Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, có người chỉ tội Phó chủ tịch tỉnh Triệu.
Trong cơ quan chính quyền tỉnh, chỉ có một mình ông ta họ Triệu.
Lý Hồng đương nhiên không thể chỉ dựa vào điểm này mà đoán định Phó chủ tịch tỉnh Triệu có vấn đề. Cô ta chỉ muốn trò chuyện với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cảm thấy âm mưu đang dần lộ ra, hắn đề nghị Lý Hồng nên án binh bất động, xem ai sẽ là người không chịu được trước.
Chúng ta là hai đại ủy viên thường vụ, không thể để người khác lợi dụng, đúng không? Đối phương có ý đồ gì?
Muốn mưu tính hại cả Phó chủ tịch tỉnh Triệu.
Trương Nhất Hàm tuy kêu cô ta dừng lại để quan sát tình hình, nhưng hắn cũng lén lút điều hai đội nhỏ thuộc tổ chức Tia chớp đến. Hai đội nhỏ này lúc trước ở Hồ Nam là đi theo Trương Tuyết Phong, nên có tác dụng rất lớn. Lần trước đến Ukraine cũng là họ.
Hắn tin tưởng vào thực lực của người bên hắn, hẳn là mạnh hơn tổ chức Tây Phong.
Nếu tra ra người này là có thể tìm ra âm mưu của đối phương. Cùng Lý Hồng thảo luận xong một số vấn đề, Trương Nhất Phàm liền trở về nhà. Đổng Tiểu Phàm đang ở phòng khách xem tv, Lăng Vi Vi cảm thấy áp lực rất lớn đối với sự xuất hiện của nữ chủ nhân này.
Lúc trước, khi chỉ có Chủ tịch tỉnh Trương ở nhà, cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Bây giờ lại xuất hiện thêm một nữ chủ nhân, khiến Lăng Vi Vi cho dù làm bất cứ việc gì cũng cảm thấy bất an.
Hơn nữa trưa hôm nay Trương Nhất Phàm không về nhà ăn cơm, nên Lăng Vi Vi không có nấu cơm, việc này khiến Đổng Tiểu Phàm rất buồn bực, luôn phàn nàn rằng tại sao lại thuê một bảo mẫu ngay cả nấu ăn cũng không biết chứ? Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy có chút không vui.
Nữ bảo mẫu xinh đẹp thì sao chứ? Quan trọng là dùng được.
May mắn là lúc này chị dâu gọi điện đến nói là ngày mai sẽ về Quảng Đông, hẹn buổi tối gặp mặt.
Trương Nhất Phàm liền đưa Đổng Tiểu Phàm cùng đi tiễn chị dâu.
Trên đường đi, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Cô bảo mẫu này không lanh lợi chút nào, giống như một bình hoa di động, ngay cả cơm cũng không biết nấu.
Trương Nhất Phàm chỉ cười, Lăng Vi Vi không phải là đầu bếp, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ, chỉ làm những việc như dọn nhà, giặt quần áo, bưng trà mà thôi. Vả lại, Trương Nhất Phàm rất ít khi ở nhà ăn cơm, thậm chí một lần cũng hiếm.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Vậy sao được, em phải kiếm cho anh một người biết làm việc mới được.
Trương Nhất Phàm biết cô nghĩ gì, cũng không phản đối. Nhưng mà, Đổng Tiểu Phàm suy đi nghĩ lại cũng không chọn được người thích hợp.
Xem ra không có cơ hội đặt máy theo dõi rồi, cô nói:
- Hay là em điều Liễu Hồng qua đây, cô ấy rất phù hợp. Sau khi tan tầm còn có thể nấu cơm.
Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng lớn lên cùng nhau, nên cô rất yên tâm, vả lại Tiểu Hồng rất thông minh giỏi giang, còn có thể làm máy theo dõi. Trương Nhất Phàm lắc đầu:
Em làm sao có thể xem Liễu Hồng như người ở mà sai khiến? cô ta hiện giờ là chủ tịch của công ty đấy.
Đổng Tiểu Phàm kiên trì nói:
– Cái gì mà người ở? Cô ấy có thể chuyển công ty đến đây, dù gì tụi em hiện giờ cũng không có việc gì, vả lại không phải hằng ngày cũng nấu cơm. Thỉnh thoảng một hai lần thôi mà, so với việc anh ăn ở bên ngoài còn tốt hơn.
- Vậy Tiểu Lăng tính sao?
- Tiểu lăng, anh muốn giữ lại thì cứ việc giữ lại. Đến lúc em làm xong công việc trong nước, mỗi tháng Liễu Hồng chỉ cần đi vài chuyến, những việc khác thì không cần làm.
