“Bởi vì ông ta lo lắng con trai duy nhất của mình cưới một người tàn tật làm vợ sẽ bị người khác chê cười, ảnh hưởng đến anh, ảnh hưởng đến nhà họ Giang, vì ông ta quá hiểu anh và cũng quá hiểu em, ông ta biết em không muốn làm liên lụy đến anh, ông ta cũng biết chỉ có dùng cái chết mới có thể làm anh từ bỏ em.”
“Ba anh giấu anh làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người, ba em xảy ra chuyện, ông ta không những không giúp mà còn phải sạch quan hệ, sau khi ba em ở trong ngục sợ tội tự sát, em biết thói đời nóng lạnh, nhưng bác Giang từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ba em mà, ông ta chẳng những không giúp đỡ em mà còn đuổi tận giết tuyệt, sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?!”
Trên xe về nhà, Giang Hạo nhớ đi nhớ lại hai câu này của Tiêu Thiên Ái, Tiêu Thiên Ái dùng một loại giọng điệu và thái độ gần như lên án để kể lại câu chuyện này, đủ để chứng minh hành động của ba anh năm đó khiến cô ta thù hận cỡ nào. Nếu điều cô ta nói là sự thật, chính anh cũng không thể thấu hiểu hoặc hơn nữa là tha thứ cho ba.
Nhà họ Giang và nhà họ Tiêu vốn thân nhau mấy đời, thời trẻ, Giang Chí Trung và Tiểu Thạch cùng nhau tòng quân, cùng bán mạng cho đất nước, hai người giống như anh em ruột, cùng vinh cùng nhục, cùng vui cùng giận. Đàn ông ở ngoài bảo vệ đất nước, phụ nữ ở nhà nuôi con dạy cái, trong đại viện của quân khu, hai nhà Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái là quan hệ hàng xóm đối diện, hai đứa trẻ đã chơi cùng nhau từ nhỏ.
Mười năm trước, mọi chuyện thay đổi, đột nhiên có một ngày, vào nửa đêm, ở đại viện đột nhiên có tiếng xe cảnh sát, cảnh sát gõ cửa nhà họ Tiêu, sau đó áp giải Tiểu Thạch đi.
Giang Hạo vĩnh viễn sẽ không quên cảnh đó, chú Tiêu mang vẻ mặt thấy chết không sờn, cô Tiêu và Tiêu Thiên Ái lau nước mắt mãi, kéo tay chú Tiêu luôn miệng nói bảo trọng bảo trọng. Khi đó, lời nói bậy nói ba truyền khắp trong đại viện, đồn là Tiêu Thạch tham ô nhận hối lộ, nhưng không có bất kỳ kẻ nào tới chứng thực được điều này. Lúc đầu, Giang Chí Trung sốt ruột chạy vạy, nhưng từ sau khi vào trại tạm giam thăm Tiêu Thạch, Giang Chí Trung lại im hơi lặng tiếng.
Cô Tiêu cũng không nói gì thêm, suốt ngày ở nhà một mình, đây cũng chuyện khiến Giang Hạo vẫn luôn nghĩ không ra, chồng xảy ra chuyện, làm vợ lại chỉ ru rú trong nhà, cái gì cũng không làm, cực kỳ bình tĩnh. Khi đó, Giang Hạo vẫn luôn ở cùng Tiêu Thiên Ái, hỏi tới thì cô ta khóc, nói rằng cô ta cũng không biết gì cả.
Không lâu lúc sau thì truyền đến tin tức Tiêu Thạch thắt cổ tự sát trong trại tạm giam.
Nửa đêm hôm đó, cô Tiêu khóc như điên như dại, sau đó thì ngớ ngẩn, không qua bao lâu, vào một đêm nọ, cô ấy uống hai lọ thuốc ngủ tự sát.
Tiêu Thiên Ái vẫn cho rằng mẹ đau lòng quá mức vì cái chết của ba nên nghỉ ngơi trong phòng, đến tận hoàng hôn, cô ta nghĩ cả ngày mẹ cũng không ăn cơm thì sao chịu được, vì thế đi gõ cửa phòng. Qua rất lâu mà không có phản hồi, cô ta càng nghĩ càng không thích hợp, chạy nhanh qua nhà đối diện gọi Giang Hạo phá cửa, lúc mọi người phát hiện ra thì người đã cứng đờ rối.
Khi đó, Giang Hạo cũng từng hỏi Giang Chí Trung rốt cuộc Tiểu Thạch phạm phải tội gì, chẳng những không có một câu thông báo, ngay cả một chút tin tức nhỏ đều không có, chỉ là trong đại viện đều đồn Tiêu Thạch sợ tội tự sát, nhưng cụ thể là tội gì thì không có ai biết, chuyện này quá kỳ quặc.
Tâm trạng của Giang Hạo rất nặng nề, anh siết vô lăng, chân phải đặt trên chân ga cứ liên tục tăng tốc. Xa cách mười năm, tới bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra không phải Tiểu Thiên Ái không biết gì, hóa ra không phải Giang Chí Trung không làm gì cả. Họ đều lừa anh, hoặc là, họ đều giấu giếm.
Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan tới anh, anh biết hay không cũng chỉ là thứ yếu, chẳng qua, mười năm sau ngẫu nhiên phát hiện ra việc này, còn liên quan đến cách làm người và nhân phẩm của Giang Chí Trung, anh không thể không đi tìm hiểu rõ ràng.
Anh vẫn luôn coi ba là tấm gương, là mục tiêu, là anh hùng, anh không cho phép người mình từng yêu dùng từ “mất hết tính người” để hình dung về ba.
Càng quan trọng hơn là, anh tự nhận mình rất hiểu Tiểu Thiên Ái, không ngờ thật ra cô ta lại lừa mình rất nhiều chuyện, ví dụ như chuyện “tự sát” năm đó, ví dụ như mảnh vỏ đạn đó.
Về công về tư, anh đều phải điều tra rõ mọi thứ có quan hệ với Tiểu Thiên Ái.
Nhà họ Giang, Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đang ăn cơm, tiếng phanh xe chói tai từ bên ngoài vọng vào làm hai người giật nảy mình. Lâm Thái Âm buông đũa đi ra xem: “Bên ngoài là ai thể, không phải là con ma men nào đó xông liều vào sân nhà người khác đấy chứ hả?!”
Vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài, thiếu chút nữa đụng vào bà.
“Ối mẹ ơi, A Hạo, sao lại là con, con vội vội vàng vàng thế này là xảy ra chuyện gì?”
Giang Hạo kéo lại Lâm Thái Âm, nhưng ánh mắt nhìn vào Giang Chí Trung: “Ba,” Anh bước nhanh tới, đi thẳng vào vấn đề: “Mười năm trước rốt cuộc chú Tiểu vì sao mà chết?”
Giang Chí Trung sửng sốt, miếng rau kẹp trên chiếc đũa cũng rơi xuống. Lâm Thái Âm nói: “A Hạo, con lao về nhà như vậy là để hỏi chuyện này ư? Cũng đã qua nhiều năm như vậy, lại không liên quan đến con, chú Tiêu của con chết thảm, quan hệ với ba con lại tốt, con cần gì phải hỏi lại ông ấy đau lòng?” Giang Hạo không nói gì, anh nhìn thẳng vào ba, dùng tư thế như kiểu truy hỏi.
Giang Chí Trung không nhanh không chậm gắp rau xanh lên, ăn tiếp như không có việc gì.
“Ba, ba mau nói cho con biết đi.” Giang Hạo truy hỏi. Giang Chí Trung quay sang nhìn anh, hỏi: “Tại sao hôm nay con lại muốn hỏi ba chuyện của chú Tiêu? Có phải Tiêu Thiên Ái nói gì đó với con không?” Hiểu con trai không ai bằng cha, ông liếc mắt là đã nhìn ra lý do.
Không chờ Giang Hạo mở miệng, Giang Chí Trung cười nhạt: “Nói đi, Tiêu Thiên Ái nói với con thế nào...? Đừng ngại, con cứ đúng sự thật mà nói là được, giữa hai ba con chúng ta còn có chuyện gì cần giấu giếm chứ?” Giang Hạo hít sâu một hơi nói: “Năm đó Tiêu Thiên Ái đột nhiên biến mất khỏi Đô Thành, chúng ta đều cho rằng cô ấy luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, chuyện này có phải ba yêu cầu cô ấy làm như vậy hay không? Ba lấy cái gì uy hiếp cô ấy? Còn cả chú Tiêu nữa, năm đó rốt cuộc chủ ấy phạm vào tội gì?” Lâm Thái Âm vừa nghe thể thì lòng lạnh toát: “Cái gì cái gì hả? Tiêu Thiên Ái còn dám đề cập đến hai chuyện này trước mặt con...? Ông già, có phải chúng ta quá coi thường cô ta rồi không, tôi đã nói mà, lúc trước không nên dung túng cho cô ta, bây giờ thì hay rồi, chẳng những cô ta được voi đòi tiền, còn làm kẻ gian cáo trạng trước muốn châm ngòi tình cảm của chúng ta và A Hạo, cô ta đúng là ác độc!”
Giang Hạo càng cảm thấy nghi ngờ, theo sát truy hỏi ba mình: “Ba, mẹ, hãy nói thật hết cho con, con muốn điều tra rõ chân tướng, cũng không phải là con nhớ mãi không quên cô ấy, mà đây là công việc của con, con cần phải điều tra rõ ràng chuyện có liên quan với cô ấy.”
Giang Chí Trung hơi nhíu mày, lời này của Giang Hạo là nói bóng gió với ông, anh đang điều tra Tiêu Thiên Ái. Ông không hỏi, bởi vì ông biết đây là mệnh lệnh của cấp trên, Giang Hạo cũng không thể nói ra ngoài, những việc này đều yêu cầu bảo mật.
“Ba, mau nói cho con biết đi.”
Lâm Thái Ấm đè Giang Hạo ngồi xuống, còn cầm bát đũa cho anh: “Vừa ăn vừa nói, những chuyện này đều móc nối với nhau, có thể nói hơn nửa ngày đấy.” Nhớ lại chuyện cũ, ngoại trừ thở dài, Giang Chí Trung cũng không thể làm gì hơn, ông cũng tiếc hận, cũng rất đau lòng, không khỏi nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt trong trại giam của chiến hữu, ông cảm thấy xót xa, xót xa thay cho Tiêu Thạch.
“A Hạo, Tiêu Thiên Ái kia đúng là không đơn giản mà, bắt đầu từ ngày cô ta trở về, ba và mẹ con đã lo lắng, sợ con lại bị cuốn vào, có điều may mà không có. Con thật sự trưởng thành rồi, có gia đình, có trách nhiệm, càng có thể một mình gánh vác một phương trời. Ba hy vọng còn có thể bình tĩnh nghe hết những việc ba kể đây, sau đó lại bình tĩnh vẽ ngủ một giấc ngon lành, ngày mai đi làm, lại tiếp tục sắp xếp thỏa đáng công việc của mình.”
Giang Hạo gật đầu, ba cẩn thận như thế, càng làm anh cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Chú Tiêu của con cũng không phải sợ tội tự sát, chú ấy cũng chỉ là con dê thể tội, hơn nữa là chú ấy cam tâm tình nguyện. Mười năm trước, chú ấy xin nghỉ đông đưa vợ và con gái đi Giang Nam du lịch, ở đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết người. Xe là do Tiêu Thiên Ái lái, lúc ấy cô ta chọn chạy trốn. Khi xe của họ ra khỏi cửa ngõ của thành phố thì bị ngăn lại, cảnh sát giao thông nhìn thấy đầu xe có máu, lại nhận được báo án của quần chúng nên bắt Tiêu Thiên Ái lại. Ở Đô Thành, Tiêu Thạch cũng là người có quyền thế, nhưng tới nơi khác thì quyền lực cũng bị giảm bớt, hơn nữa chú ấy cũng không tiện trực tiếp ra mặt, nên chú ấy mới tìm đến tỉnh trưởng Vương ở bên đó...”
Nói tới đây, Giang Chí Trung thở dài nặng nề: “Tiểu Thạch chỉ nói với tỉnh trưởng Vương là hy vọng ông ta có thể ra mặt để cảnh sát đừng làm khó Tiểu Thiên Ái quá, suy cho cùng chuyện ông ta có thể quản ở bên đó nhiều hơn, tuy nhiên, tỉnh trưởng Vương hiểu lầm ý của Tiểu Thạch, vì nịnh bợ Tiểu Thạch, ông ta trực tiếp đè chuyện này xuống, nói với người nhà của người chết là không tìm được hung thủ, thả Tiêu Thiên Ái về.”
“Vụ tai nạn xe cộ năm đó nhận được sự chú ý rất lớn, đâm chết người còn chạy trốn, đây là hành vi phạm tội cực kỳ tệ hại, mỗi ngày sở cảnh sát đều báo cáo tình hình điều tra, nhưng đều là những manh mối mơ mơ hồ hồ. Giấy không thể gói được lửa, không bao lâu tỉnh trưởng Vương ngã ngựa, dần dần liên lụy nên để lộ ra vụ tai nạn xe kia.”
“Tiểu Thạch tự biết trốn không xong, khuyên Tiểu Thiên Ái đi tự thú, nhưng cô ta, hừ, ngày hôm sau chạy đến Cục Cảnh sát tố giác ba mình, nói ba cô ta - Tiểu Thạch chính là người lái xe đâm chết người. Cô ta đúng là lật ngược phải trái trắng đen mà, rõ ràng tự lái xe đâm chết người, vậy mà lật lọng nói là Tiểu Thạch, đó là ba ruột của cô ta đấy. Ba sống lâu như vậy, trước giờ chưa từng gặp loại con gái nào như sói mắt trắng thế này.”
“Tiếc rằng Tiểu Thạch quá yêu đứa con gái này, chú ấy đau lòng rất nhiều nhưng vẫn thừa nhận, quan lớn quyền cao chức trọng, trong một đêm trở thành tội nhân gây tai nạn xe rồi chạy trốn, có điều lúc ấy chuyện đột ngột xảy ra, không ai dám thẩm vấn chú ấy. Sở dĩ ba biết những chuyện này, đều là do nói chuyện với chú ấy khi vào gặp trong trại tạm giam, chủ ấy tin tưởng ba nên mới kể lại chuyện cho ba biết. Chú ấy xin ba giữ bí mật, nhưng mà lại không muốn sau khi con gái mình tránh được tù tội rồi muốn làm gì thì làm, nhiều năm làm anh em chiến hữu như vậy, chú ấy biết ba, nếu đã mở miệng thì ba sẽ giúp.”
“Ngu ngốc, ba hỏi chú ấy vì loại con gái này mà dùng danh dự và tiền đổ cả đời để đổi lại có đáng giá hay không, chú ấy nói đáng, mọi điều chú ấy làm đều là vì đứa con gái này, chú ấy không đành lòng nhìn đứa con gái duy nhất của mình bị bắt vào tù.”
Nghe đến đó, Giang Hạo đều cảm thấy hoảng hốt đến mức lưng lạnh lẽo, hoang mang cực độ.
“Ba anh giấu anh làm bao nhiêu chuyện mất hết tính người, ba em xảy ra chuyện, ông ta không những không giúp mà còn phải sạch quan hệ, sau khi ba em ở trong ngục sợ tội tự sát, em biết thói đời nóng lạnh, nhưng bác Giang từng là chiến hữu vào sinh ra tử với ba em mà, ông ta chẳng những không giúp đỡ em mà còn đuổi tận giết tuyệt, sao ông ta có thể tàn nhẫn như vậy?!”
Trên xe về nhà, Giang Hạo nhớ đi nhớ lại hai câu này của Tiêu Thiên Ái, Tiêu Thiên Ái dùng một loại giọng điệu và thái độ gần như lên án để kể lại câu chuyện này, đủ để chứng minh hành động của ba anh năm đó khiến cô ta thù hận cỡ nào. Nếu điều cô ta nói là sự thật, chính anh cũng không thể thấu hiểu hoặc hơn nữa là tha thứ cho ba.
Nhà họ Giang và nhà họ Tiêu vốn thân nhau mấy đời, thời trẻ, Giang Chí Trung và Tiểu Thạch cùng nhau tòng quân, cùng bán mạng cho đất nước, hai người giống như anh em ruột, cùng vinh cùng nhục, cùng vui cùng giận. Đàn ông ở ngoài bảo vệ đất nước, phụ nữ ở nhà nuôi con dạy cái, trong đại viện của quân khu, hai nhà Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái là quan hệ hàng xóm đối diện, hai đứa trẻ đã chơi cùng nhau từ nhỏ.
Mười năm trước, mọi chuyện thay đổi, đột nhiên có một ngày, vào nửa đêm, ở đại viện đột nhiên có tiếng xe cảnh sát, cảnh sát gõ cửa nhà họ Tiêu, sau đó áp giải Tiểu Thạch đi.
Giang Hạo vĩnh viễn sẽ không quên cảnh đó, chú Tiêu mang vẻ mặt thấy chết không sờn, cô Tiêu và Tiêu Thiên Ái lau nước mắt mãi, kéo tay chú Tiêu luôn miệng nói bảo trọng bảo trọng. Khi đó, lời nói bậy nói ba truyền khắp trong đại viện, đồn là Tiêu Thạch tham ô nhận hối lộ, nhưng không có bất kỳ kẻ nào tới chứng thực được điều này. Lúc đầu, Giang Chí Trung sốt ruột chạy vạy, nhưng từ sau khi vào trại tạm giam thăm Tiêu Thạch, Giang Chí Trung lại im hơi lặng tiếng.
Cô Tiêu cũng không nói gì thêm, suốt ngày ở nhà một mình, đây cũng chuyện khiến Giang Hạo vẫn luôn nghĩ không ra, chồng xảy ra chuyện, làm vợ lại chỉ ru rú trong nhà, cái gì cũng không làm, cực kỳ bình tĩnh. Khi đó, Giang Hạo vẫn luôn ở cùng Tiêu Thiên Ái, hỏi tới thì cô ta khóc, nói rằng cô ta cũng không biết gì cả.
Không lâu lúc sau thì truyền đến tin tức Tiêu Thạch thắt cổ tự sát trong trại tạm giam.
Nửa đêm hôm đó, cô Tiêu khóc như điên như dại, sau đó thì ngớ ngẩn, không qua bao lâu, vào một đêm nọ, cô ấy uống hai lọ thuốc ngủ tự sát.
Tiêu Thiên Ái vẫn cho rằng mẹ đau lòng quá mức vì cái chết của ba nên nghỉ ngơi trong phòng, đến tận hoàng hôn, cô ta nghĩ cả ngày mẹ cũng không ăn cơm thì sao chịu được, vì thế đi gõ cửa phòng. Qua rất lâu mà không có phản hồi, cô ta càng nghĩ càng không thích hợp, chạy nhanh qua nhà đối diện gọi Giang Hạo phá cửa, lúc mọi người phát hiện ra thì người đã cứng đờ rối.
Khi đó, Giang Hạo cũng từng hỏi Giang Chí Trung rốt cuộc Tiểu Thạch phạm phải tội gì, chẳng những không có một câu thông báo, ngay cả một chút tin tức nhỏ đều không có, chỉ là trong đại viện đều đồn Tiêu Thạch sợ tội tự sát, nhưng cụ thể là tội gì thì không có ai biết, chuyện này quá kỳ quặc.
Tâm trạng của Giang Hạo rất nặng nề, anh siết vô lăng, chân phải đặt trên chân ga cứ liên tục tăng tốc. Xa cách mười năm, tới bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra không phải Tiểu Thiên Ái không biết gì, hóa ra không phải Giang Chí Trung không làm gì cả. Họ đều lừa anh, hoặc là, họ đều giấu giếm.
Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan tới anh, anh biết hay không cũng chỉ là thứ yếu, chẳng qua, mười năm sau ngẫu nhiên phát hiện ra việc này, còn liên quan đến cách làm người và nhân phẩm của Giang Chí Trung, anh không thể không đi tìm hiểu rõ ràng.
Anh vẫn luôn coi ba là tấm gương, là mục tiêu, là anh hùng, anh không cho phép người mình từng yêu dùng từ “mất hết tính người” để hình dung về ba.
Càng quan trọng hơn là, anh tự nhận mình rất hiểu Tiểu Thiên Ái, không ngờ thật ra cô ta lại lừa mình rất nhiều chuyện, ví dụ như chuyện “tự sát” năm đó, ví dụ như mảnh vỏ đạn đó.
Về công về tư, anh đều phải điều tra rõ mọi thứ có quan hệ với Tiểu Thiên Ái.
Nhà họ Giang, Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đang ăn cơm, tiếng phanh xe chói tai từ bên ngoài vọng vào làm hai người giật nảy mình. Lâm Thái Âm buông đũa đi ra xem: “Bên ngoài là ai thể, không phải là con ma men nào đó xông liều vào sân nhà người khác đấy chứ hả?!”
Vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài, thiếu chút nữa đụng vào bà.
“Ối mẹ ơi, A Hạo, sao lại là con, con vội vội vàng vàng thế này là xảy ra chuyện gì?”
Giang Hạo kéo lại Lâm Thái Âm, nhưng ánh mắt nhìn vào Giang Chí Trung: “Ba,” Anh bước nhanh tới, đi thẳng vào vấn đề: “Mười năm trước rốt cuộc chú Tiểu vì sao mà chết?”
Giang Chí Trung sửng sốt, miếng rau kẹp trên chiếc đũa cũng rơi xuống. Lâm Thái Âm nói: “A Hạo, con lao về nhà như vậy là để hỏi chuyện này ư? Cũng đã qua nhiều năm như vậy, lại không liên quan đến con, chú Tiêu của con chết thảm, quan hệ với ba con lại tốt, con cần gì phải hỏi lại ông ấy đau lòng?” Giang Hạo không nói gì, anh nhìn thẳng vào ba, dùng tư thế như kiểu truy hỏi.
Giang Chí Trung không nhanh không chậm gắp rau xanh lên, ăn tiếp như không có việc gì.
“Ba, ba mau nói cho con biết đi.” Giang Hạo truy hỏi. Giang Chí Trung quay sang nhìn anh, hỏi: “Tại sao hôm nay con lại muốn hỏi ba chuyện của chú Tiêu? Có phải Tiêu Thiên Ái nói gì đó với con không?” Hiểu con trai không ai bằng cha, ông liếc mắt là đã nhìn ra lý do.
Không chờ Giang Hạo mở miệng, Giang Chí Trung cười nhạt: “Nói đi, Tiêu Thiên Ái nói với con thế nào...? Đừng ngại, con cứ đúng sự thật mà nói là được, giữa hai ba con chúng ta còn có chuyện gì cần giấu giếm chứ?” Giang Hạo hít sâu một hơi nói: “Năm đó Tiêu Thiên Ái đột nhiên biến mất khỏi Đô Thành, chúng ta đều cho rằng cô ấy luẩn quẩn trong lòng nên tự sát, chuyện này có phải ba yêu cầu cô ấy làm như vậy hay không? Ba lấy cái gì uy hiếp cô ấy? Còn cả chú Tiêu nữa, năm đó rốt cuộc chủ ấy phạm vào tội gì?” Lâm Thái Âm vừa nghe thể thì lòng lạnh toát: “Cái gì cái gì hả? Tiêu Thiên Ái còn dám đề cập đến hai chuyện này trước mặt con...? Ông già, có phải chúng ta quá coi thường cô ta rồi không, tôi đã nói mà, lúc trước không nên dung túng cho cô ta, bây giờ thì hay rồi, chẳng những cô ta được voi đòi tiền, còn làm kẻ gian cáo trạng trước muốn châm ngòi tình cảm của chúng ta và A Hạo, cô ta đúng là ác độc!”
Giang Hạo càng cảm thấy nghi ngờ, theo sát truy hỏi ba mình: “Ba, mẹ, hãy nói thật hết cho con, con muốn điều tra rõ chân tướng, cũng không phải là con nhớ mãi không quên cô ấy, mà đây là công việc của con, con cần phải điều tra rõ ràng chuyện có liên quan với cô ấy.”
Giang Chí Trung hơi nhíu mày, lời này của Giang Hạo là nói bóng gió với ông, anh đang điều tra Tiêu Thiên Ái. Ông không hỏi, bởi vì ông biết đây là mệnh lệnh của cấp trên, Giang Hạo cũng không thể nói ra ngoài, những việc này đều yêu cầu bảo mật.
“Ba, mau nói cho con biết đi.”
Lâm Thái Ấm đè Giang Hạo ngồi xuống, còn cầm bát đũa cho anh: “Vừa ăn vừa nói, những chuyện này đều móc nối với nhau, có thể nói hơn nửa ngày đấy.” Nhớ lại chuyện cũ, ngoại trừ thở dài, Giang Chí Trung cũng không thể làm gì hơn, ông cũng tiếc hận, cũng rất đau lòng, không khỏi nhớ tới ánh mắt quyết tuyệt trong trại giam của chiến hữu, ông cảm thấy xót xa, xót xa thay cho Tiêu Thạch.
“A Hạo, Tiêu Thiên Ái kia đúng là không đơn giản mà, bắt đầu từ ngày cô ta trở về, ba và mẹ con đã lo lắng, sợ con lại bị cuốn vào, có điều may mà không có. Con thật sự trưởng thành rồi, có gia đình, có trách nhiệm, càng có thể một mình gánh vác một phương trời. Ba hy vọng còn có thể bình tĩnh nghe hết những việc ba kể đây, sau đó lại bình tĩnh vẽ ngủ một giấc ngon lành, ngày mai đi làm, lại tiếp tục sắp xếp thỏa đáng công việc của mình.”
Giang Hạo gật đầu, ba cẩn thận như thế, càng làm anh cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Chú Tiêu của con cũng không phải sợ tội tự sát, chú ấy cũng chỉ là con dê thể tội, hơn nữa là chú ấy cam tâm tình nguyện. Mười năm trước, chú ấy xin nghỉ đông đưa vợ và con gái đi Giang Nam du lịch, ở đó đã xảy ra tai nạn xe cộ, đâm chết người. Xe là do Tiêu Thiên Ái lái, lúc ấy cô ta chọn chạy trốn. Khi xe của họ ra khỏi cửa ngõ của thành phố thì bị ngăn lại, cảnh sát giao thông nhìn thấy đầu xe có máu, lại nhận được báo án của quần chúng nên bắt Tiêu Thiên Ái lại. Ở Đô Thành, Tiêu Thạch cũng là người có quyền thế, nhưng tới nơi khác thì quyền lực cũng bị giảm bớt, hơn nữa chú ấy cũng không tiện trực tiếp ra mặt, nên chú ấy mới tìm đến tỉnh trưởng Vương ở bên đó...”
Nói tới đây, Giang Chí Trung thở dài nặng nề: “Tiểu Thạch chỉ nói với tỉnh trưởng Vương là hy vọng ông ta có thể ra mặt để cảnh sát đừng làm khó Tiểu Thiên Ái quá, suy cho cùng chuyện ông ta có thể quản ở bên đó nhiều hơn, tuy nhiên, tỉnh trưởng Vương hiểu lầm ý của Tiểu Thạch, vì nịnh bợ Tiểu Thạch, ông ta trực tiếp đè chuyện này xuống, nói với người nhà của người chết là không tìm được hung thủ, thả Tiêu Thiên Ái về.”
“Vụ tai nạn xe cộ năm đó nhận được sự chú ý rất lớn, đâm chết người còn chạy trốn, đây là hành vi phạm tội cực kỳ tệ hại, mỗi ngày sở cảnh sát đều báo cáo tình hình điều tra, nhưng đều là những manh mối mơ mơ hồ hồ. Giấy không thể gói được lửa, không bao lâu tỉnh trưởng Vương ngã ngựa, dần dần liên lụy nên để lộ ra vụ tai nạn xe kia.”
“Tiểu Thạch tự biết trốn không xong, khuyên Tiểu Thiên Ái đi tự thú, nhưng cô ta, hừ, ngày hôm sau chạy đến Cục Cảnh sát tố giác ba mình, nói ba cô ta - Tiểu Thạch chính là người lái xe đâm chết người. Cô ta đúng là lật ngược phải trái trắng đen mà, rõ ràng tự lái xe đâm chết người, vậy mà lật lọng nói là Tiểu Thạch, đó là ba ruột của cô ta đấy. Ba sống lâu như vậy, trước giờ chưa từng gặp loại con gái nào như sói mắt trắng thế này.”
“Tiếc rằng Tiểu Thạch quá yêu đứa con gái này, chú ấy đau lòng rất nhiều nhưng vẫn thừa nhận, quan lớn quyền cao chức trọng, trong một đêm trở thành tội nhân gây tai nạn xe rồi chạy trốn, có điều lúc ấy chuyện đột ngột xảy ra, không ai dám thẩm vấn chú ấy. Sở dĩ ba biết những chuyện này, đều là do nói chuyện với chú ấy khi vào gặp trong trại tạm giam, chủ ấy tin tưởng ba nên mới kể lại chuyện cho ba biết. Chú ấy xin ba giữ bí mật, nhưng mà lại không muốn sau khi con gái mình tránh được tù tội rồi muốn làm gì thì làm, nhiều năm làm anh em chiến hữu như vậy, chú ấy biết ba, nếu đã mở miệng thì ba sẽ giúp.”
“Ngu ngốc, ba hỏi chú ấy vì loại con gái này mà dùng danh dự và tiền đổ cả đời để đổi lại có đáng giá hay không, chú ấy nói đáng, mọi điều chú ấy làm đều là vì đứa con gái này, chú ấy không đành lòng nhìn đứa con gái duy nhất của mình bị bắt vào tù.”
Nghe đến đó, Giang Hạo đều cảm thấy hoảng hốt đến mức lưng lạnh lẽo, hoang mang cực độ.
Danh sách chương