Làm quan có quyền, nhưng bọn họ càng thích tiền của người khác hơn.
Rất nhiều người làm quan đã phản bội lại ý nguyện của họ lúc trước, trong lòng không hề có người dân, chỉ có tiền.
Từ “công bộc” này sẽ dần dần biến mất trong mắt của mọi người.
Du Đoan Dương vốn nghĩ rằng có thể để khoe một chút ưu việt của chính mình, có thể hãnh diện trước mặt bạn gái. Nhưng anh ta không ngờ chính là gặp phải một loại người tuyệt sắc coi tiền tài và địa vị như khói bụi.
Càng làm cho anh ta mơ hồ có chút mất mát chính là xe sang, người đẹp, nhân cách, tướng mạo và phong thái tiêu diêu của Duệ Quân. Nhưng người tài xế mở cửa xe cho anh ta cũng khi thế phi thường.
Du Đoan Dương là một cán bộ Chính phủ trẻ tuổi, anh ta đang cố gắng hoàn thành sự tích lũy ban đầu của mình, chuẩn bị kỹ lưỡng để khi nhìn xuống những người dưới chân mình, thì bỗng phát hiện ra người khác đều đang nhìn xuống anh ta.
Khi Cù Tĩnh bước lên chiếc Wrangler đó và xe đã đi xa rồi, Du Đoan Dương vẫn còn đứng ngây người tại chỗ. Tô Thiện cũng nhận được một cuộc điện thoại, nói là có việc gấp phải xử lý, Du Đoan Dương tự nhiên không tiện để đi theo, liền vẫy tay tạm biệt Tô Thiện.
Chiếc Maserati đỏ rực đó, giống như một một đám mây trên trời đang bị cuốn theo chiều gió, trong lòng Du Đoan Dương chỉ sót lại một chút mất mát.
Trên xe Duệ Quân liếc nhìn Cù Tĩnh, mỉm cười. Cù Tĩnh trừng mắt anh ta.
- Hôm nay anh thật quá đáng——
Duệ Quân tỏ vẻ ủy khuất, hướng về phía Lang Hổ đang lái xe nói:
- Lang Hổ, cậu phân xử đi, hai người chúng ta vì cô ấy đã tốn rất nhiều công sức để diễn trò như vậy, vậy mà lại nói chúng ta quá đáng, cậu nói trên đời này có còn người con gái nào nói lỹ lẽ nữa không? Lang Hổ cười cười.
- Dở hơi hay sao mà đi nói lý lẽ với con gái? Đồ ngốc.
Cù Tĩnh cũng không nói vớ vẩn với hai người họ, giơ tay ra nói:
- Mang máy tính của tôi lại đây.
Duệ Quân đưa máy tính cho cô, Cù Tĩnh nói:
- Phát hiện được một manh mối rất quan trọng.
Cô mở máy tính, đăng nhập mật mã.
- Có phát hiện?
Duệ Quân xích lại gần, Cù Tĩnh gật đầu.
- Để tôi xác nhận một chút.
Cô gõ lách cách lên bàn phím, chỉ nghe thấy Cù Tĩnh nói:
- Nếu phá được vụ án hoa hồng, anh hãy cho tôi nghỉ phép nữa tháng.
Duệ Quân trừng mắt.
- Lại nghỉ phép? Đi máy bay.
Lang Hổ nói:
- Cù Tĩnh, cô như vậy là không được đâu, Tây Phong không có cô, chúng tôi không làm được gì cả.
- Bớt nịnh đi, tôi còn không biết mối quan hệ mật thiết của 2 người hay sao.
Máy tính mở xong, Duệ Quân hỏi.
- Em phải nghỉ phép làm gì, nói nghe thử, nếu như thật sự có việc quan trọng, vậy cũng không còn cách nào khác.
- Còn có thể là chuyện gì? Đi xem mắt?
Lang Hổ lơ đãng nói một câu.
- Chính là xem mắt, thế nào? Anh không phục?
Cù Tĩnh hừ một tiếng, bắt đầu tìm tòi trên mạng.
Lang Hổ lại thở dại.
- Mùa xuân đến rồi, ngày xem mắt cũng đến rồi. Ông chủ, phải nắm bắt đi, đạo lý “cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt” luôn đúng đó!
Duệ Quân cười cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào hiện thị trên máy tính.
