Chắc chắn Tiểu Thiên Ái không ngờ Giang Hạo sẽ vội vàng đi hỏi Giang Chí Trung chuyện năm đó, cũng đúng, nếu là Giang Hạo trước đây, chắc chắn sẽ tin tưởng không nghi ngờ lời của cô ta. Đầu tiên là phát hiện vỏ đạn ở nhà cô ta, lại biết được chuyện cũ mười năm trước, đúng là làm mới ấn tượng sâu sắc của anh về cô ta, cũng làm mới tam quan của anh.

“Chuyện Tiêu Thạch tự sát ba cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào, ba chỉ không thể hiểu và đồng ý với chú ấy. Ba nghĩ, mẹ của Tiêu Thiên Ái tự sát, nguyên nhân chính nhất định cũng là vì lòng băng giá, đứa con gái ruột họ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng như bảo bối hai mươi năm vậy mà lại ích kỷ độc ác như thể, kẻ cầm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được, hai vợ chồng họ còn khổ hơn cả người câm.”

Nhớ lại chuyện tự sát của chiến hữu cũ, Giang Chí Trung đỏ mắt, tròng trắng mắt không còn trong trẻo đã phủ kín tơ máu, có một loại bình tĩnh và lạnh nhạt vững vàng sau cuộc bể dâu.

“Từ đó về sau, ba không đồng ý Tiểu Thiên Ái thân thiết với con nữa, nhưng khi đó tình cảm của các con rất tốt, con là con trai ba, ba quá hiểu con, kiên quyết chia cắt hai đứa thì con chỉ biết hận ba. Tai nạn xe năm năm trước đúng lúc là cơ hội, không sai, chuyện cô ta giả vờ tự sát đúng thật là ba sắp xếp, là ba muốn cô ta rời khỏi con, hơn nữa còn có thể làm con hết hy vọng. A Hạo, con phải hiểu nỗi khổ tâm của ba, ba không muốn người con trai mình lấy làm tự hào ở bên một con sói mắt trắng không biết nhận người thân, với cách làm người và mưu mô của cô ta, không chừng cô ta sẽ còn tính kể cả con, tính kế nhà họ Giang chúng ta nữa.”

Lúc này, Lâm Thải Ấm cũng chen lời nói: “Năm năm trước Tiêu Thiên Ái nào có chịu đi, hai chân tàn tật còn một lòng ăn vạ con, lúc ấy ba con còn do dự, là mẹ, là mẹ lấy chuyện ba mẹ cô ta tự sát uy hiếp cô ta. Cô ta cũng không ngờ chúng ta biết nguyên nhân thật sự khiến ba mẹ cô ta tự sát, cô ta choáng váng ngay tức khắc, mẹ bảo thế nào thì cô ta không nói hai lời đã làm theo. Con nói xem loại người này, vĩnh viễn đều ôm tâm lý gặp may, chậc chậc chậc, mẹ thật không biết buổi tối cô ta có ngủ yên ổn được không?”

Lâm Thái Âm lắc đầu, thở ngắn than dài, so sánh như vậy, Kiều Tâm Duy còn tốt hơn Tiêu Thiên Ái nhiều.

Giang Hạo vẫn luôn im lặng, tay cầm đũa cũng không động đậy chút nào, những việc này cũng thực sự khó tiêu hóa, muốn thay đổi nhận thức của anh đổi một người đã quen hơn ba mươi năm thật không dễ dàng gì.

Giang Chí Trung lại nói: “Ba đã đồng ý với chủ Tiêu của con sẽ vĩnh viễn không nói bí mật này, nhưng lúc ấy ba cũng nói với chú ấy chỉ làm vậy dưới tình huống không vi phạm đạo nghĩa, nếu có một ngày con gái của chú ấy u mê không tỉnh ngộ, lại làm ra chuyện không có tính người, ba sẽ là người đầu tiên tổ giác cô ta. Hôm nay con hỏi ba, con nói đây là công việc của con, ba biết ngay đây là lúc ba cần nói ra. A Hạo, ba biết con rất khó chấp nhận sự thật này, nhưng ba là ba con, ba gánh vác cùng một loại vinh nhục với con, ba sẽ không lừa con bất kỳ chuyện gì, con hiểu không?”

Giang Hạo nặng nề gật đầu, im lặng đã quá lâu, khi lên tiếng thì giọng đã hơi khàn khàn: “Ba, con hiểu, mấy năm nay con trai đã làm ba mẹ lo lắng, ba mẹ yên tâm đi, tình cảm của con đối với cô ta không phải như trước kia nữa. Công việc của mình con sẽ triển khai từng bước một, nếu cô ta trong sạch, con sẽ để yên, nếu cô ta phạm pháp, chắc chắn con sẽ trừng phạt đúng pháp luật.”

Giang Chí Trung và Lâm Thái Ấm đều nghe ra ý ngoài lời nói của Giang Hạo, công việc hiện giờ của Giang Hạo không có gì khác ngoài việc kết thúc vụ buôn lậu thuốc phiện của Từ Nhật Thăng, lãnh đạo cấp trên rất coi trọng, Thủ trưởng Cận sắp về hưu, trọng trách này rơi lên người Giang Hạo, mặc kệ Tiêu Thiên Ái và Từ Nhật Thăng có quan hệ hay không, họ đều hy vọng Giang Hạo có thể bình an.

“Ba, con về trước, Tâm Duy còn ở nhà chờ.” “Đi đi, Tâm Duy là một cô gái tốt, sau này hãy đối xử cho tốt với con bé.”

“Dạ, con sẽ làm vậy.” “Cuối tuần không có việc gì thì về nhà nhé, để mẹ hầm chút đồ bể bồi bổ sức khỏe, đứa nào cũng bận rộn như vậy, haizz.” Giang Hạo cười: “Vâng, con sẽ đưa cô ấy về.”

Lúc này Kiều Tâm Duy đang ở nhà ăn mì gói một mình, Giang Hạo đáng ghét, tăng ca cũng không nhắn trước cho cô, về đến nhà mới nhận được wechat của anh, nói là phải tăng ca muộn. Cô lật tường dỡ gạch mới tìm ra được mấy gói mì tôm, may mà lần trước đi dạo siêu thị cố ý mua nhiều.

Nhiệt độ không khí ở Đô Thành nói hạ là hạ, tuần trước cô còn mặc áo sơ mi, hôm nay đã phải khoác áo lông rồi.

“Alo, mẹ ạ, máy sưởi chỗ mẹ đã được chưa?”

“Hôm nay mới vừa sửa, cuối cùng trong nhà cũng được ấm áp rồi.”

“Ấm rồi là được, con nghĩ còn chưa được thì sẽ đi khiếu nại, mình trả tiền máy sưởi rồi mà.”

“Đúng là nên khiếu nại, nhiều ngày như vậy cũng không tới sửa cho nhanh, nếu không phải hôm nay lúc anh con gọi điện thoại tỏ thái độ hung dữ thì còn không để trong lòng, cứ thích chọn quả hồng mềm để bắt nạt.” “Ha ha, mẹ, gần đây anh có đưa cô gái nào về cho mọi người gặp không?” Ăn mì gói gọi điện thoại rất dễ gọi chuyện. Hạng Linh nổi cơn tò mò: “Không có, anh con không giống con, nó toàn gạt chuyện xem mắt đi, mẹ cũng đã nói với nó mấy lần rồi, sao, nó có bạn gái rồi à?” “Con cũng không biết hai người họ có tính là người yêu không, có một lần ngẫu nhiên gặp ở trung tâm thương mại, cô gái kia đang theo đuổi anh ấy, con nghĩ lâu thể chắc đã thành đôi rồi chứ.”

“Con gặp rồi? Người thế nào?”

“Rất xinh đẹp, rất thời thượng, rất ngay thẳng, độ tuổi như anh ấy, đang theo đuổi anh ấy, tính cách chắc là khá tốt, nói chuyện mấy câu thấy rất thoải mái. Có điều mẹ à, mẹ đừng hỏi anh, anh ấy cứ như cái hũ nút ấy, mẹ mà hỏi ngược lại không tốt, con nghĩ đến lúc rồi anh sẽ đưa người về nhà thôi, chuyện xem mắt gì đó mọi người cũng đừng giục anh ấy nữa.”

“Haiz, được được được, ba con cũng sốt ruột muốn chết rồi.” Hạng Linh vừa vui mừng vừa lo lắng, bà nói: “Haiz, chờ Cảnh Thượng kết hôn, nhà nhiều thêm một người, nhà họ Cảnh lại thêm một phần lực lượng.”

Kiều Tâm Duy nghe xong lời này lại cực kì chua xót, mười năm nay, cô thấy rõ địa vị của mẹ ở nhà họ Cảnh, Cảnh Trí Thành và Cảnh Thượng thật lòng tiếp nhận bà, nhưng anh chị em của Cảnh Trí Thành nhiều lần quạt gió bên tai ông, nói cái gì mà không thể để gia sản cho người ngoài cuỗm đi linh tinh, mẹ đứng ở giữa nói gì cũng không hay, làm tốt thì là đáng phải thể, làm không tốt chính là lỗi của bà.

“Mẹ, có phải cô lại nói gì với mẹ không? Con đã lấy chồng rồi, mấy người đó còn có thể nói gì nữa chứ?”

“Mấy người đó là như vậy đấy, nhiều năm rồi mẹ cũng đã quen, cũng may là anh con hiếu thảo.”

“Dạ, ngày tháng là tự sống cho mình, mẹ đừng quan tâm đến mấy người cô đó, mẹ yên tâm đi, anh kính trọng mẹ, con dâu anh tìm về đương nhiên cũng sẽ kính trọng mẹ.”

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa: “Mẹ, hình như Giang Hạo về rồi, không nói nữa, có rảnh con sẽ về nhà thăm mẹ.”

“Ôi, được được, trời lạnh chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm.” “Con biết mà, mẹ cũng vậy, con cúp đây, bái bai.” Vội vàng cúp máy, cô nhìn ra cửa, thấy Giang Hạo mở cửa đi vào, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, chỗ mép cửa bật đèn, ánh đèn chiếu xuống đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt anh.

“Ông xã, không phải anh tăng ca à, sao về sớm vậy, ăn cơm chưa?” Giang Hạo nhìn cô ngồi xếp bằng trên sofa, quấn thảm lông, mở TV, tay còn bề một bát mì gói, cả nhà toàn mùi dưa chua. Chỉ với hình ảnh này đã làm sự áy náy tự trách của anh không thể tự kìm lại được.

Giang Hạo bước đến, không nói hai lời đã ôm lấy vai cô, vùi cằm thật sâu vào lòng cố.

“Ấy, cẩn thận mì gói của em, làm bẩn áo khoác thì tự anh giật đó nha.” Cô cố ý dùng giọng điệu hài hước nói, bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt của anh rất không thích hợp.

Giang Hạo vẫn không hé răng như cũ, phản ứng lạ thường và tiếng hít thở nặng nề khiến cô phát hiện anh không ổn, cô vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, hỏi: “Ông xã, làm sao vậy? Là quân đội xảy ra chuyện gì à?” Cô nhớ rõ lần trước khi anh xuất hiện vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ này chính là lúc xảy ra sự kiện Mỹ Liên, lúc ấy hai cấp dưới của anh đã hy sinh.

Giang Hạo lắc đầu, giọng nghẹn lại nói: “Xin lỗi bà xã, anh nói dối em, hôm nay không phải anh tăng ca, là sinh nhật của Tiểu Thiên Ái nên anh cùng đi ăn tối với cô ta.”

“...” Kiều Tâm Duy nổi giận đùng đùng, cũng không biết lấy sức lực ở đâu mà đẩy anh ra: “Anh nói cái gì, anh có gan nói lại một lần nữa cho bà đây nghe xem!” Không đợi Giang Hạo mở miệng giải thích, cô vung nắm đấm lên người anh: “Anh lừa em, em ở nhà ăn mì gói mà anh lại ra ngoài chơi bời vui vẻ, Giang Hạo, em đã nói rồi, em không chấp nhận sự phản bội, anh muốn thật sự quay lại với cô ta, em cam tâm tình nguyện rút lui.”

Giang Hạo bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, thành khẩn giải thích: “Anh biết sai rồi, anh không nên đồng ý đi gặp cô ta, lại càng không nên nói dối em, nhưng anh bảo đảm với em, anh đến chỗ cô ta hoàn toàn không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với em, anh chỉ ngồi mười phút là về rồi đến chỗ ba mẹ mà.”

“Lấy cớ, ai muốn tin anh chứ em thì không!” Kiều Tâm Duy giận quá, đã nói bao nhiêu lần là cô không chấp nhận được anh và bạn gái cũ dây dưa không rõ như thế, nhưng anh cứ cố tình chạm đến điểm mấu chốt của cô, đau xót, quá đau xót. Một tay Giang Hạo giữ lấy cô, một tay kéo dây lưng: “Bây giờ lập tức để em tự mình kiểm chứng, anh bảo đảm sẽ làm được vững vàng dũng mãnh, mạnh mẽ lâu dài.” Vừa nghe lời này, cả đầu óc Kiều Tâm Duy đều rối tinh rối mù, không nhịn được bật cười: “Khốn kiếp, đừng tưởng rằng nói đùa là có thể dỗ em, em nói cho anh biết, em không chấp nhận đâu.”

Giang Hạo xốc thảm lông của cô lên, tự mình cũng chui vào, anh thật sự rất may mắn vì còn có cô ở bên cạnh mình: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh với cô ta trừ áy náy sẽ không có chuyện gì nữa đâu, ngày mai cuộc phẫu thuật của cô ta thành công, cả áy này cũng sẽ bỏ đi hết.” “Vậy nếu không thành công thì sao?”

“Không thành công thì anh cũng không thể cố sức nữa, anh lại chẳng thể đưa hai chân cho cô ta.” “Vậy vì sao anh phải lừa em, nói thẳng không phải được rồi ư?” “Anh nói thẳng em sẽ không nổi giận ư?” Kiều Tâm Duy quả quyết khẳng định nói: “Sẽ không.” “Nói tóm lại là anh xin lỗi, về sau anh sẽ không bao giờ lừa em nữa, được không?” “Uy tín của anh đối với em đã là rất kém rồi có biết không, Giang Hạo, anh có thể tự mình làm gương không?”

Nhìn dáng vẻ cô lải nhải quẩn lấy không chịu bỏ qua, Giang Hạo chỉ có một chiều, anh dùng chân ngăn chặn không cho cô nhúc nhích, đôi tay giữ chặt eo cô, sau đó cúi đầu ngang ngược hôn.

Hai tay Kiều Tâm Duy che miệng lại, ngửa ra sau tránh né: “Anh đáng ghét, miệng em toàn vị dưa chua, hôn cái gì mà hôn, tránh ra.”

Giang Hạo kéo tay cô ra, nói: “Vị đại tiện anh cũng không chế.” “...” Shit, anh mới ăn đại tiện, cả nhà anh đều ăn đại tiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện