Ba tháng trôi qua rất nhanh, từ ngày nắng nóng đến ngày đông giá rét chỉ trong một cái chớp mắt. Tiêu Thiên Ái kiên trì đi phục hồi hằng ngày, trước lần phẫu thuật thứ hai, cô ta đã bồi dưỡng cơ thể tới mức tốt nhất, hoặc có thể nói, đây là cơ hội duy nhất để cô ta cứu lại đôi chân mình.
“A Hạo, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể cùng em đón sinh nhật không?”
“A Hạo, mai em làm phẫu thuật, sau khi làm xong, dù thành hay bại em đều phải rời khỏi Trung Quốc, coi như là tiễn em có được không?”
“A Hạo, nếu như phẫu thuật thất bại, có lẽ ngày mai là ngày sinh nhật cuối của em rồi.” Trong phòng làm việc, Giang Hạo cau mày nhìn điện thoại di động, thời gian gửi tin nhắn cách nhau rất ngắn, anh không thể không đáp lại. Lúc nãy trong buổi họp, Thủ trưởng Cẩn đặt hết hi vọng lên người anh: “A Hạo, tôi sắp về hưu rồi, hi vọng trước khi tôi về hưu thì có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này, bây giờ cảnh sát không có manh mối nào, bên trên lại rất xem trọng nó, đây là đầu mối có tác dụng cuối rồi.”
Nhớ tới lời nhờ vả của Thủ trưởng Cận, Giang Hạo không do dự nữa, lập tức trả lời tin nhắn cho Tiêu Thiên Ái --- “Được, xong việc anh sang.”
Tiêu Thiên Ái nhờ người giúp việc chuẩn bị mọi thứ rồi cho người đó về sớm. Bánh gato là do cô ta tự làm, trong bánh còn thêm sơn tra mà Giang Hạo thích nhất, còn chuẩn bị mấy món ăn mà Giang Hạo thích ăn nữa.
Giang Hạo tới đúng hẹn, vừa mở cửa đã thấy Tiêu Thiên Ái mỉm cười ngồi trên xe lăn đợi, cô ta mặc bộ đồ lông màu trắng, im lặng ngồi đó, trong mắt đẩy sự yêu thương.
Giang Hạo hơi lúng túng, họ khẽ: “Khụ khụ, dì đâu?”
“Hôm nay lạnh nên em cho dì về sớm rồi. Bên ngoài lạnh lắm, em đã chuẩn bị trà nóng cho anh rồi, em đi rót.” Nói xong, cô ta đẩy xe lăn đi về phòng ăn.
Giang Hạo không cản, quan sát căn phòng, ánh mắt của anh không còn giống như trước nữa. Ngày sửa ống nước, anh phát hiện xác viên đạn trong hộp dụng cụ, lúc đó anh trợn mắt, lúc để cờ lê xuống thì cầm nó đi luôn. Sau khi về, anh kiểm tra cẩn thận, đối với những kiến thức về súng nhiều năm qua, xác viên đạn này không phải đồ giả, cảm xúc đó, độ cứng đó, độ sáng đó là đạn thật. Sao một cô gái yếu đuối như Tiểu Thiên Ái lại có nó? Lát sau, Tiêu Thiên Ái bê trà nóng tới: “A Hạo, này, uống chút làm ấm người đi, hôm nay trời lạnh, có khi sẽ có tuyết đó.” Tuyết rơi? Giang Hạo nhớ đến Kiều Tâm Duy, sinh nhật của cô sắp đến rồi, một năm kết hôn của họ cũng gần tới rồi.
“A Hạo, haha, anh nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” “Không có...” Giang Hạo vội chuyển đề tài: “Chỗ em ấm áp thật, vừa vào phòng đã ấm hết người.”
“Đúng thế, máy sưởi mới rất ấm, còn ấm hơn khí ấm trong nhà cũ của Chính phủ, cái máy sưởi trước kia ban đêm cứ kêu mãi, bây giờ không có chút âm thanh nào.” Hai người nói chuyện nhà, Giang Hạo cởi áo khoác, đặt túi tài liệu lên ghế sofa, anh cầm ly trà ấm sưởi bàn tay, lòng nhớ đến Kiều Tâm Duy, không biết cô đã về nhà chưa, có phải đã ăn cơm thừa tối qua không, hay chỉ ăn đại một ít rồi làm việc.