Đổng Tiểu Phàm quyết định rất nhanh, liền gọi điện thoại cho Liễu Hồng.
Lúc Liễu Hồng nhận được điện thoại, cảm giác rất kỳ lạ, tại sao lại là mình?
Hai năm gần đây, Đổng Tiểu Phàm luôn giảm số lượng công việc trong nước, bởi vậy công việc của Liễu Hồng càng ngày càng ít. Đổng Tiểu Phàm nói:
- Chị Liễu Hồng, có vấn đề gì không?
Liễu Hồng không dám từ chối ý tốt của Đổng Tiểu Phàm, đành phải đồng ý, dù sao cô ta hiện giờ cũng là cổ đông của công ty, vả lại không cần làm việc mà hàng tháng cũng được nhận lương. Công việc trong nước, chỉ cần gọi một cú điện thoại, hoặc một hai tháng đi một chuyến là có thể giải quyết thì cô ta ở lại tỉnh Hồ Nam cũng không có ích gì.
Nhìn Đổng Tiều Phàm ngắt điện thoại rồi kéo lấy tay mình, Trương Nhất Phàm không biết nói gì ngoài cười.
Buổi tiệc đêm nay được đặt ở Shangri-La, Trương Nhất Phàm đã đặt một phòng riêng ở đó.
Khi hắn chuẩn bị đi vào thì gặp Lục Nhã Tĩnh.
Nghe nói Dương Lam Lam ngày mai về Quảng Đông, Lục Nhã Tĩnh ngay lập tức tỏ vẽ rất nhiệt tình, cô ta còn vì tiễn chị Dương mà tổ chức tiệc chia tay này.
Chị dâu là một mình tới đây, tài xế chỉ đưa cô ấy tới trước cửa. Dương Lam Lam thân là thiếu tướng phu nhân, luôn lấy khí chất đoan trang quý phái làm tiêu chí. Cô ta lại là người trên thương trường, kế thừa việc kinh doanh của Dương Thị. vì vậy, dù trông thế nào đi nữa cô ta cũng là một quý phu nhân cao nhã.
Lục Tĩnh Nhã biểu hiện rất nhiệt tình, cô ta nói với Dương Lam Lam:
- Gần đây tập đoàn Lan Thiên có triển khai một hạng mục, không biết tập đoàn Dương Thị có hứng thú hay không.
Ờ Giang Hoài này, Dương Thị cũng được xem là nhà đầu tư mới, vừa có chỗ đứng vững. Lục Nhã Tĩnh muốn hợp tác, đương nhiên là vì Trương Nhất Phàm. Lục Nhã Tĩnh biết nếu như hợp tác với Dương Thị, tập đoàn Lam Thiên có thể có bước phát triển nhảy vọt, và cũng có sự giúp đỡ rất lớn từ bên chính phủ. Trương Nhất Phàm là chủ tịch của một tỉnh, hắn không thể ngay cả chuyện của nhà mình mà cũng không lo.
Kỳ thật, người muốn hợp tác với Lục Nhã Tình có rất nhiều, nhưng cô ta không muốn cùng người khác chia sẽ cái bánh này, lần này mời Dương Lam Lam, thật sự là rất có thiện ý.
Cô ta làm như vậy, cũng có nghĩa là kéo hai nhà lại với nhau.
Dương Lam Lam cười khẽ:
-Chị sẽ suy nghĩ về đề nghị của em, em gái cũng phải cho chị chút thời gian chứ.
Lục Nhã Tĩnh vội cười:
- Không gấp, không gấp.
Lúc ăn cơm, chị dâu hỏi Tiểu Phàm có tính toán gì, Tiểu Phàm nói mình chỉ ở vài ngày rồi sẽ rời đi.
Lục Nhã Tĩnh nghe thấy vậy, ngay lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Đổng Tiểu Phàm rời khỏi Giang Hoài, tên nhát gan không phải sẽ được tự do sao?
Từ lúc quen biết Trương Nhất Phàm, cô ta đối với Trương Nhất Phàm rất có hứng thú.
Hơn nữa Lục Nhã Tĩnh cũng ý thức được, nếu như có quan hệ tốt với Trương Nhất Phàm, đối với nghiệp lớn ở Giang Hoài của cha mình có sự giúp đỡ rất lớn. Như vậy là cha có thể hoàn thành mơ ước của mình, có thêm một bước tiến trên sự nghiệp.