- Tìm ra rồi!
Cù Tĩnh chỉ vào trang web nói:
- Người lần trước đặt hoa trong cửa hàng hoa, không phải là dùng mã số này sao? Tôi đã sử dụng các loại phương pháp để tra tư liệu của tên đó trên mạng, cái mà người đặt hoa thần bí này sử dụng chính là email này: devin@sina. Trước đây tôi luôn không tìm được ID của người sử dụng, cuối cùng thì hôm nay cũng tìm được rồi.
- Devin?
Duệ Quân nói:
- Xem ra hôm nay em thu hoạch được không ít, lần sau tiếp tục, anh và Lang Hổ sẽ phối hợp với em để diễn trò mỗi ngày.
Nhớ đến vở diễn vừa rồi, Cù Tĩnh trừng mắt nhìn anh ta, anh chàng này đã nói gì trước mặt Tô Thiện? Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ? Trên giường? Tên đáng chết, đây là cố ý phá hoại danh tiết của mình.
- Món nợ này, lần sau sẽ tính với anh!
Duệ Quân cười nói:
- Đừng đùa nữa, bàn chính sự đi. Em có phải là đang nghi ngờ bạn trai của bạn học em không?
- Hiện giờ chỉ là nghi ngờ, vẫn không có bất thông tin tức gì có thể xác minh, phải tiến một bước tiếp xúc với anh ta, chỉ dựa vào một cái mật mã, vẫn không thể nói rõ cái gì.
- Được, nếu cần thiết, có thể báo cho chúng tôi bất cứ lúc nào, nhất định không được hành động một mình.
Ba người lái xe nhanh chóng quay về khách sạn.
Cù Tĩnh gọi điện cho Tô Thiện.
- Tô Thiện, về tới nhà chưa?
Tô Thiện cũng vừa về đến nhà, cô đạp giày ra.
- Ừ, tới rồi!
Sau đó cầm dép lê đi thẳng lên lầu hai.
- Bạn trai cô đâu?
- Bị tôi vứt rồi, ném trên đường, tùy anh ta làm sao thì làm.
Tô Thiện nói một cách không quan tâm.
Cù Tĩnh hoảng sợ.
- Không phải chứ! Cô đừng làm loạn, đã chuẩn bị đính hôn rồi, còn làm chuyện trẻ con đó nữa.
Tô Thiện hừ một tiếng
- Thật sự không nhìn ra, anh ta lại là người như vậy, thái độ không tốt. Thôi đi, tìm lại thôi! Dựa vào nhan sắc quốc sắc thiên hương của bổn cô nương còn sợ không có ai cần sao?
Cù Tĩnh mỉm cười.
- Người ta đường đường chính chính là một thư ký hàng đầu của Giang hoài, cô lại nói vứt liền vứt?
- Thư ký hàng đầu cái con khỉ, phó bí thư Bàng chẳng qua chỉ là một phó bí thư, nhân vật đứng thứ 3. Anh ta định gạt ai chứ? Quyết định như vậy đi, bà đây không chơi nữa, đổi người!
Tính tình của Tô Thiện, Cù Tĩnh đã quá hiểu rồi. Cô ấy nói được làm được.
- Đừng, hãy nghe tôi nói!
Cù Tĩnh gấp gáp.
- Nói cho cô biết một chuyện.
Tô Thiện ngồi xuống.
- Nói đi!
- Cho anh ta một cơ hội đi, thử thách anh ta.
- Còn thử thách cái gì nữa? Tôi đã nói không chơi nữa.
Tô Thiện nằm xuống.
- Hay là nói thử, lần sau trêu ghẹo Trương Nhất Phàm một chút đi, anh chàng này thật là nhàm chán. Làm Chủ tịch tỉnh, đến bạn bè cũng không cần nữa.
Cù Tĩnh nói:
- Chuyện Trương Nhất Phàm trước hết đừng vội, cô nghe tôi nói, cô hãy cho bạn trai cô thêm một cơ hội. Hỏi anh ta có thật sự thích cô hay không.
- Cái đó còn phải hỏi, anh ta nhất định sẽ nói thích thôi.
- Vậy anh ta có kiên trì tặng hoa cho cô không?
- Tặng rồi, tôi không cần!
- Thế này đi, từ ngày mai trở đi, cô để anh ta kiên trì tặng hoa, coi như là đưa ra thử thách cho anh ta, nếu anh ta không thể kiên trì được thì chia tay.
- Chơi như vậy không thú vị! Chuẩn bị chia tay anh ta rồi, còn đùa anh ta như vậy, có ý tứ gì sao?
- Hãy nghe tôi một lần, sau này sẽ nói cho cô biết.
Cù Tĩnh sợ cô ấy không đồng ý, lại dụ dỗ thêm vài câu.
Tô Thiện ngược lại cảm thấy kỳ lạ.
- Làm gì mà lại quan tâm chuyện của tôi như vậy, hơn nữa anh chàng này bận như vậy, ngày ngày đi theo sau ông chủ, giống như một cái đuôi. Làm sao có thể tặng hoa cho tôi mỗi ngày.
- Đó là chuyện của anh ta, nếu như chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, chứng tỏ anh ta không có thành ý, cô có thể danh chính ngôn thuận vứt anh ta đi! Tôi sẽ tặng cho cô cái này!
Sáng sớm hôm sau, Du Đoan Dương nhận được điện thoại của Tô Thiện.
- Đoan Dương, hôm nay có rảnh không?
- Hôm nay phải đưa ông chủ đến Thôn Giả, không được rồi, Thiện Thiện.
- Tôi mặc kệ, anh không đến thì thôi đi! Ây da, đây là hoa của ai tặng? Đẹp như vậy? Thư ký, có biết là của ai không?
Du Đoan Dương nghe thấy có người tặng hoa cho Tô Thiện, trong lòng liền buồn bực.
- Được rồi, Thiện Thiện, anh đưa ông chủ đến đó xong, nhất định sẽ chạy qua.
- Tùy anh, thật mất hứng. không tâm lý chút nào!
Tô Thiện lầu bầu rồi tắt điện thoại.
Du Đoan Dương có chút gấp gáp, Tô Thiện thân là truyền nhân của Tô Thị, giá trị thân phận hơn trăm triệu, người lại xinh đẹp như vậy, người con gái như vậy biết đi đâu mà tìm chứ? Nghe Tô Thiện nói mình không tâm lý, anh ta mới nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi không tặng hoa cho Tô Thiện.
Vì vậy nhanh chóng mở máy tính, đặt mua qua mạng, một hơi liền đặt số lượng cho năm ngày, mỗi ngày một bó hoa tươi.
Vừa hoàn thành đơn, liền nghe thấy phó bí thư Bàng ở bên trong gọi ra.
- Đoan Dương, vào đây một lát.
Du Đoan Dương lập tức đứng lên, đến máy tính vẫn chưa tắt.
Cù Tĩnh hai ngày nay luôn túc trực trên mạng, bắt đầu từ tối hôm qua, liền toàn lực ứng phó, tập trung vào Du Đoan Dương.
Bởi vì cô không có cách nào chứng minh được đến cuối cùng có phải là anh ta hay không, có lẽ chỉ là trùng hợp.
Vừa rồi trong khoảnh khắc Du Đoan Dương đăng nhập, đột nhiên cô theo dõi được ID thần bí này, kiểm tra địa chỉ IP, quả nhiên là IP tòa nhà Tỉnh ủy.
Đúng là anh ta?
Cù Tĩnh hơi bị sock, Du Đoan Dương tại sao phải làm như vậy?
Cù Tĩnh phản ứng lại, lập tức gọi điện cho Duệ Quân.
- Có tin tức, anh qua đây ngay đi.
Lúc Duệ Quân chạy đến phòng cô, Cù Tĩnh liền chỉ vào màn hình máy tính.
- Thật không ngờ, quả nhiên là anh ta! Máy tính của anh ta đang ở trạng thái kết nối, đến bây giờ vẫn chưa logout. Tôi thông qua máy tính của hắn còn tìm được vài văn kiện khả nghi, nhưng có mật mã, phải phá giải.
Duệ Quân trầm mặt.
- Anh phải lập tức báo cáo cho ông chủ biết!
- Em xem thử trong máy tính của anh ta có còn manh mối giá trị khác không!
Cù Tĩnh gật đầu, đang chuẩn bị kiểm tra thì đột nhiên ngưng kết nối. Truyền dữ liệu thất bại!
Rất nhiều người làm quan đã phản bội lại ý nguyện của họ lúc trước, trong lòng không hề có người dân, chỉ có tiền.
Từ “công bộc” này sẽ dần dần biến mất trong mắt của mọi người.
Du Đoan Dương vốn nghĩ rằng có thể để khoe một chút ưu việt của chính mình, có thể hãnh diện trước mặt bạn gái. Nhưng anh ta không ngờ chính là gặp phải một loại người tuyệt sắc coi tiền tài và địa vị như khói bụi.
Càng làm cho anh ta mơ hồ có chút mất mát chính là xe sang, người đẹp, nhân cách, tướng mạo và phong thái tiêu diêu của Duệ Quân. Nhưng người tài xế mở cửa xe cho anh ta cũng khi thế phi thường.
Du Đoan Dương là một cán bộ Chính phủ trẻ tuổi, anh ta đang cố gắng hoàn thành sự tích lũy ban đầu của mình, chuẩn bị kỹ lưỡng để khi nhìn xuống những người dưới chân mình, thì bỗng phát hiện ra người khác đều đang nhìn xuống anh ta.
Khi Cù Tĩnh bước lên chiếc Wrangler đó và xe đã đi xa rồi, Du Đoan Dương vẫn còn đứng ngây người tại chỗ. Tô Thiện cũng nhận được một cuộc điện thoại, nói là có việc gấp phải xử lý, Du Đoan Dương tự nhiên không tiện để đi theo, liền vẫy tay tạm biệt Tô Thiện.
Chiếc Maserati đỏ rực đó, giống như một một đám mây trên trời đang bị cuốn theo chiều gió, trong lòng Du Đoan Dương chỉ sót lại một chút mất mát.
Trên xe Duệ Quân liếc nhìn Cù Tĩnh, mỉm cười. Cù Tĩnh trừng mắt anh ta.
- Hôm nay anh thật quá đáng——
Duệ Quân tỏ vẻ ủy khuất, hướng về phía Lang Hổ đang lái xe nói:
- Lang Hổ, cậu phân xử đi, hai người chúng ta vì cô ấy đã tốn rất nhiều công sức để diễn trò như vậy, vậy mà lại nói chúng ta quá đáng, cậu nói trên đời này có còn người con gái nào nói lỹ lẽ nữa không? Lang Hổ cười cười.
- Dở hơi hay sao mà đi nói lý lẽ với con gái? Đồ ngốc.
Cù Tĩnh cũng không nói vớ vẩn với hai người họ, giơ tay ra nói:
- Mang máy tính của tôi lại đây.
Duệ Quân đưa máy tính cho cô, Cù Tĩnh nói:
- Phát hiện được một manh mối rất quan trọng.
Cô mở máy tính, đăng nhập mật mã.
- Có phát hiện?
Duệ Quân xích lại gần, Cù Tĩnh gật đầu.
- Để tôi xác nhận một chút.
Cô gõ lách cách lên bàn phím, chỉ nghe thấy Cù Tĩnh nói:
- Nếu phá được vụ án hoa hồng, anh hãy cho tôi nghỉ phép nữa tháng.
Duệ Quân trừng mắt.
- Lại nghỉ phép? Đi máy bay.
Lang Hổ nói:
- Cù Tĩnh, cô như vậy là không được đâu, Tây Phong không có cô, chúng tôi không làm được gì cả.
- Bớt nịnh đi, tôi còn không biết mối quan hệ mật thiết của 2 người hay sao.
Máy tính mở xong, Duệ Quân hỏi.
- Em phải nghỉ phép làm gì, nói nghe thử, nếu như thật sự có việc quan trọng, vậy cũng không còn cách nào khác.
- Còn có thể là chuyện gì? Đi xem mắt?
Lang Hổ lơ đãng nói một câu.
- Chính là xem mắt, thế nào? Anh không phục?
Cù Tĩnh hừ một tiếng, bắt đầu tìm tòi trên mạng.
Lang Hổ lại thở dại.
- Mùa xuân đến rồi, ngày xem mắt cũng đến rồi. Ông chủ, phải nắm bắt đi, đạo lý “cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt” luôn đúng đó!
Duệ Quân cười cười, ánh mắt chăm chú nhìn vào hiện thị trên máy tính.
- Tìm ra rồi!
Cù Tĩnh chỉ vào trang web nói:
- Người lần trước đặt hoa trong cửa hàng hoa, không phải là dùng mã số này sao? Tôi đã sử dụng các loại phương pháp để tra tư liệu của tên đó trên mạng, cái mà người đặt hoa thần bí này sử dụng chính là email này: devin@sina. Trước đây tôi luôn không tìm được ID của người sử dụng, cuối cùng thì hôm nay cũng tìm được rồi.
- Devin?
Duệ Quân nói:
- Xem ra hôm nay em thu hoạch được không ít, lần sau tiếp tục, anh và Lang Hổ sẽ phối hợp với em để diễn trò mỗi ngày.
Nhớ đến vở diễn vừa rồi, Cù Tĩnh trừng mắt nhìn anh ta, anh chàng này đã nói gì trước mặt Tô Thiện? Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ? Trên giường? Tên đáng chết, đây là cố ý phá hoại danh tiết của mình.
- Món nợ này, lần sau sẽ tính với anh!
Duệ Quân cười nói:
- Đừng đùa nữa, bàn chính sự đi. Em có phải là đang nghi ngờ bạn trai của bạn học em không?
- Hiện giờ chỉ là nghi ngờ, vẫn không có bất thông tin tức gì có thể xác minh, phải tiến một bước tiếp xúc với anh ta, chỉ dựa vào một cái mật mã, vẫn không thể nói rõ cái gì.
- Được, nếu cần thiết, có thể báo cho chúng tôi bất cứ lúc nào, nhất định không được hành động một mình.
Ba người lái xe nhanh chóng quay về khách sạn.
Cù Tĩnh gọi điện cho Tô Thiện.
- Tô Thiện, về tới nhà chưa?
Tô Thiện cũng vừa về đến nhà, cô đạp giày ra.
- Ừ, tới rồi!
Sau đó cầm dép lê đi thẳng lên lầu hai.
- Bạn trai cô đâu?
- Bị tôi vứt rồi, ném trên đường, tùy anh ta làm sao thì làm.
Tô Thiện nói một cách không quan tâm.
Cù Tĩnh hoảng sợ.
- Không phải chứ! Cô đừng làm loạn, đã chuẩn bị đính hôn rồi, còn làm chuyện trẻ con đó nữa.
Tô Thiện hừ một tiếng
- Thật sự không nhìn ra, anh ta lại là người như vậy, thái độ không tốt. Thôi đi, tìm lại thôi! Dựa vào nhan sắc quốc sắc thiên hương của bổn cô nương còn sợ không có ai cần sao?
Cù Tĩnh mỉm cười.
- Người ta đường đường chính chính là một thư ký hàng đầu của Giang hoài, cô lại nói vứt liền vứt?
- Thư ký hàng đầu cái con khỉ, phó bí thư Bàng chẳng qua chỉ là một phó bí thư, nhân vật đứng thứ 3. Anh ta định gạt ai chứ? Quyết định như vậy đi, bà đây không chơi nữa, đổi người!
Tính tình của Tô Thiện, Cù Tĩnh đã quá hiểu rồi. Cô ấy nói được làm được.
- Đừng, hãy nghe tôi nói!
Cù Tĩnh gấp gáp.
- Nói cho cô biết một chuyện.
Tô Thiện ngồi xuống.
- Nói đi!
- Cho anh ta một cơ hội đi, thử thách anh ta.
- Còn thử thách cái gì nữa? Tôi đã nói không chơi nữa.
Tô Thiện nằm xuống.
- Hay là nói thử, lần sau trêu ghẹo Trương Nhất Phàm một chút đi, anh chàng này thật là nhàm chán. Làm Chủ tịch tỉnh, đến bạn bè cũng không cần nữa.
Cù Tĩnh nói:
- Chuyện Trương Nhất Phàm trước hết đừng vội, cô nghe tôi nói, cô hãy cho bạn trai cô thêm một cơ hội. Hỏi anh ta có thật sự thích cô hay không.
- Cái đó còn phải hỏi, anh ta nhất định sẽ nói thích thôi.
- Vậy anh ta có kiên trì tặng hoa cho cô không?
- Tặng rồi, tôi không cần!
- Thế này đi, từ ngày mai trở đi, cô để anh ta kiên trì tặng hoa, coi như là đưa ra thử thách cho anh ta, nếu anh ta không thể kiên trì được thì chia tay.
- Chơi như vậy không thú vị! Chuẩn bị chia tay anh ta rồi, còn đùa anh ta như vậy, có ý tứ gì sao?
- Hãy nghe tôi một lần, sau này sẽ nói cho cô biết.
Cù Tĩnh sợ cô ấy không đồng ý, lại dụ dỗ thêm vài câu.
Tô Thiện ngược lại cảm thấy kỳ lạ.
- Làm gì mà lại quan tâm chuyện của tôi như vậy, hơn nữa anh chàng này bận như vậy, ngày ngày đi theo sau ông chủ, giống như một cái đuôi. Làm sao có thể tặng hoa cho tôi mỗi ngày.
- Đó là chuyện của anh ta, nếu như chuyện nhỏ này mà cũng không làm được, chứng tỏ anh ta không có thành ý, cô có thể danh chính ngôn thuận vứt anh ta đi! Tôi sẽ tặng cho cô cái này!
Sáng sớm hôm sau, Du Đoan Dương nhận được điện thoại của Tô Thiện.
- Đoan Dương, hôm nay có rảnh không?
- Hôm nay phải đưa ông chủ đến Thôn Giả, không được rồi, Thiện Thiện.
- Tôi mặc kệ, anh không đến thì thôi đi! Ây da, đây là hoa của ai tặng? Đẹp như vậy? Thư ký, có biết là của ai không?
Du Đoan Dương nghe thấy có người tặng hoa cho Tô Thiện, trong lòng liền buồn bực.
- Được rồi, Thiện Thiện, anh đưa ông chủ đến đó xong, nhất định sẽ chạy qua.
- Tùy anh, thật mất hứng. không tâm lý chút nào!
Tô Thiện lầu bầu rồi tắt điện thoại.
Du Đoan Dương có chút gấp gáp, Tô Thiện thân là truyền nhân của Tô Thị, giá trị thân phận hơn trăm triệu, người lại xinh đẹp như vậy, người con gái như vậy biết đi đâu mà tìm chứ? Nghe Tô Thiện nói mình không tâm lý, anh ta mới nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi không tặng hoa cho Tô Thiện.
Vì vậy nhanh chóng mở máy tính, đặt mua qua mạng, một hơi liền đặt số lượng cho năm ngày, mỗi ngày một bó hoa tươi.
Vừa hoàn thành đơn, liền nghe thấy phó bí thư Bàng ở bên trong gọi ra.
- Đoan Dương, vào đây một lát.
Du Đoan Dương lập tức đứng lên, đến máy tính vẫn chưa tắt.
Cù Tĩnh hai ngày nay luôn túc trực trên mạng, bắt đầu từ tối hôm qua, liền toàn lực ứng phó, tập trung vào Du Đoan Dương.
Bởi vì cô không có cách nào chứng minh được đến cuối cùng có phải là anh ta hay không, có lẽ chỉ là trùng hợp.
Vừa rồi trong khoảnh khắc Du Đoan Dương đăng nhập, đột nhiên cô theo dõi được ID thần bí này, kiểm tra địa chỉ IP, quả nhiên là IP tòa nhà Tỉnh ủy.
Đúng là anh ta?
Cù Tĩnh hơi bị sock, Du Đoan Dương tại sao phải làm như vậy?
Cù Tĩnh phản ứng lại, lập tức gọi điện cho Duệ Quân.
- Có tin tức, anh qua đây ngay đi.
Lúc Duệ Quân chạy đến phòng cô, Cù Tĩnh liền chỉ vào màn hình máy tính.
- Thật không ngờ, quả nhiên là anh ta! Máy tính của anh ta đang ở trạng thái kết nối, đến bây giờ vẫn chưa logout. Tôi thông qua máy tính của hắn còn tìm được vài văn kiện khả nghi, nhưng có mật mã, phải phá giải.
Duệ Quân trầm mặt.
- Anh phải lập tức báo cáo cho ông chủ biết!
- Em xem thử trong máy tính của anh ta có còn manh mối giá trị khác không!
Cù Tĩnh gật đầu, đang chuẩn bị kiểm tra thì đột nhiên ngưng kết nối. Truyền dữ liệu thất bại!
Danh sách chương