Anh chưa bao giờ nhớ đến Kiều Tâm Duy như bây giờ.
“A Hạo, ngày mai em sẽ phẫu thuật, vừa sợ vừa phấn khích, nếu em đứng được thì hai chúng ta đi chơi ở biển lần nữa được không?”
Giang Hạo ngẩng đầu ngạc nhiên, sau đó bình phục lại: “Khi đó em đã ở nước ngoài rồi, mà anh dạo này không ra nước ngoài được, chuyện này anh không thể đồng ý với em được.” Nụ cười của Tiểu Thiên Ái cứng lại, gương mặt trắng xám của cô ta lúng túng, cô ta cười hai tiếng dời chủ đề: “Haha, không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm thôi, đã chuẩn bị hết rồi, để lâu sẽ nguội mất.”
“Được.”
Giang Hạo không nói nhiều, ăn trong im lặng, đối với anh, ăn cơm được chia ra thành hai kiểu, một là ăn cơm ở nhà, một là ăn cơm ở bên ngoài, anh chưa bao giờ chú ý đồ ăn bên ngoài có ngon không, chỉ cần ăn xong là được. “Món này ngon chứ? Lửa hơi to nên chắc bị cháy rồi.”
“Ừ, ngon, em nấu à? Nên ướp trước một chút thì ngon hơn.” Tiêu Thiên Ái cười: “Không ngờ anh còn nhớ, món này là em dạy anh đó, lâu rồi không làm nên chẳng quen tay, lần sau em nấu anh ăn.” Giang Hạo phát hiện cô ta luôn kéo anh vào cuộc nói chuyện, anh luôn phải phòng bị mọi lúc nên cực kì khó chịu. “Ồ, haha, nói sau đi, chưa chắc em đã rảnh đâu.” Thấy vẻ mặt anh không tốt, Tiêu Thiên Ái biết điều đổi chủ đề: “Đốt nên giúp em đi.”
Cây nến hình đóa hoa sáng lên, âm nhạc nhẹ nhàng, Tiểu Thiên Ái chắp hai tay thành chữ nhật cầu mong: “Hi vọng ngày mai tôi có thể phẫu thuật thuận lợi.” Trước kia, hai người họ trải qua sinh nhật cùng nhau, hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư nên ai cũng nghĩ họ sẽ kết hôn sinh con, tạo thành một gia đình hạnh phúc, nhưng ông trời luôn trêu người. Lúc anh đồng ý cưới cô ta thì cô ta đã mất mọi thứ, im lặng rời khỏi, khi anh có cuộc sống mới thì cô ta trở về, thứ gọi là duyên phận này rất khó nói, thiếu một chút tức là thiếu một chút.
Từ bé anh là người rất cố chấp, cô ta cứu mạng anh nên anh mang ơn cô ta, cô ta mất hai chân vì anh nên anh vừa mang ơn vừa áy náy. Phần tình cảm đó bị áy náy và mang ơn nâng cao nên lúc đó anh nhầm tưởng nó là tình yêu.
Nếu Kiều Tâm Duy không xuất hiện thì có lẽ đời này anh đã tưởng nhầm mãi đó là tình yêu.
Nhưng thời khắc này, anh tỉnh ngộ hoàn toàn, tình yêu không phải tình thân, không có mang ơn hay áy náy. Tình yêu nghĩa là, cho dù cô ấy không ở trước mặt nhưng hình ảnh của cô ấy vẫn tràn ngập trong đầu bạn. Tình yêu nghĩa là, bạn có thể bắt nạt cô ấy nhưng không cho phép người khác mắng cô ấy câu nào,
Có câu bảo yêu một người thì chỉ cần người đó hạnh phúc là được, không cần bắt giam cô ấy, nhưng anh không rộng rãi đến thế, anh chỉ muốn ở cạnh cô vĩnh viễn không rời xa. Người đó là Kiều Tâm Duy.
“A Hạo,A Hạo?” Tiểu Thiên Ái thấy anh thất thần thì nâng giọng: “A Hạo, hôm nay anh sao thế? Luôn thất thần, có phải có chuyện gì không?”
Giang Hạo lắc đầu: “Không có, anh đi cắt bánh kem.”
“Được, anh phải ăn thử đó, là em tự làm, anh đoán xem em bỏ gì vào trong đó.”
Tiêu Thiên Ái mong chờ, nhưng mà khi Giang Hạo cắn một miếng, thấy anh nếm thử nhưng không có biểu hiện gì, cô vội hỏi: “Nếm được không?”
“Sơn trà?”
“Ừ, đúng rồi, trước kia anh rất thích ăn sơn tra còn gì, bây giờ mẻ sơn tra mới khó tìm, em không tiện ra ngoài mua nên nhờ dì, dì phải chạy vài cái siêu thị mới mua được đó.”
Giang Hạo ăn một miếng rồi buông xuống, lạnh nhạt nói: “Dạ dày anh không tốt, không thể ăn sơn tra.”
“...” Tiêu Thiên Ái sửng sốt, không nói được gì, cô ta bị dội chậu nước lạnh đang lúc rất nhiệt tình, tâm trạng này khó mà nghĩ được. “Thiên Ái, hôm nay là sinh nhật em, em đừng lấy anh làm chủ đề nữa, anh đã nói với em nhiều lần rồi, anh đã kết hôn, cho dù làm gì cũng phải quan tâm suy nghĩ của Kiều Tâm Duy, anh không thể làm theo ý em như trước kia nữa.”
Tiêu Thiên Ái đau lòng không thôi, chỉ một giây thôi mà đã phá hủy hết mong chờ của cô ta, cô ta cố và mạnh mẽ, viền mắt đỏ ửng nói: “A Hạo,mai em phải phẫu thuật rồi đi khỏi đây, em sẽ không bao giờ về lại nữa, anh chịu được không?”
Giang Hạo đen mặt nói: “Không phải em đã bàn điều kiện với ba anh rồi à? Anh không có không cam lòng hay không nỡ, anh chỉ không muốn Kiều Tâm Duy đau lòng nữa mà thôi.”
Thì ra đau lòng nhất là khi đối phương không có cảm giác gì, có cam lòng hay không, thích hay không, yêu hay không đều không liên quan tới cô ta nữa.
“A Hạo, anh nói thật với em, có phải vì em phẫu thuật nên áy náy trong lòng anh giảm bớt, đến giờ anh chỉ có sự hổ thẹn với em thôi sao?”
Giang Hạo nhìn cô ta khó xử, hôm nay nói mấy lời này có ổn không?
“Anh phải nói cho em biết, phải nói thật, xin anh!”
Giang Hạo thở dài: “Trước đây anh yêu em, nhưng em chết, tình yêu của anh cũng chết theo, bây giờ anh chỉ yêu Kiều Tâm Duy, là cô ấy cho anh một cuộc sống mới, có điều lúc em vừa mới về, anh có hơi hỗn loạn mà thôi. Thiên Ái, anh không phải thần, tình yêu của anh không vượt qua được cái chết, yêu là yêu, hổ thẹn là hổ thẹn, anh phân rõ được điều đó. Không sai, nếu em có thể đứng dậy sau lần phẫu thuật này, lòng anh sẽ tốt hơn.”
Nghe những lời này, nước mắt Tiêu Thiên Ái rơi xuống, cô ta gào như bị điện: “Anh cho rằng em muốn dùng cái chết để rời đi sao? Còn không phải do ba anh, ba anh lợi dụng sự tự ti của em để ép em đi với cái sự thật giả chết" giả tạo kia à?”
Giang Hạo ngẩn người, kinh ngạc: “Tại sao ba anh phải làm thế?”
“Bởi vì ông ta lo lắng con trai duy nhất của mình cưới một người tàn tật làm vợ sẽ bị người khác chê cười, ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến nhà họ Giang, vì ông ta quá hiểu anh và cũng quá hiểu em, ông ta biết em không muốn làm liên lụy đến anh, ông ta cũng biết chỉ có dùng cái chết" mới có thể làm anh từ bỏ em.”
“A Hạo, anh luôn xem ba anh là tấm gương nhưng anh biết không, ba anh giấu anh làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người như thế, ba em xảy ra chuyện, ông ta không những không giúp mà còn phải sạch quan hệ. Sau khi ba em ở trong ngục sợ tội tự sát, em biết thói đời nóng lạnh, nhưng bác Giang từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ba em mà, ông ta chẳng những không giúp đỡ em mà còn đuổi tận giết tuyệt, sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?!”
Giang Hạo đau lòng, một cục đá xuất hiện trong lòng làm anh khó thở vô cùng.
“A Hạo, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể cùng em đón sinh nhật không?”
“A Hạo, mai em làm phẫu thuật, sau khi làm xong, dù thành hay bại em đều phải rời khỏi Trung Quốc, coi như là tiễn em có được không?”
“A Hạo, nếu như phẫu thuật thất bại, có lẽ ngày mai là ngày sinh nhật cuối của em rồi.” Trong phòng làm việc, Giang Hạo cau mày nhìn điện thoại di động, thời gian gửi tin nhắn cách nhau rất ngắn, anh không thể không đáp lại. Lúc nãy trong buổi họp, Thủ trưởng Cẩn đặt hết hi vọng lên người anh: “A Hạo, tôi sắp về hưu rồi, hi vọng trước khi tôi về hưu thì có thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này, bây giờ cảnh sát không có manh mối nào, bên trên lại rất xem trọng nó, đây là đầu mối có tác dụng cuối rồi.”
Nhớ tới lời nhờ vả của Thủ trưởng Cận, Giang Hạo không do dự nữa, lập tức trả lời tin nhắn cho Tiêu Thiên Ái --- “Được, xong việc anh sang.”
Tiêu Thiên Ái nhờ người giúp việc chuẩn bị mọi thứ rồi cho người đó về sớm. Bánh gato là do cô ta tự làm, trong bánh còn thêm sơn tra mà Giang Hạo thích nhất, còn chuẩn bị mấy món ăn mà Giang Hạo thích ăn nữa.
Giang Hạo tới đúng hẹn, vừa mở cửa đã thấy Tiêu Thiên Ái mỉm cười ngồi trên xe lăn đợi, cô ta mặc bộ đồ lông màu trắng, im lặng ngồi đó, trong mắt đẩy sự yêu thương.
Giang Hạo hơi lúng túng, họ khẽ: “Khụ khụ, dì đâu?”
“Hôm nay lạnh nên em cho dì về sớm rồi. Bên ngoài lạnh lắm, em đã chuẩn bị trà nóng cho anh rồi, em đi rót.” Nói xong, cô ta đẩy xe lăn đi về phòng ăn.
Giang Hạo không cản, quan sát căn phòng, ánh mắt của anh không còn giống như trước nữa. Ngày sửa ống nước, anh phát hiện xác viên đạn trong hộp dụng cụ, lúc đó anh trợn mắt, lúc để cờ lê xuống thì cầm nó đi luôn. Sau khi về, anh kiểm tra cẩn thận, đối với những kiến thức về súng nhiều năm qua, xác viên đạn này không phải đồ giả, cảm xúc đó, độ cứng đó, độ sáng đó là đạn thật. Sao một cô gái yếu đuối như Tiểu Thiên Ái lại có nó? Lát sau, Tiêu Thiên Ái bê trà nóng tới: “A Hạo, này, uống chút làm ấm người đi, hôm nay trời lạnh, có khi sẽ có tuyết đó.” Tuyết rơi? Giang Hạo nhớ đến Kiều Tâm Duy, sinh nhật của cô sắp đến rồi, một năm kết hôn của họ cũng gần tới rồi.
“A Hạo, haha, anh nghĩ gì mà đăm chiêu thế?” “Không có...” Giang Hạo vội chuyển đề tài: “Chỗ em ấm áp thật, vừa vào phòng đã ấm hết người.”
“Đúng thế, máy sưởi mới rất ấm, còn ấm hơn khí ấm trong nhà cũ của Chính phủ, cái máy sưởi trước kia ban đêm cứ kêu mãi, bây giờ không có chút âm thanh nào.” Hai người nói chuyện nhà, Giang Hạo cởi áo khoác, đặt túi tài liệu lên ghế sofa, anh cầm ly trà ấm sưởi bàn tay, lòng nhớ đến Kiều Tâm Duy, không biết cô đã về nhà chưa, có phải đã ăn cơm thừa tối qua không, hay chỉ ăn đại một ít rồi làm việc.
Anh chưa bao giờ nhớ đến Kiều Tâm Duy như bây giờ.
“A Hạo, ngày mai em sẽ phẫu thuật, vừa sợ vừa phấn khích, nếu em đứng được thì hai chúng ta đi chơi ở biển lần nữa được không?”
Giang Hạo ngẩng đầu ngạc nhiên, sau đó bình phục lại: “Khi đó em đã ở nước ngoài rồi, mà anh dạo này không ra nước ngoài được, chuyện này anh không thể đồng ý với em được.” Nụ cười của Tiểu Thiên Ái cứng lại, gương mặt trắng xám của cô ta lúng túng, cô ta cười hai tiếng dời chủ đề: “Haha, không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm thôi, đã chuẩn bị hết rồi, để lâu sẽ nguội mất.”
“Được.”
Giang Hạo không nói nhiều, ăn trong im lặng, đối với anh, ăn cơm được chia ra thành hai kiểu, một là ăn cơm ở nhà, một là ăn cơm ở bên ngoài, anh chưa bao giờ chú ý đồ ăn bên ngoài có ngon không, chỉ cần ăn xong là được. “Món này ngon chứ? Lửa hơi to nên chắc bị cháy rồi.”
“Ừ, ngon, em nấu à? Nên ướp trước một chút thì ngon hơn.” Tiêu Thiên Ái cười: “Không ngờ anh còn nhớ, món này là em dạy anh đó, lâu rồi không làm nên chẳng quen tay, lần sau em nấu anh ăn.” Giang Hạo phát hiện cô ta luôn kéo anh vào cuộc nói chuyện, anh luôn phải phòng bị mọi lúc nên cực kì khó chịu. “Ồ, haha, nói sau đi, chưa chắc em đã rảnh đâu.” Thấy vẻ mặt anh không tốt, Tiêu Thiên Ái biết điều đổi chủ đề: “Đốt nên giúp em đi.”
Cây nến hình đóa hoa sáng lên, âm nhạc nhẹ nhàng, Tiểu Thiên Ái chắp hai tay thành chữ nhật cầu mong: “Hi vọng ngày mai tôi có thể phẫu thuật thuận lợi.” Trước kia, hai người họ trải qua sinh nhật cùng nhau, hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư nên ai cũng nghĩ họ sẽ kết hôn sinh con, tạo thành một gia đình hạnh phúc, nhưng ông trời luôn trêu người. Lúc anh đồng ý cưới cô ta thì cô ta đã mất mọi thứ, im lặng rời khỏi, khi anh có cuộc sống mới thì cô ta trở về, thứ gọi là duyên phận này rất khó nói, thiếu một chút tức là thiếu một chút.
Từ bé anh là người rất cố chấp, cô ta cứu mạng anh nên anh mang ơn cô ta, cô ta mất hai chân vì anh nên anh vừa mang ơn vừa áy náy. Phần tình cảm đó bị áy náy và mang ơn nâng cao nên lúc đó anh nhầm tưởng nó là tình yêu.
Nếu Kiều Tâm Duy không xuất hiện thì có lẽ đời này anh đã tưởng nhầm mãi đó là tình yêu.
Nhưng thời khắc này, anh tỉnh ngộ hoàn toàn, tình yêu không phải tình thân, không có mang ơn hay áy náy. Tình yêu nghĩa là, cho dù cô ấy không ở trước mặt nhưng hình ảnh của cô ấy vẫn tràn ngập trong đầu bạn. Tình yêu nghĩa là, bạn có thể bắt nạt cô ấy nhưng không cho phép người khác mắng cô ấy câu nào,
Có câu bảo yêu một người thì chỉ cần người đó hạnh phúc là được, không cần bắt giam cô ấy, nhưng anh không rộng rãi đến thế, anh chỉ muốn ở cạnh cô vĩnh viễn không rời xa. Người đó là Kiều Tâm Duy.
“A Hạo,A Hạo?” Tiểu Thiên Ái thấy anh thất thần thì nâng giọng: “A Hạo, hôm nay anh sao thế? Luôn thất thần, có phải có chuyện gì không?”
Giang Hạo lắc đầu: “Không có, anh đi cắt bánh kem.”
“Được, anh phải ăn thử đó, là em tự làm, anh đoán xem em bỏ gì vào trong đó.”
Tiêu Thiên Ái mong chờ, nhưng mà khi Giang Hạo cắn một miếng, thấy anh nếm thử nhưng không có biểu hiện gì, cô vội hỏi: “Nếm được không?”
“Sơn trà?”
“Ừ, đúng rồi, trước kia anh rất thích ăn sơn tra còn gì, bây giờ mẻ sơn tra mới khó tìm, em không tiện ra ngoài mua nên nhờ dì, dì phải chạy vài cái siêu thị mới mua được đó.”
Giang Hạo ăn một miếng rồi buông xuống, lạnh nhạt nói: “Dạ dày anh không tốt, không thể ăn sơn tra.”
“...” Tiêu Thiên Ái sửng sốt, không nói được gì, cô ta bị dội chậu nước lạnh đang lúc rất nhiệt tình, tâm trạng này khó mà nghĩ được. “Thiên Ái, hôm nay là sinh nhật em, em đừng lấy anh làm chủ đề nữa, anh đã nói với em nhiều lần rồi, anh đã kết hôn, cho dù làm gì cũng phải quan tâm suy nghĩ của Kiều Tâm Duy, anh không thể làm theo ý em như trước kia nữa.”
Tiêu Thiên Ái đau lòng không thôi, chỉ một giây thôi mà đã phá hủy hết mong chờ của cô ta, cô ta cố và mạnh mẽ, viền mắt đỏ ửng nói: “A Hạo,mai em phải phẫu thuật rồi đi khỏi đây, em sẽ không bao giờ về lại nữa, anh chịu được không?”
Giang Hạo đen mặt nói: “Không phải em đã bàn điều kiện với ba anh rồi à? Anh không có không cam lòng hay không nỡ, anh chỉ không muốn Kiều Tâm Duy đau lòng nữa mà thôi.”
Thì ra đau lòng nhất là khi đối phương không có cảm giác gì, có cam lòng hay không, thích hay không, yêu hay không đều không liên quan tới cô ta nữa.
“A Hạo, anh nói thật với em, có phải vì em phẫu thuật nên áy náy trong lòng anh giảm bớt, đến giờ anh chỉ có sự hổ thẹn với em thôi sao?”
Giang Hạo nhìn cô ta khó xử, hôm nay nói mấy lời này có ổn không?
“Anh phải nói cho em biết, phải nói thật, xin anh!”
Giang Hạo thở dài: “Trước đây anh yêu em, nhưng em chết, tình yêu của anh cũng chết theo, bây giờ anh chỉ yêu Kiều Tâm Duy, là cô ấy cho anh một cuộc sống mới, có điều lúc em vừa mới về, anh có hơi hỗn loạn mà thôi. Thiên Ái, anh không phải thần, tình yêu của anh không vượt qua được cái chết, yêu là yêu, hổ thẹn là hổ thẹn, anh phân rõ được điều đó. Không sai, nếu em có thể đứng dậy sau lần phẫu thuật này, lòng anh sẽ tốt hơn.”
Nghe những lời này, nước mắt Tiêu Thiên Ái rơi xuống, cô ta gào như bị điện: “Anh cho rằng em muốn dùng cái chết để rời đi sao? Còn không phải do ba anh, ba anh lợi dụng sự tự ti của em để ép em đi với cái sự thật giả chết" giả tạo kia à?”
Giang Hạo ngẩn người, kinh ngạc: “Tại sao ba anh phải làm thế?”
“Bởi vì ông ta lo lắng con trai duy nhất của mình cưới một người tàn tật làm vợ sẽ bị người khác chê cười, ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến nhà họ Giang, vì ông ta quá hiểu anh và cũng quá hiểu em, ông ta biết em không muốn làm liên lụy đến anh, ông ta cũng biết chỉ có dùng cái chết" mới có thể làm anh từ bỏ em.”
“A Hạo, anh luôn xem ba anh là tấm gương nhưng anh biết không, ba anh giấu anh làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người như thế, ba em xảy ra chuyện, ông ta không những không giúp mà còn phải sạch quan hệ. Sau khi ba em ở trong ngục sợ tội tự sát, em biết thói đời nóng lạnh, nhưng bác Giang từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ba em mà, ông ta chẳng những không giúp đỡ em mà còn đuổi tận giết tuyệt, sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?!”
Giang Hạo đau lòng, một cục đá xuất hiện trong lòng làm anh khó thở vô cùng.
Danh sách chương