Bởi vậy, cô ta càng xem trọng Trác Nhất Phàm, liên tiếp dụ hoặc hắn.
Cô ta tự mình đứng lên rót rượu cho ba người, lúc đi qua chỗ của Trương Nhất Phàm cố ý dùng đùi đụng vào người Trương Nhất Phàm.
Trưa mười giờ rưỡi ngày hôm sau, lục Tĩnh Nhã đến văn phòng tìm Trương nhất Phàm, Đằng Phi biết cô ta là con gái của bí thư tỉnh ủy, đương nhiên lập tức thông báo, Lục Nhã Tĩnh nói:
- Không cần không báo, tôi tự đi tỉm hắn là được.
Đằng Phi ngay lập tức đứng dậy:
- Lục tiểu thư, đợi một lát, đợi một lát.
Như vậy là không đúng với quy tắc. nếu như sau này Lục tiểu thư đến cũng như vậy hang nghiên ra vào, cái chức thư ký của mình còn có thể làm sao?Nhìn thấy Đằng Phi khẩn trương như vậy, Lục Nhã Tĩnh cười nói:
- vậy được rồi, tôi đợi ở đây
Được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm, Lục Nhã Tĩnh liền bước vào.
Hiệu quả của máy điều hòa trong phòng rất tốt, lúc đi vào, cô ta liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài, áo mà cô ta mặc là một cái áo len cổ rộng, trên cổ choàng một chiếc khăn choàng, khi bỏ chiếc khăn choàng ra liền để lộ ra cái cổ trắng nõn.
Trương Nhất Phàm nói:
- sao cô lại có thời gian đến tìm tôi?
- Chủ tịch tỉnh Trương, em có một phần văn kiện muốn phê chuẩn
Lục Nhã Tĩnh cười. Lúc Trương Nhất Phàm đi qua, văn kiện trên tay liền rơi xuống đất, cô ta liền cuối xuống, do cổ áo quá rộng một phần của bộ ngực liền lập tập hở ra.
Cái áo ngực ren màu đen lập tức rơi vào ánh mắt của Trương Nhất Phàm, bộ ngực tuyết trang91 ước chừng lớn bằng cái nắm tay.
Thấy một màn như vẫy, Trương Nhất Phàm thật sự nghi ngờ là cô ta đang cố ý.
Trong cơ quan chính quyền tỉnh, chỉ có một mình ông ta họ Triệu.
Lý Hồng đương nhiên không thể chỉ dựa vào điểm này mà đoán định Phó chủ tịch tỉnh Triệu có vấn đề. Cô ta chỉ muốn trò chuyện với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cảm thấy âm mưu đang dần lộ ra, hắn đề nghị Lý Hồng nên án binh bất động, xem ai sẽ là người không chịu được trước.
Chúng ta là hai đại ủy viên thường vụ, không thể để người khác lợi dụng, đúng không? Đối phương có ý đồ gì?
Muốn mưu tính hại cả Phó chủ tịch tỉnh Triệu.
Trương Nhất Hàm tuy kêu cô ta dừng lại để quan sát tình hình, nhưng hắn cũng lén lút điều hai đội nhỏ thuộc tổ chức Tia chớp đến. Hai đội nhỏ này lúc trước ở Hồ Nam là đi theo Trương Tuyết Phong, nên có tác dụng rất lớn. Lần trước đến Ukraine cũng là họ.
Hắn tin tưởng vào thực lực của người bên hắn, hẳn là mạnh hơn tổ chức Tây Phong.
Nếu tra ra người này là có thể tìm ra âm mưu của đối phương. Cùng Lý Hồng thảo luận xong một số vấn đề, Trương Nhất Phàm liền trở về nhà. Đổng Tiểu Phàm đang ở phòng khách xem tv, Lăng Vi Vi cảm thấy áp lực rất lớn đối với sự xuất hiện của nữ chủ nhân này.
Lúc trước, khi chỉ có Chủ tịch tỉnh Trương ở nhà, cô ta cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Bây giờ lại xuất hiện thêm một nữ chủ nhân, khiến Lăng Vi Vi cho dù làm bất cứ việc gì cũng cảm thấy bất an.
Hơn nữa trưa hôm nay Trương Nhất Phàm không về nhà ăn cơm, nên Lăng Vi Vi không có nấu cơm, việc này khiến Đổng Tiểu Phàm rất buồn bực, luôn phàn nàn rằng tại sao lại thuê một bảo mẫu ngay cả nấu ăn cũng không biết chứ? Lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy có chút không vui.
Nữ bảo mẫu xinh đẹp thì sao chứ? Quan trọng là dùng được.
May mắn là lúc này chị dâu gọi điện đến nói là ngày mai sẽ về Quảng Đông, hẹn buổi tối gặp mặt.
Trương Nhất Phàm liền đưa Đổng Tiểu Phàm cùng đi tiễn chị dâu.
Trên đường đi, Đổng Tiểu Phàm nói:
- Cô bảo mẫu này không lanh lợi chút nào, giống như một bình hoa di động, ngay cả cơm cũng không biết nấu.
Trương Nhất Phàm chỉ cười, Lăng Vi Vi không phải là đầu bếp, cô ta chỉ là nhân viên phục vụ, chỉ làm những việc như dọn nhà, giặt quần áo, bưng trà mà thôi. Vả lại, Trương Nhất Phàm rất ít khi ở nhà ăn cơm, thậm chí một lần cũng hiếm.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Vậy sao được, em phải kiếm cho anh một người biết làm việc mới được.
Trương Nhất Phàm biết cô nghĩ gì, cũng không phản đối. Nhưng mà, Đổng Tiểu Phàm suy đi nghĩ lại cũng không chọn được người thích hợp.
Xem ra không có cơ hội đặt máy theo dõi rồi, cô nói:
- Hay là em điều Liễu Hồng qua đây, cô ấy rất phù hợp. Sau khi tan tầm còn có thể nấu cơm.
Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng lớn lên cùng nhau, nên cô rất yên tâm, vả lại Tiểu Hồng rất thông minh giỏi giang, còn có thể làm máy theo dõi. Trương Nhất Phàm lắc đầu:
Em làm sao có thể xem Liễu Hồng như người ở mà sai khiến? cô ta hiện giờ là chủ tịch của công ty đấy.
Đổng Tiểu Phàm kiên trì nói:
– Cái gì mà người ở? Cô ấy có thể chuyển công ty đến đây, dù gì tụi em hiện giờ cũng không có việc gì, vả lại không phải hằng ngày cũng nấu cơm. Thỉnh thoảng một hai lần thôi mà, so với việc anh ăn ở bên ngoài còn tốt hơn.
- Vậy Tiểu Lăng tính sao?
- Tiểu lăng, anh muốn giữ lại thì cứ việc giữ lại. Đến lúc em làm xong công việc trong nước, mỗi tháng Liễu Hồng chỉ cần đi vài chuyến, những việc khác thì không cần làm.
Đổng Tiểu Phàm quyết định rất nhanh, liền gọi điện thoại cho Liễu Hồng.
Lúc Liễu Hồng nhận được điện thoại, cảm giác rất kỳ lạ, tại sao lại là mình?
Hai năm gần đây, Đổng Tiểu Phàm luôn giảm số lượng công việc trong nước, bởi vậy công việc của Liễu Hồng càng ngày càng ít. Đổng Tiểu Phàm nói:
- Chị Liễu Hồng, có vấn đề gì không?
Liễu Hồng không dám từ chối ý tốt của Đổng Tiểu Phàm, đành phải đồng ý, dù sao cô ta hiện giờ cũng là cổ đông của công ty, vả lại không cần làm việc mà hàng tháng cũng được nhận lương. Công việc trong nước, chỉ cần gọi một cú điện thoại, hoặc một hai tháng đi một chuyến là có thể giải quyết thì cô ta ở lại tỉnh Hồ Nam cũng không có ích gì.
Nhìn Đổng Tiều Phàm ngắt điện thoại rồi kéo lấy tay mình, Trương Nhất Phàm không biết nói gì ngoài cười.
Buổi tiệc đêm nay được đặt ở Shangri-La, Trương Nhất Phàm đã đặt một phòng riêng ở đó.
Khi hắn chuẩn bị đi vào thì gặp Lục Nhã Tĩnh.
Nghe nói Dương Lam Lam ngày mai về Quảng Đông, Lục Nhã Tĩnh ngay lập tức tỏ vẽ rất nhiệt tình, cô ta còn vì tiễn chị Dương mà tổ chức tiệc chia tay này.
Chị dâu là một mình tới đây, tài xế chỉ đưa cô ấy tới trước cửa. Dương Lam Lam thân là thiếu tướng phu nhân, luôn lấy khí chất đoan trang quý phái làm tiêu chí. Cô ta lại là người trên thương trường, kế thừa việc kinh doanh của Dương Thị. vì vậy, dù trông thế nào đi nữa cô ta cũng là một quý phu nhân cao nhã.
Lục Tĩnh Nhã biểu hiện rất nhiệt tình, cô ta nói với Dương Lam Lam:
- Gần đây tập đoàn Lan Thiên có triển khai một hạng mục, không biết tập đoàn Dương Thị có hứng thú hay không.
Ờ Giang Hoài này, Dương Thị cũng được xem là nhà đầu tư mới, vừa có chỗ đứng vững. Lục Nhã Tĩnh muốn hợp tác, đương nhiên là vì Trương Nhất Phàm. Lục Nhã Tĩnh biết nếu như hợp tác với Dương Thị, tập đoàn Lam Thiên có thể có bước phát triển nhảy vọt, và cũng có sự giúp đỡ rất lớn từ bên chính phủ. Trương Nhất Phàm là chủ tịch của một tỉnh, hắn không thể ngay cả chuyện của nhà mình mà cũng không lo.
Kỳ thật, người muốn hợp tác với Lục Nhã Tình có rất nhiều, nhưng cô ta không muốn cùng người khác chia sẽ cái bánh này, lần này mời Dương Lam Lam, thật sự là rất có thiện ý.
Cô ta làm như vậy, cũng có nghĩa là kéo hai nhà lại với nhau.
Dương Lam Lam cười khẽ:
-Chị sẽ suy nghĩ về đề nghị của em, em gái cũng phải cho chị chút thời gian chứ.
Lục Nhã Tĩnh vội cười:
- Không gấp, không gấp.
Lúc ăn cơm, chị dâu hỏi Tiểu Phàm có tính toán gì, Tiểu Phàm nói mình chỉ ở vài ngày rồi sẽ rời đi.
Lục Nhã Tĩnh nghe thấy vậy, ngay lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Đổng Tiểu Phàm rời khỏi Giang Hoài, tên nhát gan không phải sẽ được tự do sao?
Từ lúc quen biết Trương Nhất Phàm, cô ta đối với Trương Nhất Phàm rất có hứng thú.
Hơn nữa Lục Nhã Tĩnh cũng ý thức được, nếu như có quan hệ tốt với Trương Nhất Phàm, đối với nghiệp lớn ở Giang Hoài của cha mình có sự giúp đỡ rất lớn. Như vậy là cha có thể hoàn thành mơ ước của mình, có thêm một bước tiến trên sự nghiệp.
Bởi vậy, cô ta càng xem trọng Trác Nhất Phàm, liên tiếp dụ hoặc hắn.
Cô ta tự mình đứng lên rót rượu cho ba người, lúc đi qua chỗ của Trương Nhất Phàm cố ý dùng đùi đụng vào người Trương Nhất Phàm.
Trưa mười giờ rưỡi ngày hôm sau, lục Tĩnh Nhã đến văn phòng tìm Trương nhất Phàm, Đằng Phi biết cô ta là con gái của bí thư tỉnh ủy, đương nhiên lập tức thông báo, Lục Nhã Tĩnh nói:
- Không cần không báo, tôi tự đi tỉm hắn là được.
Đằng Phi ngay lập tức đứng dậy:
- Lục tiểu thư, đợi một lát, đợi một lát.
Như vậy là không đúng với quy tắc. nếu như sau này Lục tiểu thư đến cũng như vậy hang nghiên ra vào, cái chức thư ký của mình còn có thể làm sao?Nhìn thấy Đằng Phi khẩn trương như vậy, Lục Nhã Tĩnh cười nói:
- vậy được rồi, tôi đợi ở đây
Được sự đồng ý của Trương Nhất Phàm, Lục Nhã Tĩnh liền bước vào.
Hiệu quả của máy điều hòa trong phòng rất tốt, lúc đi vào, cô ta liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài, áo mà cô ta mặc là một cái áo len cổ rộng, trên cổ choàng một chiếc khăn choàng, khi bỏ chiếc khăn choàng ra liền để lộ ra cái cổ trắng nõn.
Trương Nhất Phàm nói:
- sao cô lại có thời gian đến tìm tôi?
- Chủ tịch tỉnh Trương, em có một phần văn kiện muốn phê chuẩn
Lục Nhã Tĩnh cười. Lúc Trương Nhất Phàm đi qua, văn kiện trên tay liền rơi xuống đất, cô ta liền cuối xuống, do cổ áo quá rộng một phần của bộ ngực liền lập tập hở ra.
Cái áo ngực ren màu đen lập tức rơi vào ánh mắt của Trương Nhất Phàm, bộ ngực tuyết trang91 ước chừng lớn bằng cái nắm tay.
Thấy một màn như vẫy, Trương Nhất Phàm thật sự nghi ngờ là cô ta đang cố ý.
Danh sách chương