thụy An, gã nhắc đến Tô Mộc là vì đả kích Tạ Văn.

Tạ Văn nhà ngươi rất lợi hại đúng không? Nhưng Tô Mộc là người của thường vụ phó thị trưởng Lý Hưng Hoa. Ngươi dám đụng vào Tô Mộc, tôi không tin ngươi sẽ sống yên.

Còn về bản kế hoạch của Tô Mộc thì thật tình Triệu Thụy An không cho rằng hắn sẽ thực hiện được. Nếu Trấn Hắc Sơn dễ dàng phát triển như thế làm sao đến bây giờ còn nghèo khổ?

Nhìn từ mặt này thì biết Triệu Thụy An có biểu hiện của một chính khách.

Bộp!

Triệu Thụy An nói xong, Tô Mộc chưa lên tiếng, Tạ Văn sớm chờ cơ hội đột nhiên nổi khùng lên.

Tạ Văn ném văn kiện lên bàn cái bộp, hét to:

- Đồng chí Thụy An, ai cho đồng chí nói huyện ủy chế định quy hoạch mười năm là bảo thủ, tư tưởng không giải phóng? Ai nói với đồng chú đầu tư hai nhà máy là sai lầm? Đồng chí dám vỗ ngực bảo đảm sau khi thêm đầu tư thì xưởng xi măng, xưởng đồ hộp không thể vận chuyển sáng tạo lợi nhuận lại sao? Đồng chí dám khẳng định không?

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Bị Tạ Văn chất vấn ra mặt, Triệu Thụy An không biết làm sao phản bác. So với Tạ Văn, quyền nói chuyện của Triệu Thụy An trong huyện Hình Đường rất nhỏ yếu. Nhìn nguyên phòng họp lặng yên không ai dám hó hé câu nào là biết. So với Tạ Văn từ tầng chót huyện Hình Đường từng bước leo lên ngôi bí thư huyện ủy thì Triệu Thụy An dù làm chủ tịch huyện, lung lạc thu mua một đám người vẫn không đủ uy tín.

- Đồng chí Thụy An nói bản kế hoạch thí điểm khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn này tại sao lúc trước tôi chưa từng nhận được? Bỏ đi, dù gì là huyện ủy các đồng chí lo. Nhưng Đồng chí Thụy An nói Tô Mộc là tư tưởng giải phóng, bước nhanh đi tới thì thật nực cười.

- Đồng chí Thụy An có nhìn kỹ bản kế hoạch này không? Nguyên trang toàn nói nhảm, nói Trấn Hắc Sơn ba hoa chích chòe, khắp nơi là tài nguyên, bảo bối. Vậy tại sao bao nhiêu năm qua Trấn Hắc Sơn vẫn nghèo như vậy? Tại sao không giàu lên được? Hay Tô Mộc thông minh hơn những trưởng trấn, bí thư trấn ủy Trấn Hắc Sơn trước kia?

- Tô Mộc, bản kế hoạch của đồng chú toàn là hao tài tốn của. Đừng nói đến đồng chí không chiêu thương được nhà đầu tư, dù có thì không ai đồng ý ở lại.

- Đồng chí Tô Mộc, sau này có bản kế hoạch như vậy tốt nhất là hãy nghĩ kỹ rồi hẵng làm. Nếu sau này còn xuất hiện tình huống như vậy, tôi nghi ngờ Đồng chí Tô Mộc có thích hợp làm trưởng trấn không? Có thể dẫn dắt Trấn Hắc Sơn tốt không?

- So với cải cách hao tài tốn của của Đồng chí Tô Mộc, tốt nhất hãy yên phận học tập huyện ủy chế định quy hoạch mười năm đi. Đôi khi trẻ tuổi là chuyện tốt, nhưng tuổi trẻ cũng là vết thương trí mạng nhất.

- Tô Mộc, Tô trưởng trấn, đồng chí nghe hiểu tôi nói gì không?

Tạ Văn nói xong, cục tức nghẹn lại nhiều ngày trút ra bớt. Không phải không xử ngươi mà là muốn xuống tay trong trường hợp này, làm ngươi bẽ mặt trước mắt bao người. Ta chờ xem ngươi có thể nói được gì, múa cái gì. Ngươi nghĩ dựa vào Triệu Thụy An là có thể đối kháng với ta sao? Buồn cười.

Nếu nói Triệu Thụy An đẩy Tô Mộc thành tiêu điểm thì lời của Tạ Văn đá hắn rơi xuống địa ngục. Ánh mắt mọi người phức tạp, đa số khinh thường, coi thường Tô Mộc dám đối chọi với Tạ Văn, giờ đã biết mùi.

Mất mặt hết sức.

Phòng họp yên lặng, không khí nặng nề.

Trong không khí căng thẳng tĩnh lặng, Tô Mộc đột nhiên giơ tay lên, nhìn thẳng mắt Tạ Văn.

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Tôi không hiểu.

Ba chữ, làm người ta hết hồn.

Câu nói của Tô Mộc gây ra động đất trong phòng họp. Mọi người rùng mình, ánh mắt nhìn Tô Mộc đầy bí hiểm.

Trong huyện Hình Đường mà dám chống đối Tạ Văn, Tô Mộc nhà ngươi là người đầu tiên.

Tạ Văn không muốn cãi với Tô Mộc:

- Nếu không nghe hiểu thì đi ra suy ngẫm lại, chừng nào nghe hiểu lại về.

Tạ Văn nhìn quét toàn trường, tiếp tục bảo:

- Các đồng chí, huyện Hình Đường chúng ta muốn phát triển tiếp thì phải kiên định không thay đổi đi theo Đảng, phải ổn định tiếp tục quy hoạch mười năm lần hai. Bất cứ hành động nào muốn quấy nhiễu quy hoạch đều không được phép.

Không còn gì nhục hơn tình huống này, ta không thèm nghe ngươi nói, ngươi làm gì được ta?

Triệu Thụy An vui như mở cờ. Tạ Văn ơi là Tạ Văn, ngươi không biết Tô Mộc là người của Lý thị trưởng, ngươi càng gây lớn chuyện thì càng tốt cho ta. Nhưng ngươi bắn pháo xong lại tiếp tục quy hoạch mười năm, thế thì không được, phải dụ ngươi bắn pháo tiếp.

- Khụ khụ!

Như lần trước, Triệu Thụy An hắng giọng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Triệu Thụy An chậm rãi nói:

- Tạ bí thư nói đi theo Đảng, điểm này đúng. Nhưng tôi muốn hỏi nguyên tắc của tổ chức là gì? Là chế độ tập trung dân chủ! Bây giờ chúng ta mở họp toàn huyện nên cho tất cả đồng chí lên tiếng, có quyền phát ngôn. Nếu Tô trưởng trấn đã không hiểu thì nên để Tô trưởng trấn nói ra thắc mắc. Chúng ta có nhiều người, trợ giúp Đồng chí Tô giải quyết thắc mắc mới đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện