Giang Hạo trở tay nắm tay cô, chạy nhanh trong gió tuyết, anh dẫn cô chạy về đường lớn.
Lên xe, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh của cô, anh cởi găng tay ra, dùng tay trần che mặt cô lại.
Lúc này, hơi ấm từ tay anh phả vào gò má lạnh lẽo của cô, đôi mắt thăm thẳm của Giang Hạo nhìn cô chằm chằm, ánh đèn đường vàng ấm áp bên ngoài chiếu lên gương mặt hiện rõ đôi mắt long lanh của cô.
Lông mi cô dính tuyết, nước mắt nhuốm quanh, ánh mắt ngập tràn nỗi buồn.
Trái tim Giang Hạo đập mạnh, nâng gò má cô lên, nhịn không được áp sát tới gần.
Kiều Tâm Duy sửng sốt một lát, sau đó môi cô bị chặn lại, đôi môi mềm mại của Giang Hạo dính lên môi cô, nụ hôn này không bá đạo như lần ép hôn đầu tiên của anh, cũng không qua loa như nụ hôn trong lễ thành hôn.
Cổ trợn mắt, lúc Giang Hạo nhắm mắt trông rất dịu dàng.
Cô không đẩy anh ra, từ khi đăng ký kết hôn xong, cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc tiếp xúc thân mật với anh rồi, đừng nói là hôn môi, cho dù là chuyện người lớn thì cô cũng không có lý do để từ chối.
Động tác của Giang Hạo không khô khan cứng đờ, cũng chẳng quá thông thạo mà vừa phải.
Cơ thể lạnh lẽo của cổ dần ấm lên theo sức nóng của anh, cô bỗng dưng nhắm mắt lại.
Lúc này một đám xe đằng sau đợi quá lâu, không nhịn được bấm còi inh ỏi.
Hai người mở mắt, lấy lại tinh thần, cùng bật cười.
Giang Hạo thả cô ra, vội vàng hòa vào dòng xe, anh liếc nhìn Kiều Tâm Duy đang sở môi ngại ngùng ở cạnh, đột nhiên đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn của em, chúng ta đi ăn mừng chút đi”
Xem như cảm ơn việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của cô, chẳng qua là anh ngại nói cảm ơn thôi.
“Không cần đầu”
Kiều Tâm Duy lắc đầu phản đối.
Vì vừa mới tiếp xúc thân mật xong nên Giang Hạo dễ nói chuyện hơn nhiều, anh hưng phấn bảo: “Đừng khách sáo với tôi, nghe lời đi”
Con đường đã thông thuận nên đi rất nhanh, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt gần đấy, Giang Hạo mạnh mẽ ôm Kiều Tâm Duy vào tiệm.
Anh luôn cho rằng phụ nữ là loại người nói một đồng nghĩ một nẻo, Kiều Tâm Duy cũng như vậy, miệng thì bảo không cần nhưng lòng lại thích hơn bất cứ ai.
Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, nhưng cô lại chẳng làm được gì khi thấy anh cố chấp như thế.
Mùi sữa trong tiệm bánh kem liên tục thoáng qua, trong quầy trưng bày rất nhiều chiếc bánh làm người ta chảy nước miếng.
Giang Hạo chỉ vào một chiếc bánh chocolate, hỏi: “Cái này được không?”
“To quá, ăn không hết đâu”
“Không sao, gọi đám Trần Kinh Nghiệp, Văn Thanh và Nguyễn Tấn ra, sau đó hẹn nhau chơi đùa một bữa”
“ y, giờ này có khi người ta có hẹn rồi, đừng làm phiền họ”
“Phiền gì chứ, tôi gọi thì họ đến, hôm nay là ngày sinh nhật đầu tiên sau khi cưới của vợ tôi mà.”
Kiều Tâm Duy không có cách nào phản bác, cô đành chỉ vào chiếc bánh nhỏ nhất bảo: “Muốn mua thì mua cái nhỏ này này, chỉ hai chúng ta thôi, đừng làm phiền người ta, hôm nay tuyết rơi, bảo họ ra ngoài thì phiền lắm”
Giang Hạo nghe thấy có lý, gật gù đồng ý: “Được rồi, chỉ hai chúng ta thôi.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ khi trả tiền lấy bánh kem của Giang Hạo, Kiểu Tâm Duy cảm thấy buồn lòng khốn cùng, cô không muốn phá ý tốt của Giang Hạo, nhưng lại không thích ngày sinh nhật này.
Ít ra bây giờ, cô không muốn nói cho anh biết, ngày này vào mười năm trước, ba cô mất do tai nạn xe cộ vì về nhà ăn sinh nhật của cô.
Từ đấy về sau, cô không muốn tổ chức sinh nhật lần nào, bởi vì...
hôm nay là ngày giỗ của ba cô.
Lên xe, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh của cô, anh cởi găng tay ra, dùng tay trần che mặt cô lại.
Lúc này, hơi ấm từ tay anh phả vào gò má lạnh lẽo của cô, đôi mắt thăm thẳm của Giang Hạo nhìn cô chằm chằm, ánh đèn đường vàng ấm áp bên ngoài chiếu lên gương mặt hiện rõ đôi mắt long lanh của cô.
Lông mi cô dính tuyết, nước mắt nhuốm quanh, ánh mắt ngập tràn nỗi buồn.
Trái tim Giang Hạo đập mạnh, nâng gò má cô lên, nhịn không được áp sát tới gần.
Kiều Tâm Duy sửng sốt một lát, sau đó môi cô bị chặn lại, đôi môi mềm mại của Giang Hạo dính lên môi cô, nụ hôn này không bá đạo như lần ép hôn đầu tiên của anh, cũng không qua loa như nụ hôn trong lễ thành hôn.
Cổ trợn mắt, lúc Giang Hạo nhắm mắt trông rất dịu dàng.
Cô không đẩy anh ra, từ khi đăng ký kết hôn xong, cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc tiếp xúc thân mật với anh rồi, đừng nói là hôn môi, cho dù là chuyện người lớn thì cô cũng không có lý do để từ chối.
Động tác của Giang Hạo không khô khan cứng đờ, cũng chẳng quá thông thạo mà vừa phải.
Cơ thể lạnh lẽo của cổ dần ấm lên theo sức nóng của anh, cô bỗng dưng nhắm mắt lại.
Lúc này một đám xe đằng sau đợi quá lâu, không nhịn được bấm còi inh ỏi.
Hai người mở mắt, lấy lại tinh thần, cùng bật cười.
Giang Hạo thả cô ra, vội vàng hòa vào dòng xe, anh liếc nhìn Kiều Tâm Duy đang sở môi ngại ngùng ở cạnh, đột nhiên đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn của em, chúng ta đi ăn mừng chút đi”
Xem như cảm ơn việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của cô, chẳng qua là anh ngại nói cảm ơn thôi.
“Không cần đầu”
Kiều Tâm Duy lắc đầu phản đối.
Vì vừa mới tiếp xúc thân mật xong nên Giang Hạo dễ nói chuyện hơn nhiều, anh hưng phấn bảo: “Đừng khách sáo với tôi, nghe lời đi”
Con đường đã thông thuận nên đi rất nhanh, chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa hàng bánh ngọt gần đấy, Giang Hạo mạnh mẽ ôm Kiều Tâm Duy vào tiệm.
Anh luôn cho rằng phụ nữ là loại người nói một đồng nghĩ một nẻo, Kiều Tâm Duy cũng như vậy, miệng thì bảo không cần nhưng lòng lại thích hơn bất cứ ai.
Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, nhưng cô lại chẳng làm được gì khi thấy anh cố chấp như thế.
Mùi sữa trong tiệm bánh kem liên tục thoáng qua, trong quầy trưng bày rất nhiều chiếc bánh làm người ta chảy nước miếng.
Giang Hạo chỉ vào một chiếc bánh chocolate, hỏi: “Cái này được không?”
“To quá, ăn không hết đâu”
“Không sao, gọi đám Trần Kinh Nghiệp, Văn Thanh và Nguyễn Tấn ra, sau đó hẹn nhau chơi đùa một bữa”
“ y, giờ này có khi người ta có hẹn rồi, đừng làm phiền họ”
“Phiền gì chứ, tôi gọi thì họ đến, hôm nay là ngày sinh nhật đầu tiên sau khi cưới của vợ tôi mà.”
Kiều Tâm Duy không có cách nào phản bác, cô đành chỉ vào chiếc bánh nhỏ nhất bảo: “Muốn mua thì mua cái nhỏ này này, chỉ hai chúng ta thôi, đừng làm phiền người ta, hôm nay tuyết rơi, bảo họ ra ngoài thì phiền lắm”
Giang Hạo nghe thấy có lý, gật gù đồng ý: “Được rồi, chỉ hai chúng ta thôi.”
Nhìn bộ dạng vui vẻ khi trả tiền lấy bánh kem của Giang Hạo, Kiểu Tâm Duy cảm thấy buồn lòng khốn cùng, cô không muốn phá ý tốt của Giang Hạo, nhưng lại không thích ngày sinh nhật này.
Ít ra bây giờ, cô không muốn nói cho anh biết, ngày này vào mười năm trước, ba cô mất do tai nạn xe cộ vì về nhà ăn sinh nhật của cô.
Từ đấy về sau, cô không muốn tổ chức sinh nhật lần nào, bởi vì...
hôm nay là ngày giỗ của ba cô.
Danh sách chương